Cố Hải đi một lần đi khảo sát phương thức phát triển doanh nghiệp tại Canada. Nhân cơ hội lần này Cố Hải liền hẹn gặp Lý Thước, giờ đây Lý Thước đã mang quốc tịch Canada. Hai người bạn từ thuở nhỏ giờ đây gặp lại đã trưởng thành, ngày trước không phải suy nghĩ đến cuộc sống mưu sinh cực khổ, hiện giờ phải lao vào vòng xoáy của cuộc đời, phải lo làm việc, hết được hưởng thụ những ngày tháng không lo không nghĩ. Lý Thước không khỏi thở dài trách móc cuộc đời.
"Cuộc sống của người trưởng thành thật vất vả, cứ phải chạy đôn, chạy đáo hàng ngày lo làm ăn. Ngày trước không muốn học thì có thể cúp tiết chẳng lo gì, hiện giờ đi làm đâu còn cái tư tưởng trốn việc mà đi chơi được. Mấy thói quen ăn chơi, ngủ nghỉ không được tự do, muốn như thế nào thì thế đấy, cứ phải theo lịch làm việc. Ngày trước cứ cuối tuần là thong dong khắp nơi, chơi đủ thứ trò, hiện tại cuối tuần tôi chỉ muốn ở nhà ngủ một giấc. Ngày trước xài tiền không cần lo nghĩ gì, Hiện tại lại phải nghĩ ngợi trước khi muốn mua một món đồ nào đó. Thật mệt mỏi đầu óc quá mà"
Lý Thước đưa tay vỗ vai Cố Hải. "Cậu hiện giờ đã trở thành một tổng giám đốc điều hành cả một công ty chắc hiểu rõ nổi khổ của tôi"
Cố Hải không biểu lộ nói "Có lúc bận bịu một chút cũng tốt, để không có thời gian nghĩ đến nữa việc không vui nữa"
Lý Thước không hiểu Cố Hải nói gì cũng chẳng muốn hiểu lại nghĩ đến một việc liền hỏi "Ngày trước, cậu bị tai nạn, Châu Tự Hổ và tôi quả thật lo lắng cho cậu, cũng là bạn bè nhiều năm, nhìn cậu không khỏi khiến chúng tôi đau lòng." Lý Thước lại nhớ việc gì đó liền hỏi "Có một việc tôi đã nghĩ từ lâu nhưng chưa có cơ hội hỏi cậu, ngày trước cậu với Bạch Lạc Nhân thân thiết như vậy. Trước đó cậu còn nói với tôi sẽ không đội trời chung với con riêng của mẹ kế cậu, thế mà hai người lại dính với nhau như đã thân thiết từ rất lâu Nhưng tại sao từ lúc cậu nằm viện chúng tôi lại chưa từng thấy cậu ấy đến thăm cậu?"
Nghe tên Bạch Lạc Nhân trong lòng Cố Hải lại vô cùng đau xót. Ngày ấy cứ nghĩ Bạch Lạc Nhân đã chết. Sáu tháng ở bệnh viện, Cố Hải chỉ muốn nhanh chóng khỏe mạnh lại để tự mình xác minh tin Bạch Lạc Nhân không còn trên đời. Rồi sau đó biết được thông tin Bạch Lạc Nhân vẫn còn sống. Cố Hải nghĩ chuyện đã qua Bạch Lạc Nhân chưa chết, cậu cũng không hề trách cậu ấy, nhiều năm nay cậu vẫn giữ trong lòng cái tình yêu với người ấy, chỉ mong được nhìn lại cậu ấy một lần nữa. Nhưng Cố Hải lại dối lòng nói với Lý Thước "Tình cảm anh em ngày trước tôi trao cho cậu ấy có lẽ là sai lầm, nếu có gặp lại tôi coi như không quen biết cậu ấy"
.....
Lý Thước đứng trước sân bay gương mặt buồn bả tiễn Cố Hải về nước. Cố Hải nhìn thấy liền nói "Cậu đừng buồn nữa, có thời gian tôi sẽ đến thăm cậu, hoặc cậu có thể về nước tìm tôi."
