Edit: Cua
Lương Dược xin lỗi quá mức đột ngột, Sở Trú có chút ngốc, còn đang suy nghĩ lý do cô làm vậy thì lại thấy Lương Dược đột nhiên chồm dậy khỏi chăn, mạnh mẽ túm lấy cổ tay anh hét to một câu: “Xin cậu đấy, tha cho tôi đi!”
“……”
Sở Trú lập tức hiểu rõ ý tứ của cô.
Phía trước cô nói một đống lời vô nghĩa nhưng trọng điểm lại là câu cuối cùng.
Cô muốn rời khỏi anh.
Sắc mặt Sở Trú nháy mắt âm trầm, cúi người tới gần cô, một tay chắn ở thành giường, một tay nắm lấy bàn tay cô, “Lương Dược, nhìn vào mắt anh nói lại một lần nữa, em có ý tứ gì?”
Đây là lần đầu tiên Lương Dược nghe thấy anh gọi tên mình, cả người run lên, khóc càng thêm lợi hại, một lần nữa lại chùm chăn kín mặt, khóc thút thít nói: “Chính là ý trên mặt chữ, tôi thực sự xin lỗi cậu, cậu muốn cái gì cũng được nhưng với điều kiện, cậu phải thả cho tôi một con đường sống……”
Cô thực sự không chịu nổi, vốn dĩ chuyện của Lương Văn đã làm cô rất khổ sở, Sở Trú còn đối xử với cô ôn nhu như vậy khiến phòng tuyến cuối cùng trong cô sụp đổ hoàn toàn, giống như cơn thủy triều nhấn chìm cô xuống, cô tự cảm thấy bản thân vô cùng tra, không hề xứng với anh một chút nào!
“Không có khả năng.” Sắc mặt Sở Trú càng lạnh hơn, ngũ quan căng chặt lại, gằn từng chữ một nói: "Đời này cũng đều không buông tha!”
Bàn tay anh không cần dùng nhiều lực, dùng sức một cái, đem cả người cô từ trong chăn túm dậy.
Thiếu nữ khóc đến mức chóp mũi đỏ bừng, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy nước mắt, con ngươi hồ ly ướt dầm dề nhìn anh, thoạt nhìn vô cùng đáng thương, nghe anh nói vậy, Lương Dược không nhịn được nấc một tiếng: “Cái gì? Cậu còn muốn tra tấn tôi cả đời?!”
Lương Dược sợ tới mức nước mắt cũng không dám chảy, “Tôi, tôi thật sự không phải cố ý lừa gạt cậu, tôi khi đó tương đối thiếu tiền, không, tôi vẫn luôn tương đối thiếu tiền, cậu cũng biết mà, chỉ có tiền mới đem lại cảm giác an toàn, mà.... cũng không có ít, cho nên, tôi liền……”
Lương Dược nói năng có chút lộn xộn, nói xong cũng chẳng biết chính mình đang nói cái gì, cô dứt khoát nhắm mắt lại, tuyệt vọng nói:" Cậu đừng trả thù có được không? Tôi đã đủ thảm lắm rồi, hức, cậu mẹ nó chính là nam sinh đầu tiên làm tôi khóc đấy!”
Sở Trú nhìn Lương Dược, đây có lẽ là lần đầu tiên anh thấy cô bày ra một mặt yếu ớt như vậy, thiếu nữ đỏ mắt khóc sụt sịt, thanh âm nghẹn lại, rất giống như đang làm nũng, đặc biệt làm người khác muốn trêu chọc.
Đôi mắt Sở Trú rất sâu, hầu kết hơi chuyển động, bỗng nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, trái tim cũng mềm một cách kỳ cục, một chút tức giận cũng đều không có, anh có chút buồn cười:" Em cảm thấy anh là đang trả thù em?"
“Bằng không thì sao?” Lương Dược bị anh nhìn chằm chằm, vô cùng ngượng ngùng, vội vàng dời tầm mắt, “Dù sao tôi đã nói hết rồi, ý tứ cũng rất đơn giản, chính là muốn chúng ta chia tay, kết thúc đoạn quan hệ này……”
Cô vừa dứt lời, cằm bỗng nhiên bị Sở Trú hung hăng nắm lấy, cúi đầu chặn cái miệng nhỏ của cô.
Lương Dược cả kinh, theo bản năng muốn há miệng mắng, nhưng hành động này lại gián tiếp giúp anh có một cơ hội thâm nhập.
“Cậu……” Lương Dược mới vừa phát ra được một âm thanh liền bị anh nuốt xuống, trong miệng đều hơi thở nóng rực của Sở Trú, nóng đến mức cả người cô phát run.
Sở Trú hôn rất kịch liệt, cằm cô bị ép phải nâng lên, cả người đều bị đè ở dưới, tư thế bị động, không thể chống cự nổi.
