Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Dư Đoạt quay người lao về phía cánh cửa, cầm lấy tay cầm lắc lắc mấy lần, cửa vẫn không hề nhúc nhích, vừa nhìn đã biết là hàng chất lượng cao.
“Khóa mất rồi.” Giang Dư Đoạt quay đầu lại nhìn hắn.
“Nói thừa,” Trình Khác nói, “Cậu đẩy mạnh như thế chẳng lẽ lại không khóa được, may còn chưa vỡ kính đấy.”
“Đệch,” Giang Dư Đoạt có chút bực bội lắc tay nắm cửa liên tục, một lúc sau đột nhiên quay đầu lại, “Anh tắt bếp gas chưa!”
“Tắt rồi.” Trình Khác nói.
Giang Dư Đoạt thở phào nhẹ nhõm, lại một lần nữa cầm lấy tay cầm lắc điên cuồng.
“Cậu bị điện giật à?” Trình Khác nhìn thấy máu thấm ra ngoài băng gạc trên tay y, thật sự không còn gì để nói, luôn nghĩ rằng Giang Dư Đoạt liệu có phải không cảm giác được đau không, “Khóa bị đập hỏng tôi không đền đâu.”
Giang Dư Đoạt ngừng tay, quay người dựa vào cửa thở dài.
Trình Khác đã không biết cảm xúc hiện giờ của mình ra sao, vừa bực bội tới mức chỉ muốn túm ai đó đến đánh một trận, lại vừa chán nản đến mức toàn thân vô lực, tay cũng không buồn nhấc lên.
Chẳng muốn động đậy gì, cứ như thế nhìn chằm chằm vào cửa thang máy, dường như có thể giữ nguyên tư thế này đến sáng mai.
Cửa thang máy mở ra.
“Cậu về đi.” Trình Khác nói.
“Tôi đi lấy chìa khóa cho anh.” Giang Dư Đoạt nói.
Trình Khác không lên tiếng, hiện giờ hắn chẳng muốn nghĩ gì.
Giang Dư Đoạt đi vào thang máy, nhìn hắn.
Cửa thang máy đóng lại, vài giây sau lại mở ra, Giang Dư Đoạt liền đi ra.
“Anh mặc áo của tôi đi.” Y cởi áo khoác ra.
Trình Khác lúc này mới nhớ ra mình chỉ mặc áo len mỏng, bên trong cũng không còn gì.
Không nghe thấy thì cũng không cảm thấy gì, mà cho đến khi Giang Dư Đoạt nói câu này, hắn mới bắt đầu cảm thấy lạnh.
Mẹ nó lạnh thật.
Sau đó hắn liền run cầm cập như bị điện giật, làm thế nào cũng không dừng lại được.
Thật ra ngày thường nếu có lạnh như vậy, hắn cũng không đến mức run cầm cập, ngày hôm nay không biết có phải vì bị chọc giận hay không, giờ cảm thấy mình run đến ngu người.
“Tôi đệt,” Giang Dư Đoạt vội vàng khoác áo lên người hắn, “Anh cũng chịu lạnh kém quá đó, có thế này đã co giật?”
“Lượn___” Hàm răng Trình Khác gõ lộp cộp, một chữ “lượn” nói ra cũng vỡ thành hơn mười mảnh.
Nhưng lúc Giang Dư Đoạt định đi vào thang máy, hắn liền tỉnh táo, kéo tay Giang Dư Đoạt lại.
Giang Dư Đoạt vẫn cứ bên trong một cái áo phông dài tay, bên ngoài một cái áo khoác lông vũ, giờ áo khoác đã cởi ra rồi, chỉ còn một áo phông dài tay, cho dù có chịu lạnh được, cũng không chống đỡ nổi cái lạnh hiện giờ.
“Gọi Trần Khánh lái xe tới đây đi, mang quần áo đến.” Trình Khác nói.
“Ừ.” Giang Dư Đoạt gật đầu, lấy di động ra gọi.
Nói chuyện với Trần Khánh xong, trong hành lang cũng không còn âm thanh gì nữa.
