Ta là Ly Thương. Ly trong ly khai, Thương, là một mùi hương.
Ta đi theo nữ tử tên Thương Mộ, nàng là nữ tử trong mộng của ta, nàng thường thoa son phấn làm say lòng người, trên mình luôn mang hương khí dịu nhẹ.
Nàng nói, nó gọi là Thương, mặc dù thanh u, lại rất mơ hồ, như tình yêu, lúc gần lúc xa khiến người khó mà nắm bắt.
Thương Mộ có một mái tóc dài, nhưng lại không búi lên, tùy ý theo gió tung bay, giống như tơ liễu phất phơ, giăng mạng chung quanh khiến không ai có thể lại gần. Dây dưa mê muội ngơ ngẩn, cùng sắc xanh váy dài của nàng dần dần quấn quít một chỗ, từng mùa từng mùa trôi qua.
Cắt không đứt, gỡ càng rối.()
Nàng thích rừng đào, nàng nói, nàng rất yêu hoa đào.
Nàng nói, sẽ có một người ở bên hồ, đứng dưới tàng hoa đào chờ nàng, hứa hẹn cùng nàng trọn đời trọn kiếp.
Nhưng nàng trước sau vẫn chưa rời đi.
Nàng từ tán hoa đào nhìn lên bầu trời, nói với ta, nếu không muốn bị người cự tuyệt, cách tốt nhất là đi trước một bước, cự tuyệt người khác.
Một ngày kia, mưa rơi không ngừng, giống như nước mắt của nàng.
“Sai lầm rồi.” Nàng nhìn gương mặt đầy lệ trong gương, thâm tâm đau xót, “Ta vẫn cho là mình có được ái tình, nhưng trong năm tháng đẹp nhất của cuộc đời, nam tử ta yêu cũng không ở bên cạnh. Kẻ thua là ta.”
Nàng cuối cùng cũng kể với ta tình yêu của nàng, một nam tử trường kiếm đi thiên nhai lại nguyện ý vì nàng dừng chân.
Nhưng kỳ thật, ngoại trừ chính mình nàng chưa từng yêu ai, kể cả ta.