Lý Thước nghẹn ngào "Cố Hải, cậu là người anh em thân thiết với tôi từ lúc hai đứa còn nhỏ, chúng ta là chí cốt thâm giao, tôi thật sự buồn khi phải xa một người bạn như cậu"
Cố Hải vỗ lưng Lý Thước "Được rồi, đừng có mít ướt như vậy, có thời gian lại gặp nhau thôi mà. Đến giờ rồi tôi phải đi đây"
Lý Thước buồn bã nhìn Cố Hải đi càng lúc càng xa.
...........
Cố Hải vừa đáp máy bay đã trở về công ty xem xét, giấy tờ đến tận khi trời đã tối mới về nhà. Sau một chuyến bay dài, Cố Hải nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
"Cố Hải hôm nay anh với em đi chơi ở đâu đây?"
Cố Hải lạnh lùng nói "Chúng ta có chỗ nào đi chơi khác sao? Lúc nào em cũng muốn đi mua sắm, rồi đi ăn uống không phải sao"
Kim Lộ Lộ cười lớn "Chỉ có anh hiểu em" sau đó cô ôm tay Cố Hải vui vẻ tung tăng đi đến trung tâm mua sắm.
Cố Hải đang ngồi chờ Lộ Lộ đang thử mấy đôi giày thì điện thoại vang lên. Cố Hải lạnh lùng nhìn màn hình, bấm nút nhận cuộc gọi rồi đưa lên tai. Bên kia liền có tiếng Lý Thước vọng qua
"Đại Hải cậu đang ở đâu, đến đây chơi với chúng tôi đi"
Cố Hải nhàn nhạt trả lời "Tôi đang đi với Lộ Lộ"
Lý Thước hớn hở "Vậy thì đưa cô ấy đến đây luôn"
Có Hải nói "Được rồi" sau đó cúp máy. Cậu đi đến chỗ Kim Lộ Lộ lạnh lùng nói "Lý Thước rủ chúng ta đến chỗ cậu ấy chơi, em có đi không?"
Lộ Lộ liền nói "Em chưa thử giày xong"
Cố Hải lạnh nhạt đáp lại "Vậy em cứ thử khi nào xong thì đến đó, tôi đi trước" Cố Hải liền quay đi chẳng có chút quyến luyến gì. Kim Lộ Lộ liền đuổi theo Cố Hải "Em không mua giày nữa, em đi với anh"
Cố Hải, Kim Lộ Lộ, Lý Thước và Châu Tự Hổ ngồi trong một quán bar mới mở ở phía Bắc trung tâm thành phố. Mấy cô vũ công đang uốn éo trên sân khấu. Kim Lộ Lộ liếc xéo Lý Thước và Châu Tự Hổ "Những cái này đáng xem sao?"
Lý Thước cùng Châu Tự Hổ cười rất vui vẻ "Rất đáng xem"
Kim Lộ Lộ hừ lạnh một tiếng rồi nói "Cái này tôi cũng làm được có gì hay đâu chứ"
Lý Thước và Châu Tự Hổ liền khích tướng Kim Lộ Lộ "Vậy cô lên nhảy xem có hay hơn họ không"
Kim Lộ Lộ lớn tiếng nói "Được". Kim Lộ Lộ vừa đứng lên Cố Hải liền nắm cánh tay cô lại "Đừng nháo"
Kim Lộ Lộ xúc động ngồi xuống ghế. Lý Thước và Châu Tự Hổ lại oán trách "Chút nữa là đã có trò hay để xem rồi" Cố Hải đưa ánh mắt lạnh lùng chết người nhìn bọn họ. Họ liền im bặt, Lý Thước không biết nói gì liền đổi chủ đề sang việc khác "Khai giảng được mấy ngày rồi nhỉ. À mà này ở gần trường học của chúng ta vừa có mở một quán bar mới lần sau chúng ta để đó chơi đi"
Cố Hải quay qua liền hỏi "Cậu vừa nói gì?"
Lý Thước nói "Có quán bar mới mở lần sau chúng ta đến đó chơi"
Cố Hải nhăn mặt "Không phải, là câu trước"
Lý Thước lập lại "Khai giảng được mấy ngày rồi"
Cố Hải quay qua nhìn Lý Thước và Châu Tự Hổ rồi nhìn Kim Lộ Lộ lại hỏi "Tôi đang học ở đâu?"