Trình Khác thò tay vào túi áo Giang Dư Đoạt, lấy thuốc lá và bật lửa ra, đi vào lối thoát hiểm, đứng cạnh cửa sổ châm điếu thuốc bỏ vào miệng.
Trời bên ngoài đã tối đen, dưới ánh đèn có thể nhìn thấy bóng mờ bé nhỏ bay bay.
Vậy mà có tuyết rồi.
Trình Khác thở ra một ngụm khói, khói thuốc cùng hơi thở trộn lẫn, quấn quít vặn vẹo điên cuồng trước cửa sổ, một phút sau liền biến mất.
Hắn lại thở ra một ngụm, biến mất.
Lại thở ra, lại biến mất.
“Cho tôi một điếu.” Giang Dư Đoạt từ bên kia cửa thoát hiểm thò đầu ra.
“Đừng bật lửa trong hành lang.” Trình Khác đưa gói thuốc lá cùng bật lửa cho y.
“Ừm.” Giang Dư Đoạt châm lửa, cũng không đi vào lối thoát hiểm, chỉ thò đầu vào, “Tôi cứ đốt thế này.”
“…Cổ cậu phải gãy thành đoạn mới đúng,” Trình Khác nói, “Cậu có cần phải như thế không?”
“Lời thừa,” Giang Dư Đoạt nói, “Trong hành lang còn hơi ấm, ngoài đấy gió thổi vù vù, tôi còn mặc áo phông…”
Trình Khác lúc này mới nhớ ra, bản thân có thể thoải mái đứng gần cửa sổ là vì áo khoác Giang Dư Đoạt còn trên người hắn, liền nhanh chóng cởi ra: “Cậu mặc đi, tôi vào hành lang đứng.”
Giang Dư Đoạt hơi do dự, nhận lấy áo: “Chốc nữa xuống dưới tầng ngồi đi, phòng an ninh có lò sưởi.”
“Có à?” Trình Khác hỏi.
“Không có lò sưởi trực ban thế nào được?” Giang Dư Đoạt nhìn hắn.
“À,” Trình Khác gật đầu.
Phòng an ninh quả thật có lò sưởi, có điều cũng không thấm vào đâu, nhưng bảo vệ còn đốt thêm cái bếp lò, thành ra cực kỳ ấm áp.
Lúc Trình Khác đi vào, cả người đều như được thả lỏng.
Bảo vệ đang pha trà, mùi rất thơm, nếu như không phải cái ấm trà nhìn qua thực sự quá kinh dị, Trình Khác còn rất muốn thử một ngụm.
Giang Dư Đoạt đương nhiên không câu nệ như hắn, bảo vệ đưa cốc cho y, y nhận đến liền uống hai ngụm, còn rất vui vẻ mà lau miệng: “Trà của anh còn bỏ đường à?”
“Ừ, hồng trà Anh quốc, đều bỏ đường, tôi bỏ đường hoa quế,” bảo vệ nói, “Thơm lắm đúng không?”
“Đúng.” Giang Dư Đoạt gật gật đầu.
Trình Khác dù sao cũng chưa từng uống “hồng trà Anh quốc” như vậy, thực sự không nhịn được, ngay lúc bảo vệ định uống đã tranh trước một câu: “Tôi nếm thử chút.”
“Đây.” Bảo vệ rất hào phóng đưa cốc cho hắn.
Trà Phổ nhĩ mật hoa quế.
Đây là lần đầu tiên trong đời, Trình Khác uống loại trà có mùi vị kỳ lạ như vậy.
“Thế nào, hồng trà Anh quốc của tôi cũng được đó chớ?” Bảo vệ hỏi.
Trình Khác dựng thẳng ngón tay cái.
Trần Khánh không biết đi làm ở đâu, Giang Dư Đoạt nói chuyện điện thoại xong được gần một tiếng, mới nhìn thấy một chiếc xe dừng trước tòa nhà.
