Thuốc Giải (Giải Dược)

chương 22

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Hiệu quả rất được,” Hứa Đinh nhìn qua người xung quanh, “Giờ anh định đi luôn à? Không nghỉ một chút sao? Cùng ăn một bữa.”

“Không,” Trình Khác nói, “Vừa biểu diễn xong tôi cũng không muốn ăn gì, tôi xem những thứ này cũng không hiểu.”

“Đều là làm giả, đẳng cấp còn kém anh.” Hứa Đinh cười.

“Đừng có nịnh tôi.” Trình Khác cũng cười cười.

“Vừa nãy…” Hứa Đinh hơi do dự, “Tiểu Dịch đến.”

Trình Khác ngẩn người, nhíu mày: “Chuyện này tôi không hề nói cho ai biết trước.”

“Cậu ta biết được cũng không có gì lạ,” Hứa Đinh nói, “Mời nhiều người như vậy cơ mà, tôi chủ yếu là không muốn để cậu ta biết quá sớm… có điều không nghĩ tới cậu ta lại có thể đến thật.”

“Nó vào được?” Trình Khác hỏi.

“Không,” Hứa Đinh nói, “Tôi ngăn lại bên ngoài.”

Trình Khác nhìn gã, đột nhiên không biết nói gì, tính cách của Trình Dịch, cho dù dùng cách “ngăn” uyển chuyển cao minh thế nào, đều sẽ làm nó khó chịu.

“Không sao,” Hứa Đinh nói, “Tôi nói rồi, tôi không xen vào chuyện giữa hai người, tôi cũng không có gì muốn làm ăn với Trình Dịch, tôi muốn nể mặt thì nể, không muốn cũng không cần.”

“Trước đây cũng không phát hiện ra anh lại cứng như thế?” Trình Khác nói.

“Không cứng sao có ngày hôm nay.” Hứa Đinh nhìn Giang Dư Đoạt bên kia đang nhíu mày xem một bức tranh, “Tiểu Dịch đụng phải lão Tam, có lẽ cũng nói chuyện gì đó.”

“…Đệt.” Trình Khác cắn phải môi.

“Hẳn cũng không nói gì, chắc cũng chỉ có mấy chuyện kia,” Hứa Đinh nói, “Anh lúc nãy sao không cho cậu ta vào?”

“Tôi trước đây cũng chưa từng mang ai đi tham gia hoạt động, lại cũng không có thư mời,” Trình Khác nói, “Tôi thấy cậu ấy cũng không có hứng thú gì với mấy thứ này, ngay cả tôi cũng không có hứng thú.”

Hứa Đinh nở nụ cười, “Lần sau mang người cứ đưa thẳng vào là được.”

“Ừm.” Trình Khác thở dài, hắn không nghĩ kỹ như vậy, Giang Dư Đoạt bảo hắn không cần để ý, hắn cũng không để ý, sớm biết sẽ đụng phải Trình Dịch, hắn sẽ không để Giang Dư Đoạt cùng đến đây.

Giang Dư Đoạt tuy không coi hắn là bạn, nhưng đối với hắn, Giang Dư Đoạt đã không đơn giản chỉ là “chủ nhà trọ” hay một “người quen biết,” cho dù y xung đột nhỏ gì với Trình Dịch, cũng sẽ làm hắn lo lắng.

“Tôi cho xe đưa hai người về nhé? Lạnh như vậy.” Hứa Đinh đi về phía Giang Dư Đoạt.

“Không cần, anh còn một đống chuyện ở đây đấy thôi.” Trình Khác nói, “Bọn tôi gọi xe là được, vừa nãy cũng là gọi xe tới, hiện giờ có hoạt động, bên ngoài chắc chắn có taxi chờ.”

“Vậy được.” Hứa Đinh cười cười với Giang Dư Đoạt, “Tam ca, cảm giác thế nào?”

“Không hiểu nghệ thuật này đó của các anh.” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi cũng chỉ xem vẽ tranh cát còn hơi thấy thú vị, nếu như không có Trình Khác, tôi thà ra ngoài hóng gió đây.”

“Được, lần tới tôi mời Tiểu Khác biểu diễn, nhất định gửi thư mời cho cậu,” Hứa Đinh nói xong liền quay đầu nhìn Trình Khác, “Thật sự không ăn à? Mấy người Mễ Lạp Nhi cũng đi cùng.”

