Editor: Cua
Ở bên cạnh, Vương Cần Cần đang chơi game thì thấy Lương Dược đi báo danh, vội vàng gỡ tai nghe xuống, "Này, cậu tính đi thật à? Mình vốn dĩ chỉ nói chơi.... Ai ngờ cậu nói đi liền đi, ớ chờ mình! Mình cũng muốn báo!"
Lương Dược điền xong thông tin cá nhân, nói: "Cậu không cần thiết cưỡng bách đi theo mình, cậu cũng biết hiện tại mình đang bỏ nhà trốn đi, đi ra ngoài cũng không ai quản."
--
Vương Cần Cần: "Nói mình giống như có người quản, nhà mình một ngày giờ cũng chưa người quản đây."
Lương Dược cười lớn, "Vậy chuẩn bị đi, mình cùng nhau bỏ trốn."
Vương Cần Cần cũng nhếch miệng cười, "Về sau cậu có suy xét muốn trở thành họa sĩ truyện tranh không? Nếu chẳng nhỡ mình mà thành công trên con đường điện ảnh, đại minh tinh mình đây có thể miễn cưỡng đảm nhiệm vai nữ chính."
Lương Dược: "... Cậu mơ mộng hão huyền vẫn chưa tỉnh hả?"
Vương Cần Cần: "Mã Ba Ba không phải đã nói, con người luôn phải có điểm si tâm vọng tưởng, không may gặp quỷ sao?" ()
() Huhu chỗ này tui hổng hiểu lắm ( ꈍᴗꈍ)
Lương Dược từ chối nói chuyện.
Cứ như vậy, hai người báo danh xong liền trở về trường học, trực tiếp đến văn phòng tìm lão sư xin nghỉ.
Sự quản lý của Cửu Trung thật sự khá lỏng lẻo, chỉ cần viết đơn xin nghỉ kèm theo chữ ký của phụ huynh là được.
Lương Dược biết bố mẹ sẽ không dễ dàng đồng ý, mẹ Lương cùng Lương Văn thì không nói, nhưng ba Lương thì tuyệt đối không qua mặt được, trong mắt ông, một đứa con gái bỏ nhà chạy đến phương Nam xa xôi chỉ để tham gia thi đấu, vạn nhất bị lừa thì làm sao đây?
Thực tế quá phũ phàng.
Nhưng Lương Dược cùng Vương Cần Cần đều không phải dạng an phận thủ thường, hai người suy đi tính lại, mặc kệ hậu quả mà bất chấp một phen.
Hai người không chỉ giả dạng cha mẹ ký tên mà còn lên mạng tìm người ngụy trang, gọi một cuộc đến xin phép thầy chủ nhiệm, giấy phép liền được thông qua.
Trên giấy xin phép Lương Dược chỉ viết đúng một câu:【 Thế giới lớn như vậy, tôi muốn đi kiếm tiền! 】
Sau đó liền dứt khoát rời đi.
Hai cô gái mười sáu tuổi dễ dàng xúc động, làm việc bất chấp hậu quả. Nhưng trong nhà lại chẳng có ai quan tâm nên sớm trưởng thành lại phản nghịch, bọn họ so với người khác rất rõ bản thân muốn làm gì.
Sáng sớm hôm sau, lúc trời vẫn còn tờ mờ sáng, Lương Dược cùng Vương Cần Cần mang theo rương hành lý lớn nhỏ, bắt xe lửa đi Hàng Châu.
Lương Dược không biết, lúc cô vừa rời đi không lâu, Sở Trú liền đi tìm cô, từ trường học, còn có nhà cô, tất cả những nơi cô thường xuyên lui tới đều đã tìm đến, nhưng cô giống như phảng phất đã biến mất, không thấy bóng người.
Hỏi thầy thầy không biết, hỏi ba mẹ ba mẹ cũng không biết.
Nhưng Lương Dược kể ra vẫn còn có chút lương tâm, cô mượn di động của Vương Cần Cần nhắn cho ba Lương một tiếng, nói là mình đang đi du ngoạn, hai tháng sau sẽ về, ba đừng lo lắng.
Lương Viễn Quốc thở phào, điều chỉnh lại trái tim suýt bị cô dọa chết. Nếu không phải mẹ Lương ngăn lại thì ông đã đi báo án rồi!