Lúc gã chạy về hướng thang máy, Trình Khác cũng không thấy người, chỉ thấy một đống quần áo chạy.
“Ở đây!” Giang Dư Đoạt gọi.
Một đống quần áo liền quay đầu chạy về phía phòng an ninh.
“Đây, nhanh lên, mặc vào đi.” Trần Khánh vừa vào phòng an ninh, căn phòng vốn không lớn, trong nháy mắt đã chẳng còn không khí.
“Mày cầm theo cái gì thế này?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Áo khoác lông thú của ông già nhà tao,” Trần Khánh nói, “Áo tao hai người bọn mày cũng không mặc được, đồ của tao đều là đồ bó sát, chênh lệch với hai người bọn mày cũng hai ba số đi?”
Trình Khác nhìn áo khoác lông thú gã mang đến, hàng thật giá thật, chất lượng thượng thừa, da bên ngoài nhìn cũng không tệ, lông bên trong vừa dày vừa mềm… Áo này nhìn so với người còn cường tráng hơn.
Giang Dư Đoạt liếc nhìn hắn, hắn nhanh chóng cầm lấy áo khoác lông vũ của Giang Dư Đoạt mặc vào: “Tôi có cái áo khoác này là đủ rồi.”
“Ba mày mùa đông đều mặc mấy thứ này à? Mọe, đây là đồ ba mày mặc vào rừng săn thú đúng không?” Giang Dư Đoạt bất đắc dĩ mặc áo khoác lông thú vào, “Không có cái khác?”
“Cái này ấm nhất.” Trần Khánh trả lời rất săn sóc, không chê vào đâu được.
Giang Dư Đoạt mặc áo khoác vào, đi ra khỏi phòng an ninh.
Trình Khác cũng đi ra ngoài, nhìn một chút, cái áo khoác này mặc trên người Giang Dư Đoạt vậy mà cực kỳ… hợp, đặt vào bối cảnh khác chính là đầu lĩnh đám thổ phỉ.
“Đi thôi,” Giang Dư Đoạt nói, “Đi đến chỗ Lư Thiến lấy chìa khóa.”
“Không cần.” Trần Khánh từ đâu đó móc ra một chùm chìa khóa, “Tao vừa mới đi qua chỗ Tây tỷ cầm chìa khóa rồi.”
Trình Khác ngây người.
Sau khi nhìn thấy chìa khóa độ một giây, hắn đột nhiên có chút buồn bực.
Đúng, lại còn là cực kỳ buồn bực.
Trước đó hắn không nhận ra, đến lúc nhìn thấy chìa khóa, hắn mới phát hiện, bản thân có hơi… thất vọng.
“Đệch,” Giang Dư Đoạt chộp lấy chìa khóa, trừng mắt với Trần Khánh, “Con mẹ nó, mày cầm chìa khóa rồi còn lấy áo làm đếch gì! Cứ mang chìa khóa đến luôn không được à?”
“Mày bảo tao lấy áo khoác mà.” Trần Khánh nói.
“Tao bảo mày lấy áo khoác là vì muốn đi qua lấy chìa khóa.” Giang Dư Đoạt nói.
“Dù sao đi nữa chìa khóa cũng lấy rồi,” Trần Khánh nhìn điện thọai di động, “Áo mày mặc đến ngày mai đưa tao đi, tao giờ phải về tiệm trả xe, không có chỗ để áo.”
“Lượn đi.” Giang Dư Đoạt nói.
Trần Khánh quay người bỏ chạy.
“Này.” Giang Dư Đoạt đưa chìa khóa tới.
Trình Khác nhận lấy chìa khóa, do dự một chút, rồi kéo khóa áo ra.
“Đi lên rồi hẵng cởi.” Giang Dư Đoạt đi về hướng thang máy.
Trình Khác cùng y đi vào thang máy, mở cửa phòng ra.
“Nhanh thay khóa vân tay đi.” Giang Dư Đoạt nói.
“Ừm.” Trình Khác cởi áo khoác. “Cậu còn muốn ăn mì ăn liền không?”
