Hắn làm theo hướng dẫn thì cảm nhận trong cơ thể có một luồng khí, một luồng khí ôn nhu đang bị nhốt trong huyệt đan điền. Đây rõ ràng là linh lực, linh lực là linh khí bị thu vào cơ thể, sao một quá trình vận chuyển khắp kinh mạch trên cơ thể tu luyện giả rồi đi vào đan điền, bị đan điền giữ lại mới gọi là linh lực. Linh lực chính là sức mạnh của tu luyện giả, linh lực càng nhiều thì tu luyện giả càng mạnh. Lạc Vũ này rõ ràng chỉ tu luyện chưa tới canh giờ không ngờ đã cảm nhận được linh khí, tu thành linh lực, đây rõ là người có thiên phú cao mới làm được.
Lạc Vũ bình tĩnh lại tâm tình, dựa theo quyển sách và trí nhớ, một lần nữa cảm nhận lại linh khí. Hắn cảm giác như xung quanh thân mình có từng luồng khí hư ảo, mong manh muốn đưa tay với tới nhưng phát hiện ra mình không cách nào ra khỏi cơ thể. Lạc Vũ thấy vậy cũng thôi, bắt đầu theo hướng dẫn tu luyện mà làm. Sau khi vận hành khẩu quyết, từng dãy khí hư ảo kia thẩm thấu vào cơ thể Lạc Vũ, chúng đi theo kinh mạch, hết một cái Chu Thiên thì đi vào đan điền hoá thành một luồng khí lãng màu trắng, nhìn đậm đặc hơn so với linh khí bên ngoài.
Lạc Vũ thử tuyền ý niệm, lập tức một luồng linh lực đi theo kinh mạch ra khỏi đan điền quán chú lên tay phải của hắn. Lạc Vũ thử cầm cái chậu gỗ lên rồi bóp mạnh:
Crắc crắc...
Tiếng rắc vang lên, chậu gỗ nhẹ nhàng biến thành gỗ vụn, lòng bàn tay cũng hoàn hảo không bị gì.
- Thật kỳ diệu, đây chính là cảm giác tu luyện sao? Thần kì a!!!
Lạc Vũ cảm thán một câu, với lượng linh lực này, tất cả quán chú lên tay hắn liền có thể đánh ra một quyền cân tương đương một cú đấm “nhẹ nhất” của võ sĩ quyền anh. Đem linh lực nhập vào thân thể- đây chỉ là cách dùng linh lực phổ thông nhất của tu vi Linh sĩ, một khi đem linh lực ra khỏi cơ thể quán chú lên bên ngoài cánh tay cũng không biết mạnh gấp bao nhiêu lần cách linh lực nhập thể này.
Lạc Vũ sau khi thử nghiệm thực lực thoả mãn thì lôi từ trong một hộp tủ ra một ít thịt khô, một cái lọ, một cái túi nhỏ bằng bàn tay trên thêu hình một mặt trời ra. Thịt khô này là Lạc Vũ lấy từ bếp của tông môn lên, mặc dù bây giờ đã tu luyện được nhưng cũng chỉ là cảnh giới bình thường nhất mà thôi không có khả năng tích cốc nên sẽ thấy đói, muốn đạt tới tích cốc ít nhất phải có tu vi Linh sư mới được. Cái lọ bên trong chứa năm viên tròn, nho nhỏ gọi là “đan dược”, hắn nghe gia gia cùng phụ thân nói đan dược cực kì diệu dụng đứt mất tứ chi cũng có thể hồi phục được, bất quá đan dược này chỉ là nhất giai đan dược, thậm chí chưa tới hạ phẩm. Đan này gọi là Uẩn Linh đan do chính gia gia đưa cho hắn, nói chỉ cần dẫn động linh lực thì có thể sử dụng được. Linh đan đối với hắn cũng không tính là xa lạ, dù Lạc gia chỉ là gia tộc cực nhỏ, nhưng ít nhất cũng có được luyện đan sư của riêng mình nên từ nhỏ, mỗi đứa trẻ mỗi năm cũng được sử dụng vài viên. Uẩn Linh đan này công hiệu chính là giúp uẩn dưỡng linh lực trong cơ thể, giúp linh lực trở nên cô đọng hơn.
Cái túi nhỏ thì gọi là túi trữ vật, túi trữ vật này Lạc Vũ cũng thấy qua nhiều lần, bên trong túi tồn tại một khoảng không gian dùng để tồn trữ vật phẩm, có loại bên trong chỉ có - trượng vuông, có loại lên tới mấy trăm trượng cũng có. Tất cả những điều này là Lạc Vũ đọc được từ mấy quyển cổ thư trong Luyện Bảo thất của gia gia hắn vì gia gia Lạc Vũ là một Luyện Bảo sư. Túi trữ vật này là món đồ do phụ thân Lạc Vũ cấp cho lúc nhập môn.
