Edit: Cua
Hô hấp Sở Trú cứng lại, nhìn thấy thiếu nữ cong đôi mắt hướng anh cười, ngón tay thon dài cố ý vén cao tà váy, lộ ra phần cẳng chân trắng nõn xinh đẹp.
“Lão sư, chúng ta học thôi.”
Lương Dược mỉm cười nhìn Sở Trú, một thân váy đỏ bao bọc lấy da thịt trắng muốt, mỹ lệ không gì sánh được, tựa như giữa trời đông giá rét nở ra một khóm hoa hải đường, nháy mắt liền xua đi cái tối tăm đơn điệu, thay vào đó là muôn vàn sắc thái rực rỡ xinh đẹp.
Sở Trú ngẩn người, an tĩnh nhìn cô, không nói gì.
“Như thế nào, choáng váng?”
Lương Dược đợi nửa ngày cũng chưa thấy anh nói gì, dứt khoát đi đến trước mặt anh, vẫy vẫy, ngửa đầu hỏi: “Em xinh đẹp không?”
“…… Xinh đẹp.” Sở Trú nhìn cô trong chốc lát, hồi lâu mới nói.
“Anh thật tinh mắt.” Lương Dược cười, mi mắt cong cong, có điểm đắc ý.
“Cho nên, em trang điểm xinh đẹp như vậy đến đây,” Sở Trú rũ mắt nhìn cô, ánh mắt thâm trầm, “Là tới học tập, hay là tới câu dẫn?”
Âm cuối của anh khẽ nhếch, có chút gợi cảm khó nói.
“Đương nhiên là tới học tập.” Lương Dược muốn cười mà không được, đuôi mắt nhếch lên, mang theo vài phần tà mị, cô đem thân mình khẽ nhích ra, né tránh hơi thở nguy hiểm của thiếu niên, “Bài tập của em vẫn chưa làm xong đâu, lão sư không phải quên rồi chứ?”
Cô cố ý nhấn mạnh hai tiếng “Lão sư”, giống như nhắc nhở anh quan hệ hiện tại của bọn họ.
Đây là trả thù?
Sở Trú tự nhiên nhìn ra được cô cố ý trêu chọc anh, có chút dở khóc dở cười, sau khi trấn định bản thân một chút, anh cẩn thận nhìn cô một lần.
Tiểu cô nương mới vừa tắm rửa xong, mái tóc đen ướt át tùy ý xõa trên vai, da thịt bóng loáng trắng nõn, đáng yêu đến mức khiến người khác không nhịn được muốn cắn một cái.
“Sao lại để tóc ướt thế này?” Sở Trú càng lo cho thân thể của Lương Dược, duỗi tay sờ đầu cô, toàn là nước.
“A?” Lương Dược sửng sốt một chút, người này sao lại hành xử không giống người thường vậy.
Sở Trú không nói gì, hai ba bước đã lôi kéo cô ngồi trên giường anh, sau đó tìm ra từ trong tủ một cái máy sấy, sau khi cắm điện thì đi tới bên cạnh cô ngồi xuống, cẩn thận giúp cô sấy tóc.
Bên tai bỗng văng vẳng tiếng ong ong của máy sấy tóc, Lương Dược có điểm không phản ứng kịp, cốt truyện như thế nào từ truyện cao H trở thành truyện thanh thủy văn thế này.
Ở trong đầu cô cứ nghĩ mình đã thành công câu dẫn được Sở Trú rồi, mục đích chính là muốn trả thù hành vi mỗi ngày đều ép cô học tập của anh, ai mà ngờ anh lại không mắc bẫy!
Bất quá được anh sấy tóc như vậy cũng rất thoải mái.
Một tay thiếu niên cầm máy sấy, một tay khác lại xuyên qua mái tóc cô khẽ mát xoa, cảm giác vô cùng dễ chịu.
Lương Dược nhắm mắt hưởng thụ, bất giác mọi oán khí trong lòng đều tan thành mây khói.
Có bạn trai thật tốt.
Sấy khoảng mười lăm phút, Sở Trú gãi gãi tóc cô một chút, xác nhận đều đã khô thì mới tắt máy, cúi đầu lại phát hiện vẻ mặt bất mãn của Lương Dược, khẽ cười một tiếng, chậm rãi nghiêng người nhìn cô, đôi mắt đen nhánh hơi rũ xuống, thanh âm khàn khàn lộ ra dụ hoặc, “Anh hỏi em lần nữa, em tới làm gì?”
