Bắc Cố vừa lúc đọc kịch bản ở đoạn Trương - Phó hai người xác định mối quan hệ tình lữ.
Đại đội trưởng Trương ở mặt ngoài tiêu sái không kềm chế được, thoạt nhìn là một tay tình trường già đời, kỳ thật lại thanh thuần muốn chết. Cậu ta từ lúc tốt nghiệp cao trung liền "Đầu nhập" vào trường Cảnh sát, sau đó một đường trừ bỏ đi học thì là huấn luyện, tốt nghiệp thì được điều đến tổ hành động đặc biệt, bên người đều là một đống trai tráng thô kệch. Mỗi ngày đều bị thao luyện không ra hình người, một năm còn không về nhà được hai lần, cơ hồ có thể nói là từ lúc đi học đến giờ còn chưa từng sờ qua tay con gái hay tay con trai da thịt non mềm. Rốt cuộc gặp Phó Thành ôn nhuận đoan chính, ngoại hình tinh xảo như vậy, như thế nào lại không động tâm.
Trương Thức lần này "Thổ lộ" cũng coi như là cây vạn tuế ra hoa, tình đầu chớm nở. Cậu nghe theo tên "Đồng đội heo" --- .... Phó đội trưởng Đại Vương ra chủ ý trâu, hẹn bác sĩ Phó Thành đến quán bar.
Nguyên tác viết đoạn này đọc rất "đã ghiền".
Bác sĩ Phó ngay từ đầu không hiểu vì sao Đại đội trưởng Trương lại hẹn mình, lúc nhìn thấy Trương Thức tận lực muốn chuốc say mình, hai mắt dưới lớp kính của bác sĩ Phó hiện lên một đạo ám quang. Sau đó kết quả là Trương Thức từ trước đến nay tửu lượng kinh người liền lật thuyền trong mương, ham mê sắc đẹp không thành còn bị áp ngược lại.
Kịch bản chỉ để cho Trương Thức và Phó Thành mơ hồ hôn môi (Thậm chí hôn môi cũng không tính, ý tứ của kịch bản là thông qua góc quay và không khí tạo cảnh hôn), từ sau khi ra khỏi quán bar thì trực tiếp lướt qua cảnh này. Cảnh tượng trực tiếp thay đổi đến buổi sáng hôm sau tại nhà của bác sĩ Phó, anh đang... làm bữa sáng cho Trương Thức đang say rượu.
Bắc Cố nhìn chú giải tạo hình nhân vật trên kịch bản, nghĩ tới cái gì, nội tâm đột nhiên kích động hẳn lên.
Đại thần Thời Nam diễn nhiều phim điện ảnh như vậy, hình như còn chưa từng đóng qua tình yêu nam nam đâu, đặc biệt là cái loại kiều diễm xịt máu mũi trần nửa người trên làm buổi sáng này, càng là ít đến đáng thương. Dự luật kết hôn đồng tính ở Trung Quốc đã được thông qua năm trước, một ít tác phẩm điện ảnh có liên quan đến kiểu quan hệ này liền chậm rãi ra đời. Mà mới thời gian một năm thông qua này, trùng hợp lúc Thời Nam ra nước ngoài.
Nói cách khác, vô luận thế nào, đây đều là bộ phim đầu tiên về đề tài đồng tính của Thời Nam.
Bắc Cố tự động xem nhẹ mình cũng là lần đầu tiên đóng thể loại này, mạc danh có một loại kɦoáı ƈảʍ --- lén lén lút lút cướp đi "lần đầu tiên" nào đó của đại thần màn ảnh. Một bên xem, một bên tưởng tượng, Bắc Cố vuốt râu trên cằm, giống như một đại thúc biếи ŧɦái cười "hắc hắc" lên tiếng.
Lúc này, hành lang bên ngoài phòng truyền đến một trận náo nhiệt, tiếng người và tiếng bước chân hỗn độn. Hình như có một nhóm người đang đi qua đi lại ngoài hành lang.