Mà Sở Trú khi nghe xong, toàn thân như rơi vài hầm băng, trái tim lạnh đến thấu xương.
Cả người đều phát lạnh.
Anh không nói một lời mà rời khỏi nhà cô, bóng dáng cao gầy đĩnh đạc, giống cây tùng bách.Sau khi Lương Dược bỏ đi, Lương gia lại xảy ra biến hóa, Lương Viễn Quốc vì Lương Dược mà mỗi ngày đều cãi nhau với mẹ Lương.
Lương Dược rời đi giống như một ngòi nổ, khiến Lương Viễn Quốc hoàn toàn bùng phát lửa giận, ông càng thêm áy náy và chắn chắn sự rời đi của cô là do mẹ Lương bức mà thành.
Ban đầu ông muốn cùng bà hòa bình nói chuyện, muốn bà ta đi tìm con gái nói một tiếng xin lỗi rồi cùng nhau trở về.
Kết quả mẹ Lương ngang bướng hồ đồ, ngữ khí chanh chua nói: "Muốn đi tìm nó, tôi mới không thèm. Nó bây giờ không phải rất có bản lĩnh sao? Có bản lĩnh như vậy thì ở bên ngoài cả đời đi, đừng có trở về nữa!"
Giọng điệu khó nghe này khiến Lương Viễn Quốc tức giận đến toàn thân phát run.
Nhìn xem, đây là lời mà một người mẹ nên nói sao?
Trước kia ông còn cảm thấy mẹ Lương luôn miệng trách mắng Lương Dược là do bà muốn tốt cho con gái, nhưng hiện tại xem ra, bà thực sự là mặc kệ sống chết của Lương Dược!
Lương Viễn Quốc tức giận chỉ vào bà ta mắng lớn:" Bà mẹ nó nhìn lại mình còn có điểm giống một người mẹ không? Dược Dược hiện tại hành tung không rõ mà bà không lo lắng chút nào sao? Lúc trước tôi đúng là mù mới cưới được cái mụ già thối như bà!"
Mẹ Lương trừng lớn mắt, "Ông nói lại lần nữa? Lá gan của Lương Viễn Quốc ông thật lớn, hay là ông muốn ly hôn!"
Lương Viễn Quốc thật sự rất tức giận, cái gì cũng đều không sợ, ông gân cổ lên rống: "Ly hôn thì ly hôn! Tôi là nam tử hán đại trượng phu, ai sợ ai?"
Lương Văn ở trong phòng nghe được bọn họ ở bên ngoài cãi nhau, vội vàng mở cửa đi ra ngoài khuyên can, "Ba, mẹ, hai người đừng nóng mà!"
Lương Viễn Quốc thấy con gái, trên gương mặt tinh xảo là một đôi mắt ngấn nước khiến tâm can tan nát, ông đành đè xuống một bụng lửa giận, một đường rời khỏi nhà, đóng cửa cái "rầm."
Lương Văn lau nước mắt, nhìn sang mẹ Lương, thấy sắc mặt bà vẫn rất kém, dừng một chút, cô cẩn thận lên tiếng: "Mẹ, hay mẹ kêu chị trở về đi, con cảm thấy chị hai cũng không làm sai cái gì, ở bên ngoài rất nguy hiểm...."
"Được rồi con đừng nói nữa, chỉ cần an tâm học tập cho tốt là được rồi," Mẹ Lương xua tay đánh gãy lời Lương Văn, song lại ngồi trên sô pha nói với cô: "Mẹ nghe nói thành tích thi giữa kỳ của con giảm đi nhiều, mau đem phiếu điểm cho mẹ xem."
"A?" Lương Văn có chút do dự, cúi đầu, "Lần này con thi không tốt......"
"Không tốt ít hay nhiều?" Mẹ Lương nhíu mày, "? Hay vẫn là ?"
Lương Văn nhỏ giọng ngập ngừng: "Hơn bốn trăm......"
"Cái gì?" Mẹ Lương bỗng nhiên đứng phắt dậy, giọng nói có chút không tin được, "Con thi chỉ được hơn bốn trăm?!"