Lương Dược mặt đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa tức giận, trong con ngươi màu nâu phản chiếu gương mặt tuấn tú của đối phương, trái tim bỗng nhiên đập mạnh, không thể khống chế được mà nổi lên phản ứng.
Rõ ràng trước kia khi hôn nhau cũng chưa từng có cảm giác mãnh liệt như vậy.
Lương Dược vô cùng xấu hổ buồn bực, lắc đầu kháng cự, dùng sức đấm vào ngực anh, hy vọng anh có thể tốt bụng buông tha cho cái mạng nhỏ này.
Nhưng Sở Trú giống như là không cảm nhận được, anh dùng tay trái giữ lấy ót cô nâng lên, gia tăng thêm nụ hôn, không cho phép cô cự tuyệt.
Một lát sau, trên mặt Lương Dược đã tràn đầy nước mắt nước mũi, cô cắn răng, dùng hết sức hét lên:" Sở Trú! Cái đồ súc.... Hức... sinh!"
Sở Trú đè hôn Lương Dược mười lăm phút mới chịu buông tha, anh ngẩng đầu, tiểu cô nương đang nằm dưới thân anh thở phì phò, môi hồng lại sưng lên, đôi mắt ướt át nhìn anh đầy thù hận, mái tóc đen xõa trên nệm trắng xóa tạo độ tương phản về thị giác, ngây thơ lại kiều diễm.
Sở Trú không nhịn được lại cúi xuống hôn đi nước mắt trên mặt cô, khàn giọng lên tiếng:" Lần sau còn dám nói lung tung nữa không, hửm?”
Lương Dược bày ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, mắt nhìn trần nhà, “Sở Trú, rốt cuộc cậu muốn cái gì, nói thẳng ra đi.”
Sở Trú chống một tay bên eo Lương Dược, rũ mắt nhìn cô, nghiêm túc nói: “Muốn theo đuổi em.”
“Gì?” Lương Dược hoài nghi chính mình nghe lầm, tự động bổ sung giúp vế sau:" Ý cậu là, theo đuổi xong rồi liền quăng tôi đi?”
"....” Sở Trú nhíu mày, “ Vì sao lại nói vậy?”
Lương Dược không cần nghĩ ngợi đáp: “Bởi vì tôi đã từng làm như vậy với cậu.”
Sở Trú liếc cô, "Xem ra vẫn còn biết tội của mình.”
“Nhưng nếu không phải vậy,” Lương Dược hồ nghi nói, "Không lẽ cậu chỉ đơn thuần muốn theo đuổi tôi? Bị đả kích tâm hồn nặng nề như vậy nhưng vẫn còn thích tôi?”
Sở Trú thản nhiên:" Ừm" một tiếng.
“Cái kia,” Lương Dược cảm thấy tư thế của bọn họ có chút nguy hiểm, đẩy đẩy anh ra, “Có thể ngồi dậy nói chuyện được không?”
Sở Trú nhìn cô một hồi lâu, chậm rãi nghiêng người tránh ra, Lương Dược lập tức ngồi dậy, sửa sang lại quần áo cùng tóc tai, sự việc phát sinh quá tự nhiên, cô chưa chuẩn bị tâm lý tốt.
Lương Dược sắp xếp lại suy nghĩ một lượt, nhỏ giọng nói, “Về chuyện cậu muốn theo đuổi tôi, tôi sẽ suy nghĩ rồi đưa ra đáp án ngay bây giờ, chúng ta……”
“Không cần vội,” Sở Trú ngắt lời nói, “Suy nghĩ kĩ rồi trả lời cũng được.”
“…… Ừ,” Lương Dược chậm rì rì nuốt câu "Chúng ta có thể thử" vào bụng, gật gật đầu.
Cô không phủ nhận mình cũng có cảm tình với Sở Trú, thử yêu nhau một chút cũng chưa chắc không thể.
Nhưng biểu tình bình tĩnh của Sở Trú lại khiến cô có cảm giác mình mới là người theo đuổi đối phương vậy, Lương Dược lập tức bình tâm lại, đúng vậy, tại sao cô lại là người chủ động lên tiếng về mối quan hệ của bọn họ chứ, đều nói đàn ông lúc theo đuổi bạn là thời điểm đối xử với bạn tốt nhất, nói không chừng sau khi theo đuổi xong liền ngoảnh mặt không còn hứng thú nữa.
Con gái chung quy rụt rè một chút vẫn hơn.
Nghĩ đến đây, Lương Dược không nhịn được trừng anh, “Người cũng chưa theo đuổi xong mà đã động tay động chân, cậu đây là quấy rối tình dục!”
