Editor: hoaxuongrong
Trời đầy mây tại sa mạc Gobi (Mông Cổ), nơi nơi đều là tử khí trầm trầm, đất cằn ngàn dặm, bao phủ một tầng khủng bố âm trầm. Một trận tĩnh mịch qua đi, trên bầu trời đột nhiên truyền đến tiếng sấm rền vang như gầm rú, một chùm ánh sáng màu đỏ phá tan tầng mây, mở màng cho “cuộc chiến”.
Lịch sử ác chiến một lần nữa được lập lại.
Lực lượng phòng không – không quân, phòng không – hải quân dàn hàng ngang trên bầu trời; xe tăng lục quân tung hoành ngang dọc; tên lửa của lực lượng pháo binh cũng nhắm thẳng lên trời...... Toàn bộ tinh anh của các binh chủng khắp nơi hội tụ tại nơi đây, tái hiện lại một màn chiến tranh hiện đại một cách hoành tráng và kịch tính.
Bạch Lạc Nhân không rõ là những binh lính này mấy ngày trước hạ trại ở đâu, nhưng cậu biết chắc chắn mình giờ phút này mình phải trả giá như thế nào. May mắn là, ít nhất khi cậu đi tới chiến trường, còn có mấy ngàn hào nhân đứng ở trên tuyết, giơ lên những cánh tay phồng rộp sang huyết kính lễ chào họ, mắt đẫm lệ vì họ mà tiễn đưa.
Chỉ trong mười ngày huấn luyện ngắn ngủi, tất cả mọi người đều hoàn toàn “thoát thai hoán cốt”.
Giờ này khắc này, Bạch Lạc Nhân lúc nói với binh lính của mình, sẽ không bao giờ lộ ra vẻ mặt đanh thép nữa. Cậu đã suy nghĩ thấu đáo, sau lần này trở về quân đội, nhất định phải trịnh trọng nói với họ một câu. “Các cậu làm rất tốt!”
Trước lúc Bạch Lạc Nhân đi lên chiến cơ, trong lòng cậu âm thầm nhắn nhủ với Cố Hải: “Cậu phù hộ cho tôi đi, phù hộ tôi đánh thắng trận này! tôi muốn giáng cho lão Chu biến thái một đòn, cũng muốn khiến lão Cố kia nhìn tôi với cặp mắt khác!”
Trong lúc này, sư trưởng của các đơn vị tham chiến đều tập trung tại đài chỉ huy, Cố Đình Uy đang thẳng lưng ngồi ở giữa hàng đầu tiên, bận rộn theo dõi cuộc chiến.
Mở đầu cuộc chiến, hai nhóm chiến cơ bất ngờ đột kích, giao tranh ác liệt trên không. Khói thuốc súng chưa xuất hiện, ở Trung Nguyên cách đó ngàn dặm, máy bay ném bom gào thét cất cánh, khóa khu tham chiến. Lúc này, tại vực sâu trong sa mạc, các vũ khí điện tử hoạt động hết công suất, rada giăng đầy trời, tên lửa phòng không ở mặt đất chờ lệnh......
Chu Lăng Vân ngồi ở đài chỉ huy, sớm đã tan mất gương mặt lạnh lùng, thần sắc khẩn trương nhìn chằm chằm màn vào màn hình lớn. Một nhóm dữ liệu theo Cửu Thiên truyền đến mặt đất, biến thành một từ sáng ngời “Thác nước”, tại màn hình lớn. (câu này mình chịu ^^)
Chiến cơ do Bạch Lạc Nhân điều khiển tựa như một “con rồng lửa”, kéo theo một cột khói trắng đâm thẳng lên trời. Trong nháy mắt, “con rồng lữa” biến thành một thiên thạch bốc lửa, rống giận, gào thét, đến nơi ẩn náo của máy bay địch đánh cho tan xương nát thịt….
Trong đài chỉ huy vang lên một trận trầm trồ khen ngợi.
“Tiểu tử này là ai a?” Một tham mưu trưởng nhanh nhảo lớn tiếng hỏi.
Ngay lúc này, Chu Lăng Vân trong mắt rốt cục lộ ra vài phần đắc ý. “Người của ta, Bạch Lạc Nhân!”
Tham mưu trưởng lại hỏi: “Năm nay bao nhiêu tuổi?”
Chu Lăng Vân giơ hai cái ngón tay, hai mươi sáu.
Tham mưu trưởng bộ mặt kinh hãi, “Có tương lai đó!”
Cố Uy Đình ánh mắt chuyển hướng đến màn hình lớn, khóe miệng vô thức nâng lên.
Máy bay của địch đều bị Bạch Lạc Nhân thuần phục mà đầu hàng, trận đầu tiên thắng lợi áp đảo. Giây phút này đây, Bạch Lạc Nhân thân ở trên cao vạn thước, đột nhiên vung tay hô to: “Ba, người nhìn thấy không? Nhà họ Bạch của chúng ta đó!”
