Thiếp thất? Thiếp thất!
Trác Bắc Dương giật mình trừng lớn hai mắt, miệng mở ra.
“Phu quân coi trọng ai, thì có thể đem nàng thu phòng; Nếu cũng không thích, như vậy có thể ra ngoài người khác.”
Hắn không có nghe lầm chứ? Sau bốn năm không gặp lão bà của hắn vậy mà lại cho hắn một cái đại lễ gặp mặt chính là bốn nữ nhân! Nàng có phải là đã quá hiền tuệ? Hay là, nàng căn bản là không quan tâm hắn nạp hay không nạp thiếp? Nghĩ đến đây, sắc mặt của hắn đột nhiên trầm xuống, tức giận đến nỗi dùng sức cầm lấy bình hoa trên bàn ném đi, “Cút, các người đều cút cho ta!”
Các mỹ nhân ai cũng đều sợ đến mức hoa dung thất sắc, chen lấn nhau chạy vội đi ra ngoài, Hạ Nhược Tịnh cũng đi cùng, xoay người muốn rời khỏi, cổ tay lại bị nắm lại, “Nàng dám đi?”
Nàng mỉm cười với hắn, “Không phải phu quân bảo chúng ta…… Ách, đi sao?”
Nàng còn dám cười, còn dám cười! Vì sao, lúc hắn tức giận đến mức sắp phát điên, nàng lại có thể cười vui vẻ như vậy, vô tâm vô phế như vậy!
“Không cho phép nàng đi!” Hắn gắt gao nắm nàng, chặt đến mức nàng thấp giọng hô đau.
“Phu quân, chàng làm ta đau.”
Bộ dáng nàng nhíu mày, trong mắt ngập nước, hắn lại mềm lòng, ngón tay chậm rãi thả lỏng.
Nàng rút tay về, hơi nhíu mi nhẹ nhàng xoa cổ tay, vòng ngọc trong suốt giữa cổ tay càng làm tôn lên cổ tay trắng mịn động lòng người.
Không được, không thể bỏ qua như vậy!
Trác Bắc Dương trừng nàng, “Nàng nói rõ ràng cho ta, cái đám nữ nhân không rõ lai lịch kia là sao, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Các nàng không phải là nữ nhân không rõ lai lịch, các nàng đều là nữ nhi trong sạch.”
“Ta mặc kệ các nàng là nữ nhi nhà ai, ta chỉ muốn biết, nàng đem các nàng ta tới đây là có ý tứ gì?”
“Phu quân đừng tức giận, ngồi xuống từ từ nghe ta giải thích.” Nàng buông cổ tay, kéo hắn ngồi xuống ghế, rót cho hắn một tách trà, “Hôm nay phu quân công thành danh toại, không giống lúc trước, Nhược Tịnh sợ bản thân sẽ không chiếu cố chu toàn, cho nên mới vì phu quân tìm thêm nhiều người thông minh lại đến hầu hạ chàng; Hơn nữa, bà nội cũng hy vọng Trác gia có đông con nhiều cháu, các nàng cũng có thể vì Trác gia thêm nhiều con cháu nối dõi, Nhược Tịnh nghĩ phu quân sẽ cao hứng.”
“Ta gặp quỷ mới cao hứng!” Hắn gầm nhẹ.
“Phu quân có phải là không vừa lòng các nàng?” Nàng mỉm cười, “Vậy Nhược Tịnh sẽ tìm, nhất định tìm được thiên hạ khiến phu quân vừa lòng.”
Nàng còn muốn tìm? Còn muốn tìm? Trác Bắc Dương xém chút nữa tức đến ọc máu, “Tìm cái gì mà tìm! Ta không cần!”
Thanh âm ôn nhu của nàng, không nóng không vội, cho dù chuyện kia nói ra thực khiến hắn nổi giận, nhưng hắn nghe thấy lại không thể nổi giận với nàng, hắn là…… Không nỡ! Gặp quỷ! (anchan: đã nói anh rất iu chị mừ)
“Ta lại không muốn nạp thiếp.” Hắn muốn thành hôn thì người kia chỉ có nàng, cũng chỉ có nàng mà thôi.