“Thật sự không ăn,” Trình Khác nói, “Tôi về đi ngủ.”

Hứa Đinh cũng không nài nỉ nữa, đưa bọn họ ra ngoài.

Hoạt động lần này, Trình Khác cũng không quen biết nhiều người, nhưng vẫn có một vài người quen, một đường đi ra hắn đều chào hỏi mọi người, đột nhiên có cảm giác quay trở về cuộc sống mấy tháng trước.

Có điều, không thể nói rõ là cảm xúc gì, không có hoài niệm, chỉ là cảm giác lâu rồi không gặp.

Đi ra khỏi cửa trung tâm nghệ thuật, hắn cùng Giang Dư Đoạt đã đi được nửa con đường, vậy mà cũng không thấy nổi một chiếc xe taxi nào, hắn có chút bực bội lấy điện thoại ra: “Gọi xe đi.”

“Cứ đứng trong gió lạnh như này,” Giang Dư Đoạt đi về một phía khác của giao lộ, “Lúc xe đến chắc đã đông thành biển báo giao thông.”

“Đi bộ về à?” Trình Khác nhìn y chằm chằm. “Vậy cũng không đi hướng đó, ngược rồi! Cậu mù đường à…”

“Đi tiếp mét là trạm tàu điện ngầm,” Giang Dư Đoạt quay đầu lại nhìn hắn, “Thiếu gia chưa từng ngồi tàu điện ngầm phải không, hôm nay tôi đưa anh đi mở mang tầm mắt một chút.”

“Tiếc quá, tôi đã ngồi mất rồi.” Trình Khác nhìn về phía trước, quả thật thấy không xa lắm có biển báo dấu hiệu tàu điện ngầm.

“Từng quẹt thẻ tàu chưa?” Giang Dư Đoạt từ đâu đó móc ra một cái thẻ ném cho hắn.

Trình Khác bắt được thẻ, nhìn qua: “…Chưa.”

“Chốc nữa cho anh quẹt thẻ chơi,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi mua vé.”

“Tôi cũng không phải thằng nhóc ba tuổi rưỡi nhà bên cạnh,” Trình Khác nói, “Còn chơi cái này.”

“Thằng nhóc kia còn không thèm chơi cái này đâu, ngày nào nó chả cùng bà nội đi tàu điện ngầm mua đồ ăn sẵn.” Giang Dư Đoạt nói.

Trình Khác thở dài, bỏ thẻ vào túi.

Sau khi vào trạm tàu điện ngầm, Giang Dư Đoạt đi mua vé, lúc qua trạm vẫn liên tục nhìn chằm chằm hắn.

“Tôi không đến nỗi cái thẻ cũng không biết quẹt!” Trình Khác nói.

“Ai biết được, bếp gas anh cũng không bật được đó thôi,” Giang Dư Đoạt nói, nghĩ lại liền nhỏ giọng hỏi một câu, “Em trai anh biết không?”

“Cái gì?’ Trình Khác giật mình.

“Tôi cảm giác chắc là cũng không biết, giờ nhìn thấy người giàu có nào đều cảm giác bọn họ có lẽ là không biết bật bếp gas,” Giang Dư Đoạt nói, “Huống hồ anh ta ngay cả xe cũng không lái được… Nói như vậy, anh ta còn vô dụng hơn anh đó.”

Trình Khác nhịn không được bật cười: “Mịe.”

Vấn đề Giang Dư Đoạt hỏi, hắn cũng chưa từng nghĩ tới, mấy thao tác sinh hoạt cơ bản hắn không biết, Trình Dịch sẽ biết sao?

Có điều dù biết hay không, Trình Dịch cũng sẽ không để mình rơi vào hoàn cảnh cần phải biết những thứ này.

Ga bọn họ cần lên tàu đông nghịt người, Trình Khác mấy lần đều muốn hỏi Giang Dư Đoạt hôm nay đụng phải Trình Dịch đã nói những gì, thế nhưng vẫn chẳng tìm được cơ hội, xung quanh đều là người, đủ các loại âm thanh hỗn độn.

Giang Dư Đoạt nhìn lại có vẻ giống như bình thường, không nhìn ra gì lạ.