Lý Thước ngạc nhiên đáp lại "Không phải cậu học cùng trường với chúng tôi sao?"
Cố Hải đứng lên bỏ lại ba con người kia đang ngây ngốc không hiểu chuyện gì xảy ra. Cậu liền chạy xe đến nhà chị họ Phòng Phỉ.
"Chị, sao em còn chưa chuyển trường?"
Phòng Phỉ ngạc nhiên nhìn Cố Hải "Sao cậu lại chuyển trường?"
Cố Hải liền giải thích "Không phải em có nhờ chị chuyển trường để em rời khỏi nhà sao?"
Phòng Phỉ không hiểu chuyện gì đang xảy ra hỏi ngược lại Cố Hải "Tại sao cậu lại phải rời khỏi nhà?"
Cố Hải nói gấp gáp "Do ba em sắp cưới vợ"
Phòng Phỉ cười nhạt "Cậu từ lúc nào lại biết nói đùa thế này hả? Ba cậu làm gì kết hôn với ai hả?"
Cố Hải mở to mắt không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cậu không lời từ biệt liền chạy về nhà. Cố Uy Đình đang ngồi trên ghế đọc báo. Cố Hải liền đi tới nhìn ông với ánh mắt lạnh nhạt "Ba đã kết hôn chưa?"
Cố Uy Đình nhàn hạ đưa tờ báo xuống nhìn Cố Hải một lượt rồi lại đưa tờ báo lên che đi khuôn mặt của mình "Ta kết hôn với ai?"
Cố Hải liền nói "Khương Viên"
Cố Uy Đình liền thả tờ báo xuống bàn nhìn Cố Hải "Khương Viên là ai?"
Cố Hải bực tức mặt đã đỏ lên "Các người đang chơi trò gì vậy? Tại sao ba chưa kết hôn, tại sao con chưa dọn đi, tại sao con chưa chuyển trường...."
Vừa nói dứt câu Cố Hải lại bỏ đi, cậu lái xe đến trước trường học. Học sinh ở đây đã tan học, còn mấy người thưa thớt đang rời khỏi trường. Cậu nhìn đằng xa kia, trong đám người kia chính là Bạch Lạc Nhân cậu liền chạy đến. Càng đến gần bước chân cậu dần chậm lại. Thạch Tuệ sao cô ta còn ở đây? Sao cô ta chưa đi nước ngoài, cô ta còn đang nói cười vui vẻ với Bạch Lạc Nhân. Cố Hải lạnh mặt bước đến nhìn Bạch Lạc Nhân một cái sau đó nhìn qua Thạch Tuệ hỏi một câu "Tại sao cô chưa đi du học?"
Thạch Tuệ rất nhã nhặn trả lời "Sao anh biết gia đình sắp xếp cho tôi đi du học?" nhìn qua Bạch Lạc Nhân một cái liền nói tiếp "Nhưng tôi không muốn rời xa bạn trai nên quyết định ở lại đây" nói xong Thạch Tuệ ôm cánh tay Bạch Lạc Nhân dựa đầu vào vai cậu ấy cười rất hạnh phúc.
Bạch Lạc Nhân đưa cánh tay kia lên dịu dàng vuốt tóc Thạch Tuệ hỏi một câu "Em quen cậu ta sao?"
Thạch Tuệ lắc đầu "Em không quen"
Bạch Lạc Nhân khó chịu nhìn Cố Hải "Anh là ai? Sao lại đến hỏi bạn gái tôi mấy chuyện này?"
Cố Hải trong lòng đang sôi sục tức giận sau khi nghe cậu hỏi của Bạch Lạc Nhân trong lòng như đóng bang, lạnh lẽo đến cùng cực, Cố Hải khó khăn lắm mới mở miệng hỏi Bạch Lạc Nhân "Cậu không quen biết tôi sao?"
Bạch Lạc Nhân thờ ơ trả lời "Tôi không hề biết cậu là ai"
Cố Hải như một tảng đá bị người ta đem đi đập vỡ ra từng mảnh không còn gì sót lại.