Bà ta tức giận không chịu được, trên mặt tràn đầy thất vọng, ngón tay hung hăng chọc chọc cái trán trơn bóng của Lương Văn, "Mẹ muốn biết, mỗi ngày con ở trường làm cái gì? Lúc trước thời điểm con cùng Lương Dược trao đổi đã đảm bảo với mẹ thế nào? Là ai nói tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến thành tích học tập? Bây giờ thì sao, không chỉ bị chị gái đoạt mất người yêu mà thành tích cũng trượt dốc như vậy, mẹ nuôi con có ích gì, hả??"
Lương Văn chưa từng bị mẹ mắng qua như vậy, cô ngơ ngác nhìn bà, "Mẹ, con......"
"Đừng gọi tôi là mẹ, tôi mới không có đứa con nào kém cỏi như vậy!"
Sắc mặt mẹ Lương lạnh lùng, nghĩ đến Lương Dược nhỏ như vậy đã có thể kiếm được nhiều tiền, còn Lương Văn một chút tiến bộ cũng không có mà lại có xu hướng tụt lùi, trong người lại nổi lên một bụng tức giận, bà ta không thể cứ nhìn Lương Văn càng ngày càng kém hơn Lương Dược được!
"Khóc cái gì mà khóc, khóc có ích lợi gì? Nhìn chị gái có thể kiếm được tiền mà không tự biết xấu hổ à? Đừng cứ đứng đấy mà khóc lóc vô ích, đến lúc không thi đỗ đại học lại làm cho ta mất mặt!"
Lương Văn bị mắng đến gương mặt đỏ bừng, vừa ủy khuất lại vừa tức giận, ngực phập phồng kịch liệt, nước mắt treo trên hàng mi rất muốn rơi xuống nhưng bị cô cố gắng ngăn lại, nhìn qua trông vừa khổ sở vừa đáng thương.
Thì ra đây là cảm giác lúc trước của chị sao....
Cô hiện tại mới bừng tỉnh ra được nhiều điều.
Trước kia Lương Văn thế nhưng không hề nhận thấy được....
Mẹ Lương phát giận xong liền hướng Lương Văn, xòe tay, "Đưa đi động cho mẹ."
Lương Văn hoàn hồn: "A?"
"Đưa di động đây!" Sắc mặt mẹ Lương âm trầm lặp lại một lần nữa, "Về sau không có sự cho phép của mẹ, không được chạm vào di động!"
Lương Văn giận mà không dám nói gì, nỗ lực đem nước mắt tất cả đều nuốt xuống, lấy trong túi di động đưa cho bà.
Buổi tối, Lương Viễn Quốc trở về, thấy Lương Văn khóc đến sưng cả mắt, nhất thời đã đoán được đã xảy ra chuyện gì.
Ông lại cùng mẹ Lương cãi nhau một trận nữa, sau cùng vẫn là Lương Văn hoảng loạn kéo Lương Viễn Quốc lại mới miễn cưỡng kết thúc được trận đại chiến này.
Lương Văn nhìn thấy ba, nhất thời không ngăn được nước mắt, khóc đến thở không nổi, "Ba......"
"Văn Văn ngoan, đừng khóc." Lương Viễn Quốc vốn dĩ đang tức giận, nhưng lại nhìn bộ dáng ngốc nghếch này của cô con gái nhỏ thì lại thấy buồn cười, ông lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô, "Con đó là cái đứa quỷ ưa khóc, bị mắng một chút đã khóc, con xem, chị con từ lâu đã không biết khóc rồi."
Nghe ông nói thế, Lương Văn càng khóc lớn hơn, "Trước giờ chị đều trải qua cảm giác này sao?"
Lương Viễn Quốc than nhẹ, "Là con không xem ở trong mắt thôi."
Hôm nay ông đã nghĩ sẽ đi tìm Sở Trú, mục đích rất rõ ràng, ông muốn gặp Lương Dược, bởi vì lúc trước Lương Dược thay em gái theo đuổi Sở Trú, mà thiếu niên này lại có thể dễ dàng phân biệt được cả hai chị em.
"Văn Văn, con nói thật ba nghe, trong lòng hiện tại có chút nào oán trách chị con không?"