Bọn họ ở trong khách sạn này cũng phải tầm ba hoặc bốn sao, cách âm ở mỗi tầng đều không quá tốt, nhưng ở thành phố điện ảnh này đã xem như là điều kiện không tồi. Từ A Văn có thể biết, tuy rằng đoàn phim quy mô không tính là lớn, nhưng cũng gần như bao toàn cả khách sạn, chỉ còn mấy phòng có người thuê ngoài. Bắc Cố ở phòng một giường lớn, giống như phòng của Quý đạo diễn. Phòng A Văn ở là phòng hai người, lúc đó còn thầm thấy may mắn cho mình vì mấy phòng trong khách sạn này đã gần như thuê hết. Anh ta lúc đi thuê phòng trùng hợp có một người vừa mới trả phòng.
Bắc Cố ném đồ trong tay lên giường, mang giày đế mềm ở nhà vào, lẹp xẹp đi tới cửa, muốn nhìn một chút tình huống ngoài hành lang. Từ mắt mèo nhìn ra ngoài, đối diện phòng là , cảm tạ khách sạn thiết kế hành lang đủ rộng --- lúc này trong ngoài trước sau đều đứng một đống người.
Có nam có nữ, ríu rít trò chuyện. Nhưng thông qua mắt mèo, Bắc Cố từ trong một mảnh đông nghịt người không thấy rõ mặt, không phân rõ là ai lại thấy được một người đàn ông hạc trong bầy gà.
Mặc dù người đàn ông này mang khẩu trang đen cũng đội mũ không có gì đặc biệt. Toàn thân chỉ lộ ra một đôi mắt trắng đen phân minh, Bắc Cố vẫn là liếc mắt một cái nhận ra, đây là Thời Nam!
Thời Nam tới!!!!!
Chuyện này làm cho "kẻ rình coi" Bắc Cố núp sau cánh cửa nhìn qua mắt mèo vô cùng khẩn trương mà nuốt nuốt nước miếng, trong lòng có một chút căng thẳng không rõ.
Thời Nam vóc dáng cao, trên mạng để là m. Hiện tại xem ra thân cao hẳn là không phải chỉ là lời đồn. Anh ta so với bất kỳ trai gái nào xung quanh đều cao hơn ít nhất nửa cái đầu, làn da trắng. Ánh sáng trên hành lang không quá tốt, nhưng anh vẫn giống như một vật phát sáng đứng ở nơi đó. Làm một người "yêu thầm" tám năm cầu mà không được, Bắc Cố trừng một con mắt, không chớp mà "rình coi" thần tượng của mình.
Xung quanh hình như đều là nhân viên công tác, có là người của Thời Nam, cũng có người của đoàn phim này, ríu rít đối với đại thần, hoặc là hỏi thăm, hoặc là báo cáo công việc. Thời Nam trầm mặc đứng ở trước cửa phòng , không có chút bộ dáng không kiên nhẫn nào, đầu hơi cúi nhìn tờ giấy trong tay, thỉnh thoảng lại gật gật đầu.
Nhân viên công tác bây giờ sao lại thế này, sao đều chạy tới cửa? Loại chuyện này có thể nói lớn cũng có thể nói là nhỏ, làm không tốt sẽ tạo thành phiền toái không nhỏ, thậm chí là nguy hiểm. Tính tình của Thời Nam cũng quá tốt đi.... Nào có ai mà lại đứng ở cửa phòng của diễn viên lắm người như vậy...
------- Bắc Cố trong lòng phun tào.
Trên thực tế tụ tập ở ngoài hành lang lúc này hơn nửa là các diễn viên lần đầu tiếp xúc. Ban đầu chỉ có vài người tới hỏi thăm, không hiểu chuyện mà theo lên thang máy, người đại diện tạm thời không ở đây, trợ lý lại người đơn lực mỏng, Thời Nam không có khả năng tự mình mở miệng đuổi người. Xung quanh càng ngày càng đông, lúc sau liền trở nên không thể làm gì được. Hiện tại rất nhiều người đều cầm thứ này thứ kia, vẻ mặt mờ mịt nhưng ánh mắt nóng rực, đối với thái độ "như xa như gần" của Thời Nam, xung quanh anh là trung tâm hình thành một khoảng trống. Tình cảnh này giống như một con gấu lớn lọt thỏm trong một khu dân cư, phần lớn nhân viên công tác vây quanh đây lại không biết làm sao.
