Sáng sớm tinh mơ, Lạc Vũ ngồi trên bồ đoàn, linh khí xunh quanh tụ tập gần như ngưng thành từng luồng sương mù bị nhốt trong một quanh tráo. Lạc Vũ đứng dậy, triệt đi cách âm tráo bắt đầu thăm nom linh thảo viên be bé của mình.
Bước ra khỏi cửa, hắn vươn vai nhìn về mấy cây linh thảo của mình. Toàn bộ linh thảo nhất giai hắn đều đã di chuyển ra “ngoại viện”, đất trống đó hắn lại cấy ghép vào mấy loại linh thảo quý giá hơn.
Sau khi cải tạo lần nữa, Liễu Dương viện toàn bộ vẫn như vậy, chỉ là từ xunh quanh lại dựng lên một bức tường cách bức tường cũ trượng.
Khu vực từ bức tường cũ tới bức tường mới bị Lạc Vũ gọi là ngoại viện. Ở đây hắn tạo nên cái hồ nhỏ, vài cái mương đại bộ phận còn lại thì trồng Linh Quả thụ và linh dược, chúng bị Lạc Vũ trồng tuỳ ý nhìn như là tự nhiên đã có vậy.
Lạc Vũ kiểm tra xong lòng liền tiếc nuối, mấy ngày trước có vài cây linh thảo bị héo úa, hắn cũng có chú ý nhưng vì chủ quan, chỉ nghĩ là phản ứng bình thường. Tới hôm nay, mấy cây linh thảo đó vậy mà lại chết khiến Lạc Vũ tiếc nuối vô cùng, trong đó đa phần là nhất giai, nhưng cũng có tới cây nhị giai linh thảo a.
Hắn thôi phiền muộn, bước chân nhanh đi về hướng Lan Tinh sơn, trời còn sớm, hắn phải đi chăm sóc linh thảo nữa.
.....
Sau hơn canh khắc thời gian, Lạc Vũ ngã ra một hơi. Chăm sóc linh thảo cũng không phải dễ, hắn phải mở từng đạo cấm chế ra, tưới thêm linh tuyền cho chúng, bón thêm linh thổ cho chúng,... Đôi khi linh thảo bị vấn đề gì đó, Lạc Vũ phải tự tay kiểm tra, nếu gặp linh thảo Lôi hệ hắn liền xong đời phải chịu điện giật dù có cấm chế làm giảm bớt uy lực....
Lạc Vũ đang nằm trên gian nhà sàn bỗng cảm thấy gì đó liền ngồi phắt dậy, cái mũi nghếch lên hít hít. Một mùi dược hương thoang thoảng từ lòng đất truyền tới.
- Hẳn là Bạch thúc luyện đan thành công, cũng lần bạo lô rồi.
Lạc Vũ thầm thì, ngày qua, đôi khi Lạc Vũ lại nghe thấy mấy tiếng đùng đùng truyền từ dưới lòng núi Lan Tinh, theo những gì hắn phán đoán có lẽ là bạo lô. Bạo lô là lúc Luyện Đan sư luyện đan, lúc dung hợp dược tài hoặc lúc ngưng đan,.. mắc sai lần nào đó dẫn tới năng lượng trong linh thảo bị bạo nổ, trùng kích đan lô.
Loại này sự tình nếu không phản ứng kịp thời liên rất nguy hiểm, đôi khi chạy được thì không sao nhưng nếu không kịp chạy, đan lô nổ, nhẹ thì bị thương nhục thể, nặng thì trọng thương tới chết. Vì mấy loại tai nạn này rất thường xảy ra nên yêu cầu với đan đỉnh, đan lô cực kì cao.
Lạc Vũ cũng không quan tâm, hắn bây giờ phải chuyên tâm ngưng luyện linh lực, lấy tốc độ nhanh nhất đột phá lên Linh Sư. Vì chỉ còn ngày nữa, nhập môn đệ tử kiểm tra sẽ bắt đầu, lúc đó ít nhất là Linh Sư mới có tư cách kiểm tra, còn lại thì phải tiếp tục tu luyện. Nếu mấy đệ tử còn lại trong năm không đột phá lên Linh Sư tứ trọng thì sẽ bị đuổi đi.
Hắn quét đi phiền muộn, lấy Hồn Niệm quét qua một lượt trong đan điền. Thành quả trong cả buổi tối của hắn là tia linh lực đậm đặc, tổng lại hắn đã ngưng tụ được tia linh lực.
Lại nói về Hồn Niệm, theo quan niệm của Vạn Linh giới, trong cơ thể tu sĩ gồm Hồn Nguyên và Hồn lực, chúng hợp lại liền gọi là Linh Hồn. Hồn Nguyên chính là Linh Hồn chi nguyên, là cội nguồn của suy nghĩ, tình cảm,... Hồn Nguyên một khi bị tổn hại, nhẹ thì mất đi trí nhớ, ngu ngơ ngốc nghếch, nặng thì hồn phi phách tán. Đây là bộ phận trọng yếu của tu sĩ.
