Mỹ Ly khép chặt mắt, vừa tắm xong, toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái, bao nhiêu mệt mỏi tiêu tan. Cố buông lỏng bắp thịt cứng đờ, nàng khẽ cựa quậy tìm tư thế nằm cho thoải mái.
Ồn ào quá, dãy nhà của nàng tuy nằm ở góc yên tĩnh nhất trong biệt viện vương phủ, nhưng tiếng người náo động cứ vẳng lại từng hồi, khiến thái dương nàng nhức nhối kinh khủng.
Đến phiên trực hầu, hai a hoàn Nguyệt Sắc và Nguyệt Mặc ngồi ngoài hành lang hong nắng, rì rầm trò chuyện. Dù không muốn, nàng vẫn nghe rõ từng câu từng chữ.
“Tân phúc tấn làm bộ làm tịch quá...” Khoảng lặng đầy ý nghĩa, chắc cô ta đang chỉ ra cửa, “... Chữ ‘Hỉ’ cũ, rồi lục đỏ trang trí đều tháo xuống hết đổi lấy đồ mới.”
“Người ta là phúc tấn, đương nhiên không dùng đồ thừacủa chủ nhân chúng ta.”
Giọng nói càng hạ thấp.
“Về sau cuộc sống của chúng ta chắc là khó khăn lắm đây. Nghe nói tân phúc tấn, chỉ riêng đầy tớ thôi cũng vào cỡ hai mươi mấy gia đình, tổng cộng bốn năm chục nhân khẩu, vương gia bắt buộc phải mở một khoảnh đất đằng sau nhà chính để làm chỗ ở cho bọn họ. Của hồi môn thì càng không cần nhắc đến, nghe nói tính riêng tiền cưới tặng cho vương gia chúng ta đã lên đến mười vạn lượng bạc trắng. Chủ nhân chúng ta làm sao bì được đây?”
“Cũng không hẳn đâu.” Nguyệt Sắc khúc khích cuời khẽ, “Vương gia rất quan tâm đến chủ nhân. Đêm nào cũng như đêm nấy. Mỗi sáng muội vào hầu hạ, chỉ tính số khăn tay vương vãi dưới đất...”
“Nha đầu chết tiệt!”
Cả hai phá lên cười, cười một lát, Nguyệt Mặc vốn lớn tuổi hơn lại thở dài từng trải, “Đó cũng chỉ là mới lạ vài ba ngày đầu thôi. Làm bé cho người ta, vợ lớn lại có nhà mẹ đẻ hùng hậu thế này, ôi chao!”
“Chẳng cần lo, mau sinh một đứa con trai, cũng là con trai cả mà.” Nguyệt Sắc không đồng ý.
“Có ích gì?” Nguyệt Mặc cười giễu. “Có sinh trước thì cũng là con vợ lẽ.”
Mỹ Ly xoay người, quay mặt vào trong, trời vừa vào hạ, nàng đắp kín chăn mà sao vẫn thấy ớn lạnh.
Nàng ngủ chập chờn, do đó khi Tĩnh Hiên đẩy cửa bước vào, nàng tỉnh ngay. Vừa mới qua giờ mùi, sao y lại về sớm như vậy? Nàng nằm bất động. Chắc nhân dịp cưới hỏi, y không phải nhận thêm việc chỗ hoàng thượng, nên mới nhàn nhã như vậy.
“Phúc tấn đã ăn trưa chưa?” Nàng nghe y hạ giọng hỏi Nguyệt Sắc và Nguyệt Mặc vừa theo vào.
“Trắc phúc tấn dặn rồi, không dùng bữa trưa, tối ăn luôn một thể.” Nguyệt Sắc ấp úng đáp, trong lòng thì thấp thỏm.
“Nhảm nhí! Chủ nói không ăn là các ngươi để không ăn luôn sao?” Tĩnh Hiên nổi giận, lập tức to tiếng, khiến hai a hoàn sợ quá quỳ ngay xuống.
“Vương gia, bọn nô tỳ thấy trắc phúc tấn quá mệt mỏi, không nỡ đánh thức. Chủ tử tắm rửa xong, mới ngủ được hai canh giờ.” Nguyệt Mặc dù sao cũng từng trải hơn, lấy hết can đảm giải thích.
“Lũ hồ đồ!” Y vẫn chưa hết giận.
Mỹ Ly cũng không tiện tiếp tục phớt lờ nữa, bèn quayngười, tựa mình vào gối nhẹ giọng giải thích: “Là tôi không muốn ăn.”
Tĩnh Hiên liếc nàng. Nàng hơi nằm ngửa, uể oải dịu dàng, mấy lọn tóc đen xõa xuống trước ngực, dáng vẻ phong tình mềm mại chưa từng thấy khiến cơn giận của y chớp mắt tiêu tan. Y bước tới ngồi xuống bên sập, ôm lấy nàng. Hai a hoàn xấu hổ đỏ mặt, đầu càng cúi thấp xuống.
“Không đói sao?” Y hừ mũi, cả ngày chỉ ăn một bữa cơm. thân hình gầy yếu thế này làm sao chịu đựng nổi!
Nàng lắc đầu, thân thể đau nhức khó chịu, chỉ muốn nằm xuống lại. Phát hiện ra khuôn mặt tái nhợt của nàng đỏ ửng một cách kỳ lạ, trán lấm tấm mồ hôi, Tĩnh Hiên chắt lưỡi sờ lên trán thử xem, đúng là bị sốt rồi.
“Nàng!” Y cau mày, cơn giận lại bừng lên, “Bệnh thì phải nói ngay chứ! Bao nhiêu nô tài thế này, nàng không nhìn thấy sao?”
Nàng nằm xuống, mắt khép hờ, “Bệnh nhẹ thôi, nằm một chút là khỏe!”
“Nhảm nhí!” Y lại mắng, không biết là mắng ai. “Còn không mời thái y đến?!” Y thuận tay chộp lấy chén trà để ở bàn nhỏ ngay đầu giường, hung hăng quăng xuống đất “Choang” một tiếng, làm Mỹ Ly giật bắn mình.
