———-
Dư Hạc lẳng lặng nhìn Giản Quân Khải bên cạnh đang gọt táo cho cậu, biểu tình trước sau như một lạnh như băng. Từ sau hôm nọ, Giản Quân Khải cứ luôn túc trực ở bệnh viện cùng cậu. Anh luôn nở một nụ cười rất tươi với Dư Hạc, thỉnh thoảng sẽ kể một ít chuyện cười cho cậu giải sầu, giúp cậu làm bữa sáng, giúp cậu lấy nước rửa mặt. Anh chưa từng để lộ bất cứ một biểu tình bi thương nào trước mặt Dư Hạc, chỉ im lặng ở bên cậu, chăm sóc tốt cho cậu.Cho đến tận bây giờ, Dư Hạc vẫn rất ít nói chuyện với anh, có khi trong một thời gian dài ánh mắt thậm chí còn không thèm liếc anh lấy một lần. Cậu chỉ lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ mà ngẩn người, mắt không có tiêu cự, vẻ mặt thất thần.Giản Quân Khải liền yên tĩnh ngồi bên cạnh cậu, cố gắng kìm nén xúc cảm muốn ôm lấy người này vào lòng. Anh thật rất hận, hận cùng cực những kẻ đã biến Dư Hạc từ một thiếu niên như trước kia thành thế này, hận bọn chúng đã dám thương tổn người anh thương, hận bọn chúng đã khiến Dư Hạc trở thành như bây giờ. Dư Hạc đã từng rất trân trọng mà yêu một người, tràn ngập nhút nhát và sợ sệt, em hao hết dũng khí và tâm tư để theo đuổi người mình yêu. Thế nhưng Kiều Tân Hạo lại nhẫn tâm lợi dụng em, nhẫn tâm phản bội em, nhẫn tâm đối xử thật tốt với em để gặt hái lợi ích cho mình.
Đến giờ phút này, Giản Quân Khải bỗng nhiên cảm thấy, anh thà tình nguyện vĩnh viễn không có cơ hội tiếp cận Dư Hạc, chỉ cần Kiều Tân Hạo suốt đời thương yêu em ấy, chỉ cần em ấy có thể một lần nữa lộ ra nụ cười ngọt ngào ôn nhu như trước kia.
Thỉnh thoảng, Giản Quân Khải sẽ đến giúp Dư Hạc đi dạo quanh hoa viên bệnh viện, mặc dù hầu như lần nào cậu cũng tỏ ra kháng cự. Anh sẽ kể cho Dư Hạc nghe những câu chuyện khôi hài thời học sinh mà mình đã trải qua, mặc dù lúc nào cũng chỉ có mỗi mình anh cười. Anh mỗi ngày sẽ hao hết tâm tư đến các quán ăn mua những món ăn ngon lại dễ tiêu hóa cho Dư Hạc, và đáng mừng là, có nhiều lần Dư Hạc còn ăn vài miếng lấy lệ.
Thế nhưng càng về sau, Dư Hạc chỉ còn ăn được thức ăn lỏng, Giản Quân Khải mỗi ngày đều về nhà tự mình nấu cháo rồi mang đến bệnh viện, mấy ngày đầu, anh luôn gặp phải đủ mọi vấn đề, lúc dùng dao thì bị đứt tay, rồi bị dầu văng lên cánh tay, hương vị thì chưa đủ vừa. Dù vậy Dư Hạc vẫn không nói gì cả, không chỉ trích mùi vị dở, cũng không nói cám ơn. Giản Quân Khải đưa lên món gì, cậu cũng chỉ im lặng mà ăn. Sau đó, cháo anh làm ngày càng phong phú, cháo trắng, cháo dưa cải, cháo trứng muối thịt nạc, càng lúc càng đa dạng. Nhưng mà… Dư Hạc cũng càng ngày ăn càng ít. Cậu thường xuyên bị cơn đau dằn tỉnh vào nửa đêm, Giản Quân Khải hầu như không dám ngủ một giây nào, mỗi đêm anh nắm lấy tay Dư Hạc, ghé vào giường của cậu mà gục gà gục gật. Chỉ cần Dư Hạc có động tĩnh gì, anh đều có thể lập tức bừng tỉnh.
Dư Hạc cũng không quen cho người khác nắm tay mình, cậu cau mày giãy ra mấy lần, nhưng khi ngủ tiếp lại phát hiện tay mình không biết từ lúc nào đã bị Giản Quân Khải nắm trong tay.
Sau đó, cậu cũng đành chấp nhận, rồi dần dần lại quen với cảm giác được bàn tay ấm áp của Giản Quân Khải bao lấy.
“Em đau lắm sao ? Không sao đâu, có anh ở đây rồi.” Quân Khải gắt gao nắm chặt tay Dư Hạc, giọng nói hơi run rẩy, nhưng ánh mắt lại kiên định vô cùng.
“Ư…” Dư Hạc cắn răng, có thể cảm giác được mùi máu tươi trong miệng tràn ra, mấy ngày qua cậu gầy yếu đến đáng sợ, càng lúc càng không thể chịu được những cơn đau không lúc nào là không tra tấn mình.
Vào một đêm nào đó, Dư Hạc lại bởi vì không chịu nổi cơn đau nhức mà bừng tỉnh, cậu quay đầu, trong tầm mắt mơ hồ là vẻ mặt mang theo thống khổ cùng mịt mờ của Giản Quân Khải, đôi mắt anh tràn ngập tơ máu, dưới vành mắt là một vòng xanh đen mãi không tiêu tan, mấy tháng nay, anh gầy yếu cũng không kém gì Dư Hạc.
