"Nhân Tử, báo cho cậu một tin vui" Giọng Dương Mãnh chẳng biết vui hay buồn chỉ nghe được có âm vị uể oải, chán nản
Bạch Lạc Nhân phì cười trêu chọc "Thật là tin vui hả?"
Dương Mãnh nhỏ giọng oán hận "Thật là tin vui, tôi chỉ là đang hận không thể quẳng đống tài liệu vào mặt mấy đồng nghiệp, họ bắt tôi phải làm hết mấy việc lặt vặt để họ đi chơi, Nhân Tử a, nếu có cậu bên cạnh tôi đã không phải khổ rồi"
Bạch Lạc Nhân cười cười "Cậu đâu còn là con nít nữa, tôi cũng không thể lúc nào cũng ở bên cậu được"
Dương Mãnh ấm ức "Thôi, nói tin vui đi. Đổng Na sắp kết hôn, cậu ấy nhờ tôi đưa thiệp hồng cho cậu"
Bạch Lạc Nhân liền nói "Tôi sẽ gửi hầu bao, cậu giúp tôi mang đến, tôi không đi được"
Dương Mãnh gấp gáp "Không được, họ đã nói với tôi, phải giúp họ mời bằng được cậu đến dự"
Bạch Lạc Nhân thắc mắc "Sao phải mời bằng được tôi?"
Dương Mãnh liền giải thích "Cậu biết Đổng Na kết hôn với ai không? Chính là Quan Đạt Trì đó, cái cậu nam sinh lần ấy đã nhờ cậu giúp viết thư tình cho Đổng Na, cuối cùng lại bị Đổng Na tặng cho một bạt tay"
Bạch Lạc Nhân thật không biết nên khóc hay nên cười, lần ấy do Cố Hải giở trò quỷ nên mới khiến mọi chuyện xảy ra cớ sự như vậy nhưng cuối cùng họ lại kết hôn với nhau sao? Đúng là duyên số không tránh khỏi.
Dương Mãnh nói tiếp "Quan Đạt Trì nói lúc ấy cậu ta nhúc nhát không dám thổ lộ với Đổng Na, đến khi lá thư tình ấy gửi đi bị Đổng Na phản ứng như vậy, Quan Đạt Trì đã lấy hết can đảm đến trước mặt Đổng Na giải thích rồi sau đó bày tỏ tấm lòng. Thế là cậu ta được chấp nhận. Hai người họ nói cậu chính là ông mai của bọn họ nên cậu phải đến chung vui với họ"
Bạch Lạc Nhân phì cười "Được rồi".
Dương Mãnh vui vẻ nói "Vậy đến hôm ấy, cậu đến đón tôi đi cùng nha"
Bạch Lạc Nhân không phản đối "Được được"
..................
"Dương Mãnh, con nhanh một tý Bạch Lạc Nhân đến rồi kìa" Mẹ Dương Mãnh hối thúc
"Con chuẩn bị xong rồi, sẽ ra ngay"
Mẹ Dương Mãnh kéo tay Bạch Lạc Nhân ngồi xuống ghế nhìn "Nhân Tử, lâu không gặp con, đã trưởng thành đến thế này rồi"
Bạch Lạc Nhân cười cười. Mẹ Dương Mãnh lại vui vẻ nói "Khi nào con sẽ kết hôn, nghề nghiệp cũng đã ổn định hết rồi. Nên sớm lập gia đình, hưởng cái hạnh phúc làm cha mẹ con sẽ thấy cuộc đời này không có hạnh phúc nào bằng được cái hạnh phúc ôm một đứa con của mình trong lòng"
Bạch Lạc Nhân trong lòng nhói lên một cái nhưng vẫn không thể hiện ra, chỉ cười cười rồi nói "Con còn nhiều việc phải lo, đợi đến khi thăng cấp cuộc sống ổn định sẽ nghĩ đến chuyện đại sự"
Mẹ Dương Mãnh vỗ vỗ vai Bạch Lạc Nhân "Tốt lắm, biết cầu tiến như vậy là tốt" Vừa nói xong mẹ Dương Mãnh liền quay mặt về phía phòng Dương Mãnh lớn tiếng "Hai cha con các người ngủ luôn trong đó sao mà chưa chịu ra hả?"
