Edit: Thỏ
Beta: Grace
"Với cậu, tôi không cần mặt mũi nha!"
---------------
Trong phòng học rất yên tĩnh, đã biết rõ tính cách của Sở Trú, chắc chắn ngay cả thở mạnh cũng không dám. Chỉ sợ một giây sau anh sẽ xách cổ áo cô lên mà ném ra ngoài.
Việc Sở Trú chán ghét con gái là chuyện người nào cũng hay. Đừng nói ngồi cùng bàn, chỉ cần ngồi trước mặt hay sau lưng, anh cũng đều cảm thấy phiền. Ngay cả Trình Nhất Phàm cũng khẽ nhíu mày lại, còn đang do dự không biết có nên mở miệng bảo Lương Dược chọn chỗ ngồi khác hay không.
Người ngoài bất an, còn người trong cuộc rõ ràng bình tĩnh hơn nhiều. Sở Trú nhìn Lương Dược mà trầm mặc mười mấy giây, sau đó chậm rãi mở miệng: "Cậu không có mặt mũi gì à?"
Anh chính là đang từ chối cô.
Trong đầu Lương Dược nhớ lại mấy câu nói mùi mẫn mà trước đó mình vừa học được không lâu trên mạng, vô cùng thâm tình nói với anh: "Với cậu, tôi không cần mặt mũi nha!"
"..."
Sở Trú hờ hững quay đầu đi, không nhìn cô nữa.
Những người trong lớp học: "..."
Chỉ như vậy thôi hả?
Anh chỉ bày ra vẻ mặt lãnh đạm xong thì chấp nhận người ta?
Không có tức giận rời đi hay vung quyền đuổi người sao?
Cái này cũng.... quá mức không chân thực rồi!
Vẻ mặt mọi người đa dạng biến hóa nhìn qua Lương Dược rồi Sở Trú. Mặc dù ở lễ Chào cờ đã nghe bài phê bình hai người về việc yêu đương sớm, nhưng không có nhiều người tin họ thật sự ở cùng nhau.
Hiện tại, xem ra, bọn họ có khả năng đó...
Cách một dãy bàn, Hạ Nhược Tinh không thể tin được trợn mắt nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Sở Trú. Cả người giống như bị người ta đánh một bạt tai, gương mặt đau rát vô cùng, ủy khuất với niềm ganh ghét tràn ngập khắp tim cô ta.
Trình Nhất Phàm hơi sửng sốt, nhanh nhẹn lấy lại tinh thần, đọc người tiếp theo: "Được rồi, chúng ta tiếp tục. Bạn tiếp theo, Tưởng Thuận Ninh."
Mười phút sau, mọi người đã ổn định chỗ ngồi. Trường hợp do dáng người cao với bị cận thị thì Trình Nhất Phàm điều chỉnh lại, chung quy cũng không có thay đổi gì nhiều lắm.
Triệu Ức Hào và Tào Bác ngồi cùng bàn ở sau lưng Sở Trú.
"Nữ thần, cậu quá mạnh mẽ." Triệu Ức Hào giơ ngón tay cái cho Lương Dược, trên mặt tràn đầy sự bội phục, "Mẹ nó, tôi chưa từng thấy đứa con gái nào vì theo đuổi người ta mà phải bò qua bàn như cậu đó. Nhờ cậu mà tôi tìm được cái gì gọi là chân ái rồi!"
Triệu Ức Hào nhìn sang phía Sở Trú, chậc chậc cười một tiếng, "Sở Trú, ngoài miệng cậu bảo không muốn. Nhưng nhìn xem, chẳng phải thân thể cậu ngược lại rất thành thật sao? Lần đầu tiên ngồi với con gái có cảm giác gì không?"
Sở Trú lạnh nhạt nói: "Câm miệng."
"Đừng có xấu hổ mà, tôi biết thật ra trong lòng cậu đang âm thầm nở hoa...."
"Hình như mẹ cậu chưa biết được thành tích thật của cậu nhỉ?" Sở Trú cũng không quay đầu, nhẹ nhàng gõ gõ ngón trỏ lên mặt bàn, chậm rãi nói tiếp: "Cậu rất muốn cho mẹ biết đúng không?"