“Là Nhược Tịnh hy vọng Trác gia có thể khai chi tán diệp.”(thêm nhiều con cháu)
“Muốn khai chi tán diệp, vậy nàng khai, nàng tán là được rồi, nàng tới là có thể.” Hắn một phen ôm chầm lấy nàng, “Nữ nhân, ta chỉ muốn sinh con với nàng.” (anchan: em đổ đứ đừ vì câu này của anh a)
Mắt nàng chợt lóe sáng, cúi đầu.
“Ta nghe Kim Bằng Phi nói năm ấy nàng đã có thai, đứa nhỏ đâu? Sao không dẫn đến đây?” Hắn vội vàng truy vấn, cái chuyện không vui lúc nãy, vẫn là không nói, quên đi, hắn hiện tại chỉ cần nhìn xem con của mình.
“Dẫn đến đây.”
“Sao lại không dẫn nó sang cho ta xem?”
“Đứa nhỏ đang ngủ.”
“Ta đến xem nó.” Trác Bắc Dương hưng phấn đứng dậy, giữ chặt tay nàng, “Đi, dẫn ta sang đó xem.”
Đứa nhỏ của hắn, là đứa nhỏ của nàng và hắn sinh ra, chỉ cần nghĩ đến, liền cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Nàng khẽ cười nói, “Được.”
Mang theo hắn đi đến sau viện, vòng qua hoa viên, vừa đi đến tiền đình, chợt nghe thấy tiếng trẻ con khóc.
“Đó là……” Hắn kích động nắm chặt nàng, không thể nói chuyện.
“Ân.” Nàng gật đầu, “Xem ra cục cưng tỉnh.”
Quả nhiên ngay sau đó. Thuỵ Hương từ trong phòng ôm ra một tiểu oa nhi(em bé) phấn điêu mài ngọc nhẹ nhàng dỗ dành, vừa đi ra, thấy bọn họ đứng ở trong viện, lập tức hành lễ, “Tướng quân, ngài đã trở lại.”
Vào giờ khắc này, trong mắt Trác Bắc Dương trừ bỏ tiểu tử hồng hào mũm mĩm kia, thì không còn nhìn thấy ai nữa.
Đó là một cảm giác như thế nào a?
Oa nhi nhỏ bé mặc xiêm y tơ lụa mềm mại, nằm trong lòng Thuỵ Hương cọ qua cọ lại, nghẹn ngào khóc thút thít rất đáng thương, nghe thấy tiếng vang, trở mình quay sang, ánh mắt đen láy như mực lại sáng bóng như ngọc, bên trong hàm chứa nước mắt, trong suốt ướt át, cái mũi nhỏ khóc đến ửng hồng, môi nhỏ phấn nộn khẽ nhếch, hai đóa hoa đỏ ửng trên má trắng nõn mềm mại, khuôn mặt tròn tròn, đáng yêu vô cùng!
Nhìn thấy mẫu thân, tiểu tử kia lập tức giang hai tay tiếng khóc mang theo chút thanh âm nũng nịu: “Bế, nương, bế.”
Vừa mềm vừa ngọt, tim của hắn theo thanh âm kia lập tức liền mềm mại đến mơ hồ.
Đó là, đứa nhỏ của hắn, con của hắn là…… Nữ nhi!
Nữ oa nhi vẫn giơ tay đòi mẫu thân, Hạ Nhược Tịnh ôm lấy nữ nhi, khẽ vuốt ve sợi tóc mềm mại,“Nhiễm Nhiễm ngoan.”
“Nương……” Trác Tâm Nhiễm ngọt ngào gọi, nằm úp sấp vào trong lòng mẫu thân, khuôn mặt non mềm cọ xát bên cổ nàng, “Đã đói bụng, Nhiễm Nhiễm muốn ăn hoa quế cao.”
Trác Bắc Dương đứng thẳng bất động ở bên cạnh, mãnh liệt nuốt nước miếng, hắn thật muốn đưa tay ôm lấy, rồi lại thấy nàng nhỏ như vậy, sợ tay chân thô ráp của mình chạm vào sẽ làm đau nàng, nhưng thật là đáng yêu, thật muốn sờ nàng.
“Được.” Hạ Nhược Tịnh hôn nhẹ lên khuôn mặt của nữ nhi, “Nhưng mà Nhiễm Nhiễm phải chào phụ thân trước nha.”