Lúc đứng ở cửa toa xe chờ tàu tới, Giang Dư Đoạt đột nhiên nhíu mày.

“Làm sao thế?” Trình Khác lập tức hỏi.

“Đói,” Giang Dư Đoạt nói, “Vừa nãy Hứa Đinh bảo cùng ăn cơm, sao anh lại từ chối?”

“Hả?” Trình Khác ngẩn người, “Tôi nghĩ là cậu không muốn, ngoài Hứa Đinh còn có mấy người khác, tôi cũng không quen thân lắm.”

“Tôi cùng loại người gì cũng ăn được,” Giang Dư Đoạt xoa bụng, “Dù sao tôi cũng chỉ lo ăn, không nói chuyện với người ta.”

“Vậy hay là,” Trình Khác nghĩ ngợi, “Chốc nữa tôi mời cậu ăn đi, chỗ cho cậu chọn.”

“Được.” Giang Dư Đoạt lập tức ngẩng đầu nhìn tên trạm tàu điện, “Ngồi bốn trạm thì xuống.”

Tàu điện ngầm vào ga, lúc cửa còn chưa mở ra, hai người nào đó đã chen lên, dùng sức hai người đối chọi với một đống người đang xuống tàu, vậy mà còn cố chen được vào trong một nửa.

“Trước tiên để người ta xuống đã rồi hẵng lên.” Phía sau hàng người có người hô.

Hai người kia dường như không nghe thấy, vẫn tiếp tục chen.

Giang Dư Đoạt giật lấy áo hai người kia, kéo về sau một cái, lôi hai người kia ngã ngồi xuống đất.

“Làm gì! Mày làm cái gì!” Một tên nhảy lên chỉ vào y.

“Tao làm gì liên quan đéo gì đến mày?” Giang Dư Đoạt nhanh tay nắm ngón tay gã, lại đẩy tên vốn đang chuẩn bị đứng dậy ngã xuống đất, “Tao mẹ nó cũng không làm mày.”

Tay tên này lập tức rũ xuống.

“Lên tàu đi.” Trình Khác đẩy y.

Giang Dư Đoạt thả lỏng tay ra, hai người bọn họ lên xe, Giang Dư Đoạt cũng không đi vào trong, cứ đứng ở cửa quay người lại, nhìn hai kẻ còn chưa lên được: “Không lên được nữa rồi.”

Trình Khác đứng ở sau lưng Giang Dư Đoạt, không nhìn thấy vẻ mặt y, nhưng lại có thể tưởng tượng ra được, hai người kia cứ như vậy mà đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn cửa toa tàu đóng lại.

“Qua bên kia.” Giang Dư Đoạt xoay người, cầm lấy cánh tay Trình Khác kéo sang bên cạnh, tìm chỗ vắng người đứng lại.

“Tôi còn tưởng cậu định đánh nhau với bọn chúng kia.” Trình Khác nói.

“Sao thế được,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi nếu thật sự động thủ, cũng là một mình đánh hai tên đó, không đánh được.”

Trình Khác cười cười, không nói gì.

Phong cách một lời không hợp liền ra tay của Giang Dư Đoạt, cho dù là ở tình huống vừa nãy, hắn cũng không để ý, nhưng hiện giờ tiếp xúc với Giang Dư Đoạt được một khoảng thời gian, nhìn thấy bộ dạng này của y, vậy mà cảm thấy cũng thật thú vị.

Sa ngã!

Chính là sa ngã!

Bên tai hắn vang lên giọng nói của cha.

Có lẽ vậy.

Đi qua hai trạm, người xung quanh vắng đi một chút, Trình Khác cuối cùng cũng có cơ hội hỏi Giang Dư Đoạt về chuyện lúc nãy.

“Cậu hôm nay đụng phải Trình Dịch à?” Hắn nhỏ giọng hỏi.

“Ừm.” Giang Dư Đoạt nhìn hắn.

“Nó nói gì với cậu?” Hắn vẫn cố đè nén giọng, “Nó nói chuyện có lúc rất làm người khác khó chịu, cậu..”

“Anh ta có thể nói với tôi cái gì,” Giang Dư Đoạt nói, “Anh lo tôi đánh anh ta à?”

“Không phải,” Trình Khác cười, “Cậu hẳn là sẽ không đánh nó.”