Lúc này hai cha con họ mới mở cửa. Ba Dương Mãnh đặt lên hai vai Dương Mãnh đẩy đẩy cậu đi ra. Dương Mãnh ngại ngùng bước ra. Cậu mặc trên người bộ đồ vest đen tuy có hơi rộng một chút nhưng khiến cậu toát trên người một vẻ đẹp lịch lãm, chỉ có đều vẻ đẹp lịch lãm này lại khiến người khác hình dung đến một cô gái mặt một bộ vest, thân hình mạnh mẽ, gương mặt lại vừa có chút quý phái vừa có chút sexy.
Mẹ Dương Mãnh quả thật thẳng tính phun ra mấy chữ "Như gái giả trai"
Dương Mãnh ức nghẹn "Mẹ..."
................
"Cậu nói xem, tại sao cậu mặc đồ vest đẹp như vậy, còn tôi mặc vào lại thành ra thế này"
Bạch Lạc Nhân liếc mắt nhìn qua Dương Mãnh sau đó liền nói "Để tôi khen cậu một câu"
Dương Mãnh đầu liên tục gật mạnh "Được được, mau khen đi"
"Cậu thật sự xinh đẹp"
Dương Mãnh cười vui vẻ, sau đó nhận ra cái gì đó khoé miệng giật giật "Tại sao lại là xinh đẹp mà không phải là đẹp trai hả?"
Bạch Lạc Nhân cười haha "Không phải lần đó cậu nói với tôi, không thể làm anh em thì làm chị em sao? Hôm nay tôi sẽ để cậu làm chị của tôi"
Dương Mãnh cắn môi oán hận. Cậu đưa mắt nhìn từ khuôn mặt của Bạch Lạc Nhân ánh mắt dần bị mê hoặc từ từ đưa xuống, cơ thể cường tráng, rồi đến đôi chân thẳng dài. Dương Mãnh lại bật ra từ trong một miệng một cậu "Nhân Tử nếu cậu là con gái chắc tôi đã yêu cậu mất rồi"
Câu nói vừa dứt Dương Mãnh mở to mắt quay đầu nhìn về phía sau. Cái cảm giác này nhiều năm vẫn vậy. Mỗi khi cậu tiếp xúc hoặc đến gần Bạch Lạc Nhân liền có một ánh mắt như muốn đem cậu đốt cháy thành tro. Đó chính là ánh mắt của Cố Hải. Dương Mãnh lại nghĩ làm sao có thể được, cậu ta hiện giờ đâu có ở đây, vả lại cậu ta vẫn nghĩ Bạch Lạc Nhân đang ở nước ngoài. Dương Mãnh thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra họ vừa chạy ngang qua công ty của Cố Hải. Cố Hải thì đang đứng trong phòng làm việc nhìn ra cửa sổ quan sát cảnh vật phía dưới. Lúc nãy Cố Hải còn đang tập trung làm việc, bỗng nhiên trong lòng lại cảm thấy nôn nao, cậu liền bước chân đến cửa sổ, mắt nhìn cảnh vật xung quanh. Xa xa hiện lên một chiếc xe chạy đến. Ngồi cửa có tiếng gõ cửa, Cố Hải quay mặt lại thì thư ký bước vào đưa cho Cố Hải mấy bộ hồ sơ "Tổng giám đốc đây là bảng kế hoạch phát triển công ty trong năm nay"
Cố Hải gật đầu "Được rồi, để trên bàn giúp tôi" sau đó lại nhìn ra cửa sổ thì chiếc xe kia đã chạy qua mất rồi. Cố Hải chỉ kịp nhìn thấy phía sao xe.
Bạch Lạc Nhân lúc nãy có nghe thấp thoáng Dương Mãnh nói gì đó liền hỏi lại "Lúc nãy cậu nói gì sao?"
Dương Mãnh nghĩ ngợi rồi lắc đầu "Không có gì?"
.....................
Buổi tiệc cưới của Đổng Na được tổ chức tại một nhà hàng tuy không sang trọng nhưng lại mang cảm giác ấm cúng hạnh phúc.
Vừa nhìn thấy cô dâu chú rể, Dương Mãnh liền kéo tay Bạch Lạc Nhân đi nhanh về phía đó.