Đứng gần Thời Nam nhất chắc là trợ lý của anh ta, một cô nhóc béo béo, nhìn có vẻ sắp khóc đến nơi, trên trán toàn là mồ hôi --- nếu lát nữa mà người đại diện nhìn thấy sếp mình bị người khác vây ở cửa phòng, thế nào cũng phải bị mắng chết!
Lúc này, hình như một nhân viên công tác đứng gần cửa phòng Bắc Cố hỏi câu gì đấy, Thời Nam đột nhiên nhìn qua đây.
Bắc Cố chỉ cảm thấy một cặp mắt trắng bạch rõ ràng, hô hấp liền cứng lại.
Tay đang xoa xoa phía sau cái cổ khó chịu của mình, kết quả một đôi mắt to kia của Thời Nam nhìn qua, liền cái gì cũng quên béng mất.
Bắc Cố đã từng xem qua một bài bình luận điện ảnh về bộ phim ra mắt của Thời Nam |Trở về nhà| --- cũng là bộ phim đã khiến cho Bắc Cố "nhất kiến chung tình" với anh. Trong phim đó, Thời Nam đóng vai một người câm.
Đoạn bình luận điện ảnh rất dài, nửa đoạn đầu đều khẳng định khả năng diễn xuất của Thời Nam, Bắc Cố chỉ nhớ kỹ duy nhất một câu trong đó --- Đôi mắt của Thời Nam, dù chỉ là nhìn một tô mì Dương Xuân bình hường cũng sẽ có loại thâm tình đến chết không phai.
Lúc đấy, Bắc Cố còn cảm thấy có chút khoa trương, mặc dù là một fan cuồng như cậu cũng cảm hấy lời này hơi buồn nôn. Nhưng giờ phút này, Bắc Cố cách mắt mèo, trái tim nhưng một con thỏ "bang bang" nhảy trong lồng ngực.
Ánh mắt của Thời Nam thật sự là có độc ---- ngây thơ lại thâm thúy, ngây thơ lại sinh động.
Bên này tiếng nói rất nhỏ, Bắc Cố dán vào cửa chỉ có thể nghe được đại khái, hình như muốn nói gì đó về đoàn phim, Thời Nam sau khi kiên nhẫn nghe xong, khóe mắt cong cong, gật gật đầu, nói gì đó.
Sau đó, một người đàn ông có vóc người nhỏ nhắn đi tới, chặn ngang giữa anh và mấy nhân viên công tác, đen mặt bùm bùm nói một hồi, đám người liền tan đi. Bắc Cố nhìn ra đây là người đại diện kim bài trong truyền thuyết của Thời Nam -- Lỗi ca.
Nữ trợ lý mắt thấy mọi người giải tán, liền mở cửa phòng bằng tốc độ ánh sáng, xách theo hai rương hành lý lớn đi vào trong, người đại diện đỡ cánh tay Thời Nam, đem người vào phòng.
Ẩn ẩn còn kèm theo vài câu oán giận: "Bọn họ thật không hiểu quy củ, cậu cũng không cần phải theo bọn họ đứng ở đây, lỡ bị chèn ép thì làm sao bây giờ?"...
Thời Nam không trả lời gì, lúc bước vào cửa liền quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó đi vào phòng mình.
Lúc này, Bắc Cố mới xoay đầu lẹp xép dép trở về giường. "Cái đuôi nhỏ của thầy Thời" đã bỏ lỡ cơ hội đầu tiên đối diện với nam thần --- cách cái mắt mèo.
Buổi tối trước khi ngủ, Bắc Cố tắm rửa xong đang sử dụng chăm sóc da, chuông cửa vang lên. Trên người mặc một bộ đồ ngủ quần dài, Bắc Cố nhìn nửa người trên cổ áo lật mở rộng, do dự một chút vẫn khoát áo tắm dài của khách sạn lên. Từ mắt mèo nhìn thoáng qua, thế mà lại thấy tiểu trợ lý mũm mĩm của Thời Nam lúc chiều.