Trên mặt Lương Dược nổi lên một tầng màu hồng phấn nhàn nhạt, không được tự nhiên dời tầm mắt, ngoài miệng vẫn như cũ không chịu thua: “Là anh kêu em tới học tập.”
Giọng điệu nghe có vẻ cứng rắn nhưng thật ra đã mềm nhũn cả rồi.
Sở Trú muốn cười nhưng lại nhịn xuống, ngón tay khẽ vuốt ve mái tóc đen mình vừa sấy, thầm nghĩ bạn gái anh thật đáng yêu.
“Là anh sai rồi, tha thứ cho anh được không?”
Anh nhẹ giọng nói, vừa dứt lời đã hôn lên trán cô, môi dần dần đi xuống, muốn làm cái gì không cần nói cũng biết.
Lương Dược đối với anh luôn không hề có sức kháng cự, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, đôi tay không tự giác vòng lấy cổ anh, đôi môi khẽ nhếch.
Đúng lúc cao trào, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa “Dược Dược, con ổn không đó?”
Là Thư Hựu Mạn gọi.
Lương Dược sợ tới mức tỉnh táo lại, lập tức đẩy ra Sở Trú, đột nhiên đứng lên hô: “Con ổn!”
Đang ngã trên mặt đất Sở Trú: “?”
Thư Hựu Mạn mở cửa tiến vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lương Dược đang ở trên giường sửa sang lại tóc tai, còn Sở Trú thì đang ngồi trên mặt đất với vẻ mặt khó chịu.
Thư Hựu Mạn nháy mắt liền đoán được đã xảy ra cái gì, lập tức dựng thẳng mày lá liễu, hai ba bước đã đi qua che ở trước mặt Lương Dược chất vấn Sở Trú: “Có phải vừa rồi con muốn làm chuyện bậy bạ với Dược Dược hay không!”
Sở Trú: “……”
Sở Trú hờ hững mà ngửa đầu nhìn bà, “Mẹ, cô ấy là bạn gái con.”
“Bạn gái thì làm sao, bạn gái thì có thể động tay động chân được à? Đừng quên hai đứa đang là học sinh cao trung!”
Thư Hựu Mạn nghiêm túc dạy dỗ, đúng là bà muốn Sở Trú tìm đối tượng thật, nhưng cũng không hề muốn bọn họ xảy ra cái gì quá sớm, trẻ nhỏ không có định lực, tóm lại muốn cái gì thì cứ phải đợi sau khi tốt nghiệp đã.
Sở Trú hoàn toàn không hiểu mẹ nói cái gì, “Váy trên người cô ấy là mẹ đưa đi?”
Chẳng lẽ không phải là mặc cho anh xem à?
“Đúng vậy,” Thư Hựu Mạn kéo Lương Dược đến bên người, cong môi cười, “Cũng chỉ là mặc cho xem, không cho chạm vào.”
Sở Trú: “……”
“Vậy bọn mẹ đi trước.” Thư Hựu Mạn khó có dịp được nhìn thấy vẻ mặt nghẹn khuất của con trai, tâm trạng vô cùng vui vẻ, "Học tập gì đó vẫn là để ngày mai đi, hôm nay Dược Dược cũng mệt mỏi rồi, mẹ dẫn con bé về phòng nghỉ ngơi, con cũng nghỉ sớm đi.”
Nói xong, bà liền ôm lấy Lương Dược rời đi, ôn nhu nói: “Dược Dược, a di đã chuẩn bị phòng cho con rồi đó, đảm bảo con sẽ thích!”
Lương Dược nói: “Cảm ơn a di, dì đối với con thật tốt.”
“Đương nhiên rồi.” Thư Hựu Mạn đắc ý nói, “Nếu Sở Trú dám bắt nạt con, con cứ nói cho dì biết, dì giúp con thu thập nó!”
“Được ạ!”
……
Sở Trú nghe tiếng đóng cửa, cảm thấy cứ như vậy anh sẽ điên mất.
Anh đứng lên ra khỏi phòng, đi tới thư phòng.
Trong phòng, ba Sở đang ngồi xử lý công việc trước máy tính.
“Ba,” Sở Trú đi tới, gõ lên mặt bàn vài cái, ngữ khí không kiên nhẫn, “Ba có thể hay không quản nữ nhân của mình một chút?”
Ba Sở không ngẩng đầu lên: “Cô ấy làm sao vậy?”
Sở Trú: “Phiền.”