Đổng Na mở to mắt nhìn Bạch Lạc Nhân một lượt sau đó há hốc miệng "Bạch Lạc Nhân, cậu càng ngày lại càng đẹp trai, càng ngày lại càng đàn ông, ngày ấy sao tôi lại mê cái cậu Vưu Kỳ kia mà bỏ qua một người như cậu nhỉ?"
Dương Mãnh liền trêu chọc "Cậu hối hận sao? Hối hận cũng không thể thay đổi quyết định được rồi"
Đổng Na liền nói "Nếu Bạch Lạc Nhân không chê người đã đăng ký kết hôn, tôi hôm nay có thể huỷ đám cưới này, huỷ luôn cái giấy đăng ký kết hôn"
Quan Đạt Trì đứng bên cạnh liền kéo Đổng Na ôm vào lòng "Không được a, sao có thể được, chắc chắn là không thể được"
Bốn người cùng nhau cười thật vui vẻ
Bạch Lạc Nhân và Dương Mãnh được đưa vào bàn tiệc, ở đó còn có một số bạn bè cũ cùng học chung nhiều năm không gặp ai cũng thay đổi, có người mập lên, có người ốm đi, có người cao lên, có người vẫn giữ được vẻ mặt trẻ trung lúc còn đi học, có người lại trở nên chững chạc rất nhiều...
Mọi người cùng vui vẻ cười đùa với nhau như cái khoảng thời gian của nhiều năm trước, nhưng rồi lại có chút nghẹn lòng, mới đây còn cắp sách đến trường còn vô tư vô lo hằng ngày vui đùa với bạn thân đến lúc nhìn lại thời gian đã trôi qua quá nhanh khiến cảm giác tiếc nuối cứ tràn về, lòng ai cũng có một cảm giác chua xót khó tả.
Đèn trong phòng tắt đi, chỉ còn lại mấy cái đèn chiếu thẳng lên sân khấu, một khúc nhạc du dương vang lên. MC bước ra giới thiệu đôi chút sau đó ánh đèn chiếu ngược về phía cửa. Hai con người nắm chặt tay nhau, vẻ mặt hạnh phúc, nguyện cùng nhau đi hết quãng đường còn lại. Dù có chông gai, dù bão táp mưa sa, dù có gồ ghề khó đi họ vẫn sẽ mãi nắm chặt tay nhau không rời.
Đổng Na cùng Quan Đạt Trì đi chầm chậm đến sân khấu. Khách mời vỗ tay chức mừng. Sau khi các nghi lễ đã thực hiện xong, cô dâu chú rể đến từng bàn vui vẻ mời rượu.
Mấy người bạn cũ liền thúc ép Bạch Lạc Nhân lên hát chúc mừng Đổng Na và Quan Đạt Trì. Bạch Lạc Nhân từ chối một hồi vẫn bị mấy tên đã nồng mùi rượu kia bắt phải lên sân khấu. Cậu vừa cất giọng hát cả khán phòng liền im lặng nhìn về phía sân khấu.
Chiếc xe lăn bánh ngang qua dòng người tấp nập
Dừng lại trước góc cửa hàng tiện lợi
Nét chữ rồng bay phượng múa trên bảng
Nụ cười si tình ngốc nghếch
Trong ánh nắng tràn ngập trên sân tập
Anh đang chạy thật nhanh
Cây kem lạnh, kẹo hồ lô, hương vị thật ngọt ngào
Lời thề hoà trong tiếng sóng vỗ rì rào
Cả cái ôm chưa kịp vội trao nhau
Có từng cô độc gìn giữ hay không?
Chỉ vì một câu "bền lâu tựa trời đất" của em
( Cái này mình lấy vietsub trong phim Thượng Ẩn từ bài Hải nhược hữu Nhân, đọc có chút không hiểu :')) )
Kết thúc bài hát mọi người cùng vỗ tay nồng nhiệt, sau đó liền có thêm mấy người trổ tài. Cả sân khấu càng lúc càng sôi động.
Bạch Lạc Nhân trở về chỗ ngồi, mọi người ai cũng khen hết lời. Đổng Na và Quan Đạt Trì cùng đến ngồi cùng. Mấy người trên bàn cứ trêu chọc đôi tân lang tân nương.