Triệu Ức Hào: "... Tôi sai rồi, xin lỗi anh Sở Trú mà ~."
Tào Bác nhịn cười vỗ vỗ vai anh, "Đừng tức giận với cậu ta, cậu cũng không phải không biết tính của nó."
Lương Dược nuốt nước bọt, vừa chỉnh cặp sách vừa lén đưa mắt sang phía Sở Trú.
Trên mặt anh đã xuất hiện tia mất kiên nhẫn.
Lương Dược tự biết điều không lên tiếng chen ngang cuộc trò chuyện, trong lòng lặng lẽ khẳng định Sở Trú không tình nguyện ngồi cùng cô. Nhưng mà dù gì lần xuất quân này của cô cũng coi như đã đẩy bản thân vào thế chỉ có tiến chứ không thể lùi được nữa, chỉ đành ngồi yên một chỗ.
Theo như cô quan sát được, tuy tính cách Sở Trú có hơi lạnh nhạt nhưng mà anh vẫn nghe lời các giáo viên.
Là học sinh thiếu tích cực nhưng vẫn ngoan ngoãn.
Trên bục giảng, Trình Nhất Phàm vỗ tay, "Được rồi, các em yên lặng nào. Trước hết chỗ ngồi sẽ như vậu, sau này có gì không thích hợp chúng ta sẽ điều chỉnh lại sau. Bây giờ chúng ta bầu ban cán sự lớp, có bạn học nào xung phong không?"
Dưới lớp học sinh tôi nhìn cậu cậu lại nhìn tôi, không có lấy một cánh tay nào được đưa lên. Ở đây tụ họp tất cả mọt sách chăm chỉ học giỏi của trường, phần lớn mọi người đều chỉ chú ý đến học tập, nào có tâm tư mà quản người khác.
"Không có à, thế thì để thầy chọn ngẫu nhiên nhé?" Trình Nhất Phàm nhìn danh sách lớp, theo thứ tự mà đọc tên gán chức vụ Lớp trưởng, Lớp phó và Lớp phó học tập cho các bạn. Cuối cùng, thế nhưng mà chức Lớp phó kỷ luật lại không có ai chịu làm.
Trình Nhất Phàm trầm ngâm một lúc, nói: "Sở Trú, em có muốn làm không?"
Lương Dược nghe thầy nói thì thân thể trở nên căng cứng. Đùa à? Nếu về sau Sở Trú quản kỷ luật, cuộc sống tương lai của cô làm sao còn đường sống chắc?
Đột nhiên cô có hơi hối hận khi ngồi cùng bàn với anh.
Cô nghe được tiếng chàng trai bên cạnh không chút do dự từ chối, "Không muốn ạ."
Nice!!!
Lương Dược bình tĩnh lại. Cũng đúng, Sở Trú thuộc kiểu người lạnh nhạt vậy, làm thế nào có hứng thú với việc đi quản người khác được cơ chứ.
Trình Nhất Phàm khuyên nhủ, "Chức Lớp phó kỷ luật rất nhẹ, thầy cũng không cần em làm gì nhiều, mỗi ngày chỉ cần nộp danh sách cho thầy những ai vi phạm kỷ luật là được."
Trình Nhất Phàm nhận thấy, cho dù ở trong lớp hay trường anh đều rất có uy tín. Có Sở Trú làm Lớp phó kỷ luật, số người quậy phá chắc sẽ giảm đáng kể.
Sở Trú làm sao nghĩ tình huống sẽ đi xa đến như vậy, mày hơi cau lại. Vừa muốn từ chối một lần nữa thì vô tình liếc về Lương Dược đang khẩn trương nhìn mình. Trong lòng anh khẽ động, hờ hững gật đầu: "Vậy được ạ."
Hả?!
Lương Dược không tin được lời mình vừa nghe, quay đầu xác nhận: "Bạn học Sở, cậu nói thật không?"