Nguyệt Mặc sắc run rẩy chạy trối chết ra ngoài, bị y lạnh giọng quát giật ngược lại: “Cần cả hai đi mời sao?” Nguyệt Mặc lanh lợi cắm đầu bỏ chạy tìm thái, Nguyệt Sắc nhăn mặt dềnh dàng quay vào.
“Ngươi đi gọi tổng quản lại đây!” Tĩnh Hiên lạnh lùng ra lệnh, cơn giận ngập trời khi nãy giờ đã biến mất một cách quỷ dị, nhưng càng khiến cho người ta hãi hùng khiếp vía.
Nghe nói là gọi tổng quản, Nguyệt Sắc thở phào, vâng lệnh chạy đi ngay.
Mỹ Ly im lặng, nàng nói gì y cũng không nghe, nhiều lời làm gì chứ!
Tổng quản vội vã đến toát mồ hôi, chạy vào theo Nguyệt Sắc. Tĩnh Hiên nhìn tổng quản hồi lâu, ánh mắt rờn rợn khiến lão cung kính khom người đứng đó mà mồ hôi toát ra nhưtắm, “Ngươi đem toàn bộ nha đầu ở đây bán hết cho ta.” Y hờ hững ra lệnh.
Nguyệt Sắc kêu rú một tiếng, quỳ phục xuống đất òa lên khóc, tổng quản thắc mắc, đưa mắt nhìn chủ tử ra ý hỏi lại.
“Toàn lũ vô dụng, giữ lại làm gì? Chọn người khác đến đây cho ta!” Khuôn mặt tuấn tú sầm xuống, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Tổng quản đánh giá thấp cơn giận của y, bèn lau mồ hôi. Chỉ việc này thôi sao? Làm vừa rồi lão sợ vỡ mật. Lão thành khẩn khuyên: “Vương gia, bây giờ cả phủ đều đang chuẩn bị hôn lễ, mấy ả a hoàn này dù vô dụng thì cũng cứ giữ tạm mấyhôm. Đợi phúc tấn vào cửa xong, lão nô sẽ lọc ra mấy đứa tử tế cho trắc phúc tấn.”
“Vậy ư?” Tĩnh Hiên cười lạnh, “Ngươi làm việc ở phủ này bao lâu rồi?” Y đột nhiên chuyển chủ đề.
Lão quản gia chẳng hiểu vì sao y hỏi vậy, nhưng vẫn thành thật đáp lời, “Bốn mươi năm, từ thuở lão vương gia còn sống, nô tài thay mặt chủ tử trông nom biệt viện này.”
“Bốn mươi năm? Ngươi vất vả quá mất rồi.” Tĩnh Hiên phẩy tay cho lão tổng quản đứng thẳng người, “Tuổi ngươi đã lớn, trí lực không còn đủ nữa. Ta biết ngay mà, đến a hoàn cũng trơ khấc như khúc gỗ, thì ra là do tổng quản không biết tính lo.”
Nghe vậy, lão quản gia vừa đứng thẳng dậy lại rủn chân tay quỳ phịch xuống. Tiểu vương gia từ nhỏ đã rất khó tính, trở mặt đúng là tàn nhẫn vô tình.
“Tôi... tôi không cần đổi a hoàn đâu.” Mỹ Ly không nhịn được nữa. Y đang làm gì vậy? Nàng bất quá chỉ là trắc phúc tấn, lão quản gia nói cũng không sai, đám nô tài bận tối mày tối mặt chuẩn bị đón chủ mẫu, nàng chuyện bé xé ra to chỉ tổ khiến người ta chán ghét mà thôi. Nàng cố ngồi dậy, bám chặt vào thành giường mới không ngã xuống, “Đám a hoàn đều tốt cả... tại tôi,” Nàng cụp mắt, “... nghĩ là cố một chút thì khỏe thôi, nên không nói gì với bọn họ.”
Y quay đầu lườm nàng, không nói tiếng nào, khóe môi hằn vẻ lãnh khốc.Căn phòng im phăng phắc, chủ nhân không nói chuyện, chẳng ai dám hó hé. Bên ngoài vẳng lại tiếng bước chân dồn dập, người mới đến không biết tình hình căng thẳng trong phòng, đứng ở cửa qua loa thỉnh an Tĩnh Hiên rồi tươi cười lên tiếng: “Nô tài đến tìm tổng quản, tường bao đằng sau nhà chính đã xây xong, công nhân đang chờ thanh toán.”
Lão quản gia liên tục nháy mắt ra hiệu cho hắn, tên quản sự tái mặt, bấy giờ cũng nhìn rõ sắc diện chủ nhân, lập tức câm như hến.
“Choang!” Lần này đến phiên chiếc bình cổ vỡ toang, mảnh sứ vụn bắn lên đến tận người lão quản gia và Nguyệt Sắc, cả hai run lẩy bẩy không dám hó hé.
“Làm bộ làm tịch cái gì chứ!” Lúc Tĩnh Hiên nổi giận, sắc mặt thường sa sầm, nhưng mắt lại sáng quắc, “Ai rãnh hơi đi xây phòng xây nhà cho bọn chúng ở tại biệt viện? Mau đưa tiền cho đám công nhân, bảo chúng cút đi! Cứ như vậy là được, không có chỗ ở thì bảo bọn chúng tự tìm cách!”
Mỹ Ly chớp chớp mi, thì ra đó là lý do khiến y tức giận. Có lẽ hồi môn của Tố Doanh quá đồ sộ, áp chế danh tiếng của Khánh vương phủ, nên Khánh vương gia không được vui.
Nàng chậm rãi nằm xuống, xem ra sự quan tâm y dành cho nàng chỉ là giận cá chém thớt. Y cần gì phải hành hạ đám người hầu, cần gì khiến cho bọn họ nghĩ rằng nàng không biết điều, không ý thức được địa vị của mình.
Y lập tức nhận ra vẻ mệt mỏi của nàng, liền uể oải phẩy tay, “Lui xuống! Lui xuống hết!” Chuyện đổi a hoàn đương nhiên là vẫn chưa giải quyết được gì.
Vì vương gia nổi giận, đám người hầu đến quét dọn đều nơm nớp lo sợ, y lệnh mang cơm đến, người hầu đặc biệt chu đáo. Mỹ Ly không muốn cãi lời, y muốn nàng ăn thì nàng ăn, tuy đang cơn bệnh, nhai cơm như nhai đất, thức ăn nghẹn ở cổ, nàng cũng không từ chối.