Bắc Cố vội vàng mở cửa, trên mặt treo lên một nụ cười khéo léo.
"A, thầy Bắc, tôi là trợ lý tiểu Mạc của thầy Thời, đây là một ít đồ ăn vặt thầy Thời gửi cho mọi người. Nói rằng mọi người đóng phim rất vất vả, ăn một chút để bổ sung năng lượng".
Bắc Cố vội vàng cười tiếp đón: "A a, cảm ơn anh Thời, cũng cảm ơn tiểu Mạc, cô gọi tôi là anh Bắc là được rồi, thầy thì không dám nhận".
"Anh Bắc khách khí, thầy Thời nói nếu anh thích có thể tìm anh ấy lấy thêm bất cứ lúc nào. Anh ấy mang theo rất nhiều, sẽ đủ cho mọi người. Kia... Tôi không quấy rầy nữa...". Tiểu Mạc khách khí mà cười cười, trên mặt lộ ra vẻ đỏ ửng khỏe mạnh.
"Vâng, vâng. Cảm ơn lần nữa. Cũng thay tôi chúc anh Thời ngủ ngon. Vốn dĩ hẳn là tôi tự mình tới cửa, nhưng nghĩ anh ấy sẽ rất bận, tôi ngại làm phiền... Tím lại, ngày mai gặp!"
Bắc Cố một tay cầm bao đồ ăn vặt, một tay vịn khung cửa, nhìn đối phương đi vào phòng mới khép cửa lại.
Cậu xỏ dép, vừa lật xem đồ trong túi, vừa cảm thán: đại thần không hổ danh là đại thần, chu đáo mọi mặt. Ngay cả cậu chỉ là một diễn viên nhỏ không danh tiếng, cũng được chiếu cố đúng chỗ ngứa.
Đúng như lời Tiểu Mạc nói, trong túi là một ít kẹo, chocolate năng lượng cao, giấy đóng gói đáng yêu, thoạt nhìn có chút mê mẩn. Lại tưởng tượng là Thời Nam đưa --- Tốt thôi, có lẽ là người đại diện của Thời Nam đưa, hoặc là trợ lý Tiểu Mạc... Nhưng là rốt cuộc cũng mang danh nghĩa của Thời Nam, Bắc Cố lại nhịn không được kích động lên.
Thử hỏi xem nếu không xét đến tính chất công việc, có fan nào có thể nhận được quà từ nam thần nhà mình không?
--- Không có ai! Chỉ có cậu! Đáng tiếc không thể khoe khoang trong nhóm fan...
Bắc Cố trong miệng suиɠ sướиɠ hừ hừ, khoa tay múa chân bắt chước người chỉ huy dàn nhạc hòa tấu, đem chocolate trong tay ào ào ném ra, lắc lư một vòng trong phòng như tên điên, cầm lấy di động dưới gối đầu.
Đăng nhập vào tài khoản phụ, nhịn không được chụp một bức ảnh, thuận tiện còn đính thêm mấy cái sticker ngôi sao lấp lánh, chọn một bộ lọc lung linh, nhấn vào gửi.
【 Bối Lặc gia Kim Thành 】
"Một ngày kỷ niệm đáng giá.
Nam thần tặng đồ ăn vặt, phải khoe phải khoe!! Ngao ngao ngao!!!
Lên top!
[Ảnh chụp.JPG]"
Tài khoản phụ này không ai biết, người theo dõi chỉ có năm người. Một là người mới chơi Weibo, hai người hoàn toàn không quen biết bán mấy đồ trang điểm linh tinh, hai người không biết là ai, thật sự thập phần an toàn.
Giống như là chưa đã ghiền, lại ấn vào mục tin nhắn, mấy lời thét chói tai hôm trước quỳ nghênh đón Thời Nam trở về, trước sau như một vẫn chưa đọc.