"Tình cảm anh em ngày trước tôi trao cho cậu ấy có lẽ là sai lầm, nếu có gặp lại tôi coi như không quen biết cậu ấy"
"Tôi không hề biết cậu là ai"
Cố Hải tự cười bản thân, chính mày nói mày sẽ coi như không quen biết cậu ấy, thế mà đến lúc đứng trước mặt cậu ấy thì mày mới là kẻ xa lạ với cậu ấy, mày cả đời này cũng chẳng bao giờ thắng nổi Bạch Lạc Nhân đâu Cố Hải.
Bạch Lạc Nhân và Thạch Tuệ bước qua Cố Hải, Thạch Tuệ đưa ánh mắt chế nhạo nhìn Cố Hải khẩu hình miệng của cô ta, Cố Hải có thể nhìn thấy được một câu nói rất rõ ràng "Anh sẽ không đấu lại tôi đâu"
"Anh sẽ không đấu lại tôi đâu"....
Cố Hải giật mình tỉnh lại. Cậu nhìn cái đồng hồ đang treo trên tường thời gian hiển thị là :. Cậu chỉ mới ngủ được một chút đã mơ phải ác mộng. Cố Hải ngồi dậy đi đến nhà tắm, rửa khuôn mặt đang ướt mồ hôi, cậu từ ấm nước đổ ra ly một chút nước ấm, sau đó uống hết.
Cố Hải lại trở về giường thở dài một cái. Chắc là cả ngày đã mệt mỏi nên mới nằm mơ thấy ác mộng. Cố Hải lại nằm xuống nhắm mắt liên tưởng lại những gì xảy ra trong giấc mơ lúc nãy, rồi cậu lại từ từ chìm vào giấc ngủ.
"Cố Hải mau nộp bài tập đi" Một cán bộ lớp đứng trước mặt Cố Hải
Cố Hải ngước lên nhìn sau đó đưa cho người kia cuốn tập để trên bàn. Người kia vừa quay đi Cố Hải liền nắm cậu ta lại hỏi "Tôi là học sinh của lớp này hả?"
Người kia hỏi lại "Sáng không uống thuốc hả, cậu không phải học sinh của lớp này thì cậu có thể ngồi đây sao"
Cố Hải mừng rỡ ra mặt. Cậu liền đi đến chỗ Bạch Lạc Nhân đang ngủ. Tay đưa lên xoa xoa tóc Bạch Lạc Nhân "Nhân Tử, Nhân Tử.."
Bạch Lạc Nhân híp đôi mắt đang mơ ngủ nhìn lên Cố Hải "Tôi với cậu có thân thiết đến mức để cậu gọi tôi là Nhân Tử sao?"
Cố Hải cười hì hì "Tôi có bài này không hiểu cậu giúp tôi với" Cố Hải liền đặt quyển tập trước mặt Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân nhìn thoáng qua liền hỏi "Đây không phải tập của tôi sao?" Cậu lấy lúc nào vậy?"
Cố Hải không biểu hiện gì chỉ nói "Đây là tập của tôi mà"
Bạch Lạc Nhân liền lục trong cặp ra quyển tập của mình, cậu mở ra nhìn, nét chữ giống nhau đến kì lạ. Bạch Lạc Nhân hỏi "Sao nét chữ của chúng ta lại giống nhau đến như vậy"
Cố Hải cười cười "Chính là cậu luyện cho tôi"
Bạch Lạc Nhân nói "Tôi luyện cho cậu lúc nào?"
Thạch Tuệ xuất hiện đi đến chỗ Bạch Lạc Nhân cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người họ, cô ấy đưa cho Bạch Lạc Nhân một hộp kem. Bạch Lạc Nhân liền mỉm cười nhìn Thạch Tuệ.
Cố Hải đứng ở đó nhìn hai người họ vui vẻ thân mật liền cảm thấy chua xót. Cậu quay qua hỏi Thạch Tuệ "Cô vẫn chưa đi sao?"
Thạch Tuệ khó chịu nhìn Cố Hải "Tôi đi đâu chứ"
Cố Hải xua xua tay "Đi du học"
"Tôi không phải đã nói với anh là tôi vì anh ấy mà không đi nữa sao?"