Hồn lực là Linh Hồn chi lực, là lực của linh hồn. Đây là linh hồn hấp thu lực lượng, tăng trưởng đi lên mà sinh ra. Chúng hư vô phiêu miểu, khó mà nắm bắt. Hồn lực cũng là một loại lực lượng. Trong Vạn Linh giới ngoài Linh tu, Thể tu còn có Hồn tu.
Còn Hồn Niệm là một hình dạng nguyên thuỷ nhất của Hồn lực.
Lạc Vũ tĩnh toạ, linh khí xung quanh xoay quanh hắn, dược hương xung quanh cũng tràn vào thể nội Lạc Vũ. Mặc dù dược hương chỉ là nhất, nhị giai linh thảo, nhưng thắng ở cái nhiều và đa dạng nên hiệu quả luyện thể cực cao. Linh thảo viên như thế này chính là một bảo địa tu luyện.
....
Phía nam Nam Hoả đại lục
Tiêu Linh đi sâu vào một hang động đen tối, bỗng một tia sáng hoàng sắc loé lên ở cuối hang. Tiêu Linh thấy vậy liền vui mừng chạy tới.
Phốc...
Tiêu Linh chưa kịp phản ứng liền bị rơi tự do xuống dưới. Hắn giờ mới biết tất cả bảo quang cuối hang đều là ảo giác cả, cái hố này chính là cái bẫy. Trong hố mặc Tiêu Linh vùng vẫy thế nàp cũng không thể đi lên nửa điểm. Bỗng nhiên hắn cũng ngất đi...
Không biết qua bao lâu....
Tiêu Linh tỉnh dậy, hắn quan sát xung quanh thì phát hiện đây là một hang động hắc ám cực kì, linh khí vậy mà gấp - lần bên ngoài, nhìn không rõ điểm cuối, tầm mắt của hắn cũng chỉ nhìn được mười mấy thước xunh quanh.
- Đây là đâu? Có...ai....không?
Tiêu Linh khàn giọng gào thét nhưng chẳng có ai trả lời hắn. Tiêu Linh hết cách liền đi nhìn xung quanh, xem có đường đi hay không.
Ầm...
Đột nhiên, Tiêu Linh vấp một vật gì đó, hắn nhìn kĩ mới phát hiện vật này thon dài, to chừng nửa cổ tay, dài hơn thước là một cây trường thương. Hắn vận chuyển linh lực lên mắt tới cực hạn mới nhìn thấy rõ, trường thương đen tuyền, thân dài hơn thước, đường kính chừng phân tản ra u quang nhàn nhạt, thân thương lại điêu khắc một con hắc long quấn quanh.
Tiêu Linh định nhặt thương lên thì phát hiện nó nặng cực kì, phải biết hắn là Linh Sư tứ trọng, đối tới - cân vật nặng liền không việc gì. Ngay cả nghìn cân vẫn có thể nhấc nổi, không ngờ hắc thương ngay cả nhúc nhích cũng chẳng có nửa điểm.
Hắn hết cách, đi vòng quanh mấy lần, hòng đem hắc thương nhấc lên. Bỗng Tiêu Linh phát hiện ra trên thân thương có chữ viết, chỉ là nó nằm ở phần quay xuống đất. Hắn đem đất đá xung quanh tản đi, cố để lộ chữ viết.
- Hắc Bảo Long Thương?- Tiêu Linh lẩm nhẩm đọc chữ trông có vẻ cổ xưa.
Hắn lại nhấc lên thử nhưng nó vẫn nặng ì, chẳng có động tĩnh, lúc nhấc lên hắn lại bị sừng của hắc long điêu khắc trên thân thương đâm vào tay máu chảy đầy đất. Bỗng máu dính trên thân thương như bị hắc thương hấp thu, chẳng còn một giọt. Một luồng quanh ảnh từ miệng hắc long bay ra, nhập vào đầu Tiêu Linh khiến hắn hoảng sợ mất mật.
Tiêu Linh đầu óc bỗng quay cuồng, tựa như gặp thứ gì đó cực kinh khủng, cuối cùng lại ngất lịm đi.
.....
Chiều tà...
Một ngày lại qua đi, Lạc Vũ trong ngày lại ngưng tụ được tia linh lực nữa liền có tổng là tia linh lực. Mỗi lần ngưng tụ thêm một tia linh lực mới lại khó khăn gấp đôi lần trước, mới tụ một chút liền tán loạn, có lúc linh lực bị kích phát vòng xoáy linh lực liền phát nổ, cũng may là hắn có được rất nhiều linh thảo nên có thể ôn dưỡng lại được.
Thân thể đứng dậy, Lạc Vũ vươn vai lên, đây là một thói quen khó bỏ của hắn, mỗi lần vươn vai liền khiến xương cốt giãn ra tâm tình liền thoải mái. Vươn vai lên chuẩn bị thu về:
Bùm......
Một tiếng “bùm” thật to vang lên từ lòng đất, Lạc Vũ giật mình xém ngã.
- Chắc là Bạch thúc vù luyện được một lần thành đan liền muốn thử luyện hai phần dược tài cùng lúc nên bạo lô. Hi vọng thúc thúc sẽ không có gì.