“Ờm.” Ba Sở nhìn máy tính, đáp có lệ “Hiện tại ba hơi bận, chờ lát nữa đi ngủ sẽ giúp con quản.”
Sở Trú: “……”
Ba Sở ý thức được lời mình nói không đúng lắm, dừng một chút, “Con hiểu ý ba không đó?”
“……” Sở Trú xoay người bỏ đi.
“Người trẻ tuổi, tính tình không cần quá nhạy cảm như vậy,” Ba Sở bỏ kính xuống xoa mắt, cười lắc đầu, “Con có biết khuyết điểm của mình là gì không?”
Bước chân Sở Trú dừng lại.
Ba Sở thở dài: “Con quá mẫn cảm cũng quá yếu ớt, theo ba thấy, cô bé kia so với con mạnh mẽ hơn nhiều, con nên học cách tín nhiệm cô bé một chút, không cần cho con bé quá áp lực, bằng không con thật vất vả mới có người thích, sớm hay muộn cũng sẽ dọa người ta chạy mất.”
Sở Trú nhấp miệng không nói chuyện, sau khi trầm mặc một lúc lâu mới mở cửa rời đi.
Thư Hựu Mạn mang Lương Dược tới căn phòng bên cạnh Sở Trú, căn phòng này ban đầu là phòng dành cho khách, sau khi bố trí lại một chút, hoàn toàn biến thành phòng ngủ của con gái.
Lương Dược quan sát tổng thể căn phòng, vách tường tuyết trắng, thảm lông màu lam nhạt, chiếm một nửa mặt tường là tủ quần áo, trên bàn sách bày một chậu hoa Tulip màu tím, cuối cùng là chiếc giường ren lớn màu hồng nhạt ở chính giữa phòng.
Thật sự rất lớn, Lương Dược thử đánh giá một chút, cái giường này cho ba người nằm e là vẫn còn dư dả.
“Thích không?” Thư Hựu Mạn cười hỏi.
“Có ạ.” Biểu tình Lương Dược có chút phức tạp, “Kỳ thật, dì không cần thiết phải tốn công như vậy, con ngủ chỗ nào cũng được.”
Có chỗ ở là tốt lắm rồi.
“Đến lúc này còn ngại cái gì,” Thư Hựu Mạn ôm lấy cô, “Con không cần phải có tâm lý gánh nặng, dì đối với con như vậy không hoàn toàn là vì A Trú, chỉ là dì muốn làm như vậy thôi, tình huống của con dì đại khái cũng biết chút ít, mẹ của con đối xử với con bất công như vậy, nên dì chỉ muốn cho con cảm nhận được phần nào tình thương của người mẹ thôi."
Lương Dược hít hít cái mũi, khóe mắt không hiểu sao lại thấy chua xót, cô cũng ôm lại bà, liều mạng gật đầu, “Cảm ơn a di.”
Thư Hựu Mạn nhẹ nhàng vỗ vai cô, cười nói: “Tuy rằng cưỡng bách muốn con trở thành con dâu là ý nghĩ của dì, con cùng Sở Trú rốt cuộc vẫn còn nhỏ, thế sự vô thường, nếu về sau con phát hiện bản thân cùng Sở Trú không thích hợp thì cũng không cần miễn cưỡng chính mình.”
“A di……” Lương Dược thật sự cảm động muốn khóc rồi.
“Nhưng dì đương nhiên càng hy vọng hai đứa có thể thành đôi,” Thư Hựu Mạn bỗng lấy ra từ trong túi một bức ảnh chụp, tích cực đóng vai bà mối nói, “Nếu buổi tối ngủ không được, cứ lấy ảnh bạn trai ra nhìn, dì tin tưởng nó có thể cho con cảm giác an toàn.”
Lương Dược cầm ảnh chụp xem thử, trong ảnh là một đứa nhóc khoảng chừng mười hai mười ba tuổi, diện mạo thanh tú đoan chính, bộ dáng thẹn thùng đáng yêu, nhìn thẳng vào màn ảnh nhẹ nhàng mỉm cười.
“…… Sở Trú?” Lương Dược kinh ngạc, không tin lắm, “Đây là Sở Trú?”
Nếu không phải đúng là gương mặt kia, cô cũng không dám nhận, khí chất kém quá nhiều.
