Ngày hôm sau, tôi cùng Anna đến Thung Lũng Thiên Long. Ngay khi tôi vừa đáp trên nền tuyết ở sảnh của Phong Thần Điện, Jerome-kun ra tiếp hai đứa.
“X-xin chào, A-Allen-san. Người thương của cậu trông vẫn ổn nhỉ.”
“Lâu rồi không găp! Melissa-chan đâu?”
“À, ừm, em ấy ở bên trong.”
“Vậy ta vào trong thôi. Đi nào, Anna.”
“V-vâng.”
Bước vào bên trong, không khí bỗng trở nên ấm áp lạ thường, khác hẳn cái rét cóng người ở bên ngoài.
“Ôi, chào cậu Allen-san. Nàng thơ của cậu nay đã ổn rồi nhỉ? Thế thì tuyệt quá.”
Melissa-chan đang nằm cuộn mình trên một bãi cỏ, ngẩng cao đầu chào đón.
“Ừ, nhờ hai người cả đấy. Anna đã khỏe lại rồi nên bọn tôi tới đây để nói lời cảm ơn.”
“Ối chà, cậu thật tốt bụng.”
“Hai người cũng thế. Vì có hai người trợ giúp tôi nên tôi mới có thể cứu được Anna. Cảm ơn cả hai rất nhiều.”
“Không sao đâu. Cậu cũng đã giúp chúng tôi mà. Chúng tôi chỉ đơn giản là đáp lễ mà thôi.”
“Đúng đó, Allen-san. Có Allen-san ở đấy, bọn tôi mới nên duyên vợ chồng được.”
“Nhưng tôi vẫn rất biết ơn. À, em ấy đã trở thành hôn thê của tôi rồi đó. Mùa thu năm sau
chúng tôi sẽ kết hôn.”
Nói rồi, Anna đứng ra và cúi người chào.
“Tôi là Anastasia Clynel von Ramslett, và là hôn thê của Allen. Xin thứ lỗi vì lần trước tôi không thể gặp mặt đàng hoàng. Melissa-sama, Jerome-sama, tôi nghe rằng cả hai người đã cứu tôi khỏi tay Đế Quốc. Tôi vô cùng cảm kích, và cũng xin thứ lỗi vì tới giờ mới-”
“Dài dòng quá đấy, Anna-chan. Cô đã được cứu, vậy là được rồi, không phải sao?”
“Melissa-san…”
“À phải. Nếu cậu tính hủy diệt cái thủ đô đó thì nhớ réo bọn tôi nhé, Allen-san. Bọn này không cho phép cậu ăn mánh đâu đó.”
“Ể?”
Trong khi Anna còn đang bối rối, Jerome-kun gật đầu nhiệt tình. Thấy khí thế ấy, tôi trấn an:
“Hiện tại tôi không có ý định đó đâu, Melissa-chan. Tôi đã giết hai kẻ đầu não của chúng rồi nên tạm thời cứ để thế đã. À, điều đó không có nghĩa là tôi tha cho chúng đâu nhé.”
“Ừm, thế thì tốt. Bởi vì, hiện tại tôi cũng không thể đi được.”
“Hả?”
“Chúng tôi sắp được làm bố mẹ sớm hơn hai người rồi đó.”
Đoạn, Melissa-chan nâng người lên. Ở đó là một quả trứng màu trắng với kích cỡ khá lớn.
Ra là từ nãy đến giờ cô ấy đang sưởi ấm cho nó sao.
“Chúc mừng nhé, Jerome-kun, Melissa-chan!”
“Chúc mừng hai người nhiều lắm!”
“Fufu. Cảm ơn. Và Anna à, mong cô bỏ kính ngữ đi được không? Cứ nói chuyện thoái mái đi, cả tôi và Jerry cũng thế.”
“Ể?”
“Không sao đâu. Cô ấy nói vậy thì cứ theo vậy đi.”
“V-vâng. Vậy thì, Melissa, Jerome, hân hạnh làm quen.”
“Ừm, tôi cũng thế.”
Xong, Melissa-chan lại nằm xuống.
“À này, tôi có thể chúc phúc cho hai người được không? Ừ thì, có nhiều chuyện xảy ra, và tôi không dám khoe khoang gì, nhưng tôi đã trở thành một Thánh Nữ.”
Chúc phúc là một trong những khả năng của Thánh Nữ. Nó không mạnh như của tên biến thái, nhưng nếu chỉ cỡ bùa may mắn hay bùa sức khỏe giúp cải thiện bệnh tật thì dư sức.
Anna hình như không mạnh khoảng này lắm, để mình xem giúp được gì em ấy không.
Melissa-chan vui vẻ đáp:
“Ôi chao! Thế thì còn gì bằng! Nhưng mà, cô có thể chúc phúc cho đứa trẻ này được không? Chúng tôi đã nhận được phước lành từ Phong Thần rồi, không nên đòi hỏi thêm.”
“T-tôi cũng đồng ý.”
“Nhưng…”
“Vậy bọn tôi sẽ quay lại vào lúc đứa trẻ được sinh ra nhé?”
Thấy Anna có vẻ ngập ngừng, tôi đứng ra giải quyết và em ấy cuối cùng cũng chấp nhận.
“Tí thì quên. Tôi có đem theo thịt làm quà đây. Dám chắc lúc này cả hai đang khó khăn trong việc tìm thức ăn lắm đúng không?”
Nói rồi, tôi lấy túi thịt bò ra.
“Ah! Cảm ơn rất nhiều! Allen-san đúng là nhất!”
Melissa-chan hân hoan, cho thịt vào miệng ngay lập tức.
“Jerry à, sao anh không ăn đi? Nếu không là em ăn hết đó?”
“A-anh ăn được không?”
“Anh hỏi cái gì thế? Allen-san đem đến cho chúng ta mà, sao lại không?”
“Vậy-vậy thì, anh xin phép.”
Được sự chấp thuận, Jerome-kun vẫy đuôi thưởng thức đống thịt ngon lành.
Trên đường về, tôi tới cảm ơn tên biến thái rồi sẵn tiện nhờ lão trông coi [Thánh Trượng Dẫn Lối]. Đáp lại, lão chỉ nói: “Ừ, ta hiểu rồi. Chà, ta thật mong chờ đứa trẻ của hai người đấy.” với giọng điệu hết sức mờ ám.
Còn Anna nghe xong chỉ đỏ mặt, ngượng ngùng.
Dễ thương quá đi!