Dư Hạc nhìn không rõ mặt anh, nhưng có thể cảm nhận được đôi mắt ấy đang nhìn mình. Anh vẫn luôn như thế mà nhìn mình, giống như sẽ vĩnh viễn ở bên mình, vĩnh viễn không ly khai vậy. Cậu cảm thấy bản thân có lẽ sắp chết rồi, nhiệt độ trên người từng chút một tiêu tán, ngoại trừ bàn tay vẫn như cũ được bao bọc chặt chẽ bởi đôi tay ấm áp của Giản Quân Khải. Không hiểu sao, lúc này đây cậu đột nhiên cảm thấy muốn khóc, bản thân đã bao lâu rồi không khóc, cậu cũng không còn nhớ rõ nữa.
“Kiếp sau… Anh phải sớm… sớm xuất hiện cho tôi !”
Giản Quân Khải cúi mình xuống, anh cảm giác được đôi môi ghé vào tai mình hơi giật giật, một làn hơi thở mỏng manh thổi qua tai làm anh cả người run rẩy, tâm anh cứ như bị ai đó bóp nghẹn lại, trong đầu trống rỗng. Không có bất kỳ động tác hay biểu tình nào.
Cho dù là rất lâu rất lâu sau này, anh vẫn không tài nào miêu tả được tâm tình của mình lúc đó. Niềm vui sướng vừa cuồn cuộn kéo đến lại chớp mắt bị đau đớn tuyệt vọng chiếm chỗ. Tại sao, tại sao lại là vào lúc này, vào lúc tất cả đã sắp kết thúc mới cho anh biết trong lòng Dư Hạc rốt cục cũng có anh ? Tại sao, tại sao lại đối xử như vậy với anh, tại sao chứ ?
Thật lâu sau, từ trong cổ họng anh phát ra tiếng kêu của một dã thú bị thương, từng giọt từng giọt nước mắt nhanh chóng tràn ra khóe mắt, đọng lại trên gương mặt tái nhợt lạnh như băng của Dư Hạc.
“Không được, cầu xin em đừng như vậy !” Anh mạnh mẽ ôm chặt lấy thân thể lạnh băng kia, cứ như muốn siết vỡ Dư Hạc trong ngực mình. Nước mắt khiến cho tầm nhìn trở nên mơ hồ, ngay cả ý thức cũng sắp mơ hồ theo. Anh chỉ là theo bản năng mà ôm chặt lấy cậu, giống như nhiệt độ cơ thể của Dư Hạc vẫn còn ấm áp, giống như làm vậy cậu sẽ không rời đi nữa.
Nhưng mà, cậu rốt cục không tỉnh lại. Tại sao mình ủ mãi mà tay em ấy vẫn không ấm lên ?
Môi Giản Quân Khải không ngừng run, “Đừng mà, không được như vậy, Dư Hạc em không thể như vậy.” Em sao lại có thể làm vậy hả, sao có thể vào lúc anh đã thành công khiến em yêu anh mà rời bỏ anh, sao có thể để anh lại một mình mà đau khổ. Em sao lại có thể…
“Anh không cho phép em làm thế, tỉnh lại đi có được không. Anh còn chưa cho phép em chân chính yêu thương anh, còn chưa chứng minh là mình không giống Kiều Tân Hạo, đừng rời bỏ anh được không. Dư Hạc……” Giản Quân Khải trước giờ chưa từng chật vật như vậy, giờ phút này, anh hệt như một đứa trẻ khóc đến khàn cả giọng, tiếng khóc từng trận vang lên trong bệnh viện, nó giống như một làn sương mù dần lan tràn ra, trên khóe mắt của rất nhiều y tá đọng lại từng viên từng viên nước.
“Không được, không được !” Giản Quân Khải từ trong mơ bừng tỉnh dậy, anh ôm lấy ngực mà nặng nề thở hổn hển, mồ hôi đầy đầu từ trên trán lăn xuống. Anh dồn dập thở vài hơi, cuối cùng cũng cảm thấy loại áp lực khiến người ta hít thở không thông này tiêu tán một chút.
Ý thức dường vẫn còn mơ hồ, qua hồi lâu, Giản Quân Khải mới rốt cục nhận ra là mình lại vừa mơ thấy Dư Hạc. Mơ thấy cậu lúc trước khi chết, mơ thấy cổ họng nghẹn ngào của mình cứ liên tục gào to, nhưng cậu sẽ không bao gìơ đáp lại nữa. Sẽ không còn cau mày lạnh lùng nhìn anh như lúc đầu, cũng sẽ không bình tĩnh nhìn anh như đoạn thời gian cuối cùng kia. Cậu giờ đây chỉ yên bình mà nằm nơi đấy, không còn bị đau đớn tra tấn nửa đêm phải tỉnh dậy nữa, cũng sẽ không chỉ còn lại một ít độ ấm.
Giản Quân Khải siết chặt nắm tay, anh chờ không được, một ngày cũng chờ không được nữa. Anh muốn gặp Dư Hạc, muốn thấy cậu hiện ra trước mắt mình một cách rõ ràng, anh muốn lập tức đến trường học của Dư Hạc, cho dù chỉ là đứng từ xa mà liếc mắt nhìn về cổng trường, anh cũng muốn được tận mắt nhìn thấy cậu.
Đúng vậy, Giản Quân Khải đã sống lại, sống lại vào thời điểm mười năm trước. Lúc này Dư Hạc đang mười sáu tuổi, Giản Quân Khải mười bảy, tương lai là không thể đoán trước.
_________
Vẫn câu nói muôn thuở: “Hỡi thế gian tình là chi ?…….”