Quan Đạt Trì hơi thở đã nồng mùi rượu liền nắm cổ tay Bạch Lạc Nhân "Cảm ơn cậu nhiều lắm, Bạch Lạc Nhân, ngày ấy nếu không phải nhờ cậu để tôi nhận ra mình cần mạnh mẽ can đảm đi giải thích với Đổng Na thì hôm nay chắc tôi sẽ không có được cô ấy."
Bạch Lạc Nhân lắc đầu "Là do chính cậu"
Mấy người bạn học cũ người đã say liền nói "Tôi thấy cậu cũng rất hoà đồng với mọi người, ấy vậy mà ngày ấy, cái tên gì đó, thật không hiểu tại sao cứ ai lại gần cậu liền bị hắn ta nhìn với ánh mắt đáng sợ, còn mà lỡ đụng chạm đến thân thể cậu thì liền bị đánh, không biết cái tên đó là ghét cậu hay thích cậu mà lại đuổi hết bạn bè của cậu đi"
Bạch Lạc Nhân không nói gì chỉ uống một chút rượu. Một bạn nữ ngồi phía đối diện Bạch Lạc Nhân liền hỏi "Đúng rồi a, cậu ấy dạo này thế nào rồi?"
Bạch Lạc Nhân lắc đầu "Không biết, đã lâu không gặp"
"Vậy sao, không phải lúc ấy hai người rất thân thiết sao?'
Bạch Lạc Nhân không nói gì chỉ ngồi rượu, Dương Mãnh ngồi kế bên liền nhắc "Uống ít một chút, lát nữa còn phải lái xe"
Bạch Lạc Nhân gật đầu, cuối cùng cậu ấy lại say khướt dáng đi xiêu vẹo, Dương Mãnh đành đích thân chở cậu ta về nhà cậu. Bạch Lạc Nhân muốn trở về doanh trại nhưng Dương Mãnh liền cản bảo cậu ta ngủ lại. Cũng đã mười mấy năm trôi qua hai cậu bạn thân chưa ngủ cùng giờ với nhau. Ngày ấy Bạch Lạc Nhân rất thích đến nhà Dương Mãnh ngủ nhờ, vì nhà Dương Mãnh có nệm êm, chăn ấm còn cả lò sưởi. Hai người thân thiết cùng nhau đi học, đi chơi. Có thể từ bạn thân vẫn chưa đủ để nói về tình cảm của hai người họ. Nhưng kể từ khi Bạch Lạc Nhân gặp Cố Hải, cuộc đời Bạch Lạc Nhân đã đi theo một lối khác, Dương Mãnh chỉ biết ở bên cổ vũ cậu, mong cậu hạnh phúc là được.
Lúc nửa đêm, Dương Mãnh giật mình tỉnh giấc, cậu cảm thấy cơ thể bị vật gì lạnh ngất áp vào. Mắt mở to lần mò thì phát hiện là bàn tay của Bạch Lạc Nhân. Cậu ta cong người ngủ như một đứa con nít. Dương Mãnh mỉm cười buổi sáng cậu ra vẻ lạnh lùng cao ngạo, ban đêm lại chẳng khác gì một đứa trẻ. Bỗng Bạch Lạc Nhân cựa quậy đưa tay vào người Dương Mãnh. Hai bàn tay tìm đến nơi ấm áp nhất. Dương Mãnh rùng mình đẩy tay Bạch Lạc Nhân ra . Bạch Lạc Nhân bị đẩy ra liền thúc thít gọi mấy tiếng "Đại Hải, Đại Hải..."
Dương Mãnh đau lòng, kéo tay Bạch Lạc Nhân đặt lên người cậu. Cậu thở dài , ngày ấy không phải chính cậu yêu cầu chúng tôi không nói ra chỗ cậu với Cố Hải sao, hiện giờ vẫn còn nhớ đến cậu ta. "Bạch Lạc Nhân sau này cậu phải đối xử tốt với tôi"
Vừa nói xong, Bạch Lạc Nhân đã áp sát vào người Dương Mãnh, tay chân đều nằm trọn trong người Dương Mãnh "Đại Hải, Tôi sẽ đối xử tốt với cậu..."