Y lạnh lùng quan sát nàng rồi thình lình giằng lấy chén cơm, nàng giật bắn mình, thắc mắc liếc y. Tĩnh Hiên buồn bã phát hiện ra, chỉ cần nàng chịu nhìn y, dẫu vẻ mặt nàng thế nào đi nữa, cơn giận của y cũng bay biến hết, “Không muốn ăn thì đừng ăn!”
Nàng cau mày nhìn y chẳng biết nói gì, không ăn cũng sai, ăn cũng sai, y chẳng qua là cố ý kiếm chuyện để trút giận. Nàng quay mặt đi, nằm xuống gối, không thèm quan tâm đến hành vi gần như cố tình gây sự của y nữa.
Tĩnh Hiên cũng đanh mặt quăng chén, lệnh cho người đến dọn mâm bát. Nàng giận rồi sao? Sắc mặt của y vẫn lạnh lùng nhưng trong lòng đã thấy thoải mái hơn, ít nhất nàng cũng không trơ ra như đá với y nữa.
Mâm vừa dọn đi, đã thấy lão quản gia đích thân dẫn thái y vào. Nguyệt Mặc, Nguyệt Sắc thận trọng buông rèm xuống, bưng trà mài mực, có ý muốn lấy công chuộc tội.
Thái y chỉ chẩn mạch trong chốc lát, lúng túng cười khẽ rồi bước ra bàn sách cách xa sập để viết đơn thuốc.
“Không cần nhìn sắc mặt sao?” Tĩnh Hiên hơi nhíu mày, hết sức không bằng lòng trước thái độ qua loa của thái y.
Lão thái y ngoan cố đúng kiểu kẻ sĩ, cười khổ rồi tự tin giải thích, “Không cần đâu, phúc tấn có phải là thân hình gầy ốm, sắc mặt lúc nào cũng nhợt nhạt, chân tay lạnh giá?”
“Ừ.” Tĩnh Hiên hừ mũi, miễn cưỡng khẳng định phán đoán của lão.
“Vương gia không cần lo, bệnh của phúc tấn chỉ là do nguyên khí bị tổn hại. Có phải phúc tấn đêm ngủ không ngon, giấc kéo chập chờn, dễ bị giật mình không?” Lão thái y cao giọng hỏi, muốn Mỹ Ly đằng sau bức màn cũng nghe thấy rõ.
“Đúng.” Không đợi Mỹ Ly kịp đáp lời, Tĩnh Hiên đã tự nhiên trả lời giúp nàng.
“Đó chính là nguyên nhân khiến nguyên khí suy yếu. Ngoài ra...” Lão thái y nhìn Tĩnh Hiên vẻ kỳ quặc, “Phúc tấn dạo gần đây... quá sức vất vả.” Lời nói của thái y đầy hàm ý.
Tĩnh Hiên cau mày, môi mím lại vẻ khắc nghiệt, rõ ràng là đã hiểu ý lão ta.
“Lão nô kê mấy đơn thuốc an thần dễ ngủ và bồi bổ nguyên khí, phúc tấn phải cố ngủ cho đủ, à, ừ, còn phải kiềm chế một chút, bệnh sẽ tự nhiên khỏi ngay.”
“Thưởng tiền, tiễn khách!” Lão thái y vừa viết xong đơn thuốc, Tĩnh Hiên đã đanh mặt đuổi người. Lão già này khiến y cảm thấy chẳng vừa lòng chút nào.
Mỹ Ly uống thuốc xong, đầu nặng trịch chỉ muốn nhắm mắt ngủ. Ốm bệnh dai dẳng suốt bảy tám ngày vẫn chưa khỏi hẳn, sốt tuy đã lui, nhưng toàn thân chẳng còn chút sức lực nào.
Ngày hè tươi sáng, nàng lệnh cho a hoàn mở toang cửa sổ, để không khí trong lành và ánh mặt trời tràn vào. Có vẻ là lạ, năm ngày sau là ngày tốt đón Tố Doanh về phủ, nhưng không khí ngoài kia lại yên tĩnh khác thường, chắc tất cả đều chuẩn bị xong đâu vào đấy rồi?
Từ khi nàng sinh bệnh, Tĩnh Hiên cũng không ghé nữa, khiến nàng cảm thấy nhẹ nhàng hơn đôi chút.
Sớm muộn gì thì y cũng sẽ chán nàng, nàng tập quen càng sớm càng tốt.
Nguyệt Sắc cầm hộp thức ăn cười hì hì tiến vào. Sau chuyện lần trước, đám a hoàn ở phòng nàng chăm chỉ cẩn thận hơn nhiều, bị Tĩnh Hiên dọa một trận, ai nấy đều nơm nớp. “Trắc phúc tấn, đây là bánh vừng nướng lần trước người khen ngon, người ăn một miếng đi, giờ mua bánh cũng tiện hơn nhiều, lúc trước phải đi một vòng lớn, giờ thì mé đông trổ cửa mới, vừa đi ra là gặp ngay chợ nhỏ.”
Mỹ Ly lấy làm lạ, “Cửa mới?” Mé đông không phải là chỗ nhà chính hay sao? Vì sao lại trổ cửa ở đấy?
“Đúng vậy, người không thấy dạo này chỗ chúng ta yên tĩnh hơn nhiều sao? Vương gia ra lệnh cho mọi người đi cửa nhỏ bên mé đông. Đám thợ và nô bộc không cần đi vòng trước mặt nữa.”
Mỹ Ly gật đầu, y trước giờ muốn gì được nấy mà.
“Vương gia đúng là thương người,” Thấy Mỹ Ly buồn bực lặng thinh, Nguyệt Sắc tưởng là do vương gia mấy ngày nay không đến, cố ý nói lời dễ nghe để an ủi nàng, “Lần trước thái y nói người dễ bị giật mình, vương gia liền không cho bất kỳ ai lớn giọng trước nhà chúng ta, ai làm ồn vô lý đều bị đánh đòn một trận.”