“Cũng không chắc, hôm nay nếu Hứa Đinh không ra, tôi sẽ động thủ.” Giang Dư Đoạt tặc lưỡi.

Trình Khác ngẩn người: “Thật à?”

“Giả,” Giang Dư Đoạt thở dài, “Tôi cũng có phải thằng ngu đâu, loại người như em trai anh, tôi ra tay chính là tặng không cho anh ta, ít nhất cũng sẽ phải vào phòng tạm giam ngồi mấy ngày.”

Trình Khác không nói gì, trong lòng có chút khó chịu.

“Có điều có một chuyện…” Giang Dư Đoạt hạ thấp giọng.

“Cái gì?” Trình Khác hỏi.

“….Thôi.” Giang Dư Đoạt nhìn xung quanh, “Không có chuyện gì.”

“Tiên sư nhà cậu?!” Trình Khác cuống lên, “Không có chuyện gì thì đừng mở miệng thế chứ.”

Giang Dư Đoạt cười: “Chốc nữa đi, xuống tàu rồi nói.”

Mấy trạm sau làm Trình Khác cảm thấy có chút khó khăn, thật ra hắn có thể đoán được phần nào, đứa trẻ tò mò như Giang Dư Đoạt, muốn hỏi nhưng lại ngại nơi nhiều người không dám hỏi, đơn giản chỉ có thể là mấy chuyện kia.

Chỉ là hắn muốn biết, Trình Dịch có phải thật sự nói vậy hay không, còn nói cái gì.

Hắn không ngại người khác biết hắn thích đàn ông, nhưng hắn để ý Trình Dịch ở dưới tình huống như vậy, nhắc tới mấy chuyện này với Giang Dư Đoạt.

Ra khỏi trạm tàu điện ngầm, Giang Dư Đoạt dẫn hắn từ đường lớn nhộn nhịp rẽ vào một con đường nhỏ cũ kỹ.

“Cậu chọn chỗ nào vậy?” Trình Khác hỏi.

“Anh thích ăn lẩu lắm đúng không,” Giang Dư Đoạt nói, “Dẫn anh đi ăn bữa lẩu vừa ngon vừa rẻ.”

“Tôi tưởng cậu chỉ hoạt động trên địa bàn của cậu chứ.” Trình Khác nói.

“Thành phố này không có chỗ nào tôi chưa đi qua.” Giang Dư Đoạt vung tay, “Tôi còn quen hơn tài xế taxi nhiều.”

“Thế kia à,” Trình Khác cười, “Cậu rảnh lắm đúng không?”

“Cũng không hẳn,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi xem như là làm cho Lư Thiến, chuyện gì bà ấy không muốn làm đều vứt cho tôi.”

“Lương cao không?” Trình Khác hỏi.

“Tùy tâm trạng bà ấy.” Giang Dư Đoạt kéo hắn vào một con đường nhỏ khác “Có điều tâm trạng bà ấy vẫn luôn không tệ lắm.”

Con đường này mang hơi thở của thành phố cũ, hai bên đều là quán cơm nhỏ, thỉnh thoảng có mấy cửa hàng tiện lợi và quán trà sữa, không đến mức bẩn, nhưng đều rất cũ kỹ, nhà cửa nhìn có vẻ còn lớn tuổi hơn cả hắn.

“Đây nhà này,” Giang Dư Đoạt chỉ vào một cửa nhà, “Đến vừa khéo, đi chậm thêm chút nữa là phải ngồi chờ rồi.”

Trình Khác liếc mắt nhìn, một cửa tiệm nhìn không có gì nổi bật, hòa cùng con đường này thành một thể hoàn mỹ.

“Lẩu Tiểu Gia Cát, chi nhánh số hai.” Hắn liếc mắt nhìn, chỉ một cửa hàng như vậy, trước cửa lại dựng đầy xe, “Còn mở nhiều chi nhánh khác rồi à?”

“Chi nhánh cái rắm.” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi hỏi ông chủ rồi, mỗi chỗ này.”

“Vậy sao lại viết chi nhánh số hai.” Trình Khác không hiểu.

“Cho có vẻ khí thế, nếu tôi là ông chủ, tôi sẽ viết chi nhánh số , thế mới đủ khí thế.” Giang Dư Đoạt nói.