Ngón tay liền tung bay: "Ngao ngao ngao!! Đại thần Thời Nam của tôi hôm nay siêu cấp vui vẻ! Hy vọng anh cũng vui vẻ, chúc anh công tác thuận lợi! Anh là tốt nhất! Anh là đẹp trai nhất!".
.....
Còn về Thời Nam bên này.
Tiểu Mạc nhẹ giọng trở lại phòng , Thời Nam đang đứng bên cửa sổ, đưa lưng về phía cửa gọi điện thoại, một cái khăn lông còn vắt trên cổ, trên người anh ướt một nửa mồ hôi, xem ra vừa rồi mới tập thể dục xong.
Thời Nam nói tiếng Anh, tốc độ khá nhanh, âm thanh rất nhẹ, chỉ chốc sau lại đổi thành tiếng Trung, cứ đổi tới đổi lui mà qua lại trò chuyện như vậy. Tiểu Mạc đại khái biết thầy Thời đang gọi cho ai. Thời Nam nghe thấy tiếng cửa mở hơi hơi nghiêng đầu, sau đó quay lại, tiếp tục ôn hòa nói chuyện. Chờ Tiểu Mạc sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, Thời Nam cũng gọi điện thoại xong.
"Thầy Thời, em đã đem đồ đưa qua".
"Ừm, cảm ơn". Thời Nam đặt điện thoại lên bàn, trở lại chỗ tấm lót thể thao đặt sẵn trên sàn, cầm dụng cụ di động lên, tiếp tục bài huấn luyện còn chưa hoàn thành.
Tiểu Mạc làm việc rất nhanh nhẹn, không hề có chút thái độ chờ đợi mà khó chịu. Cô đang cầm ấm nấu nước, đột nhiên nghe Thời Nam đang thực hiện động tác plank hỏi: "Tiểu.... Bắc Cố ăn chưa?"
Tiểu Mạc cầm ấm nước quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy ót và cơ bắp rắn chắc trên vai lưng. Sửng sốt một chút, lắp bắp trả lời: "Không đâu, anh Bắc nhìn như mới rửa mặt xong định nghỉ ngơi, chắc là ngày mai mới ăn!"
Kỳ thật trả lời xong, Tiểu Mạc cảm thấy lão Thời hỏi điều này có chút kỳ quái, đây đâu phải ở nước ngoài. Người Trung Quốc từ trước đến nay đều rất tế nhị, thử hỏi có ai mà trực tiếp mở quà rồi trực tiếp ăn luôn không.
Nhất thời không khí có chút trầm mặc, chắc là Thời Nam cũng cảm thấy mình hỏi vấn đề này có chút khó trả lời. Có vài lời đúng là không thể nói được.
Sau một lúc lâu, một giọng nói vang lên từ người đàn ông đang tuôn mồ hôi như mưa: "Anh Bắc?"
Giọng nói của Thời Nam rất nhỏ, nghe không ra ngữ khí gì, nhưng Tiểu Mạc cảm thấy không khí xung quanh có loãng một chút. Nước sôi trong bình đúng lúc "lộc cộc lộc cộc" vang lên, "Cạch" một tiếng tự động ngắt điện.
Trợ lý mũm mĩm luống cuống tay chân bưng ấm nước lên, rót vào bình giữ nhiệt, hậu tri hậu giác "A" một tiếng, còn chưa phản ứng kịp.
Qua một phút, đại não của Tiểu Mạc mới chuyển động trở lại, lập tức sửa lại đúng xưng hô: "Thầy Bắc bình dị gần gũi, bảo em gọi là anh Bắc, em liền thuận miệng gọi".
Thời Nam từ dưới thảm thể thao đứng lên, dùng khăn lông lau mặt, khóe mặt bởi vì mồ hôi chảy vào lại có chút hồng, làm làn da trắng càng thêm nổi bật, anh vòng qua Tiểu Mạc đi vào toilet.
Khi đi ngang qua cô, nhàn nhạt nói: "Cái xưng hô anh Bắc này không tệ, cậu ấy bảo em gọi thế nào thì gọi vậy đi".
Hết chương
===