Lạc Vũ bước đi cạnh Tô đại chấp sự, một bộ cung kính phía sau, bỗng chốc lên tiếng:
- Sư thúc, nếu trở thành nội môn đệ tử, vậy ta có được tự do ly khai tông môn đến Mịch Vân sơn mạch rèn luyện hay không? Còn có Dược Sơn Phong có địa điểm nào đặc biệt không? Trước đệ tử sư phụ đã thu mấy đệ tử?, xin Sư thúc chỉ giáo cho.
- Ừm, ân tất nhiên là được. Bất quá mỗi năm chỉ được đi ra ngoài tháng mà thôi, còn lại thời gian phải chuyên tâm tu luyện. Mỗi tháng ngoại trừ được tông môn cấp cho tài nguyên tu luyện, đệ tử Dược Sơn Phong ta còn được tới Hoả Động tu luyện canh giờ. Hoả Động là linh địa do Phong chủ đầu tiên của Dược Sơn Phong xây dựng nên, bên trong nồng nặc hoả linh khí, lại có địa hoả rất nhiều. Nếu tu luyện công pháp có thể ngưng luyện nhập phẩm linh hoả chính là làm chơi ăn thật. Nơi này ngươi phải nhớ kỹ. Trên ngươi còn có vị sư huynh, tỷ khác. Gồm đại sư huynh ngươi Lam Tình, nhị sư tỷ Huỳnh Chỉ Yên, tam sư huynh Đồ Phong. Nhất là đại sư huynh Lam Tình này ngươi phải cẩn thận một chút, tránh làm hắn phật lòng không thôi ngươi không yên đâu.
- Dạ, tạ ơn sư thúc chỉ giáo, đệ tử đã nhớ kĩ.
Lạc Vũ vâng dạ, tiếp tục im lặng, thành thật theo sau Tô Chấp Sự trên con đường đá dẫn lên đỉnh Dược Sơn Phong.
Chốc lát sau...
Tô Chấp Sự dẫn hắn tới trước một toà đại điện to lớn, xung quanh là từng toà lầu các tinh xảo, bên trong lại truyền ra dược hương thơm nồng. Đại Điện to lớn làm từ loại đá ngọc thạch đỏ đen, linh khí bị hút vào đại điện chốc sau lại phu ra Hoả linh khí nồng đậm khiến hắn thấy hiếu kì.
- Ngạc nhiên lắm sao? Đây là Hoả Luyện Đại Điện, là một kiện lục giai thượng phẩm kiến trúc linh bảo. Là do tổ sư đời thứ hai và các trưởng lão lúc đó tốn cái giá lớn luyện chế để toạ trấn Hoả Linh Mạch bên dưới.
Tô Chấp Sự lạnh nhạt giải thích, sau đó phất tay, ý bảo hắn đi vào cùng.
Lạc Vũ hiểu ra, cố ý quan sát thật kĩ toà điện này. Linh Bảo loại hình Kiến Trúc hắn từng nghe nói qua, muốn luyện chế Linh Bảo loại này cần tốn rất nhiều tài liệu nên độ quý hiếm khỏi nói. Kiến Trúc Linh Bảo có thể tuỳ ý thu nhỏ phóng to, còn kèm theo tác dụng phụ trợ tu luyện, thậm chí là phòng ngự, tấn công.
Lạc Vũ bước chân theo Tô Chấp Sự bước vào Hoả Luyện Đại Điện, hoả linh khí nồng nặc tới mức hít thở cũng có thể hấp thu, lúc này để ý hắn mới thấy bên trong rộng thế nào.
Bên trong đại điện, cây cột bằng màu đỏ ngọc thạch cao gần thước chống đỡ đại điện. Hai bên có từng hàng ghế dài chạy ra phía sau. Trên vách tường có phù điêu: Hoả Long, Phượng Hoàng, Hoả Kỳ Lân, Xích Xà,... phun ra hoả diễm sống động như thật. Hai vách tường lại có cái cửa như nhau, tản ra từng trận nhiệt khí.
Ở giữa chủ toạ, Giang Quân hư nhược ngồi trên chủ toạ, từng tia Hoả linh khí nồng đậm chạy vào cơ thể hắn. Trước mặt là một đoá hoả diễm màu đỏ hơi vàng nhảy nhảy lên tản ra nhiệt khí bức người.
Lạc Vũ và Tô Chấp Sự bước tới, khom người chào, Tô Chấp Sự liền nói.
- Giang sư huynh, đệ đã dẫn Lạc Vũ tới.
Giang Quân mở mắt, đem xích kim hoả diễm thu lại, đáp:
- Được rồi, đệ lui xuống đi. Lạc Vũ, ngươi ở lại.
- Vâng, sư huynh.
