Từ khi cùng Phương Bạch Lâm tách ra đến trước sinh nhật tuổi của tôi là một khoảng thời gian không dài không ngắn, đoạn thời gian này tôi sống một cuộc sống độc thân cũng quá thanh tâm quả dục.
Cái gì là yêu, cái gì là tình, cái gì là bi thương sâu nặng mãi không thể chữa lành, nó cách tôi rất xa.
Mỗi sáng sớm thức dậy, thứ đầu tiên tôi nhìn là chính mình trong gương. Mỗi tối trước khi ngủ, thứ cuối cùng nhìn là điện thoại di động.
Tôi đã từng cho rằng sinh hoạt như vậy sẽ rất khó khăn, dù sao tôi trước kia đã từng nỗ lực tìm một người ở bên mình.
Mẹ tôi gọi điện thoại tới vẫn hỏi thăm Phương Bạch Lâm, hỏi tôi khi nào dẫn hắn về.
Tôi sợ bà lo lắng, không nói cho bà biết Phương Bạch Lâm đã làm gì đối với tôi.
Kỳ thật nói như vậy không quá đúng, khi quan hệ giữa hai người phát sinh vấn đề, tội lỗi không hoàn toàn thuộc về một người.
Giống như chuyện giữa tôi và Phương Bạch Lâm, nếu như tôi có thể khôn ngoan một chút, không ngu xuẩn như vậy có lẽ cũng không cho Phương Bạch Lâm cơ hội lừa gạt mình lâu như thế.
Dù sao, từ nhỏ đến lớn đều nghe “giấy không gói được lửa”, Phương Bạch Lâm đốt lửa, ai ai cũng nhìn thấy chỉ có tôi là mù quáng.
Tôi tìm đủ loại lý do để khiến mẹ tin tưởng Phương Bạch Lâm không thể cùng tôi về nhà gặp bà là bởi bất đắc dĩ, tôi nỗ lực làm bà an tâm sau đó cố gắng nghĩ về sau nên nói như thế nào cho bà biết thực ra trong khoảng thời gian này tôi đều sống một mình.
Có đôi khi người lớn rất thú vị, rõ ràng chúng ta ở bên ngoài sống rất tốt, họ vẫn sẽ luôn lo lắng. Họ không nhìn thấy chúng ta liền bất an, bất kể con cái là nam hay nữ cũng muốn nó tìm một người chăm sóc, giống như là chỉ cần hai người bên nhau họ liền có thể yên tâm.
Thật ra thì hai người mới càng khiến vấn đề nhiều hơn, không phải sao?
Trong gần một năm, tôi cự tuyệt cùng bất kỳ ai thân mật tiếp xúc. Tôi rõ ràng là đồng tính luyến ái nhưng mỗi khi nghĩ đến đàn ông lại chỉ cảm thấy chán ghét.
Cứ như vậy, tôi bị Phương Bạch Lâm biến từ một người đồng tính luyến ái thành một kẻ vô tính luyến, tôi thật đúng là nên cảm ơn hắn.
Sau đó tôi đến gặp bác sĩ tâm lý.
Ngay trước sinh nhật tuổi của tôi một ngày.
Tôi cảm thấy không thể mang trạng thái như vậy bước sang một tuổi mới. Mặc dù những ngày này của tôi rất ổn định nhưng cuối cùng nó vẫn không phải điều tôi mong muốn.
Không có tình yêu, tôi cũng phải yêu lấy chính mình thật tốt.
Điều này tôi hiểu rõ, cho nên luôn nỗ lực khiến chính mình vui vẻ.
Bác sĩ tâm lý là một người đàn ông trẻ tuổi rất tuấn tú.
Nếu như là trước kia, tôi có lẽ sẽ muốn cùng hắn phát sinh chút quan hệ, dù không làm bệnh nhân của hắn, cùng hắn làm một pháo cũng rất tốt.
Dù sao, có mà là không thích soái ca đâu?
Nhưng tôi bây giờ đối với một gương mặt đẹp như vậy cũng không có cảm giác gì, điều đó càng làm cho tôi hận Phương Bạch Lâm hơn.
Tôi cùng bác sĩ tâm lý trò chuyện suốt ba giờ, đến nỗi tới khi kết thúc tôi có chút sụp đổ.
Cái gọi là bác sĩ tâm lý đại khái đều là ảo thuật gia. Bạn mặc một thân áo giáp tới gặp hắn, sau đó bị đánh cho tơi bời mà ngục ngã trước mặt hắn.
Ba giờ kia đối với tôi mà nói rất sảng khoái, tất cả thống khổ tích lại thành ngọn núi sâu trong nội tâm tôi rốt cuộc dời đi.
Tôi thề, thời điểm biết được Phương Bạch Lâm lừa tôi kết hôn tôi cũng không khóc thành như vậy.
Bác sĩ tâm lý trẻ tuổi rất chuyên nghiệp, hắn không định cùng tôi phát sinh bất kỳ quan hệ nào ngoài bác sĩ và bệnh nhân.
Như vậy, tôi cũng có thể thực sự tín nhiệm hắn.
Tôi nghĩ rằng tôi có thể trở nên tốt hơn nếu tôi đến đó nhiều lần, nhưng tôi không ngờ rằng tôi sẽ gặp được một người không ngờ tới.
Ngày đó tôi từ phòng làm việc của bác sĩ đi ra, lấy điện thoại di động chuẩn bị gọi điện thoại nói cho mẹ tôi biết mấy ngày nghỉ tới tôi sẽ trở về thăm bà thì nghe thấy tiếng một người phụ nữ gọi tên tôi.
Thanh âm kia rất êm tai, giọng nói có chút không chắc chắn.
Tôi quay lại, phát hiện đó là một người phụ nữ lạ mặt.
Người phụ nữ đó rất xinh đẹp và nàng đang mang thai, nàng hỏi tôi: “Anh có phải là Đoạn Cẩm không?”