Thấy trước cửa thấp thoáng hoa lá xanh tươi Mỹ Ly cười nhạt, y quan tâm đến bệnh tình của nàng sao? Cái cớ này thật buồn cười, lúc nàng thích thì y xua đuổi nàng, lúc nàng thôi thích thì y lại bức hôn nàng. Có bao giờ y quan tâm đến cảm giác của nàng đâu?
Nàng đã chịu hình phạt quá nặng cho tội mơ mộng hão huyền, không thể tái phạm sai lầm ngu xuẩn đó nữa.
Một hộp đựng nguyên bộ trang sức mở toang đặt trên bàn trang điểm. Nguyệt Mi chải đầu rất khéo, chỉ là bới hơi chặt nên đau, Mỹ Ly siết mạnh chiếc vòng tay bích ngọc, im lặng chịu đựng.
Nguyệt Mặc và Nguyệt sắc lấy kỳ bào mùa hạ màu hồng nhạt ra, “Trắc phúc tấn, hôm nay người mặc bộ này đi, vừa tươi tắn lại không phạm húy.”
Tươi tắn. Không phạm húy.
Đúng rồi, hôm nay là ngày tốt đích phúc tấn vào cửa, màu đỏ là dành riêng cho nàng ta. Trời chưa sáng hẳn, ánh nắng nhàn nhạt rọi lên bộ y phục trên tay Nguyệt Mặc, màu sắc có rực rõ hơn thế cũng ảm đạm bớt đi. Mỹ Ly mỉm cười gật đầu, “Mặc nó vậy.” Ai thèm quan tâm nàng mặc màu gì chứ? Chỉ cần ăn bận tươi tắn rực rỡ, hòa vào đám người, tùy thời nói vài câu chúc mừng là đủ rồi.
Nguyệt Mặc đến bên bàn gương giúp Nguyệt Mi một tay, mang theo hộp trang sức của Mỹ Ly. “Chủ nhân, hôm nay người phải trang điểm thật long trọng, để tránh thiên hạ dèm pha là người không nể mặt tân phúc tấn.” Nguyệt Mặc tốt bụng nhắc nhở thêm, “Người... nhớ là phải cười tươi vào!”
Mỹ Ly mỉm cười gật đầu, đúng vậy, nàng phải cười vì hôm nay là ngày hân hoan của cả vương phủ, ai cũng cười cả.
Nguyệt Mặc và Nguyệt Mi chững chạc hơn, do đó nàng quyết định cho hai người này theo đi xem lễ. Tân phúc tấn rất hào phóng, nhân lễ tân hôn đã cấp cho mỗi a hoàn trong vương phủ một bộ áo đỏ mới tinh bằng vải cực tốt, Nguyệt Mặc và Nguyệt Mi cũng có phần, thay áo vào liền trở nên tươi tắn rực rỡ.
Đến đêm thì tân nương mới được rước từ nhà mẹ đẻ sang đây, nhưng người đến dự hôn lễ đã ùn ùn kéo vào vương phủ từ sớm. Mỹ Ly mang hài cao, trang sức nặng trĩu đến tê dại cả da đầu, bắt buộc phải tựa vào Nguyệt Mặc Nguyệt Mi mới đi lại được. Hôm nay phải vất vả cả ngày rồi.
Nàng ngồi ở góc nhà ngắm cảnh tượng vui sướng hân hoan bên ngoài, chẳng ai đến nói chuyện với nàng, đám nữ khách quyền quý nhìn thấy nàng đều lễ phép tránh xa. Đúng rồi, người ta nói gì với nàng bây giờ? Chúc mừng? Chẳng khác gì đang cố tình châm chọc nàng. An ủi? Đúng là muốn giở trò chia rẽ, nàng không được phép cảm thấy đau lòng, ngày hôm nay, bất kỳ ai cũng không được đau lòng.
Bởi hoàng thượng và thái hoàng thái hậu tối nay đều có mặt, tân lang đã tiến cung, khách khứa không nhìn thấy chủ nhà cũng không thất vọng, ăn uống cười đùa, tự mình vui vẻ. Đám người hầu đi theo Tố Doanh đã bắt đầu nhận nhiệm vụ, đón tiếp khách khứa, xử lý việc vặt, bộ dạng an phận tận tâm tận tụy, bọn họ đã trở thành một phần của vương phủ rồi.
Vì được hoàng đế cho phép, hôn lễ giữa Tĩnh Hiên và Tố Doanh hết sức xa xỉ phô trương, của hồi môn từ trưa đã bắt đầu chuyển sang, mất cả một ngày trời mới hết. Đám nữ khách cười nói ríu rít, ngưỡng mộ vô cùng, không chỉ vì khí phái có một không hai, mà còn khen Tĩnh Hiên và Tố Doanh là một đôi kim đồng ngọc nữ, trời đất tác hợp.
Mỹ Ly mệt mỏi tựa vào gối mềm. Ngồi ngay ngắn suốt cả ngày, toàn thân như muốn rã ra thành từng mảnh, còn mệt hơn chính ngày cưới của nàng nữa. Nàng vốn chỉ có hai mươi rương của hồi môn do lão tổ tông ban cho, người đến xem lễ uống rượu mừng cũng chẳng có mấy. Nàng phải lấy tay chống đầu mới miễn cưỡng chịu đựng nổi đến khi lễ cưới chính thức bắt đầu, cũng may, nàng chỉ cần cố cho đến khi người chủ trì cất giọng hô lớn đưa tân lang tân nương vào buồng cưới là đủ. Nghe lão quản gia nói, tiệc rượu của nàng sẽ được đưa riêng về phòng nàng, nghe đồn đó là quy củ.
Trơ trọi dùng bữa tiệc mừng chồng mình và một phụ nữ khác, đó chính là món quà gặp mặt đầu tiên do đích phúc tấn ban cho trắc phúc tấn.
Đám người ồn ào náo nhiệt, tiếng cười đùa đặc biệt lớn, nàng nghe thấy một giọng nói không đặc biệt vang dội nhưng đủ sức vượt trên giọng của mọi người... Tân lang đã về tới!