“Cha, cha?” Tiểu tử kia nâng lên thân mình, khuôn mặt ló ra ngoài, rốt cục phát hiện có một người xa lạ đứng ở đó, đôi mắt tròn vo của nàng trừng thật to, môi nhỏ phấn nộn khẽ nhếch, nhìn hắn.
Bị tiểu tử kia nhìn như vậy, hắn rất khẩn trương tay chân không biết đặt ở đâu, phải làm sao bây giờ? Ánh mắt không tự giác nhìn về phía Hạ Nhược Tịnh xin giúp đỡ, nhưng người kia chỉ nhìn hắn mĩm cười, cái loại tươi cười này, làm cho hắn cảm thấy có điểm là lạ. Giống như, như thế nào cảm thấy có chút lạnh? (anchan: thì tại cái miệng anh, đòi con trai mừ)
Ánh mắt lại nhìn sang nữ nhi, hắn nãy giờ không thể không nói gì, ít nhất cũng phải có chút phản ứng đi; Vậy hắn phải làm cái gì? Cười, đúng rồi, cười! Hít vào một hơi thật sâu, hắn thực cố gắng, thực cố gắng tìm cách mĩm cười một cái, tự nhận là hòa ái dễ gần……
“Oa…… Mẫu thân……” Tiểu tử kia đột nhiên khóc lớn lên, lập tức xoay người nằm úp sấp vào trong lòng mẫu thân, “Yêu quái…… Oa……”
Yêu quái? (anchan: há há há con gái nói cha nó là yêu quái há há há, cười đau bụng)
——— ———————–
Warning: H
Lá sen xanh biếc lay động, đóa sen phấn hồng khẽ nở, bình phong thanh lịch, sa mành buông xuống, khói trắng ấm áp tràn ngập trong phòng, một đôi tay tuyết trắng trong nước ấm chậm rãi chà lau trên dưới, “Phu quân, độ mạnh yếu như vậy được chứ?”
“Ngô……” Nam nhân cường tráng nằm ngửa bên trong thùng tắm thật lớn, cánh tay vừa lớn lại hữu lực đặt trên thùng tắm, hai tròng mắt khép hờ, hưởng thụ hầu hạ của thê tử ôn nhu động lòng người, ý cười bên môi nồng đậm.
Cảm giác như vậy, thật tốt!
Chòm râu vừa nhám lại cứng được cạo sạch sẽ, mái tóc mọc tùy tiện như cỏ đại được cắt gọn lại còn được gội sạch, tóc đen ẩm ướt rối tung xỏa ra, có mấy sợi dính trên trán hắn, làm cho khuôn mặt nam tính dương cương của hắn có vài phần trẻ con.
Trác Bắc Dương bây giờ, mới là người mà Hạ Nhược Tịnh quen biết, nam tử như dã thú rốt cục cũng khôi phục bình thường.
Hạ Nhược Tịnh dùng khăn tắm cẩn thận chà lưng cho hắn, trong không khí tràn ngập hơi thở khoan khoái bồng bềnh, vải bông mềm mại lướt qua cơ bắp rắn chắc của hắn, nước ấm bao bọc, bọt nước ngưng ở phía trên da thịt, phập phồng theo hô hấp, mang theo dụ hoặc nguyên thủy trí mạng.
Lau mặt xong chuyển qua phía trước, cơ bắp cứng rắn trước ngực, lại co dãn mười phần, cách vải bông mềm mại, nàng chạm đến nơi tim đập mạnh mẽ.
Hắn mở to mắt, gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt của nàng, bởi vì nhiệt khí mà hai má ửng đỏ, đôi mắt như nước, môi tựa như hoa tiên diễm trơn bóng, nhìn cánh môi mềm mại kia, nhiệt huyết dâng trào, hắn dùng lực nuốt nước miếng một cái, thanh âm vang dội, nàng không có khả năng không nghe thấy; Ánh mắt của hắn gấp gáp nhìn chằm chằm nàng, cẩn thận nhìn nhất cử nhất động của nàng, ngay cả biểu tình rất nhỏ trên mặt cũng không buông tha.
Vành tai nàng chậm rãi biến hồng……
Hắn cầm lấy tay nàng ấn vào trong nước, “Nơi này cũng muốn rửa.”