“…Ăn.” Giang Dư Đoạt ấn ấn bụng, “Tôi ăn hai bát được không?”
Trình Khác nhìn y: “Được.”
Đi vào nhà bếp, Trình Khác nhìn hai bát mì ăn liền để trên bệ bếp, lập tức liền buồn bực.
Mẹ hắn vừa nãy đi loanh quanh trong nhà, chưa đi vào phòng ngủ và một gian phòng khác, nhưng nhất định đã đi qua cửa phòng bếp, cũng chắc chắn nhìn thấy hai hộp mì ăn liền để ở đây.
Hắn và chủ nhà trọ, lời nói không ăn khớp, đang định cùng nhau ăn tối, đã vậy còn là kiểu bữa tối tàm tạm chỉ có thể ăn cùng người khá thân thiết như mì ăn liền, mẹ hắn nhìn thấy mấy thứ này chắc chắn sẽ liên tưởng nọ kia, lúc về không biết có lại tố cáo với cha hắn không đây.
Tuy rằng đối với tính hướng của hắn, thái độ của cha cũng chỉ xem thường đôi chút, nhưng nếu mẹ hắn nói này nói nọ, trong lòng tự nhiên sẽ càng đồng tình hơn với phán đoán hắn là tên rác rưởi.
Trình Khác từ sau mười tuổi đã không hi vọng được bất cứ ai công nhận, cha có nghĩ thế nào cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn, điều duy nhất làm đau hắn là một số phán đoán chỉ dựa vào hiểu lầm, nhưng lại chẳng ai đứng ra giải thích cho hắn.
Trình Dịch ở điểm này rất giống cha, một khi đã có nhận định gì thì rất khó thay đổi.
“Để tôi làm đi?” Giang Dư Đoạt đi vào nhà bếp.
“Ra ngoài đi.” Trình Khác nói.
“Anh đứng ngẩn người ở đây được mấy phút rồi,” Giang Dư Đoạt nói, “Anh không đói nhưng tôi thì đói, sắp đói đến mức mắt cũng hoa lên rồi.”
Trình Khác liếc mắt nhìn y, quay người đi ra ngoài nhà bếp.
Mãi cho tới khi Giang Dư Đoạt bưng hai tô mỳ đi ra, hắn vẫn đang làm ổ trên ghế sofa không động đậy.
“Đây, ăn được rồi.” Giang Dư Đoạt nói.
Trình Khác đứng dậy ngồi vào một bên bàn ăn: “Cảm ơn.”
Giang Dư Đoạt không để ý đến hắn, ngồi xuống cúi đầu ăn xì xụp.
“Sao còn đổ mì ra bát làm gì,” Trình Khác nhíu mày, bực bội không hiểu ra sao vẫn không biến mất, không cẩn thận sẽ lại bùng nổ, “Chốc nữa còn phải rửa thêm hai cái bát.”
Giang Dư Đoạt nhìn hắn, đập đôi đũa trong tay xuống bàn.
Bộp một tiếng cực vang dội.
Trình Khác nhìn y.
“Còn có hai đôi đũa nữa,” Giang Dư Đoạt nói, “Rửa xong mẹ nó mệt chết được anh đấy à?”
Trình Khác không nói gì nữa, cúi đầu ăn mì.
“Tôi không biết mấy chuyện linh tinh trong nhà anh, nhưng nếu anh còn giận cá chém thớt lên người tôi một lần nữa,” Giang Dư Đoạt nhìn hắn chằm chằm, “Tôi đảm bảo tháng này anh không đứng lên nổi!”
Trình Khác vớt một ít thịt thái hạt lựu từ trong bát mì ăn liền ra, bỏ vào miệng chậm rãi nhai.
Không biết tại sao, thịt thái hạt lựu trong mì ăn liền một tí vị thịt cũng không có, ăn cực kỳ chán.
“Tính tình của anh có hơi tốt quá.” Giang Dư Đoạt vừa ăn vừa nói, “Em trai anh như vậy, phải tôi mười năm trước đã đánh cho nó thấy tôi là quỳ rồi.”
