Cả Lurden trở nên hoảng loạn khi Jerome-kun xuất hiện. Cậu ta bay sà xuống, gầm lên khiến ai nấy đều hoảng sợ bỏ chạy cả.
Ngoài lề một chút, tiếng gầm là một kỹ năng cơ bản của loài rồng, gây hoảng sợ hay tê liệt những kẻ địch yếu hơn nó. Trừ khi ta đạt Cấp độ 25 trở lên hoặc có một trái tim thật dũng mãnh, không thì chẳng có ai thoát được hiệu ứng đấy cả.
Dẫu vậy, vẫn có những binh lính di chuyển được và tấn công, nhưng những đòn đó còn thua cả ‘muỗi đốt inox’ trước lớp vảy của cậu ta. Tận dụng thời cơ, Anna thi triển [Thánh Băng Thức Tỉnh] và giải trừ tẩy não họ.
Sau một hồi bay lượn, cuối cùng chúng tôi cũng có thể tiếp đất trước cổng lâu đài. Tất cả cảnh vệ ở đây đều ngất xỉu trước tiếng gầm của Jerome-kun.
“Tôi-tôi chỉ cần hạ hết lính ở đây thôi đúng không?”
“Ừ, nhờ cậu nhé.”
“Allen này, cậu không-không có một mình đâu nhé?”
“Ừm, tôi nhớ rồi.”
Anna và tôi chạy thẳng vào lâu đài, tuy nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên:
“Ối chà, nhóc Allen, sao nhóc nỡ lòng nào bỏ mặc ta được vậy? Thế giới này phải được Thánh Nữ Bác Ái dẫn dắt. Và cô gái
ăn mặc như Thánh Nữ thế kia là xúc phạm ngài ấy đấy nhé?”
“Sư phụ!”
Chết tiệt! Con đàn bà đó dám đầu độc sư phụ!
Nhưng, chẳng có gì phải buồn cả, vì tất cả đều đã nằm trong dự tính rồi.
Tôi lấy khẩu súng được trang bị đạn giảm sát thương và bắn liên tiếp.
“Cái-?! Gah!”
Sư phụ khuỵu xuống, Anna nhanh chóng dùng [Thánh Băng Thức Tỉnh]. Đầu ông bị đóng băng rồi vỡ ra ngay tức khắc.
“Hả? Sao mình lại ở đây?”
Sư phụ có vẻ đã lấy lại được lý trí, nhìn quanh.
“Sư phụ!”
“Hmm? Nhóc Allen? Sao nhóc lại ở đây? Chuyện gì đang xảy ra thế này?”
Sư phụ nhìn tôi ngơ ngác, Anna bước lên, cất tiếng:
“Ông là sư phụ dạy kiếm cho Allen à?”
“Này, nhóc Allen, cô gái xinh đẹp này là ai thế?”
“Sư phụ, đây là hôn thê của con, Đệ Nhất Công Chúa của Vương Quốc Ramslett, Anastasia-sama.”
“Geh! Công Chúa của Ramslett ư?! X-xin thứ lỗi.”-Ông nhanh chóng quỳ xuống.
“Không sao đâu ạ. Quan trọng hơn, ông có biết một người phụ nữ tên Amy ở đâu không?”
“Amy? À, cái người giống Thánh Nữ Bác Ái gì gì đấy hả? Ủa, nghĩ lại thì, sao mình lại gọi cô ta là Thánh Nữ?”
Sư phụ nhớ lại chuyện trước đấy, lắc đầu.
“Đó là sức mạnh của ả ta. Thế người có biết ả ở đâu không?”
“Ta không ra vào lâu đài nhiều, nhưng nghe nói hình như cô ta đang ngồi ở phòng ngai vàng thì phải?”
“Ả phụ nữ đó…Em tin rằng nhà vua vẫn còn sống…Kệ vậy. Đi thôi, Allen. Ngăn chặn ả ta lại nào!”
“Ừ! Vậy con đi trước đây, sư phụ. À, người hãy rời khỏi đây càng sớm càng tốt đi nhé. Con và mẹ con đang sống ở Wishen nên nếu người tới đó, bọn con có thể giúp người.”
“Hở? À ừ. Nhớ cẩn thận nhé!”
“Vâng!”
Khi tiến vào bên trong lâu đài, tôi ném bom khói và nắm tay Anna, kích hoạt [Ẩn Mật]. Gần đây tôi khám phá ra được rằng kĩ năng này cũng có tác dụng lên tất cả người và vật nếu khoảng cách đủ gần. Không biết là do tôi dùng nhiều nên nó nâng cấp hay ngay từ ban đầu đã có nữa.
Với Anna dẫn đường, chúng tôi tới trước cửa phòng ngai vàng nhanh chóng mà không gặp trở ngại nào cả.
Nhìn vào trong, Amy trong bộ đầm hết sức lòe loẹt ngồi trên ngôi vua với tư thế rất ngứa đòn, đứng hai bên là Thái Tử và Markus.
Trong game, ‘Amy’ sẽ khai màn cuộc chiến bằng câu “Những việc tàn ác của ngươi sẽ kết thúc tại đây!”. Tuy nhiên, tôi đâu có ngu mà ba hoa mấy lời như thế, chỉ tổ rước thêm họa thôi.
Ngay từ đầu, những việc ả ta làm với Anna đã khiến tôi hận ả tới mức chẳng còn quan tâm gì tới ả cả. Tôi tới đây giết ả đơn giản là vì Anna và những người tôi yêu thương có thể bị hại nếu để ả yên.
Nhiêu đó lý do thôi đó. Vậy nên, một đòn là đủ.
“Giờ thì, vĩnh biệt.”
Tôi giơ Saiga lên, nhắm thẳng vào Amy, và bóp cò.
*Đoàng*
“Ể?”
“Guh…gah…”
Bất ngờ làm sao! Dù đáng lí không thể phản ứng kịp, nhưng Markus đã dùng thân mình đỡ lấy phát bắn của tôi và thành công bảo vệ ả.
“A…my…Anh mừng…vì đã…bảo vệ được em…”
Dứt lời, cơ thể cậu ta ngã gục, máu đổ khắp người.