Sở Trú nhìn gương mặt cứng ngắc của cô mà mỉm cười, ngột ngạt trong lồng ngực không hiểu sao lại tan biến đi, thản nhiên mở miệng: "Hy vọng tôi không nhớ tên của cậu đi, bạn cùng bàn à."
"..."
Việc này nhất định là lấy việc công trả thù việc tư! Chắc chắn luôn!
Lương Dược cười không nổi.
Nghe lời chấp thuận của Sở Trú, Trình Nhất Phàm vô cùng cao hứng. Tất cả chức vụ đều đã được giao xong. Cùng lúc, chuông tan học reo lên, thầy nhanh nhẹn bàn giao một số việc xong thì lập tức rời đi.
"Sở Trú, não cậu bị úng nước hả? Sao lại đồng ý làm Lớp phó kỷ luật?"
Thầy giáo vừa đi, phòng học lập tức bùng nổ. Triệu Ức Hào nhìn Sở Trú đang hô to quản lớp mà không thể tưởng tượng nổi. Anh ta còn muốn đưa tay sờ trán đứa bạn này.
"Cút!" Sở Trú nghiêng đầu né tránh.
Triệu Ức Hào liếc sang Lương Dược thì thấy cô đang chống cằm ngoái đầu nhìn ra cửa sổ, biểu cảm bình thản mà lại bi thương. Anh ta cũng bắt chước cô nhìn theo ra bên ngoài nhưng không thấy có gì hay ho, không khỏi tò mò hỏi: "Nữ thần, cậu đang nhìn gì vậy?"
Lương Dược thở dài: "Nhìn sự tự do đang rời bỏ tôi đi."
Triệu Ức Hào: "..." Nghệ thuật ghê, không hổ là nữ thần.
Sở Trú thản nhiên liếc nhìn cô một cái, "Bây giờ rời đi còn kịp đấy!"
Khóe môi Lương Dược không nhịn được giật giật, giả vờ ung dung quay đầu lại nhìn anh. Biểu cảm giống như bị tình thế ép buộc, kéo dài âm cuối nói: "Tôi mới không cần đâu ~."
Cô khẽ mỉm cười, giọng điệu lên cao như có một ma lực, mỗi câu mỗi chữ đều như rót mật vào tai anh.
Sở Trú im lặng cầm sách, không để ý đến cô nữa.
Dù cho ngoài mặt không biểu hiện ra nhưng thật ra Lương Dược đã bị không khí trong lớp dọa phát sợ.
Việc đầu tiên, vì đây là trường trọng điểm nên kiến thức có độ khó cao hơn so với các trường khác, tốc độ còn rất nhanh. Lương Dược ở Cửu Trung khi đi học đều như ngồi máy bay, đến Nhất Trung thì tốc độ như hỏa tiễn.
Khó chịu nhất không phải việc này, nghe không hiểu cũng coi như xong. Nhưng ngồi cạnh lớp phó kỷ luật, đến điện thoại cũng không dám chơi, vẽ cũng không lớn mật mà lén lút, mỗi ngày đều im lặng mà chăm chú nhìn bảng đen. Người ngoài nhìn vào tưởng cô đang vô cùng chăm chú nghe giảng, kì thực suy nghĩ đã trôi dạt nơi phương xa rồi.
Cô cảm thấy mình đang lãng phí rất nhiều thời gian.
May mắn học hành đều do Lương Văn học, bằng không thì cô đã không chịu nhận nhiệm vụ này.
Muốn thoát khỏi cảnh này cô phải điên cuồng theo đuổi vị "bạn cùng bàn" này, ặc, phải gọi là hành trình theo đuổi vị 'hôn phu' của em gái mới đúng.
Kể từ khi ngồi chung một bàn với Sở Trú, Lương Dược cũng đã hiểu đôi chút về anh.
Sở Trú không phải là người thích nói chuyện, trừ phi bị giáo viên gọi tên trả lời mới chịu mở miệng nói vài chữ ngắn, còn lại đừng mong nghe được giọng anh thêm lần nào nữa.