Lạc Vũ dựa theo những gì đã được phụ thân hướng dẫn, đem linh lực đưa vào trong miệng túi, lập tức trong đầu Lạc Vũ xuất hiện một hình ảnh kì lạ. Đây là một cái không gian màu trắng huyền ảo, bên trong lơ lửng một quyển sách cũ kĩ, một thanh đao dài khoảng xích ( mét í), cạnh bên lại có một cái hộp gỗ, vài viên đá màu trắng, cuối cùng là một viên ngọc giản (nói trước nha, ngọc giản trong truyện của mình dạng như một hình cầu thô, đường kính cỡ cm). Trong đầu Lạc Vũ truyền đi một cái ý niệm, lập tức mấy luồng sáng chui ra khỏi túi trữ vật, đúng là mấy thứ lúc nảy.
Lạc Vũ lấy quyển sách lại gần, bên trên có để mấy chữ Minh Linh Công Pháp thật to, hắn giỡ ra thì thấy một bức thư. Lạc Vũ giỡ bức thư ra đọc, nội dung bên trong đại khái là gia gia hắn nhắc nhở Lạc Vũ trong tông môn phải nghiêm túc tu luyện, phải biết điệu thấp,..... còn mấy vật còn lại là quà của gia gia tặng hắn, gồm thanh Huyền Tinh đao dù chỉ là linh bảo trung phẩm nhưng chất liệu lại tuyệt phẩm, đây là gia gia hắn cố ý luyện cho, vì từ bé Lạc Vũ đã thích dùng đao hơn dùng kiếm.
Trong cái hộp gỗ là vài túi hạt giống và một cái đỉnh bé xíu gọi là Lạc Dương đỉnh, cái tiểu đỉnh này thì là hạ phẩm linh bảo, nó chủ yếu dùng để trợ giúp luyện đan. Từ nhỏ Lạc Vũ đã bị gia gia bắt học luyện bảo chi đạo nhưng Lạc Vũ lại thấy thích luyện đan hơn nên suốt ngày Lạc Vũ chỉ bám theo Lạc Vân thúc thúc- là luyện đan sư tam giai duy nhất của Lạc gia học tập luyện đan mà thôi khiến gia gia hắn tức xì khói. Túi hạt giống cùng với ngọc giản thì là quà mừng Lạc Vũ nhập môn của Lạc Vân thúc. Từ nhỏ Lạc Vân thúc đối với hắn vô cùng tốt, thậm chí thương yêu hắn hơn cả con gái mình vì từ lúc tuổi Lạc Vũ đã biểu hiện ra thiên phú luyện đan kinh người.
Lạc Vũ cầm lên ngọc giản, theo trí nhớ liền trích ra một giọt máu, giọt máu rơi lên ngọc giản liền bị nó hấp thu. Lập tức ngọc giản vốn trắng thuần phát ra ánh sáng chói loá, một luồng sáng tích tụ lại trong ngọc giản bắn ra, bay vào mi tâm Lạc Vũ. Lạc Vũ đầu hơi đau một chút, bắt đầu xem xét trong trí nhớ của mình, bên trong trí nhớ không ngờ lại hiện ra một đoạn thông tin. Đại khái ngọc giản này chính là một cái tâm đắc luyện đan do chính Lạc Vân thúc tự mình ghi ra, bên trong còn có kiến thức về các loại linh dược, dược thảo, cách bồi dưỡng linh thảo, kinh nghiệm luyện đan,.... bên trong thậm chí còn có mười mấy cái đan phương nữa. Lạc Vũ thầm cảm ơn Lạc Vân thúc nhiều, từ trí nhớ của Lạc Vũ, đan dược chính là một trong mấy thứ tài nguyên thiết yếu của tu luyện giả, chữa thương, tăng lên tu vi, hồi phục xương cốt,.... chính là một số trong vô vàn diệu dụng của đan dược.