Tô Chấp Sự nghe theo liền luo xuống, trả lại không khí tĩnh lặng của đại điện.
Giang Quân thấy vậy mở lời:
- Lạc Vũ, ta tự nhiên đã biết một ít về con, con xem như là đồ đệ cuối cùng mà Giang Quân này thu nhận. Ta mặc dù là Linh Suất Cửu Trọng nhưng đã sống cũng lâu rồi, lại thêm Huyết Kiếp quấy phá nên chẳng bao lâu nữa là quy tiên. Con và tam đại đệ tử còn lại phải cố hoà thuận,... Ta là sư phụ nên cũng phải có chút tư vật cho con. Đây là Công Pháp và Bí Thuật tu luyện Đan Nguyên Hoả của ta tu luyện, Xích Nguyên Đan Luyện Hoả pháp mấy vị sư huynh tỷ của con đều tu luyện cả. Đây là Thương Hoả Đỉnh, là cái đan đỉnh ta yêu thích cực kì, nó từng theo ta trong khi vẫn là một Luyện Đan Sư nhập môn......
Mấy canh giờ sau....
Lạc Vũ thiền toạ, tay nắm linh thạch tu luyện mà lòng có chút nặng. Giang Quân là vị sư phụ đầu tiên của hắn bộ dáng lại yếu nhược bệnh tật nhưng vẫn rất quan tâm đệ tử của mình. Ngay cả Lam Tình sư huynh tiếng xấu đồn xa nhưng vẫn tha thứ. Lúc chiều còn ở đại điện tận tình chỉ điểm một đệ tử mới như hắn khiến Lạc Vũ càng kính trọng vị sư phụ này.
Trước khi về lại cho hắn tài nguyên và các loại bảo vật tu luyện trân quý. Trong đó là một môn Bí Thuật thập phần trân quý, chỉ có Linh Suất trong tông mới có thể tự do tu luyện. Nhưng bởi vì hắn xem như là một nửa đệ tử thân truyền mới được tu luyện tầng đầu của Xích Nguyên Đan Luyện Hoả pháp và Bí Thuật ngưng luyện Đan Nguyên Hoả
Gác lại mọi chuyện, Lạc Vũ bắt đầu công cuộc chuyển nhà, dọn dẹp những gì trân quý nhất thu vàp túi trữ vật. Hiện giờ hắn là nội môn đệ tử tự nhiên sẽ có cho riêng mình một toà biệt viện hoặc động phủ, lúc chiều hắn đã chọn được một vách núi yên tĩnh, linh khí nồng đậm ở phía sau Dược Sơn Phong. Lạc Vũ chọn xong thì đã nhờ Tô Chấp Sự hay nói đúng hơn là Tô sư thúc mở giúp một toà động phủ. Lạc Vũ lúc này trở về thu thập đồ vật, sáng mai sẽ chuyển hẳn vào Lâm Hoả Sơn toạ lạc động phủ của hắn.
Lạc Vũ cầm lên lệnh bài thân phận, hồn niệm chìm vào dò xét. Bên trong không ngờ là một không gian hắc sắc kì dị. Trên đó có mấy cái bảng sáng, trên ghi chút từng dòng chữ, không ngờ đều là thông tin về hắn. Đây là một trong số ít công dụng đặc biệt của lệnh bài thân phận, nó còn có thể nhận ra ngươi có thật sự là chủ nhân lệnh bài không nữa. Sở dĩ nó nhận ra được là vì trong linh hồn Lạc Vũ đã tồn tại một ấn ký, đây là để nhận biết đệ tử thật sự, còn có công năng khiến đệ tử không truyền ra các công pháp bí thuật của tông môn.
Lạc Vũ thấy linh lực đã no đủ, bắt đầu đứng dậy thu gom mấy cái rương linh thảo và chậu câu trong sân vào túi trữ vật. Tuy linh thảo chỗ này không tính là trân quý nhưng hơn tháng nay chăm sóc thì Lạc Vũ cũng không nở bỏ chúng mà đi nha.
......
Sáng hôm sau.....
Lạc Vũ tiến hành thu hồi Tứ Hợp Trấn Linh Trận, tuy trận này chỉ ảnh hưởng tối đa trong bán kính mét nhưng dù sao cũng là trận pháp Tam Giai Thượng Phẩm, dùng để bố trí trong dược điền hoặc chỗ tu luyện sẽ an toàn hơn nhiều. Hắn ngoài thu linh dược trận pháp thậm chí còn thu hết linh thổ, linh thuỷ sau này ai mà chuyển tới đây xem ra thật bất hạnh.