Tiếng chúc mừng đùa cợt vang dội một hồi lâu sau mới chịu lắng xuống, nàng nhìn thấy y bước qua khung cửa thênh thang đi về phía mình, chung quanh còn có mấy kẻ lẽo đẽo đi theo chúc tụng. Y mặc lễ phục đỏ thẫm, tôn lên khuôn mặt tuấn tú tựa tác phẩm điêu khắc khéo léo của trời xanh, khiến ai nhìn cũng phải thở dài thán phục. Đây là lần đầu tiên nàng thấy y mặc áo đỏ; lúc lấy nàng y chỉ mặc lễ phục vương gia mà thôi. Hôm nay mới đúng là hôn lễ của y.
Nàng biết mình lo trước tính sau, nhưng thực sự chẳng biết phải làm thế nào mới phải, chỉ đành lễ phép mỉm cười, coi y như mọi khách khứa khác, cố như ngày thường, tránh không nhìn y. Bởi vì dường như nàng không có đủ can đảm.
Nụ cười của nàng khiến ánh mắt không chút biểu cảm của y trở nên giá lạnh.
Y sắp cưới người đàn bà khác, không ngờ nàng còn bình thản trơ trơ như vậy, trong lòng nàng, chẳng lẽ y không đáng được ghen tuông chút nào sao?
Tĩnh Hiên tiến lại gần, tựa hồ muốn nói gì đó. Nhiều người nhìn qua với vẻ trêu cợt, khiến Mỹ Ly mười phần hoảng sợ, y sẽ không làm gì khiến nàng mất mặt chứ? Nàng lo sợ ngước nhìn, đã lâu lắm rồi nàng mới nhìn thẳng vào mắt y, để rồi phải sững sờ vì vẻ lạnh lùng trong ấy, là do nụ cười của nàng quá gượng gạo, không giống như đang chia vui với y sao? Nhưng nàng đã cố hết sức mà!
“Vương gia, vương gia! Giờ lành đến rồi...” Bên ngoài xa có người tìm y, thúc giục y.
Y nhìn nàng một thoáng, không nói gì quay đầu bỏ đi.
Mỹ Ly khẽ thở dài, đến tận lúc này, nàng mới chịu thừa nhận trái tim mình vẫn nhói đau. Dẫu tình yêu dành cho y đã tan biến, nàng vẫn là một người đàn bà, y vẫn là chồng nàng.
Tiếng pháo nổ vang dội suốt thời gian kể từ lúc y rời khỏi vương phủ đi đón dâu, không khí nồng nặc mùi lưu huỳnh, Mỹ Ly ngạt thở bật ho. Nguyệt Mi vừa dâng cho nàng một chén trà, đột nhiên pháo nổ đùng đoàng mấy tiếng liền, là loạt pháo cối cuối dây, báo hiệu kiệu dâu đã vào vương phủ. Tay nàng hơi run, vài giọt nước bắn ra ngoài.
Trong sảnh cưới mênh mông, chỗ ngồi của nàng không nằm ở phía trước, mà bị sắp đằng sau khách khứa quan trọng và họ hàng quý tộc. Hoàng thượng và lão tổ tông giá lâm khiến cả hôn lễ sôi trào. Màu áo hồng nhạt của nàng chìm trong màu đỏ rực rỡ bốn bề, chẳng khiến ai để ý tới. Nàng mỉm cười, người lọt thỏm trong đám đông tươi cười hớn hở.
Nàng bị bà mối và đám người hầu lăng xăng che khuất, chỉ cách một biển người mà như xa cách tận chân trời. Nàng nhìn thấy Tĩnh Hiên cầm lụa đỏ dắt theo Tố Doanh, xung quanh là đám người hầu mặc áo đỏ tươi, y chầm chậm bước vào, tiến đến trước mặt hoàng thượng và thái hoàng thái hậu đang ngồi đường bệ ở giữa sảnh.
Tiếng chúc mừng râm ran như suối chảy, thật lâu vẫn chưa chịu dứt, ai cũng muốn gửi lời chúc phúc khi tân lang tân nương đi ngang qua, để họ chú ý đến mình. Khi Tĩnh Hiên tiến đến rất gần, rất gần nàng, mọi người chung quanh nàng đều vội vã chen lên hô to chúc mừng. Mỹ Ly hé miệng theo, nàng có nên lựa chiều nói vài ba lời chúc tụng hay không?
Rõ ràng y đang mỉm cười, nhưng con ngươi đen thăm thẳm lạnh lùng quan sát nàng. Mỹ Ly nghẹn lời trong thoáng chốc, nàng nên mỉm cười, nên nói gì đó với y mới phải, nhưng trong khoảnh khắc liếc nhìn ngắn ngủi, nỗi đau đớn chợt bùng lên khiến nàng không sao cười nổi không sao che giấu nổi nỗi đau trong lòng.
Cô gái Mỹ Ly thuở trước dẫu nằm mơ cũng không ngờ, nàng lại đóng một vai trò bất đắc dĩ đến buồn cười như vậy trong hôn lễ của Tĩnh Hiên.
Y bước qua nàng, ánh mắt ung dung nghênh đón những khuôn mặt tươi cười đang gửi lời chúc tụng.
Mỹ Ly đã thành công, ngăn được lệ dâng nơi khóe mắt, và khi có người cố ý quan sát, nàng liền khoe nét cười ung dung đúng lễ. Nàng trấn an bản thân, y sẽ không phát hiện ra nỗi đau của nàng đâu, dù gì thì ánh mắt đó của y vốn chỉ vô tình lướt qua mà thôi. Dẫu y có phát hiện ra thì thế nào chứ, có khác biệt gì đâu?
Từ xa nhìn lại cảnh đôi vợ chồng bái thiên địa, quỳ lạy tạ ơn hoàng thượng và thái hoàng thái hậu, nàng tê liệt đến mức chẳng còn cảm thấy chua xót nữa. Nàng tự mỉm cười với bản thân, chịu đựng cơn đau từ tốn mà dai dẳng, nàng đã trở thành chuyên gia về phương điện này rồi.
Nàng không đủ sức phản kháng, chỉ có thể chịu đựng.
Khi đôi vợ chồng mới được đưa vào tân phòng, khách khứa ồn ào ùa theo, nàng thở dài một hơi, ổn rồi, cuối cùng cũng vượt qua được. Nàng mỉm cười ra lệnh cho a hoàn đỡ mình về phòng, chuyện cần làm nàng đã làm hết. Nàng muốn nằm xuống, muốn nghỉ ngơi, nàng quả thật đã kiệt sức đến lả người rồi.