Dương Mãnh hừ một tiếng nhưng rồi lại thích thú ôm Bạch Lạc Nhân "Ngày trước, cậu thường bảo vệ tôi, ôm tôi vào người khi tôi bọn xấu bắt nạt, hôm nay tôi sẽ bù đắp cho cậu"
...........
Năm tháng đã trôi qua thật nhanh, Đổng Na đã có thai được hơn hai tháng, Quan Đạt Trì dành dụm được một số tiền liền mua một căn nhà ở vùng quê để Đổng Na được tận hưởng không khí trong lành lúc dưỡng thai. Sau nhiều lần từ chối, Bạch Lạc Nhân đành chấp nhận lời mời của họ đến dự tiệc tân gia.
Buổi tiệc chỉ có vài người bạn thân thiết, đa số đều bạn cũ thời trung học. Đổng Na và Quan Đạt Trì liền tự nấu thức ăn.
Đổng Na vừa cầm cái chảo đặt lên bếp Quan Đạt Trì chạy đến bên cạnh liền nói "Tiểu Na, Em ra kia nghĩ ngơi đi để anh làm"
Đổng Na mắc cỡ với bạn liền nói "Đại Trì, Em làm được mà"
Quan Đạt Trì nói "Được rồi, được rồi, anh làm được em có thai không nên làm việc nặng"
Đổng Na thật không biết nói thế nào "Cái này mà là việc nặng sao?"
Quan Đạt Trì thản nhiên đổ dầu vào chảo, lấy mấy cái bánh cảo bỏ vào "Chỉ cần em động tay, động chân mấy cái cũng là việc nặng rồi. Em ra nói chuyện với mọi người đi"
Đổng Na đành đi ra ngoài liền nhớ ra mấy loại rau lúc sáng đi chợ đã bỏ qua do ở nhà có trồng, Cô ấy liền đi ra sân định nhổ mấy cây cải, Quan Đạt Trì lại chạy đến "Không được, cái này sẽ làm bẩn hết tay em, không rửa kĩ sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ, vả lại rễ cây rất sâu, em nhổ lên có thể sẽ té ngã, để anh nhổ, em đi vào nhà đi, ngồi một chỗ thôi là được"
Đổng Na nghe một tràng của Quan Đạt Trì liền bất lực đi vào trong. Từ tủ lạnh lấy ra mấy trái xoài định gọt thì ông nội Đại Trì lại chạy đến "Để anh gọt cho em anh, cầm dao nguy hiểm"
Đổng Na chán nản dựa người vào ghế salon thở dài. Mấy người bạn thấy vậy liền nói "Cậu thật có phúc, chồng hầu hạ đến thế còn tỏ vẻ mặt gì vậy nè"
Đổng Na bĩu môi phản bác "Phúc cái gì, cả ngày anh ấy không cho mình làm gì cả, chỉ ăn rồi ngủ, đợi đến lúc sinh con ra chắc mình đã như cái thùng phi"
Quan Đạt Trì từ đâu xuất hiện chạy lại ôm lấy Đổng Na "Em có trở thành cái thùng phi anh vẫn yêu em" Vừa nói vừa xoa xoa bụng Đổng Na.
Đổng Na mắc cỡ liền nói "Nhiều người như vậy anh nói mấy lời này không biết xấu hổ sao"
Quan Đạt Trì cười cười "Không có gì xấu hổ cả"
Mọi người cùng nhau cười vui vẻ, chỉ có mình Bạch Lạc Nhân không rõ tư vị bước ra ngoài.
Một người bạn nữ nói với Đổng Na "Hình như cậu ấy là do khó chịu hành động thân mật của hai người nên mới đi ra ngoài đó, lẽ nào cậu ấy thích cậu mà không nói ra"
Đổng Na đánh nhẹ một cái lên tay người bạn kia "Bậy, làm gì có chuyện đó"
Một người khác liền nói "Cậu nghĩ xem cậu ấy chỉ cần ra ngoài tìm đại một cô gái nào để làm bạn gái thì có cả tá cô cam tâm tình nguyện chịu chết, vậy mà đến giờ cậu ấy vẫn lẻ bóng một mình"
Đổng Na nói "Tại các cậu không biết, trước đây cậu ấy từng có bạn gái, hai người đang trong giai đoạn mặn nồng thắm thiết thì cô gái kia lại đi du học, sau đó cậu ấy không hề quen thêm cô gái nào khác. Các cậu nghĩ xem không phải cậu ấy đang chờ đợi cô gái kia quay về sao?"