Nhìn lại một lượt Liễu Dương Viện, Lạc Vũ lập tức lấy ra một cái tiểu thuyền màu xanh rồi truyền linh lực vào, nhảy lên trên thuyền rồi chầm chậm nâng cao. Đây chính là phi hành linh bảo mà mỗi nội môn đệ tủe nào cũng được cấp cho- Liễu Diệp Chu. Hắn đột phá Linh Sư đã mấy ngày nên cũng có chút thuần thục phóng xuất ra linh lực, ngự một cái Nhất Giai Thượng Phẩm linh bảo tự nhiên không thành vấn đề.
Mấy khắc sau Lạc Vũ rốt cục đến nơi giao giữa khu Ngoại Môn và khu Nội Môn. Lạc Vũ đáp xuống, men theo lối nhỏ đến trạm kiểm tra, đưa ra lệnh bài cho kiểm tra. Tên đệ tử kiểm tra xong liền có chút ngạc nhiên, trả lại lệnh bài ý bảo hắn đã thông qua.
Bởi vì trong khu Nội Môn ngoại trừ cấp bậc trưởng lão trở lên thì còn lại đẹ tử không được phép ngự khí phi hành nên hắn bất đắc dĩ phải men theo lối đi chính đi nửa canh giờ thì mới đến nơi.
Đến nơi Lạc Vũ lấy lệnh bài, mở ra tầng trận pháp bao khoả Lâm Hoả Sơn. Trận pháp mở ra, hắn bước vào quan sát một lượt.
Lâm Hoả Sơn xung quanh tràn ngập linh khí, khu rừng rậm rạp bao quanh xanh mướt rất đúng sở thích của hắn. Ngọn núi Lâm Hoả như có một cái bậc thang bị treo trên vách đá kỳ dị cao chừng - trượng có thừa. Vách đá cạnh đường lên đỉnh Lâm Hoả Sơn đã bị khai phá ra một thạch động to lớn, trải sâu vào bên trong.
Bên dưới ngọn núi, có một cửa thạch động thông vào thân núi, trước mặt hướng Đông nhìn vào một cái hồ nước hình cung to lớn. Cạnh bên hồ là một khoảng trống trải, bị bao quanh bởi tường đá. Nhìn bên trong là từng luống đất màu mỡ, trồng một ít linh thảo thấp giai.
Phía hướng Tây lại có một bãi loạn thạch nho nhỏ, xa nữa là một dải đất cao cao nhưng một tường thành tự nhiên bao phủ dọc theo trận pháp, đường kính hơn trượng.
Phía Nam lại có một cái thạch động khác, nó nhưng lại tản ra nhiệt khí bức người. Đây chính là đặc trưng của Dược Sơn Phong đệ tử- Địa Hoả Động.
Hướng Bắc hắn đứng chính là một khu rừng to lớn, đôi khi lại có chút tiểu động vật sinh sống chạy nhảy ra ngoài, thi thoảng lại thấy chút linh thụ quả kết trái.
Lạc Vũ hài lòng đi vào, đem Tứ Giai trận pháp phòng ngự động phủ đóng lại, bắt tay vào lao động.
Lạc Vũ trước tiên đi vào thạch động, đem vách động phủ đẽo gọt, đào ra thành mấy cái thạch thất khác nhau. Có chỗ nghỉ ngơi, Tu Luyện Thất, Bảo Khố, Yêu Thú Thất,... một ít cơ bản thạch thất đều mở tới. Bên trong còn tạo nên một chỗ thạch thất to lớn chuyên dùng để trồng linh thảo trân quý. Cũng may đây đều là nham thạch, đất đá bình thường nhất, chứ mà là khoáng thạch thì hắn đã mệt chết rồi.
Lạc Vũ hài lòng với động phủ chỉnh chu của mình, lập tức lấy Tứ Hợp Trấn Linh Trận ra bố trí. Mấy chỗ đặc biệt thì đem trận pháp nhất giai, nhị giai bố trí thêm vào. Sau đó lại để vào mấy món đồ vật thiết yếu.
Xong chỗ ở, hắn lại chạy ra ngoài dược điền, đem dược điền sắp xếp một lượt rồi trồng từng gốc linh dược vào. Riêng mấy cây linh thụ quả Lạc Vũ lại trồng chỗ khu rừng nhỏ hướng Bắc.
Trước kia Lâm Hoả Sơn là chỗ ở của một vị chấp sự, nhưng vì lão ấy đã chết nên bỏ trống khá lâu. Trận pháp tứ giai này cũng là lão bố trí xuống nhưng vì nó là loại trận pháp cố định, không thể di truyển nên tông môn đành để vậy. Mặc dù trải qua nhiều năm nhưng Lâm Hoả Sơn vẫn không có ai đến ở luôn vì chỗ này quá nhỏ, không gian không phải lớn nên ít người chịu đến định cư. Lại thêm chỗ này nằm ở khá xa Dược Sơn Phong nên không ai nguyện ý.