Gỡ xong mọi món trang sức nặng nề, vấn một búi tóc đơn giản, Mỹ Ly giương mắt nhìn bọn người hầu tươi cười bưng vào một bàn tiệc thịnh soạn. Nguyệt Mặc, Nguyệt Mi đỡ nàng ngồi xuống, ân cần khuyên nàng ăn nhiều một chút, mệt mỏi cả ngày trời mà chẳng có thứ gì vào bụng.
Nàng nhìn khăn trải bàn màu đỏ thêu chỉ vàng, bàn tiệc đầy sơn hào hải vị, đủ món ăn quý lạ, đúng là hết sức xa xỉ. Món ăn chính giữa còn dùng quả cầu kỷ xếp thành chữ “Song Hỉ” hết sức tinh xảo. Mũi nàng chợt cay cay, nàng chưa kịp phản ứng gì thì nước mắt đã nhỏ xuống ròng ròng. Nàng lập tức lau mắt, vờ như không có gì, hy vọng đám a hoàn không nhìn thấy. Nguyệt Mặc và Nguyệt Mi đưa mắt nhìn nhau, hiểu ý đồng thời im lặng, không tiếp tục khuyên nàng dùng cơm nữa.
Lúc Tĩnh Hiên từ bên ngoài tiến vào, mọi người đều bất ngờ, kể cả Mỹ Ly. Nàng ngẩn người ngắm y một thoáng, rồi nhìn đi chỗ khác trước khi mắt kịp chói đau vì bộ đồ đỏ rực.
Đám a hoàn mười phần vui sướng, Nguyệt Sắc còn theo sát gót y từ ngoài vào trong.
Tĩnh Hiên nhìn nàng một lát, ánh mắt lướt qua bàn tiệc rượu chuẩn bị tinh tươm nhưng chẳng hề được nàng động đũa, cũng nhìn thấy chữ Song Hỉ hết sức rõ ràng.
“Người đâu, bưng xuống!” Y đanh giọng ra lệnh. Mỗi khi y dùng giọng điệu này, đám người hầu lại kinh hãi hoảng sợ, a hoàn vội gọi nô bộc đang run lập cập bưng bàn tiệc ra ngoài.
“Các ngươi cũng lui xuống! Chuẩn bị bữa cơm khác cho chủ nhân.” Y vừa nói ra miệng, bọn a hoàn đã vội vã vâng vâng dạ dạ, lúc lui ra còn khép cửa lại.
“Mỹ Ly!” Tĩnh Hiên khẽ gọi nàng, rồi rảo bước đến bên kéo nàng vào lòng, không nói thêm gì nữa, y chỉ cúi xuống. Hết sức dịu dàng hôn lên đôi môi nhợt nhạt của nàng, “Chẳng có gì thay đổi cả.” Y nói, quá nhiều hứa hẹn nói ra cũng toàn giả tạo buồn nôn, y chỉ muốn cho nàng biết, lòng y dành cho nàng sẽ không thay đổi bởi chuyện cưới Tố Doanh.
Hai mắt nàng nhìn chằm chằm vào hoa văn cát tường trên bộ lễ phục tân lang. Nụ hôn của y chẳng đủ khiến tim nàng đập loạn nhịp, huống chi lời nói.
Không có gì thay đổi? Y và nàng còn cần thay đổi gì nữa đây? Hay còn thứ gì đáng để giữ vững nửa đây?
Tĩnh Hiên không thể ở lại quá lâu, lúc y đi rồi, nàng nhìn ánh trăng rọi vào qua cánh cửa, lạnh nhạt mỉm cười.
Nụ hôn khi nãy là hành động ôn nhu nhất y dành cho nàng. Trong một thoáng thật ngắn ngủi, nàng quả thật có hơi rung động. Nhưng mà, nàng biết rất rõ, đôi môi dịu dàng đó không lâu sau sẽ hôn một người đàn bà khác, người vợ kết tóc của y, còn chừa lại cho nàng chẳng qua chỉ là căn phòng đầy ánh trăng lạnh lẽo mà thôi.
Giống như hôm trước, nàng vẫn phải ra khỏi giường từ sớm để chuẫn bị. Hôm nay là ngày tân nương ra mắt dâng trà cho bề trên trong gia đình, cũng là ngày toàn bộ mọi người hành lễ chúc mừng nữ chủ nhân.
Nhất là nàng.
Lão quản gia hai ba lượt phái người đến dặn dò, dẫu có xảy ra chuyện gì đi nữa, hôm nay trắc phúc tấn nhất định phải đến ra mắt đích phúc tấn. Hình như sợ nàng mượn cớ sinh sự vậy.
Khác hẳn với vẻ trang trọng đẹp đẽ hôm qua, đám a hoàn không cần Mỹ Ly dặn dò cũng biết đường trang điểm cho nàng thật nhạt, nếu diễm lệ quá thì chẳng khác nào dằn mặt tân phúc tấn.
Đến sớm hơn cả Mỹ Ly là lão phúc tấn. Bà là mẹ kế của của Tĩnh Hiên, song quan hệ đôi bên rất lạnh nhạt. Từ khi lão vương gia nhuốm bệnh qua đời, bà sống hẳn ở biệt viện Thừa Đức, không quay về vương phủ kinh thành nữa.
Lão phúc tấn cười mỉm ngồi ở ghế chủ tọa giữa sảnh đường, đợi con dâu đến hành lễ dâng trà cho đủ thủ tục. Bà chẳng nôn nóng mấy, lúc thấy Mỹ Ly tiến vào, bà còn mỉm cười đầy ý nghĩa với nàng, miễn lễ vấn an của nàng. Bà và Mỹ Ly chẳng qua chỉ là hai nhân vật phụ không thể thiếu được trong vở tuồng này, đều là để làm nền cho vị tân phúc tấn.