Lương Văn trừng mắt, nhanh chóng lắc đầu, "Con không có!"
"Có cũng rất bình thường" Lương Viễn Quốc cười cười, chỉ sợ giữa hai chị em có khúc mắc, do dự một chút, ông mới đem sự thật nói ra: "Con biết không? Thật ra năm đó thi cao trung, Dược Dược so với con điểm thi vô cùng tốt, điểm so với con còn cao hơn điểm, ha ha, thật khó tin đi, rõ ràng thành tích ngày thường của nó cũng không quá tốt, vậy mà vận khí cũng không tệ lắm, đến kì thi thật lại phát huy năng lực hơn bình thường."
Lương Văn khiếp sợ, "Cái gì? Vậy tại sao chị không học ở Nhất Trung?"
Lương Viễn Quốc chậm rãi nói: "Bởi vì năm đó ba thất nghiệp, kinh tế trong nhà thực sự không ổn lắm, Dược Dược...... Vốn dĩ là muốn báo danh ở Nhất Trung, nhưng không hiểu sao lại bị mẹ con lén đổi thành Cửu Trung, sau khi ba biết chuyện còn cùng bà ấy cãi nhau một trận nhưng cũng không còn kịp nữa."
Lương Văn ngơ ngẩn, "Nhưng vì sao? Mẹ lại làm thế với chị?"
"Bởi vì mẹ thương con." Lương Viễn Quốc nói, "Từ nhỏ con thân thể con đã yếu đuối, mẹ sợ con không chịu được đả kích... Hơn nữa lúc đó Cửu Trung cũng đưa ra rất nhiều điều kiện phong phú, dựa vào thành tích của Dược Dược, nhập học sẽ được miễn phí toàn bộ chi phí."
Lương Văn nghe xong, nước mắt vốn dĩ đã ngừng lại không hiểu vì ai mà lại rơi xuống.
Lương Viễn Quốc thở dài, "Được rồi, ba nói điều này không phải muốn con cảm thấy áy náy, ba chỉ muốn con biết, dù cho chị con bị đối xử như vậy nhưng nó vẫn luôn một mực đối xử tốt với con, con hiểu ý ba chứ?"
Lương Văn không lên tiếng, liều mạng gật đầu, cô dùng sức xoa xoa đôi mắt, nhưng nước mắt thật đáng ghét vẫn không ngừng tuôn rơi, cô bất lực che lại đôi mắt.
Mãi sau cô mới khàn giọng hỏi: "Vì sao chị không nói ra?"
Lương Viễn Quốc cười, "Con còn không rõ tính cách của Dược Dược sao? Nó là đứa có lòng tự trọng rất cao, so với việc người khác chán ghét nó, nó lại càng chán ghét việc người khác thương hại mình."
--
Lương Văn cho rằng mẹ Lương ngày đó chỉ là bởi vì tâm tình không tốt nê mới trút giận lên đầu cô. Nhưng cô không ngờ, đấy mới chỉ là bắt đầu, Lương Dược đi rồi, nơi trút giận của mẹ Lương phảng phất từ Lương Dược trở thành Lương Văn.
Cứ cách hai ba hôm bà lại kiểm tra tình tình học tập của cô, cô viết sai bà liền mắng, làm sai bà liền mắng, thi khảo sát rớt lại càng bị mắng dữ tợn hơn.
Nhưng mẹ Lương càng trách mắng, Lương Văn lại càng kiểm tra không tốt, mỗi lần kiểm tra tay cầm bút đều run lên, cả người bỗng trầm mặc hồi lâu, cô cũng không hay khóc nữa, tựa như mất hết sinh khí.
Không biết Lâm Hàn Hi từ đâu tìm ra địa chỉ nhà cô, lâu lâu lại chạy tới tìm.
Nhưng Lương Văn rất ghét hắn, quãng thời gian ở Cửu Trung giúp hắn làm bài tập đối với cô giống như một cơn ác mộng, cô nghĩ cũng chẳng hề muốn gặp hắn.
Thế nhưng một ngày kia khi Lâm Hàn Hi tới tìm Lương Văn, không cẩn thận lại bị mẹ Lương phát hiện. Về đến nhà, Lương Văn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị mẹ Lương hung hăng tát cho một cái, trên mặt nóng rát, cô sững sờ tại chỗ.