Mặt nàng càng ngày càng hồng, lòng bàn tay nắm lấy nóng thiết, muốn rút tay lại nhưng lại không thể cử động, nàng ngượng ngùng cực điểm.
Vẻ mặt này thật sự rất đáng yêu, mà nhẫn nại của hắn cũng đã đến cực điểm.
Một nam nhân bốn năm chưa thử qua hoan ái, một nam nhân năm đó vừa nếm qua mật ngọt đã bị cắt đứt, gặp lại thê tử của mình, mềm mại như vậy, thơm ngát như vậy, hắn có thể nhịn đến bây giờ, ngay cả hắn cũng không tin!
Cánh tay dùng một chút lực đã kéo nàng vào trong lòng, há mồm mút lấy lỗ tai trướng hồng của nàng.
“Phu quân.” Nàng giãy dụa muốn đẩy hắn ra, “Đừng như vậy, quần áo đều sẽ ướt hết.”
“Ẩm ướt sao?” Hắn cúi đầu cười, “Ta đây đến liếm khô.” Dứt khoát trực tiếp đem nàng ôm vào thùng tắm, nàng bị bắt khóa ngồi trên người hắn, nước ấm trong thùng tràn ra, chảy xuống mặt đất.
Quần áo mùa hè đơn bạc, căn bản là không ngăn cản được hắn, thuận tay xé đi, xiêm y của nàng rất nhanh bị hắn lột sạch, trần trụi giống hắn, nữ thể óng oánh trơn bóng, trắng nõn hoàn toàn loã lồ trước mặt hắn, hắn thở mạnh một hơi, ngây ngốc nhìn.
Tuyệt mỹ như vậy, hắn năm đó, làm sao có thể rời khỏi nàng mà đi?
Đưa tay cầm lấy no đủ trước ngực nàng, bởi vì đã sinh con, ngực nhũ của nàng biến lớn, bàn tay dày rộng của hắn đều cầm không hết, gấp đến không thể chờ mà xoa bóp, há mồm ngăn chặn môi của nàng, đầu lưỡi tham lam đi vào, có chút trúc trắc(không lưu loát) và vụng về quấn lấy, chơi đùa với cái lưỡi của nàng, sau đó chậm rãi tìm về cảm giác trước kia, thăm dò, mút, quấn lấy, sau đó lại cắn nàng, lưỡi điên cuồng mà liếm láp ngậm mút.
Nụ hôn của hắn hệt như con người hắn, vừa trực tiếp lại thô lỗ, đều giống nhau, nụ hôn của hắn cũng giống với tính tình của hắn, nôn nóng mà nồng nhiệt, ôm lấy, nhất định phải hôn cho đủ mới bằng lòng bỏ qua cho nàng; Rốt cục, nụ hôn vừa dài vừa sâu cũng chấm dứt, hắn lưu luyến không rời buông ra môi của nàng, sợi chỉ bạc kéo dài giữa lưỡi của hai người, hắn tham lam liếm đi, sau đó một đường liếm xuống dưới, cúi đầu, môi lưỡi thay thế vị trí của cánh tay, ở trước ngực nàng làm càn.
“Ngô……” Nàng ngẩng mặt tựa lên thùng tắm, mái tóc như thác nước xỏa dài rối tung trong thùng nước, đưa tay che miệng, không cho tiếng rên rỉ sung sướng phát ra từ trong miệng nàng, nhưng rất khó, trằn trọc, vặn vẹo, càng ngày càng khó kiềm chế.
Sự thân mật của hắn, bừa bãi hưởng dụng tốt đẹp và ngọt ngào của nàng, kéo tay nàng đặt lên trên ngực của mình, thô thanh mệnh lệnh nói: “Sờ ta.”
Nàng nhu thuận nghe lệnh, ngón tay từ từ thăm dò bộ ngực rắn chắc của hắn, cường tráng như thế, hữu lực như thế, mỗi một tấc đều cứng rắn như sắt đá, lại mang theo độ ấm nóng rực, nóng đến lòng bàn tay của nàng.
Nàng chỉ tại vuốt ve thân trên còn chưa đủ, hắn lôi kéo nàng đi xuống, để nàng cầm lấy nơi trướng lên của hắn, vội vàng yêu cầu, “Nơi này, nơi này.”