Trước khi Tố Doanh xuất hiện, có hai lão ma ma hầu cận tiến vào, xung quanh là đám a hoàn thân tín. Một ma ma vẻ mặt trịnh trọng nhưng vui sướng, bưng chiếc mâm bên trên có phủ tấm vải đỏ. Cái mâm được trình ra trước mặt lão phúc tấn. Lão ma ma mở lớp vải đỏ, lộ vẻ đắc ý nửa dâng nửa khoe một tấm lụa trắng có dính máu. Lão phúc tấn cũng làm đúng nghĩa vụ của mình, mỉm cười vui vẻ rồi gật gù.
Mỹ Ly đương nhiên hiểu rõ ý nghĩa của tấm lụa trắng đó, ngón tay bất thần co giật dưới lớp khăn tay. Nàng buộc mình không liên tưởng tới những chuyện tạo ra giọt máu trinh tiết trên tấm lụa này.
Lão ma ma và đám a hoàn lui xuống, nhân vật chính sắp phải xuất hiện rồi.
Tĩnh Hiên bước vào đầu tiên, y mặc quần áo ở nhà, rõ ràng không mấy coi trọng nghi thức trong phủ. Theo sát sau lưng y là tân phúc tấn của Khánh vương phủ, nàng ta được một a hoàn dìu đỡ, hấp tấp theo sát gót trượng phu. Lúc nâng chân bước qua bậc cửa, nàng ta khẽ rên một tiếng, khuôn mặt đỏ bừng lên. Tĩnh Hiên nghe thấy, quay đầu nhìn bộ dạng vừa thẹn thùng vừa trách móc của nàng ta, không nhịn được cười khẽ, kéo tay nàng ta tiến vào đại sảnh, ánh mắt rất nhanh lướt qua khuôn mặt Mỹ Ly.
Y không hành lễ với lão phúc tấn, buông tay Tố Doanh ra là ngồi ngay ngắn vào vị trí của mình. Tố Doanh cầm chung trà quỳ xuống trước mặt lão phúc tấn, Mỹ Ly liền bị a hoàn hai bên nhẹ nhàng kéo dậy, khi đích phúc tấn quỳ thì nàng không được phép ngồi.
Lão phúc tấn nói những lời cần nói, rồi theo nghi thức ban phong bao cho Tố Doanh.
Tố Doanh được đỡ ngồi xuống vị trí kế bên Tĩnh Hiên. Ánh mắt lấp lánh nét cười của nàng ta bình tĩnh quét về phía Mỹ Ly. Đã đến lúc Mỹ Ly phải ra mắt nàng ta rồi.
Nàng được dẫn đến quỳ xuống trước mặt Tĩnh Hiên, nàng mâm trà cao quá đầu, nói đúng những câu đã được dặn dò đâu vào đấy: “Mời vương gia dùng trà!” Tĩnh Hiên nghiễm nhiên đón lấy chung trà, chỉ “ừ” một tiếng.
Sau đó là đến Tố Doanh. Mỹ Ly quỳ gối, nâng cao chén trà, “Mời phúc tấn dùng trà!”
Mặc dù nàng đã luyện tập cả ngàn lần vạn lần trong óc - đã tin chắc có thể giữ nguyên nụ cười trên mặt, nhưng khi thực sự phải quỳ xuống dâng trà cho người thiếu phụ xấp xỉ tuổi mình, lòng nàng vẫn uất ức, tim vẫn đớn đau.
Tiếp lấy chén trà của nàng, thiếu phụ hòa nhã và không kém phần đoan trang quý phái này nói gọn một tiếng “Được!” Nàng ta không còn là cô gái mà nàng gặp ở bãi săn, cùng nhau hầu hạ dưới gối lão tổ tông nữa. Nàng ta là chủ mẫu của nàng, là chủ nhân của nàng. Nghi thức ngày hôm nay là để cho nàng cả đời hiểu rõ, nàng chẳng qua chỉ là trắc phúc tấn, phải xưng “nô tỳ” trước mặt nàng ta và Tĩnh Hiên, xưng như vậy suốt đời suốt kiếp, kể từ khoảnh khắc Tố Doanh đón lấy chén trà của nàng.
Tố Doanh nhận hồng bao từ tay a hoàn, đưa cho nàng, “Đây là vương gia và ta thưởng cho ngươi, về sau tỷ muội chúng ta phải đồng lòng hợp sức hầu hạ vương gia, lo lắng sự vụ ở vương phủ, để vương gia không phải lo lắng việc nhà, có thể toàn tâm toàn ý phục vụ hoàng thượng” Mỹ Ly yên lặng nghe lời dặn dò của nữ chủ nhân, đón lấy hồng bao do “vương gia và phúc tấn” thưởng cho, tay nàng hơi run rẩy. Chưa hết, nàng còn phải quỳ thấp xuống, nói: “Nô tỳ xin ghi nhớ lời dạy của phúc tấn.” “Đứng dậy đi!”
Tố Doanh cho đứng thì nàng mới được đứng dậy. Song không thể quay trở lại chỗ ngồi khi nãy nữa, nàng phải ngồi ở phía dưới cách Tố Doanh thật xa, gần sát cửa. Đám người hầu trong phũ chia thành từng nhóm tiến vào thỉnh an vương gia và phúc tấn. Không ai để ý tới lão phúc tấn ngồi ở trên và trắc phúc tấn ngồi phía dưới. Ai nấy đều vui mừng hoan hỉ đón lấy hồng bao giá trị không nhỏ mà tân phúc tấn ban cho. Tố Doanh cười mỉm gật đầu với từng lời cảm ơn của đám người hầu, từ nay về sau, nàng ta là nữ chủ của phủ đệ này. Mỹ Ly ép mình nhìn thẳng vào cảnh tượng trước mắt, đây chỉ là bắt đầu thôi. Từ nay về sau, ngày nào cũng như ngày nấy, nếu không có lý do gì đặc biệt, mỗi buổi sáng nàng đều phải đến thỉnh an Tố Doanh, lặp lại hành động thi lễ như hôm nay, cho đến khi nào sự khác biệt giữa chủ và tớ khắc sâu vào tận xương tủy, trở thành bản năng của nàng...