“Em vốn chính là bạn gái của anh,” Sở Trú rũ mắt xé băng dán, cầm lấy tay cô nhẹ nhàng dán lên đầu ngón tay bị thương, “Anh chỉ đang sử dụng quyền lợi của mình mà thôi.”
Anh nói tiếp, “Là em nợ anh.”
“……” Lương Dược lúc này mới nhớ tới bản thân trong thân phận của Lương Văn đúng là chưa có chính thức chia tay, khó trách anh lại tự nhiên như vậy.
Cô hạ quyết tâm, “Tôi đều đã nói hết rồi, quan hệ trước kia đều không tính, tôi muốn chúng ta chia tay!”
Sở Trú: “Không có khả năng.”
Lương Dược: “Sao lại có người kì cục vậy chứ!”
Sở Trú: “Chờ em chấp nhận anh rồi, tự nhiên anh sẽ cùng với thân phận kia của em chia tay.”
Lương Dược nhíu mày, tức là... Sở Trú muốn chân chính yêu đương với cô của hiện tại?
Giống như đọc được ý nghĩ của cô, Sở Trú chậm rãi nói: "Chính là muốn em thật lòng đáp ứng anh, không phải loại tùy hứng chơi đùa giống lần trước, anh không cần.”
Chân mày Lương Dược khẽ nhúc nhích, không nói chuyện.
Sở Trú bình tĩnh nhìn cô, “Điều anh muốn chính là nhất sinh nhất thế (), lấy kết hôn làm tiền đề, em hiểu không?”
() Nhất sinh nhất thế: Một đời một kiếp.
Lương Dược trầm mặc vài giây, thở dài: “Anh chắc chắn vẫn luôn thích tôi chứ?”
“Chắc chắn,” Sở Trú nói, “Nhưng em thì không chắc.”
“……”
Sở Trú bình thản nói tiếp: “Cho nên trong khoảng thời gian này em tập thích ứng đi, miễn cho lúc hôn nhau không cần quá hoảng loạn.”
"... Sao lại có người như anh không nói đạo lý vậy chứ!” Tâm tình Lương Dược vô cùng rối loạn, “Tôi nhớ mình chưa có đáp ứng mà?”
Sở Trú thong thả nói: “Anh chỉ nói cho em thời gian thích ứng, không có phép được cự tuyệt.”
Lương Dược: “……” Cái qq!
Sở Trú: “Anh đã nói rồi, buông tha em là chuyện không có khả năng.”
“Biến thái!” Lương Dược tức giận đến nghẹn họng, “Vậy tôi cũng nói cho cậu biết, tôi không phải dạng dễ trêu chọc đâu, nên là anh dám bắt nạt tôi, tôi liền.... Ọc!”
Cô còn chưa có uy hiếp xong bụng đã kêu một tiếng, âm thanh còn rất lớn.
Lương Dược xấu hổ ngậm miệng, vội lấy tay che bụng.
Sở Trú nhướng mày, trong mắt hiện lên ý cười, “Đói bụng rồi à?”
Lương Dược quay mặt sang chỗ khác, bĩu môi “Ừ” một tiếng, trưa nay còn chưa có ăn cơm thì đã cùng người ta đánh nhau một trận, không đói bụng mới lạ.
Sở Trú đứng dậy, cất thuốc về chỗ cũ rồi đứng dậy, “Chúng ta đi ăn cơm.”
Lương Dược: “Nhà ăn chắc đã hết cơm rồi đi?”
“Ra bên ngoài ăn,” Sở Trú liếc nhìn cô một cái, “Chẳng lẽ em còn muốn về lớp học?”
Lương Dược dừng một chút, lắc lắc đầu, “Không muốn.”
Nói xong cô cũng đứng lên.
Sở Trú dắt tay cô, “Vậy đi thôi.”
Lương Dược cúi đầu nhìn bọn họ tay trong tay, trầm mặc hồi lâu, đột nhiên gọi: “Trú Trú.”
“Ừm?”
“Hôm nay cảm ơn cậu.” Lương Dược nhẹ giọng nói cảm ơn
“Không có việc gì,” Sở Trú thản nhiên gật đầu, “Về sau phải trả lại.”
“……” Lương Dược làm như không nghe thấy, cố ý nói: “Nguyên lai cậu đối với tôi tốt như vậy đều là vì muốn theo đuổi tôi, haizz.”
Sở Trú hỏi: “Em vẫn luôn cho rằng anh là muốn trả thù?”
Lương Dược:" Ừ."
“……”
_
Cua: Tình hình là sắp tới mình phải thi nên có thể sẽ tạm ngừng đăng vài ngày, nhưng mình hứa sau khi thi xong nhất định sẽ ra chương nhiều hơn nhe (๑˃ᴗ˂)ﻭ