Kết quả, nguy hiểm liền tại lúc này phát sinh. Nắp khoang lái của Bạch Lạc Nhân đột nhiên phát nổ, một luồng khí với áp lực cực lớn đổ dồn đến ghế của Bạch Lạc Nhân, trong khoang không có bảo hộ, Bạch Lạc Nhân trong nháy mắt tiếp xúc với luồng không khí ở độ cao lớn, nhiệt độ đột ngột giảm tới âm độ, lạnh thấu xương, hai tay của cậu lập tức đông cứng.
Chu Lăng Vân mặt chợt biến sắc, đôi mắt đỏ giận dữ nhìn chằm chằm màn hình lớn.
Hài tử a! Cậu không thể gặp chuyện không may được!
Chỉ huy viên ngay khi liên lạc được với Bạch Lạc Nhân, liên tiếp ra lệnh cho cậu nhảy dù.
Thân thể Bạch Lạc Nhân đã muốn bị gió lạnh thổi thấu, mặc dù vậy, cậu vẫn kiên trì điều khiển, đây là chiến cơ mới hoàn toàn do cậu chỉnh trang, tâm huyết như chính đứa con của mình, cậu nhất định phải đưa nó an toàn trở lại mặt đất.
Bạch Lạc Nhân đâu vào đấy thu hồi chân ga, hạ thấp ghế ngồi, giảm bớt dòng khí xâm nhập, đồng thời buông kính gió, chuyển kênh truyền...... Ngay lúc này, Bạch Lạc Nhân trong lòng đột nhiên đối với Chu Lăng Vân âm thầm cảm kích, nếu không có hắn, đừng nói âm độ, âm độ cũng coi như tiêu.
Toàn bộ quan quân và chỉ huy trong đài chỉ huy đều vì Bạch Lạc Nhân mà một phen khiếp vía, Cố Uy Đình đã đứng lên, ánh mắt không thể che giấu toát ra vẻ vô cùng lo lắng.
thước...... thước...... thước......
Bạch Lạc Nhân đã có thể rõ ràng nhìn đến mặt đất.
Cuối cùng, trong nháy mắt, Chu Lăng Vân như ngừng thở, Bạch Lạc Nhân đem chiến cơ vững vàng đáp xuống mặt đất.
Bạch Lạc Nhân mới từ cabin đi ra, liền bị một đám binh sỹ vây quanh, Chu Lăng Vân từ phía trước cùng với vẻ mặt tươi cười đi tới, Bạch Lạc Nhân chưa bao giờ gặp qua biểu cảm như vậy của hắn.
Bạch Lạc Nhân kinh ngạc trong nháy mắt, hai chân cậu đột nhiên được nâng lên, cả người được ném lên cao, một lần nữa lại rơi vào vòng tay của một ai đó.
“Ha ha ha......” Chu Lăng Vân cất tiếng cười to, trong mắt tràn đầy niềm tự hào.
Ngay khi giây phút ăn mừng ngắn ngủi đi qua, Bạch Lạc Nhân mới phát hiện chân trái của mình không có vớ. Cúi đầu nhìn xuống, trên ống quần đều là máu, thử dùng lực ở chân, một cơn đau đớn sắc bén ập đến.
“Làm sao?” Chu Lăng Vân mắt lộ ra vẻ khẩn trương.
Bạch Lạc Nhân khoát tay, “Không có việc gì, chỉ là vết thương nhẹ.”
Chu Lăng Vân cúi đầu nhìn xuống, lông mày nhíu lại.
“Đây cũng có thể kêu là vết thương nhẹ? Đi, ta mang cậu đi bệnh viện.”
Đến lúc này Bạch Lạc Nhân còn không quên trêu chọc Chu Lăng Vân, “Trong mắt ngài loại vết thương này cũng cần đi đến bệnh viện sao?”
“Sao không phải là miệng ngươi bị thương chứ?”
Uy hiếp qua đi, Chu Lăng Vân trực tiếp đem Bạch Lạc Nhân khiêng trên vai, xoải bước về phía phi cơ.
Bởi vì Bạch Lạc Nhân lần này lập công nên mới bị thương, cho nên hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt, trước tiên trở về Bắc Kinh, được điều trị tại bệnh viện đa khoa không quân, Bạch Lạc Nhân xem như sau tai nạn lại được phúc.
Cậu cao hứng, không phải vì lập được chiến công, đạt được bao nhiêu vinh dự, mà là Chu Lăng Vân trước khi đi nói hắn mở sáu ngày để thảo luận các vấn đề phát sinh trong lần huấn luyện vừa rồi. Điều này có nghĩa là Bạch Lạc Nhân sẽ có sáu ngày tự do, cậu có thể không kiên nể gì mà gọi cho Cố Hải, trong lòng cảm thấy tuyệt vời!