Tĩnh Hiên đột ngột đứng phắt dậy, làm mọi người giật thót mình sững sờ. Y đi thẳng về phía Mỹ Ly, dùng thân thể che chắn ánh mắt của đám người hầu, cao giọng trách: “Lại chóng mặt nữa sao? Bệnh của nàng thật là!” Nói xong, y còn thô bạo ẵm lấy nàng ra khỏi ghế. “Trắc phúc tấn không được khỏe, từ nay về sau, những nghi lễ như vậy, kể cả thỉnh an mỗi sáng đều miễn hết!”
Mỹ Ly đờ người. Ra khỏi sảnh đường thì gặp một hồ sen không lớn lắm, làn gió ẩm ướt thổi vào mặt mát rượi, nàng mới ý thức được hành động của y. Tuy không thấy rõ vẻ mặt Tố Doanh, nhưng trước ngần ấy kẻ hầu người hạ, mệnh lệnh của y bỗng biến thành đòn phủ đầu không dễ chịu chút nào.
“Cho tôi xuống,” nàng hơi vặn vẹo trong vòng tay y. Được rồi, ý đồ của y đã thành công, Tố Doanh vẫn chưa hiểu rõ tính tình y, dẫu nàng ta là thê tử, y cũng không muốn bất kỳ ai làm oai làm phách trước mặt mình, y chỉ muốn mọi người đều nhỏ bé thấp hèn mà thôi. Tố Doanh trọng thưởng đám người hầu trước mặt y mà không xin phép trước, do đó mới bị y lạnh lùng đâm cho một đao.
Tĩnh Hiên nhìn nàng, đôi phần âu yếm hiện lên trong tròng mắt đen láy đang phản chiếu khuôn mặt tái nhợt của nàng, “Ngốc đến chết được! Bảo nàng bị bệnh, chóng mặt, nàng lại mở to mắt ra!” Y trách móc. Y cũng không muốn làm mất mặt Tố Doanh, nhưng phải hành động bất đắc dĩ thế này chỉ vì một thoáng đau khổ trong mắt nàng khi đón hồng bao Tố Doanh thưởng, khi nghe câu nói “vương gia và ta”.
Nàng không đáp lời.
Tĩnh Hiên cố ý làm mất mặt Tố Doanh, nhưng người cuối cùng chịu khổ lại chính là nàng, chẳng lẽ y còn muốn nàng cảm ơn sao?
Ẵm Mỹ Ly đi một mạch về phòng, Tĩnh Hiên nhẹ nhàng đặt nàng xuống sập, đích thân cởi hài giúp, rồi nằm đè lên nàng, hôn chi chít vào khuôn mặt lãnh đạm.
“Vẫn khó chịu sao?” Y khẽ hỏi, nhưng giọng điệu lạnh lùng không hề hợp với lời tỏ tình dịu dàng, nghe như đang lục vấn, “Không thể nào tránh khỏi một lần quỳ làm lễ trước mặt nàng ta đâu, nhưng về sau... không cần như vậy nữa.” Y hứa hẹn ngắn gọn.
Nàng rất hy vọng mình có thể cảm động trước câu nói của y, thật ra y và nàng đều hiểu rõ, sự khác biệt giữa vợ cả và vợ lẽ đâu dừng ở chỗ quỳ hay không quỳ?
“Mỹ Ly” Đôi môi y lướt qua làn da mềm mại của nàng, chạm vào môi nàng.
Mỹ Ly chợt nhớ tới vết máu đỏ sẫm trên tấm lụa trắng mà ma ma của Tố Doanh cầm trên tay, nàng ương bướng xoay đầu, tránh đi đôi môi chắc là vừa hôn Tố Doanh của y.
“Sao nữa?” Y bắt đầu bực mình, nét ấm áp trong mắt lại bị thay thế bằng khí lạnh, “Nàng còn muốn ta thế nào nữa?” Y lạnh lùng chống tay nhỏm dậy, “Chẳng lẽ muốn bắt nàng ta quỳ trước mặt nàng sao? Như vậy không được!”
Mỹ Ly nghiêng đầu ngắm ánh nắng nhuộm sáng hoa văn trên lớp sa mỏng treo trước giường. Mùi hoa lài. Trên người y có hương thơm quý giá của riêng Tố Doanh.
Y véo cằm buộc nàng quay lại, không để cho nàng tránh né, cúi xuống hôn nàng.
Biết rõ là phí công, nhưng tính gàn dở nàng cứ tưởng đã bị bào mòn nay lại phát tác, nàng khép chặt môi không để y tiến vào, y cắn nhẹ môi nàng như trừng phạt, đau quá, nàng càng mím môi chặt hơn.
“Sao vậy?” Cuối cùng y đành quát hỏi.
“Bẩn!” Nàng buột miệng đáp. Nói xong đến chính nàng cũng thấy giật mình, sao nàng lại nói ra lời như vậy? Nàng có tư cách gì mà chê trách…
Y liền nổi giận đùng dùng, “Bẩn?!” Y chồm dậy, chằm chằm nhìn nàng, “Ta còn chưa chê nàng mà!”
Chỉ một câu thôi cũng đủ đẩy nàng vào chỗ chết.
Đôi mắt nhìn y đột nhiên mở to, trong chớp mắt hiện ra vô vàn tình tự, khi nước mắt sắp tràn ra khỏi con ngươi đen lay láy, nàng chớp mắt, và trong mắt nàng chẳng còn gì nữa. Nàng không trách y, là do chính nàng nói lời không đúng mực mới phải chịu tổn thương như thế, là nàng tự mình hại chính bản thân mình. Vì sao nàng lại muốn chống lại sự an bài của vận mệnh? Có lẽ hôm nay chịu nhiều uất ức, nhiều bi ai vượt quá mức chịu đựng tối đa của nàng. Nàng biết sai rồi.
Nàng lại nhìn y bằng ánh mắt vô hồn, y rất nghi ngờ, mỗi lần nàng nhìn y như vậy, nàng có thực sự nhìn thấy y không? Y cứng người, tại sao lại làm tổn thương nàng nữa chứ! Hai chữ xin lỗi nghẹn cháy nơi cổ họng, nhưng dù thế nào cũng không nói ra miệng được. Y chỉ có thể một lần nữa đẩy cửa bỏ đi, làm sao y lại có lỗi với nàng chứ? Y có nói sai gì đâu?
Chỉ có điều, tim y cảm thấy ăn năn, ăn năn đến nhức nhối.