Nàng xấu hổ đỏ bừng mặt, giãy dụa không được, đành phải nghe theo.
Rất thô, rất trướng, to lớn đến nỗi không thể cầm bằng tay, chỉ có thể ngây ngốc cầm lấy bằng hai tay.
Tiếng thở dốc của hắn càng lúc càng lớn, tay cũng đi đến nơi riêng tư của nàng, chất lõng thơm ngát trơn bóng dính trên ngón tay hắn, hắn kích động ôm lấy thắt lưng của nàng, thở gấp bên tai nàng, “Nương tử tốt, cho ta làm trước một lần, không nhịn được.”
Sau đó, khẩn cấp thẳng tắp đâm vào.
Nàng đau đến cắn răng kêu rên, nhiều năm không làm lại chặt như xử nữ.
Hắn hút ngụm không khí, cắn răng thở dốc, cảm giác bị gắt gao bao lấy thật sự là sung sướng đến nổi làm cho người muốn rống to lên, đem chân nhỏ của nàng mở lớn hơn, tiến vào chổ sâu nhất của nàng.
Nàng nhíu chặt mày, môi cắn đến trắng bệt, bộ dáng điềm đạm đáng yêu này, như mũi tên lao ra khỏi cung, đánh tan toàn bộ lý trí còn sót lại của nam nhân, ôm lấy nàng, điên cuồng mà va chạm……
Nước ấm sôi trào, theo động tác kịch liệt không ngừng trào ra ngoài, cùng tiếng rên rỉ mềm mại nữ tính còn có tiếng gầm nhẹ nam tính, ngày hè thâm nồng, trong phòng tắm xuân sắc khôn cùng.
Nam nhân quả nhiên là không thể để đói lâu, nhất là nam tử như Trác Bắc Dương.
Nàng nhíu chặt mày, môi cắn đến trắng bệt, bộ dáng điềm đạm đáng yêu này, như mũi tên lao ra khỏi cung, đánh tan toàn bộ lý trí còn sót lại của nam nhân, ôm lấy nàng, điên cuồng mà va chạm……
Nước ấm sôi trào, theo động tác kịch liệt không ngừng trào ra ngoài, cùng tiếng rên rỉ mềm mại nữ tính còn có tiếng gầm nhẹ nam tính, ngày hè thâm nồng, trong phòng tắm xuân sắc khôn cùng.
Nam nhân quả nhiên là không thể để đói lâu, nhất là nam tử như Trác Bắc Dương.
Hạ Nhược Tịnh đứng ở nơi đó lau sơ qua thân thể mềm mại, nhìn phòng tắm bừa bộn và ẩm ướt, trầm mặc không nói.
Thùng tắm, bên cạnh bàn, sau bình phong…… Chỉ cần nơi nào có thể nhìn thấy, hắn đều ôm nàng làm một lần.
Nàng bị ép buộc đến độ ngất xỉu, khi tỉnh lại, nam nhân kia cư nhiên…… Còn ở trong thân thể nàng.
Nàng nhỏ giọng xin hắn đừng làm nữa, hắn lại rất vô sỉ nói với nàng: “Một ngày hai lần, chúng ta suốt bốn năm không có làm, nương tử, nàng thiếu ta bao nhiêu thì trả lại bấy nhiêu? Hắc hắc……”
Trả lại? Trả lại? Trả lại?!
Trên đời này ai cho rằng Trác Bắc Dương là người đơn thuần dễ lừa gạt, thì người đó chính là kẻ ngốc! (anchan: chị đang tự chửi mình a )
Trong cuộc đời Hạ Nhược Tịnh lần đầu tiên cảm nhận được cái gọi là khóc không ra nước mắt!
Rốt cục, nàng đứng cũng đứng không vững, thở cũng thở không nỗi, hắn mới miễn cưỡng, còn chưa thõa mãn buông nàng ra, sau đó còn bày ra vẻ mặt tiếc nuối cảm thán, “Thân thể vẫn kém như vậy.”
Nàng thật là người vô cùng tốt tính, Hạ Nhược Tịnh tự nói với bản thân, nhưng tình huống bây giờ nàng ngay cả đi đường cũng đi không được, để nàng không nổi giận với hắn, quả thực là rất khó khăn.