“Người ta hỏi cậu mười bảy chi nhánh kia ở đâu thì phải làm sao?” Trình Khác hỏi.

“Chào ngài, đây là chi nhánh đầu tiên nhà tôi mở trong thành phố,” Giang Dư Đoạt hất rèm lên, “Thơm không?”

Hơi nóng cùng mùi vị ớt tiêu cay bên trong rèm phả vào mặt, khiến hắn đột nhiên cũng cảm thấy đói bụng.

Giang Dư Đoạt chọn một bàn nhỏ nằm sát phía trong: “Ở đây đi, có hơi chật, nhưng không cần ghép bàn với người khác.”

“Quán này còn có bàn ghép?” Trình Khác hỏi.

“Đừng xem thường quán này nhỏ,” Giang Dư Đoạt cầm lấy thực đơn, nhanh chóng đánh dấu lên trên, “Bữa này anh mời đúng không?”

“Ừ.” Trình Khác gật đầu.

Giang Dư Đoạt liền xoạt xoạt một loạt dấu, sau đó hô một tiếng: “Phục vụ!”

Trình Khác đang bóc túi bọc đũa, bị một câu này của y làm chấn động đến mức tay run một cái, đũa xuyên qua túi bóng bay thẳng ra ngoài, rơi xuống mặt đất.

“Lấy thêm đôi đũa!” Giang Dư Đoạt hô một tiếng.

“Được rồi___” Bên kia, nhân viên phục vụ nào đó dùng cùng âm lượng đáp lại y.

Quán lẩu này diện tích không lớn, tầm hai mươi, ba mươi bàn, hiện giờ còn mấy bàn chưa có người, nhưng trong cửa hàng đã huyên náo tiếng người, cảm giác tất cả mọi người đều đang nói chuyện cười đùa.

Trình Khác cả người đều có hơi lâng lâng, bị bao bọc trong hơi nóng cùng đủ các loại mùi thơm, trên dưới trái phải đều là người, đủ các loại âm thanh vang lên, một câu nghe cũng không rõ.

Mà bầu không khí hò hét loạn lên này cũng không làm hắn khó chịu, ngược lại có chút mới mẻ, vui sướng khó giải thích được.

Mãi cho đến khi đồ ăn được mang lên hết, Giang Dư Đoạt giơ tay gảy vào sau gáy hắn một cái, hắn mới phục hồi tinh thần lại.

“Tôi đùa thôi!” Giang Dư Đoạt rót cho hắn một chén rượu đầy.

“Ừ.” Trình Khác gật đầu.

Giang Dư Đoạt cầm một đĩa thịt, rầm một cái đổ ào vào nồi, hắn lúc này mới nhớ ra, người này ăn lẩu cực kỳ cục súc, như thể đời trước bị chết đói.

“Ăn nhanh!” Giang Dư Đoạt nói với hắn, “Chốc nữa thịt già mất!”

“…Cậu bỏ ít đi một chút là không phải không già à?” Trình Khác hơi bất lực, gắp một đũa thịt từ trong nồi.

“Chút ít kia ăn chả có vị gì,” Giang Dư Đoạt cầm muôi vớt thịt trong nồi, đổ một muỗng thịt to vào bát hắn, “Ăn thịt phải ăn miếng to.”

Trình Khác hơi chần chừ, rồi gắp một ít thịt Giang Dư Đoạt múc vào bát hắn, chấm vào gia vị, bỏ hết vào miệng.

“Đã không?” Giang Dư Đoạt nhìn hắn.

“… Không nhai nổi,” Trình Khác nhíu mày, gian nan vất vả nói một miệng đầy thịt, “Đệch… Nóng…”

Giang Dư Đoạt cực kỳ vui vẻ nhìn hắn.

Nuốt xong mấy miếng thịt đầy ụ, Trình Khác buông đũa, uống một hớp rượu.

Sảng khoải thì đúng là sảng khoái, có điều mỏi quai hàm, hơn nữa ăn xong mấy miếng đầy, hắn cảm giác mình đã no rồi…

“Lúc cậu ở trên tàu điện ngầm, định nói chuyện gì thế?” Hắn nhìn Giang Dư Đoạt.

Giang Dư Đoạt uống một hớp rượu, cúi xuống bàn, nhích sang phía hắn: “Anh…”

Trình Khác nhìn y.