Mấy bạn học nữ cùng hô lên một tiếng, sau đó một bạn khác nói "Cậu ấy thật chung tình, kiếm đâu ra một chàng trai vừa giỏi vừa đẹp lại vừa yêu thương mình hết lòng như vậy"
Mấy chàng trai ngồi đó liền xôn xao "Có, có mình đây"
Mấy bạn nữ liền bĩu môi.
Bạch Lạc Nhân vừa đi vào nhà vệ sinh. Cậu nghe tiếng ồn ào ngồi cửa liền bước ra ngoài, bọn trẻ đang cùng nhau chơi đá bóng thật vui vẻ. Bạch Lạc Nhân ngồi trên bậc thềm nhìn bọn trẻ. Đúng là lúc nãy cậu nhìn thấy Đổng Na và Quan Đạt Trì như vậy trong lòng cậu lại có cảm giác khó chịu. Trong đầu Bạch Lạc Nhân lại hiện ra chuyện nhiều năm trước
...............
Cố Hải và Bạch Lạc Nhân cùng ngồi trên bàn ăn. Cố Hải liên tục gắp cho Bạch Lạc Nhân mấy thức ăn ngon. Đang gắp giữa chừng Cố Hải tay liền ngưng lại giành luôn chén cơm Bạch Lạc Nhân đang ăn.
"Cậu đó, sao toàn tôi nấu cho cậu ăn, cậu khi nào mới nấu cho tôi một bữa cơm hả?"
Bạch Lạc Nhân nhàn nhạt "Tôi sẽ không nấu cơm cho cậu đâu"
Cố Hải ấm ức liền nói "Vậy thì hôm nay không cho cậu ăn nữa, về sau cũng sẽ không nấu cho cậu ăn"
Bạch Lạc Nhân quăng đũa "Cậu không nấu cho tôi ăn thì tôi tìm người khác nấu cho tôi ăn" nói xong Bạch Lạc Nhân hung hăn đẩy ghế đi ra khỏi bàn.
Cố Hải chạy đến ôm Bạch Lạc Nhân từ phía sau thủ thỉ vào tai cậu "Được rồi, bảo bối đừng giận, tôi sẽ nấu cho cậu cả đời"
............
Bạch Lạc Nhân mỉm cười, nếu biết trước có ngày hôm nay tôi đã đối xử tốt với cậu hơn một chút. Một quả bóng liền bay đến trước mặt Bạch Lạc Nhân, cậu phản xạ rất nhanh liền chụp quả bóng đang bay tới, sau đó lại ném cho bọn trẻ.
Không khí trong lành, bóng cây trải dài trên mặt đất, mấy đứa trẻ nô đùa cùng nhau. Cuộc sống thật yên bình, không có chút lo nghĩ, không mưu mô tính toán, không phải giành giật tranh quyền đoạt lợi. Cậu cảm thấy mình đã thay đổi rât nhiều từ một chàng trai không hề quan trọng tương lai sẽ như thế nào, giờ lại trở thành một quân nhân luôn liều mạng thực hiện các nhiệm vụ nguy hiểm chỉ mong được sớm thăng chức thăng quyền.
Cậu nhìn thấy cảnh vợ chồng Đổng Na vui vẻ bên nhau chuẩn bị chào đón một đứa trẻ, nhìn mấy đứa nhóc đang đá bóng, Bạch Lạc Nhân lại nhớ đến lời nói của mẹ Dương Mãnh "không có cái hạnh phúc nào bằng cái hạnh phúc được ẫm đứa con của mình trong lòng"
Bạch Lạc Nhân thở dài thầm nghĩ điều hạnh phúc nhất cũng phải tùy thời điểm, tùy vào mỗi con người nữa. Đối với cậu hiện giờ điều hạnh phúc nhất chính là có Cố Hải bên cạnh.