Mà cái người khởi xướng việc này cư nhiên còn bày ra vẻ mặt tinh thần sảng khoái, tự động lấy khăn bông sạch đến lau khô thân thể cho nàng, coi như hắn còn biết điều.
Nhìn sắc mặt nàng không tốt, cũng không làm ra vẽ đại lão gia, tự mình ngoan ngoãn mặc quần áo vào, lại còn đứng ở một khẽ ngâm nga ca hát.
Thật là…… Đáng giận!
Suốt bốn năm đến bây giờ Trác Bắc Dương lần đầu tiên cảm thấy vui sướng và thư thái như vậy, quả nhiên vẫn là lúc ôm lão bà là vui vẻ nhất nha!
Nâng mắt, thấy lão bà của mình sắc mặt tái nhợt chân nhỏ run rẫy, liền cảm thấy áy náy và đau lòng, “Ta đến, ta đến.” Đoạt lấy quần áo, giúp nàng mặc; Nhưng mà quần áo của nữ nhân thật sự là rất phiền toái, mặc vào còn khó hơn lúc cởi ra gấp trăm lần, tay hắn vừa thô lại vừa lớn, muốn thắt lại vô số nút kết này, đơn giản là không thể, vì thế quần áo tốt nhất bị hắn biến thành đống hỗn độn, áo không ra áo, váy không ra váy.
“Phu quân, cám ơn chàng, cái này vẫn là để Nhược Tịnh tự mình mặc đi.” Nàng thở dài, run rẫy bắt tay vào chậm rãi mặc quần áo, sau đó ngồi xổm xuống……
“Nàng làm cái gì?”
“Lau dọn.” Đem quần áo bị hắn tùy tay ném xuống đất nhặt lên từng cái.
“Ai bảo nàng làm mấy cái này?” Hắn quát, sau đó liền ôm lấy nàng, đem nàng đặt lên trên ghế, “Ngay cả đứng cũng đứng không vững, còn dọn dẹp cái gì? Không phải có nha hoàn sao?”
“Phu quân định để cho các nàng nhìn thấy?” Nàng thản nhiên chỉ vào mãnh ướt át rối loạn trên mặt đất, khiến người nhìn thấy đỏ mặt, ngoài nước ra, còn có……
Càng đừng nói đến quần áo bị kéo, xé, rơi đầy đất.
Hắn gãi đầu, bất đắc dĩ thở dài: “Ta đến, có thể chứ? Không cho phép nàng nhúc nhích, ta tự dọn dẹp.” (anchan: phải rồi anh quậy thì tự mình dẹp đi)
“Nhưng Nhược Tịnh sợ phu quân sẽ mệt.”
“Mệt cái gì mà mệt? Ta đường đường nam tử hán, việc nhỏ như vậy làm sao có thể khiến ta mệt.” Hắn vỗ ngực lớn tiếng cam đoan, “Nàng yên tâm, ta nhất định dọn nơi này thật sạch sẽ.”
Sau đó, đường đường nam tử hán, đại nam nhân Trác Bắc Dương ngồi xổm xuống rất “Hiền tuệ” bắt đầu dọn dẹp lại căn phòng bị mình làm loạn.
Nhặt lấy quần áo, sau đó dưới sự chỉ dẫn của thê tử, lấy khăn sạch bắt đầu lau sàn. (anchan: anh bắt đầu cuộc sống làm Osin)
Hắn lớn như vậy chưa từng làm qua loại chuyện này? Ngồi chồm hổm trên mặt đất, mồ hôi rơi như mưa, mà Hạ Nhược Tịnh thì thoải mái ngồi trên ghế uống trà lạnh, “Phu quân, nơi đó.”Tay ngọc thon thon chỉ vào nơi, nam nhân lập tức chạy vội đến trong góc đó chà lau sạch sẽ.
“Khăn dơ rồi, giặt sạch mới có thể tiếp tục.” Thanh âm thật nhẹ, thật mềm.
Hắn lại mang nước đến, giặt khăn, vắt khô, sau đó lại tiếp tục.