Bạch Lạc Nhân liền quay mặt nhìn Cố Hải "Cậu đừng phiền chúng tôi nữa"
Cố Hải cắn môi, gật gật đầu trong lòng thầm mắng chửi "Con mẹ nó, muốn tôi lại cho cô ta thấy cảnh tượng tôi làm cậu một lần nữa sao?" Cố Hải đi về chỗ ngồi ánh mắt bừng lửa nhìn hai người kia đang cười cười nói nói
Đến giờ ra về Cố Hải liền chạy đến chỗ Bạch Lạc Nhân nói "Mai là cuối tuần, tôi với cậu đi câu cá đi"
Bạch Lạc Nhân không tỏ thái độ gì "Cũng được"
Bạch Lạc Nhân và Cố Hải cùng nhau ngồi trên một cái hồ lớn. Cố Hải ngồi rất yên tĩnh không có chút động thái quậy phá nào, điện thoại cũng đã tắt nguồn, cá câu được khá nhiều. Bạch Lạc Nhân nhìn vào xô liền nói "Cá nhỏ quá không thể ăn được thả chúng thôi." Sau khi thả cá đi hết cậu liền thu dọn cần câu chuẩn bị đi về. Cố Hải liền nhảy xuống hồ, cậu dùng tay không bắt được một con cái khá to. Cố Hải cười hớn hở nói với Bạch Lạc Nhân "Cá này có thể ăn không"
Bạch Lạc Nhân lại gần Cố Hải tay đưa lên trán cậu ấy "Không nóng, vậy cậu bị thần kinh sao? Bây giờ là tháng mấy mà cậu lại nhảy xuống hồ hả?"
Cố Hải thật sự lạnh muốn run rẩy nhưng vừa lúc nãy Bạch Lạc Nhân quan tâm cậu lại đưa tay lên sờ đầu cậu một cái. Dù có lạnh đến mấy hiện giờ trong tim cậu máu nóng đã khiến nó ấm áp cực kì rồi
..........
"Cậu tại sao lại ở đây" Bạch Lạc Nhân nói với cái người đang nằm trên giường của cậu
Bạch Hán Kì liền nói "Con nhìn xem, Cố Hải mua bao nhiêu thứ cho gia đình chúng ta nè, ông nội bà nội đều có, à cậu ấy còn nấu ăn rất ngon nữa con đến đây nếm thử đi"
Bạch Lạc Nhân thật sự lại bàn định gắp thức ăn thì Cố Hải đã gắp cho Bạch Lạc Nhân một cái bánh cảo "Cậu thử ăn cái này đi"
Bạch Lạc Nhân vừa cắn miếng đầu tiên đã cảm thấy vị ngon của trứng chiên và bầu xanh, cậu liền quay qua hỏi "Sao cậu biết tôi thích nhân bánh này"
Cố Hải cười cười "Cái gì cậu thích tôi đều biết rõ"
Nhưng Bạch Lạc Nhân lại nhớ đến chuyện gì đó liền hỏi "Sao cậu lại nằm trên giường của tôi?"
Ba Bạch lúc này nói "Cậu ấy là người xa quê, lên đây một thân một mình không ai nương tựa. Tính tình cậu ấy tốt bụng như vậy nên ba nói cậu ấy về đây ở chung với chúng ta, con chịu khó một chút, khi nào có tiền chúng ta sẽ mua thêm một cái giường"
Bạch Lạc Nhân nhàn nhạt "Được thôi, cậu ngủ dưới đất, tôi ngủ trên giường của tôi"
Cố Hải nhăn mặt mếu máo "Nền đất lạnh lắm"
Bạch Lạc Nhân không biểu hiện cảm xúc gì "Nếu không thì cậu đi ra ngoài mướn một căn phòng mà tự ở"
Cố Hải cắn răng chịu đựng không nói gì nữa
.......
Bạch Lạc Nhân đấm thẳng vào mặt Cố Hải "mẹ nó, nói cậu ngủ dưới đất sao sáng ra lại nằm trên giường tôi hả"
Cố Hải cười hề hề "Tối qua lạnh quá nên tôi lên nằm chung cho ấm"
Bạch Lạc Nhân liền mắng chửi ba chữ "Cút cút cút" phun ra liên tục
Dưới góc cây ở trước ở sân trường, một nam một nữ ôm nhau ánh mắt nồng ấm nhìn nhau. Bờ môi họ càng lúc càng đưa đến gần nhau.