Ngoài việc đó ra thì cảm xúc thể hiện ra của anh luôn trông có vẻ mệt mỏi: mí mắt miễn cưỡng cụp xuống, lông mi đen cong dài như cánh quạt xòe ra. Mặc dù không có quầng thâm xuất hiện nhưng nhìn chung, cảm giác lười nhác không có tinh thần luôn bao phủ anh.
Tuy nhìn Sở Trú nom có vẻ rất mệt mỏi nhưng Lương Dược chưa bao giờ thấy anh ngủ.
Một lần cũng không!
Có đôi khi trong tiết Đại số, giáo viên giảng vô cùng nhàm chán, cả lớp hơn phân nửa đã gục mặt xuống bàn. Lương Dược mơ mơ màng màng xoay đầu nhìn sang thì thấy bạn cùng bàn vẫn như cũ chống đỡ không ngủ, một tay làm điểm tựa cho cằm, tay kia xoay bút, cảm xúc trên mặt vô cùng nhạt nhẽo.
Có điều tiết sau anh cũng nằm sấp trên bàn một hồi, tuy đôi mắt đang nhắm nhưng Lược Dược lại có cảm giác kỳ lạ là anh không có ngủ.
Lương Dược nhớ đến ngày đầu tiên gặp anh, Sở Trú đã mua vài quyển sách về bệnh mất ngủ. Xem ra việc anh khó chìm vào giấc ngủ có vẻ là sự thật.
Lương Dược phát hiện ra anh còn rất ngoan. Ý nằm trên mặt chữ.
Tuy anh không giống người dễ nghe lời nhưng khi thầy giao việc, nhiệm vụ gì mỗi ngày anh cũng đều hoàn thành xong xuôi rồi mang lên nộp cho thầy. Lương Dược còn nhớ rõ, hôm đó giáo viên Ngữ văn chỉ thuận miệng bảo bọn họ viết một bài văn chữ tuần sau nộp.
Cả lớp đều quên viết, chỉ có một mình anh nộp. Lúc ấy giáo viên còn hơi bất ngờ, Lương Dược hoài nghi chính mình cũng quên sắp xếp việc này.
Muốn theo đuổi người phải ra tay từ sở thích của người đó, nhưng mà Lương Dược quan sát Sở Trú lâu như vậy thì phát hiện anh là loại người: không hút thuốc, không uống rượu, không chửi thề, là một học sinh vô cùng sạch sẽ, ngay cả chơi điện thoại cũng hầu như không có.
Nếu như không phải do ngày đó chạm mặt ở quán Bar, cô còn nghi ngờ anh là thần tiên giáng trần không nhiễm chút bụi mù của phàm nhân nữa.
Cảm xúc anh với bất kỳ sự vật gì đều rất vô vị, như hoàn toàn cách xa mình với mọi người.
Rất khó để xuống tay.
So với anh, đám người Triệu Ức Hào như một đám khỉ lăn lộn dưới bùn đất nhảy lên. Mỗi ngày đi học giấu điện thoại trong gầm bàn chơi đến hết tiết, sau khi tan học thì đi quán bar buông thả.
Lương Dược im lặng. Sở Trú thế nhưng mà không bị bọn họ ảnh hưởng, đáng nể.
Mặc kệ thái độ của anh như thế nào thì cũng không thể làm giảm đi sự hăng hái của cô được.
Lương Dược cố gắng bước vào thế giới của anh, xem như mỗi ngày đều nói mấy câu tỏ tình. Nói "Tôi thích cậu!" lúc bắt đầu vào học và "Chừng nào cậu mới thích mình?" làm cho cả trường đầy dấu chấm tròn.
Cuối cùng nhận được kết quả ── Sở Trú không thèm để ý đến cô.
. . .
Lương Dược thở dài, không biết xảy ra vấn đề ở chỗ nào nữa.
"Văn Văn, cậu còn muốn tiếp tục theo đuổi Sở Trú hả?"
Buổi sáng trong trường, Tô Thiển và Lương Dược đi cùng nhau. Cô nàng lo lắng hỏi: "Cậu có biết bây giờ trong lớp người ta đồn thổi bàn luận chuyện hai người, nói cậu thành thể loại như thế nào không?"