“Chính là nó,” Thư Hựu Mạn có chút phiền muộn, “Trước kia A Trú chính là một đứa trẻ an tĩnh, đụng một chút mặt liền đỏ, vô cùng đáng yêu a, nhưng sau đó…… haizz, bức ảnh cho con đó, ngủ không được thì cứ lấy ra tới xem, ngủ ngon.”
Thư Hựu Mạn giống như nhớ lại chuyện thương tâm, bà chỉ miễn cưỡng cười một tiếng, sau vẫy tay rời đi.
Sau khi Thư Hựu Mạn đi rồi, Lương Dược cũng chưa có đi ngủ, cô nhìn ảnh chụp thật lâu, thở dài.
Làm sao bây giờ, nhớ anh rồi.
Chỗ nào dễ ngủ chứ, rõ ràng là mất ngủ mà!Sở Trú cũng chưa ngủ, anh dựa vào đầu giường, đầu buông xuống, nhớ tới những lời nói trước đó của ba, trong lòng lại có chút bực bội, anh muốn hút thuốc, nhưng hiện tại đang ở nhà, đành nhịn xuống.
Không cần cho cô quá nhiều áp lực…… Là ý tứ gì?
Anh thích cô, đối với cô là áp lực sao?
Sở Trú trước nay chưa từng yêu đương, không biết như thế nào là thích một người, cũng không biết nên đối xử với cô thế nào mới tốt, hay ý của ba là, anh phải khắc chế một chút?
Anh đang trầm tư nghĩ ngợi, cửa phòng bỗng nhiên bị gõ vài cái, “Trú Trú, em có thể vào không?”
Thanh âm thiếu nữ mềm mại khẽ truyền vào trong tai.
Sở Trú sửng sốt ngẩng đầu, còn chưa kịp nói gì, Lương Dược mặc đồ đỏ đã mở cửa, sau đó lén lút tiến vào.
“Sao em lại tới đây?”
Sở Trú hơi hé miệng, phát hiện giọng nói có chút đông cứng.
“Em nhớ anh nha!” Lương Dược thấy anh đang dựa người vào đầu giường, hơi mỉm cười, tay chân nhanh nhẹn bước tới..
Mùi hương hoa hồng quen thuộc lại quanh quẩn tới gần, cô ngồi bên cạnh anh, Sở Trú theo bản năng muốn ôm cô, nhưng lại có điểm chần chừ, cuối cùng vẫn thu tay lại, “Đã muộn rồi, em mau trở về ngủ đi.”
“Anh đột nhiên làm sao vậy?” Lương Dược cảm thấy ngoài ý muốn, cô đã chủ động đưa mình tới cửa tới, anh thế nhưng lại! Cự! Tuyệt!!
Sở Trú rũ mắt không nói chuyện, giống như đang có tâm sự.
Lương Dược bị Sở Trú làm lơ khó tránh khỏi có chút khó chịu, cô bỗng nhiên tới gần anh, một tay ôm lấy mặt, một ngụm hôn xuống, đầu lưỡi thử miêu tả hắn hình dạng môi anh, sau đó thật cẩn thận hướng vào bên trong thăm dò.
Sở Trú hơi cứng đờ, chưa từng có nhiều do dự, bàn tay to bất ngờ chế trụ đầu cô, đảo khách thành chủ mà đáp lại, hôn càng thêm sâu.
Lương Dược bị hôn đến thất điên bát đảo, cuối cùng bị anh ôm vào trong ngực, mặt anh chôn ở cổ cô, thở hổn hển: “Vì sao?”
Lương Dược cảm giác được thân thể anh nóng bỏng, muốn động đậy cũng không dám, cứng đờ nói: “Vì sao cái gì?”
Sở Trú: “Vì sao lại đột nhiên tới đây?”
Lương Dược: “Nói rồi mà, em nhớ anh á.”
“……” Sở Trú không lên tiếng, chỉ là ôm cô càng thêm khẩn trương.
“Được rồi, đã quá muộn, em về phòng đây.” Lương Dược vô tâm vô phế đẩy anh ra.
Tuy rằng Sở Trú có chút không tình nguyện, nhưng vẫn buông lỏng tay, “Anh dẫn em đi.”
“Không cần,” Lương Dược lắc đầu, đứng lên sửa sang lại quần áo, “Có vài bước thôi mà.”
Sở Trú cũng không miễn cưỡng, trầm mặc vài giây mới nói: “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon……À,” Lương Dược do dự một chút, cẩn thận hỏi: “Lần này anh có định tắm nước lạnh không?”
“……”
_
Chương này thấy thương Trú Trú lắm luôn á