Mẹ Lương nghiến răng mắng: "Mày được lắm, ở sau lưng tao mà còn trộm gặp mặt nam sinh kia được? Một người Sở Trú thì không nói, tên nam sinh đầu tóc trắng xóa kia vừa nhìn đã biết là cái loại không học vấn không nghề nghiệp. Lương Văn, không nghĩ mày lại sa đọa đến vậy, thì ra thành tích hiện tại giảm nhiều như vậy là do mày đang lén lút yêu đương!"
Lương Văn chết lặng mà ôm mặt, cô mím môi, chỉ biết nhẹ giọng phản bác: "Con không có......"
"Còn không thừa nhận!" Mẹ Lương tức giận đến mất đi lý trí, nhất thời quên mất Lương Văn thể chất suy nhược, bà ta nóng nảy chạy đi lấy dây lưng của Lương Viễn Quốc, sau đó hung hăng mà quật lên người cô, "Một cái là như thế này, hai cái cũng là như thế này, các người có phải là muốn tức chết ta mới vừa lòng hay không! Hả??"
--
Lương Văn cảm giác được da tróc thịt bong đau nhức, cô nỗ lực trốn tránh, sắc mặt tái nhợt vô cùng, ngực không thở nổi, tâm tình cực độ áp lực, lúc này cô chỉ ước mình giống như lúc nhỏ cứ như vậy sốt mà ngất đi.
giờ đêm, sở cảnh sát.
Biểu tình Sở Trú lạnh băng nhìn La Mục phía đối diện, ánh trăng màu ngân bạch ngoài cửa sổ nhẹ nhàng hắt lên người anh, khí chất âm trầm giống như đến từ địa ngục, anh mở miệng, nhẹ nhàng hỏi:" Cô ấy ở đâu?"
"Không biết, không biết! Tôi đã nói là tôi không biết!" La Mục phiền não rống to: "Cậu mẹ nó còn muốn hỏi ông đây bao nhiêu lần nữa, tôi đang bị nhốt ở chỗ này thì còn có thể giấu cô ấy đi đâu?"
Sở Trú trầm mặc một chút, cực kỳ không muốn mà mở miệng: "Anh là bạn trai cô ấy, cô ấy rất có khả năng đến tìm anh giúp đỡ."
"Bạn trai? Gì? Lúc nào?" Vẻ mặt La Mục ngốc nghếch.
Sở Trú lạnh lùng nói: "Cô ấy nói, cô ấy vì anh mà đến cầu xin tôi."
La mục: "Chu choa, loại chuyện tốt thế này mà lão tử không biết nha?"
"......"
Sở Trú đã hoàn toàn mất đi năng lực cùng hắn giao tiếp, lạnh mặt xoay người bỏ đi.
La Mục ở phía sau bất mãn hô to: "Shit! Tiểu tử thúi, cậu còn chưa nói thả tôi ra mà!!"
......
Rốt cuộc Sở Trú vẫn phải thả cho La Mục một con đường, trên danh nghĩa, quán bar của La Mục không có vấn đề gì, chỉ là không có giấy phép kinh doanh, Sở Trú dùng một chút quan hệ giúp hắn, La Mục tự nhiên cũng được thả ra.
Tuy nhiên Sở Trú không chỉ đơn thuần giúp hắn, sau khi La Mục được thả ra, anh liền cho người theo dõi hắn, đem nhất cử nhất động của hắn báo lại cho anh.
Nhưng mà kết quả theo dõi lại là, La Mục sau khi được thả liền đi bar uống rượu ăn mừng, uống đến ba ngày ba đêm, mở miệng ra là mắng anh, Sở Trú thế nọ Sở Trú thế kia.
Hoàn toàn không nhắc đến Lương Dược.
Sở Trú hoàn toàn điên cuồng, nội tâm hắc ám giống như muốn đem anh cắn nuốt hết thảy.
Mỗi ngày Sở Trú đều không ngừng tìm cô, nhưng thẳng đến khi tuyết rơi, cô như cũ vẫn không có tung tích.
tuổi, Sở Trú vô tình gặp được một người con gái, thế nhưng khi vừa biết