Một canh giờ sau,( tiếng đấy) đừng nói sàn, cái bàn cái ghế bao gồm cả bình hoa, tranh chữ trong phòng tắm toàn bộ lòe lòe tỏa sáng, bóng loáng chói mắt!
Hắn mệt thở hồng hộc, đầu đầy mồ hôi, vừa mới thay quần áo sạch sẽ lại ẩm ướt giống như vừa từ trong nước nhảy ra, kháo! Cái việc này vậy mà so với việc hắn trên chiến trường chém giết ba ngày ba đêm còn mệt hơn, mệt đến nổi hắn muốn mắng chửi người.
Ai quy định sàn không thể tùy tiện lau qua lau lại, vậy mà còn phải ngồi xổm xuống cầm khăn chậm rãi lau từng chút một, quả thực có bệnh!
“Phu quân, vất vả chàng.” Một ly trà lạnh đưa tới trước mặt hắn, ngón tay mềm mại nhỏ bé cầm khăn tay ngát hương nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt hắn, “Chàng rất lợi hại, lau rất sạch đấy!”
Bàn tay kia thật ngọt ngào, tư vị cũng không giống bình thường.
Hắn lửa giận tràn đầy, lập tức bị dập tắt, khóe miệng dương lên, “Không vất vả, không vất vả.” Có thể nhìn thấy nàng tươi cười như vậy, cho dù bắt hắn lau sàn lại một trăm lần, hắn cũng đồng ý…… Ách, tốt nhất là đừng lau nữa.
Lau khô mồ hôi cho hắn, nàng chậm rãi đi đến trước đống quần áo, xoay người.
“Nàng lại làm cái gì?” Hắn lập tức xông lên phía trước quát.
“Nhược Tịnh đem quần áo này ra ngoài.” Nàng vô tội bê lấy chồng quần áo bẩn, “Như vậy để Hạ Tuyết dễ dàng lấy quần áo mang đi giặt.”
Quần áo trong tay nàng lập tức bị đoạt đi, “Ta đem đi là được rồi, nặng như vậy, nàng làm sao bưng nổi?”
“Vậy làm phiền phu quân.” Nàng cười với hắn.
Vì thế người nào đó lại lần nữa lâng lâng cầm một đống quần áo đi về phía trước, vừa mới đi được vài bước, một mảnh áo màu tím từ trong đống quần áo rớt ra.
“Phu quân, rớt……” Đợi Hạ Nhược Tịnh thấy rõ ràng thứ rớt ra là đồ lót, thủy mâu trợn lên, trừng mắt nhìn khối vải kia.
Trác Bắc Dương cúi đầu vừa thấy, lập tức đưa tay quăng hết đống quần áo trong tay, động tác nhanh chóng nhặt lên tấm vải nhỏ bé kia, xem như bảo bối phủi phủi kiểm tra một phen sau nhét vào trong lòng, vừa ngẩng đầu, nhìn thầy ánh mắt không thể tin của thê tử, khuôn mặt hắn nóng lên…… May mắn da hắn đen, đỏ mặt nhìn không biết.
“Phu quân, cái kia……” Nàng không thể tin vào mắt mình nữa, cái kia không phải……
“Cái kia, cái gì!” Trác Bắc Dương đỏ mặt tía tai quát, sau đó qua loa nhặt lên quần áo rớt trên đất, “Nữ nhân hay nói nhiều.”
Một cái tay nhỏ bé đặt trên bàn tay bận rộn của hắn, “Cái kia là của nữ nhân khác, đúng không?”
“Đương nhiên không phải!” Hắn lớn tiếng phủ nhận: “Rõ ràng là của nàng!” Đứng lên từ trong lòng lấy ra, “Ta tối hôm đó tự mình vụng trộm…… Ách, tự mình lấy, nàng xem cho kỹ, hoa trên này cũng là do nàng thêu.” Đừng nói ngay cả đồ của nàng mà nàng cũng không biết?
Đương nhiên sẽ biết, Hạ Nhược Tịnh nhìn tơ lụa mềm mại màu tím, mặt trên còn thêu mấy đóa hoa lan tuyết trắng, đơn giản mà lại xinh đẹp, quả nhiên là của nàng.
“Khó trách ta tìm hoài không thấy……” Nàng thấp giọng lẩm bẩm.