Thứ cuối cùng là mấy cái viên đá lớn bằng nhón cái (nói vậy thôi chứ là viên đá hình cầu đường kính chừng cm nha). Thứ này gọi là Linh thạch, là một thứ thiết yếu của tu luyện giả, bên trong linh thạch chứa đầy linh khí, tu luyện giả chỉ cần vận chuyển công pháp, hấp thu linh khí bên trong liền có hiệu quả kinh người, rút ngắn thời gian tu luyện, linh thạch còn chia ra phẩm cấp gồm: hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm và tuyệt phẩm. Hạ phẩm thì thường được tu luyện giả lưu hành như tiền tệ, các loại tu luyện phẩm đều phải lấy linh thạch ra mua, linh thạch cực phẩm thì chỉ có cường giả cùng với đại tông môn mới sở hữu, linh thạch tuyệt phẩm thì vị cho là đã tuyệt tích từ lâu rồi, linh thạch hạ phẩm liền tương đương linh thạch trung phẩm cứ vậy tính lên trên, bất quá linh khí trong linh thạch trung phẩm gấp lần linh thạch hạ phẩm nhưng độ tinh thuần lại cao hơn nhiều nên không ai ngu dại mà đổ như thế. Tổng cộng linh thạch trong túi vậy mà lên đến viên, nhìn bề ngoài khá bé nhỏ liền biết là linh thạch hạ phẩm bất quá cũng là một món tài sản kết xù nha.
Lạc Vũ ngắt đi dòng suy nghĩ, hắn lật quyển Minh Linh Công Pháp kia ra, chiếu theo phương pháp được ghi bên trên mà vận chuyển linh lực, trên tay lại cầm một viên linh thạch. Lập tức một luồng linh khí bé nhỏ hư vô từ trong viên linh thạch Lạc Vũ cầm thoát ra rồi tiến nhập vào cơ thể hắn.
Đêm xuống....
Lạc Vũ, đang xếp bằng trên giường bỗng thở mạnh, khí thoát ra màu trắng đục. Linh thạch cầm trên tay hắn lúc chiều vốn có màu bạch sắc, này đã hơi ảm đạm. Suốt hơn canh giờ, Lạc Vũ dựa theo Minh Linh công hấp thu linh khí trong linh thạch để tu luyện, bây giờ đã hấp thu hết phần linh khí trong linh thạch vậy mà mới rèn luyện được tia linh lực, số linh khí bị hấp thu thì hết phần đã bị tán dật ra bên ngoài, phần thì bị thân thể hấp thu chỉ còn lại phần linh khí được rèn luyện biến thành linh lực. Chiếu theo những gì gia gia nói, Minh Linh công này xem như là một quyển công pháp nhập môn cao cấp nhất rồi, mấy môn công pháp khác đoán chừng chỉ có - phần linh khí bị rèn thành linh lực mà thôi. Tu luyện nhập môn kiểu này mà không có tài nguyên như đan dược, linh thạch, bảo địa,... mà nói thì không biết bao giờ mới đạt tới Linh sư a. Bây giờ chỉ cần Lạc Vũ đem tia linh lực thứ ngưng luyện ra liền có thể đột phá lên đến Linh sĩ đệ nhị trọng. Nhưng Lạc Vũ không vội, dục tốc bất đạt hiện giờ thứ quan trọng nhất chính là rèn dũa tia linh lực này trở nên cô đọng hơn, đối với tương lai tu luyện cũng sẽ thuận lợi hơn một chút.
Màn đêm buông xuống như thác đổ, từng khoả ngôi sao như những đàn cá bơi lội ngang bầu trời, ánh trăng treo cao toả ra ánh sáng nhu hoà, vài tiếng dế kêu rả rích. Lạc Vũ lúc này vẫn ngồi trên giường, trường bào màu lục đã được thay mới. Trong đan điền, từng luồng linh lực được Lạc Vũ cẩn thận vận chuyển trong khắp kinh mạch, lúc này linh thạch trên tay Lạc Vũ đã bị hắn đổi mới, viên linh thạch cũ sau khi bị hấp thu hết linh khí đã biến thành đá vụn. Lạc Vũ đang tập trung tất cả tinh thần đem linh lực rèn luyện, hắn muốn trước khi đột phá lên cảnh giới mới phải đánh vững trụ cột, đây mới là vương đạo.
Cảnh giới Linh sĩ chính là hấp thu linh khí rèn luyện thật kĩ càng, khi nào đủ đạo linh lực thì có thể bắt đầu trùng kích lên cảnh giới cao hơn. Một khi đột phá lên Linh sư, linh lực được rèn luyện này sẽ dung hợp biến thành Linh Nguyên Chi lực, chính là thứ kết hợp giữa linh lực và linh tử nên cảnh giới Linh Sĩ rất quan trọng, nếu tu luyện quá nhanh sẽ khiến chiến lực sau này yếu hơn cùng cấp rất nhiều.
- ---
Mai em thi ngày cuối rồi, nhưng vẫn cố viết nốt chương . Truyện này em dự tính khoảng chương trở lại. Truyện có nhiều yếu tố như dị thuộc tính, hậu cung thì chắc , người vợ thôi, đặc biệt truyện có nhân vật chính. _