Cố Hải không thể để chuyện này xảy ra như vậy được. Không thể đánh mất Bạch Lạc Nhân, không thể để Thạch Tuệ cướp Bạch Lạc Nhân đi. Cố Hải liền chạy đến trước mặt hai người họ. Cậu dang rộng cánh tay ôm Bạch Lạc Nhân vào lòng, ôm thật chặt không để cậu ấy vùng vẫy rời đi. Cậu cảm nhận được từng nhịp đập trái tim, từng hơi thở của Bạch Lạc Nhân. Cố Hải nói lớn "Bạch Lạc Nhân hôm nay tôi nói cho cậu biết, tôi là Cố Hải, tôi là người yêu thương cậu nhất trên đời này ngoại trừ ba cậu. Tôi sẽ không để cậu bị ai gạt đi mất. Tôi không muốn mất cậu."
Bạch Lạc Nhân đẩy Cố Hải ra "Không phải cậu nói coi như không quen biết tôi sao?"
Câu nói này như một mũi tên bắn vào trái tim Cố Hải, cậu nhẹ nhàng đáp "Tôi sai là tôi sai, tôi không những quen biết cậu mà còn yêu cậu rất nhiều"
Bạch Lạc Nhân mỉm cười "Cậu nhớ đấy"
...............
Tiếng chuông báo thức vang lên Cố Hải thức dậy, cảm giác nhẹ nhàng kì lạ, cậu làm vệ sinh cá nhân xong, mặc quần áo chuẩn bị đến công ty. Cậu vừa đi ra khỏi nhà vừa nghĩ thầm "Tôi sẽ nhớ"
Cố Hải đang ngồi trong văn phòng làm việc. Diêm Nhã Tịnh bước vào đặt hồ sơ trước mặt Cố Hải. Diêm Nhã Tịnh nói sẽ đến phân cục cảnh sát, Cố Hải liền nói sẽ chở cô ấy đi vì cậu cũng có hẹn với cục phó.
Trên đường đi đến phân cục, Diêm Nhã Tịnh rõ ràng nhận thấy thái độ Cố Hải có vẻ khác những ngày khác. Cố Hải hôm nay lại nói chuyện nhiều hơn mọi ngày một chút, khuôn mặt không còn lúc nào cũng đăm chiêu, trán không còn hay nhăn nữa. Nói chuyện với nhau một lúc xe đã đến phân cục. Cố Hải cùng Diêm Nhã Tịnh nhanh chóng đi vào trong giải quyết công việc. Đơn xin nghỉ phép của Diêm Nhã Tịnh đã ổn thoải chỉ có việc của Cố Hải bị chậm trễ do cục phó có việc phải ra ngoài một tiếng nữa mới quay trở lại. Cố Hải dự định sẽ đi ra ngoài một chút sau đó sẽ quay lại.
Cậu cùng Diêm Nhã Tịnh bước ra cửa phân cục, đang đi với tốc độ nhanh, Cố Hải đột nhiên dừng lại. Ánh mắt nhìn thẳng vào con người đang đứng cách xa mình không quá hai mét. Mọi thứ mới như ngày hôm qua, giờ đã qua tám năm, trong lòng cậu không thể thích nghi nổi. Cảm giác khó chịu ấy cứ đâm vào tim. Mới ngày hôm qua còn mơ thấy cậu ấy, còn ôm chặt cậu ấy vào trong lòng, hôm nay cậu ấy bằng xương bằng thịt đứng trước mặt cậu, gương mặt ấy không còn như xưa nữa. Nhìn vào ánh mắt ấy cậu không thể đoán nổi cậu ta suy nghĩ gì nữa. Trong lòng Cố Hải dâng lên một nổi tức giận, tức giận vì trong tám năm nay cậu luôn làm tôi nhớ mong. Luôn làm tôi đau lòng.
Bạch Lạc Nhân như thế vẻ mặt cứ thản nhiên đi đến dang cánh tay ôm Cố Hải một cái. Cậu cảm nhận được cái ôm này cậu ấy trao cho cậu, lại có cảm giác yêu thương như tám năm trước...
END