“Hừ, ai bảo nàng năm đó nói cho ta, sau lại lại đổi ý, hại ta phải tự mình đi lấy.” Trác Bắc Dương hợp tình hợp lý nói, ở khố phòng năm đó, nàng đã hứa lấy cái yếm này cho hắn, ai biết sau đó nàng cư nhiên lại đổi ý, dù cho hắn dùng hết mọi “Thủ đoạn” Ép buộc nàng, nàng cũng không cho.
Được rồi, nữ nhân mạnh miệng, da mặt mỏng, hắn hiểu, vì thế hắn dứt khoát tự mình lấy đi.
“Nhưng là, sao lại ở trên người của chàng?” Hạ Nhược Tịnh không rõ, cho dù hắn lấy đi, cũng không đến mức mặc nó? Làm sao lại ở bên trong đống quần áo? (anchan: còn sao nữa anh lúc nào cũng cất cái yếm của chị bên người a. hắc hắc)
Hỏi cái này, khuôn mặt của Trác Bắc Dương liền ửng hồng cho dù làn da của hắn có đen cũng không thể che được, đành phải thô cổ họng rống: “Hừ, nàng để ý chuyện này làm gì! Nữ nhân thực phiền toái, hỏi này hỏi nọ! Cái này là của ta, ta thích cất ở đâu thì cất ở đó, rồi thì sao!”
Được rồi, hắn thực là mất mặt, năm đó lấy cái này đi đều mang theo ở trên người.
Bốn năm qua, hắn vẫn cất cái yếm này ở bên người, ngay cả việc giặt sạch, cũng là tự mình cẩn thận giặt; Vì đây là đồ của nàng, hoa ở trên áo cũng là nàng từng kim từng kim một thêu ra, hắn rất quý báu nó.
Bắt một đại nam nhân như hắn thừa nhận bản thân lại làm ra cái chuyện mất mặt như vậy, đánh chết hắn cũng sẽ không thừa nhận.
Ai, Hạ Nhược Tịnh thở dài trong lòng, cho dù hắn không nói, nàng đại khái cũng hiểu được, hắn tưởng niệm nàng, cho nên mới đem quần áo của nàng mang theo trên người, xem như bảo bối; Nhưng vấn đề không phải là cái này, mà là hắn lấy cái gì không lấy, lại cố tình lấy vật tư mật như vậy? Hắn không sợ nếu bị người biết được, sẽ ảnh hưởng đến khí khái nam tử của hắn? Nam nhân này, nàng rốt cuộc là nên làm thế nào với hắn mới tốt đây?
Không muốn lại bị truy vấn cái vấn đề khiến người mất mặt tới cực điểm này, Trác Bắc Dương nhanh chóng ngồi xổm xuống nhặt lại quần áo, “Không phải nói muốn đem ra ngoài giặt sau? Nàng cứ lề mề hoài, không biết thời gian của ta rất quý giá sao?”
Nàng cầm lấy cánh tay hắn, “Phu quân, mấy thứ này để Hạ Tuyết lát nữa vào lấy là được rồi.”
“A?” Lúc nãy nàng không phải nói muốn tự mình đem ra sao?
“Ta cảm thấy đầu có chút choáng váng.”Tay nàng đặt trên huyệt thái dương, ánh mắt nửa khép dường như không quá thoải mái.
“Sao lại không nói sớm?” Hắn lập tức quên hết mọi việc, liền ôm lấy nàng chạy vào phòng ngủ.
Khuôn mặt Hạ Nhược Tịnh dán vào lồng ngực của hắn, bên tai nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ hữu lực của hắn, lần đầu tiên không nhắc nhở hắn, hành vi như vậy là không hợp lễ.
Ôm ấp của hắn mang theo mùi mồ hôi, còn có hơi thở nam tính riêng biệt của hắn, lại làm cho nàng cảm thấy quen thuộc mà yên bình, lần đầu tiên trong cuộc đời, nàng sinh ra cảm giác an toàn, ỷ lại một người, trước giờ nàng chưa từng nghĩ qua, lúc phát hiện loại cảm giác này, Hạ Nhược Tịnh không nhận ra khóe môi đang cong lên…… (anchan: haizz đến bi h tỷ mới iu anh, quá lâu đấy)