Bạch Lạc Nhân quyết định, ngay khi người thăm bệnh vừa đi, cậu liền lập tức gọi điện thoại.
Kết quả, từ trưa nhập viện mãi cho đến buổi tối, người đến hỏi thăm bệnh tình vẫn không dứt.
Đầu tiên là Cố Uy Đình lại nhìn hắn, hiếm khi nói rất nhiều lời quan tâm, còn nhè nhẹ vỗ về cổ chân Bạch Lạc Nhân hỏi: “Có đau hay không?” Bạch Lạc Nhân cười lắc đầu, “Vết thương nhỏ không đáng kể chút nào!”
Cố Uy Đình cũng cười, “Cậu đã trưởng thành!”
Nhìn theo Cố Uy Đình rời đi, Bạch Lạc Nhân vừa muốn cầm lấy điện thoại, đội trưởng cùng vài vị doanh trưởng khác lại tới nữa.
“Thế nào? Thầy thuốc nói như thế nào? Chân của cậu không có vấn đề gì chứ? Về sau có ảnh hưởng đến việc lái phi cơ không?” Vài vị quan quân tranh giành hỏi.
Bạch Lạc Nhân chưa bao giờ nhận được nhiều quan tâm như vậy, nhìn thấy bọn họ một đám sốt ruột bận rộn hoảng loạn, vội vàng trấn an.
“Cổ chân chỉ có vết nứt nhỏ, còn có mấy vết trầy xước, trông máu me vậy thôi, kỳ thật không có việc gì!”
Những người này vừa đi, Bạch Lạc Nhân còn chưa kịp cầm lấy điện thoại, cửa lại vang lên.
Lưu Xung đôi mắt đỏ, khập khiễng đi vào, yên lặng nhìn Bạch Lạc Nhân trong chốc lát, môi giật giật, còn chưa nói ra một chữ nào, liền đã khóc không thành tiếng, tiếp liền ghé vào đầu giường Bạch Lạc Nhân gào khóc. Trời! Việc này còn cực hơn là bị nạn.
Bạch Lạc Nhân vỗ vỗ sau lưng Lưu Xung, “Có phải đàn ông không? Là đàn ông thì đứng thẳng lên cho tôi, lau nước mắt đi, nói chuyện đàng hoàng!”
Lưu Xung cố nén nước mắt, đứng thẳng như tượng.
Bạch Lạc Nhân lại có chút không đành lòng, ngữ khí dịu đi một ít. “Vừa rồi chu sư trưởng khen cậu, nói cậu có tài, kêu tôi cố gắng bồi dưỡng.”
“Thật không?” Lưu Xung trong ánh mắt lóng lánh hưng phấn.
Bạch Lạc Nhân gật gật đầu.
Lưu Xung vừa mới hớn hở khuôn mặt đột nhiên lại rối rắm đứng lên, “Nếu không có anh, tôi đã bị loại rồi.”
Bạch Lạc Nhân nhíu mày, “Được rồi, không cần cảm kích, đổi lại là người khác, hắn cũng sẽ lo lắng cho binh lính của mình như vậy!”
“Tôi biết......” Lưu Xung ướt mắt, “Thủ trưởng, anh luôn chiếu cố tôi lúc tôi bị thương, hiện tại anh bị thương, tôi không thể mặc kệ, tôi cũng muốn chăm sóc anh giờ!”
Bạch Lạc Nhân, “......”
Không biết phải nói sao, thằng nhóc này hành động sao giống trẻ con vậy?
“Cậu xem kỹ!” Bạch Lạc Nhân đưa chân bị thương ra, lung lay trước mặt Lưu Xung, động tác thoải mái, “Thấy không? So với vết thương của cậu, hoàn toàn không cần người chăm sóc!”
“Nhưng mà......”
“Nhưng mà cái gì?” Bạch Lạc Nhân lớn tiếng ngắt lời, khí phách hỏi một câu, “Cậu khinh thường thủ trưởng của cậu sao?”
Lưu Xung nhanh chóng lắc đầu.
“Vậy mau đi đi, tôi muốn đi ngủ!”
Lưu Xung vừa đi, Bạch Lạc Nhân lập tức gọi điện thoại.
“Sao?” Giọng Cố Hải truyền tới.
Bạch Lạc Nhân trầm mặc một lúc lâu, giọng nói anh dũng lúc nảy đột nhiên trở nên khàn khàn.
“Đại hải, tôi sắp chết rồi.”
“Cái gì?” Cố Hải rõ ràng giật mình, “Nhân tử, là cậu sao? Cậu bị làm sao vậy?”
Bạch Lạc Nhân cố ý buông tay, điện thoại trực tiếp rơi xuống nền, chỉ nghe thấy giọng Cố Hải lo lắng thất thanh.