“Tôi từ lúc hai tuổi đã bắt đầu,” Trình Khác nói, “Nghe ba mẹ nói, đây là em trai con, phải nhường nhịn em nó, em nhỏ hơn con, con nhường em một chút, con lớn hơn em, tại sao không thể hiểu chuyện một chút… Tôi cực kỳ không thích nghe mấy câu như thế, cực kỳ chán ghét, tôi cũng chỉ lớn hơn nó có hai tuổi, cũng không phải lớn hơn nó hai mươi tuổi… Có điều lúc nhỏ cũng không nghĩ được nhiều như thế, chỉ thấy phiền…”
“Ừm.” Giang Dư Đoạt đáp.
“Thế nhưng thời gian dài, sẽ phát hiện ra, một mặt vẫn chán ghét, một mặt lại vẫn làm theo, không hiểu tại sao,” Trình Khác nói, “Giống như tẩy não, cậu hiểu ý tôi không?”
“Tẩy não?” Giang Dư Đoạt nhìn hắn.
“Đúng.” Trình Khác gật đầu.
“Tôi hiểu,” Giang Dư Đoạt cúi đầu gắp một đũa mì, như là muốn nói gì, cuối cùng cũng không nói, chỉ là lặp lại thêm một lần, “Tôi hiểu rồi.”
“Trình Dịch thông minh hơn tôi,” Trình Khác thở dài, “Mọi người lúc nào cũng thấy là tôi đang bắt nạt nó.”
“Đó gọi là khéo léo,” Giang Dư Đoạt nói, “Điểm này anh thật sự không so được với anh ta.”
“Thật ra lúc ra khỏi nhà,” Trình Khác nhìn mỳ trong bát, “Tôi vẫn cảm thấy vui vẻ, tôi chỉ muốn sau này không cần gặp mặt nữa, đường ai nấy đi, tôi không giúp được gia đình cái gì, cũng chẳng cần gia đình giúp tôi gì cả.”
“Ừm.” Giang Dư Đoạt đáp lời, bưng bát ngửa đầu húp cạn nước mỳ bên trong bát.
Trình Khác nhìn y để lại bát không trên bàn, hơi kinh ngạc: “Cậu ăn xong rồi à? Hai phần?”
“Tôi vừa nói tôi sắp đói bụng đến điên rồi còn gì,” Giang Dư Đoạt nói, “Lúc mẹ anh còn ở đây, tôi đã muốn vào nhà bếp tự mình ăn trước.”
Trình Khác nhìn y, đột nhiên nở nụ cười.
“Sao thế?” Giang Dư Đoạt tặc lưỡi.
“Cậu vừa rồi đúng là không có phép tắc,” Trình Khác nói, “Thấy người lớn vậy mà cũng không đứng lên.”
“Nếu chỉ có mỗi mẹ anh, tôi chắc chắn sẽ đứng lên.” Giang Dư Đoạt vung tay, “Mấu chốt là còn có em trai anh, tôi vừa thấy anh ta đã khó chịu chết đi được, tôi không thèm đứng, tôi không nằm luôn đã tốt lắm rồi.”
Trình Khác không nói gì, chỉ nhìn y cười.
“Anh không sao chứ?” Giang Dư Đoạt nhíu nhíu mày, “Mới vừa nãy còn giận dữ như dở hơi, giờ lại cười không để yên.”
“Không,” Trình Khác xoa mũi, “Chỉ là buồn cười.”
Ăn thêm hai đũa hắn liền buông đũa xuống, thở dài: “Không có khẩu vị, không ăn được nữa.”
“… Anh tổng cộng cũng mới ăn ba đũa,” Giang Dư Đoạt nói, “Khẩu vị của anh cũng quá ẻo lả đấy, tôi lúc nào cũng có thể ăn được.”
Trình Khác nhìn y.
“Không ăn nữa?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Ẻo lả thật sự không ăn nổi nữa.” Trình Khác nói.