"Thế nào?" Lương Dược thuận miệng hỏi, đẩy cửa tiệm bánh kem. Từ hôm nay mẹ Lương đi công tác hội nghị nên công việc rất nhiều, bữa sáng để bọn họ tự quyết.
Tô Thiển nhíu mày, "Nói cậu là người không có mặt mũi, toàn là lời khó nghe lắm!"
"Thật hả?"
Lương Dược gật đầu bày tỏ mình đã hiểu. Ánh mắt nhìn vào trong tủ chứa những cái bánh gato tinh xảo, nói với chị thu ngân: "Phiền phức. Cho em hai cái bánh Tiramisu, cảm ơn chị!"
"Được, có bỏ bọc không em?"
"Dạ có ạ!"
"Hai cái?" Tô Thiển sững sờ, "Cậu ăn hết à?"
Lương Dược cầm điện thoại trả tiền, "Cái còn lại cho Sở Trú."
Trải qua kinh nghiệm bị dạy dỗ, cô phát hiện thích không thể chỉ bày tỏ ngoài miệng được, cũng nên chú trọng vật chất bày tỏ thành ý một chút.
"Cậu có nghe lọt tai lời mình nói không đấy?" Tô Thiển bất lực, "Văn Văn, cậu đã làm trò để người khác chê cười rồi!"
Lương Dược không thèm để ý, "Mình không phải sống cho bọn họ ngắm, bọn họ thích nói thì để bọn họ nói."
Dù sao cũng không phải nói mình.
Cô nghĩ thầm.
Hai cô bước vào lớp lúc còn sớm, Sở Trú chưa có tới. Lương Dược ngồi vào chỗ, đặt cái bánh vừa mua được lên bàn của anh, còn mình thì mở cái còn lại bắt đầu ăn.
Bánh ngọt màu cafe tỏa ra hương thơm mời gọi.
Lương Dược hưởng thụ hít vào một hơi, cảm thấy mình kiếm tiền nhiều như vậy chính là chờ khoảnh khắc này. Lương Dược cầm nĩa bắt đầu ăn.
Được một lúc, có tiếng bước chân quen thuộc, cô ngẩng đầu lên nhìn. Quả nhiên là đám người Sở Trú.
Dáng vẻ Sở Trú vẫn như trước: không có tinh thần, da trắng môi mỏng, tóc đen lộn xộn, vài cọng hơi dài lòa xòa trước trán che khuất cặp mắt hẹp dài.
"Nữ thần, chào buổi sáng." Triệu Ức Hào cười chào hỏi với Lương Dược, phát hiện trên bàn Sở Trú có hộp đang đóng, "Ủa, cái gì đây?"
Sở Trú cũng thấy được, bước chân dừng lại. Ánh mắt nhìn sang Lương Dược.
"Tôi tặng Sở Trú bữa sáng đấy."
Trải qua nhiều ngày ngồi chung, Lương Dược đã sớm sửa lại xưng hô với anh, cười nói với Sở Trú: "Là Tiramisu đó, hi vọng cậu thích."
"Bữa sáng tình yêu nha." Tào Bác chen ngang, cười xấu xa, "Sở Trú, còn không mau cảm ơn cậu ấy đi. Vừa hay cậu cũng thích đồ ngọt."
Sở Trú rủ mắt, nhìn hộp bánh gato được đóng gói trên bàn, xung quanh trang trí bằng họa tiết hình trái tim, bên trên còn cột nơ hình con bướm, nhìn qua cũng biết là rất hao tốn tâm tư.
Anh nhìn một lúc, ngón tay thon dài cầm cái hộp lên. Sang tay đưa cho Triệu Ức Hào, "Cầm."
Lương Dược thu lại nụ cười, nhìn thẳng anh.
Triệu Ức Hào do dự nhìn sang Lương Dược, xong rồi nhìn anh: "Cậu ấy đưa cho cậu, cho tôi ăn không ngon đâu."
"Không bảo cậu ăn." Sở Trú tuy đang nói chuyện với Triệu Ức Hào nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Lương Dược. Giọng nói bình thản lại lãnh khốc nói:
"Ném thùng rác giúp