“Cho tôi,” Giang Dư Đoạt đưa tay lấy bát tới, “Tôi lúc nãy cũng ngại nói, thật ra tôi vẫn chưa ăn no…”
“Cậu không phải không câu nệ này đó sao.” Trình Khác ngẩn người.
“Anh cũng không câu nệ lắm đó thôi,” Giang Dư Đoạt cười, “Ghét bỏ cốc của bảo vệ như thế mà cũng uống trà của người ta?”
“Mịe.” Trình Khác lại nghĩ tới mùi vị của cái trà Phổ nhĩ mật hoa quế kia.
Giang Dư Đoạt rất nhanh gọn đánh bay bát mì hắn vừa đưa, sau đó dựa vào ghế thở phào một cái: “No rồi.”
Trình Khác đứng dậy cầm bát đi vào nhà bếp.
“Anh nếu không muốn rửa thì để đó, tôi rửa.” Giang Dư Đoạt nói, “Đừng có tìm cớ trút giận lên tôi.”
Trình Khác không để ý tới y, cầm bát đi rửa.
Lúc ra khỏi nhà bếp, Giang Dư Đoạt đã đứng lên, đang định đi lấy áo khoác.
“Tôi đi đây,” y nhìn Trình Khác, “Chìa khóa của Lư Thiến đưa tôi đi.”
Trình Khác ném chìa khóa cho y.
Lúc nhìn thấy Giang Dư Đoạt mặc áo khoác đi ra cửa, hắn đột nhiên cảm thấy hơi hoảng loạn.
Không nói được tại sao, chỉ là không muốn ở một mình.
Lúc này, cho dù là Trần Khánh ngồi đây, cũng có thể làm hắn cảm thấy chân thật hơn một chút.
“Lão Tam.” Trình Khác gọi Giang Dư Đoạt.
“Gì?” Giang Dư Đoạt quay đầu lại.
“Tối hôm nay ở lại chỗ tôi đi.” Trình Khác nói.
“Sao thế?” Giang Dư Đoạt sửng sốt.
“Tôi không muốn ở một mình,” Trình Khác nói, “Quá trống trải.”
Giang Dư Đoạt nhìn hắn, đến nửa buổi mới gật đầu.
“Cậu ngủ giường đi,” Trình Khác lập tức nói, “Tôi ngủ sofa.”
“Ừ.” Giang Dư Đoạt cởi áo khoác, đi tới cửa phòng ngủ, đẩy cửa ra nhìn vào bên trong.
Hành động này nếu là trước đây, Trình Khác chắc chắn sẽ mở miệng ngăn lại, không thèm nể mặt y chút nào, nhưng bây giờ nhìn Giang Dư Đoạt đẩy cửa phòng ngủ ra, hắn vậy mà chẳng có cảm giác gì.
Con người ta, ở thời điểm yếu đuối lại có thể nhẫn nại mạnh mẽ như vậy.
“Thật ra tôi ngủ so..” Giang Dư Đoạt nhìn bên trong, nói một nửa liền quay đầu lại nhìn hắn, “Thiếu gia à, cái giường như vậy mà anh cũng không ngại bảo người ta ngủ?”
“Giường làm sao?” Trình Khác cực kỳ ngạc nhiên, Giang Dư Đoạt nằm trên giường hút thuốc còn gẩy tàn thuốc xuống đất, lại có mặt mũi đi soi mói giường của hắn?
“Vỏ chăn anh không bọc thì thôi,” Giang Dư Đoạt nói, “Ngay cả gối mà anh cũng cũng không thèm bọc?”
______________________________________________________________________________________
đường hoa quế: Thật ra mình nghĩ gọi là mật hoa quế thì đúng hơn, người ta thả một lớp đường rồi một lớp hoa ngâm trong bình thành mật như này.
Còn có loại viên trông rất đẹp
trà Phổ Nhĩ mật hoa quế: Phổ Nhĩ là một địa phương nằm ở gần phía nam Trung Quốc, nổi tiếng với loại trà cổ thụ, mọc trên các sườn núi, có chất lượng tốt.