“Anh trước đây…” Giang Dư Đoạt nói, so với hắn lúc nãy một mồm thịt còn vất vả hơn, “Trước đây từng quen bạn… trai rồi đúng không?”

Trình Khác híp mắt lại một chút: “Là hỏi cái này?”

“Không phải,” Giang Dư Đoạt dừng lại, rồi cầm một đĩa thịt thả vào nồi, cầm muôi vừa khuấy vừa nói, “Là, em trai anh nói anh thích đều là… loại kia…”

Trình Khác cầm chén chậm rãi uống một hớp rượu, kiên nhẫn chờ y nói.

“Là loại kia,” Giang Dư Đoạt cắn răng, “Đáng yêu xinh đẹp.”

Trình Khác sặc một cái, nhanh chóng quay đầu sang.

“Có phải chính là loại kia,” Giang Dư Đoạt múc cho hắn một muôi thịt đầy, “Nhân yêu…”

“Cái gì?’ Trình Khác ho khan hai tiếng, cảm thấy giọng của mình đều mang theo dấu chấm hỏi đi ra.

Giang Dư Đoạt càng nói khó khăn hơn: “Đáng yêu…xinh đẹp nhân…”

“Im!” Trình Khác cố đè nén giọng cắt ngang chữ “yêu” chuẩn bị phát ra từ miệng y, “Giang Dư Đoạt, mẹ nó chứ, cậu bị ngu à?”

“Tôi mẹ nó cũng có phải đồng tính luyến ái đâu,” Giang Dư Đoạt trừng hai mắt, “Tôi nào biết các anh có khẩu vị gì! Nếu tôi biết còn phải hỏi anh à!”

Trình Khác uống một hớp rượu, cố đè nén kinh ngạc của bản thân, sau một lúc mới nhíu mày hỏi: “Trình Dịch nói à?”

“Anh ta không nói nhân… Chỉ nói đáng yêu xinh đẹp.” Giang Dư Đoạt rót rượu cho hắn.

Trình Khác thở dài.

“Anh ta có lẽ cho rằng tôi…” Giang Dư Đoạt hắng giọng, “Cho nên muốn khích tôi một chút đi.”

“Nghĩ rằng cậu là bạn trai mới của tôi?” Trình Khác cười.

“Ừm,” Giang Dư Đoạt gật đầu, có lẽ là hỏi ra được nên đã tỉnh táo lại, trên mặt khôi phục vẻ mặt thường ngày, “Em trai anh, thật đúng là nham hiểm, đã đến nước này rồi, nếu tôi thật sự là bạn trai mới của anh, tôi nghe câu này chắc chắn sẽ khó chịu.”

“Chuyện này có gì mà khó chịu, tôi cũng không thể thay đổi khẩu vị.” Trình Khác nói.

“… Mẹ nó, tôi cũng không phải bạn trai anh, anh thay khẩu vị cái rắm gì?” Giang Dư Đoạt nhìn hắn.

Trình Khác cười không nói gì.

“Aiiii,” Giang Dư Đoạt ăn hai miếng lại không nhịn được hỏi tiếp, “Có thật không?”

“Cái gì?” Trình Khác nhìn y, “Đáng yêu xinh đẹp?”

“Ừm.” Giang Dư Đoạt gật đầu.

“Đúng đó.” Trình Khác uống một hớp rượu.

“Tôi thật sự không hiểu,” Giang Dư Đoạt nhíu mày, “Anh đã thích kiểu như vậy, sao không thích con gái, con gái vớ bừa một người cũng xinh đẹp đáng yêu hơn đàn ông chứ?”

“Con gái không có ciu.” Trình Khác nói xong cũng cùng Giang Dư Đoạt ngây người.

Hắn nhanh chóng nhìn chén rượu, cũng mới chỉ chén thứ hai, hắn liền nhanh chóng liếc mắt nhìn bình rượu.

Mẹ nó, đây nhất định là rượu đểu.

“Tôi thật sự đã…” Giang Dư Đoạt nhìn hắn chằm chằm, “Xem nhẹ anh rồi.”

“Khách khí.” Trình Khác nâng chén với y, uống một hớp rượu an ủi.

Hoàn cảnh thật sự có thể thay đổi con người.

Chuyện như vậy, hắn trong hai mươi bảy năm qua chưa cần nói ra khỏi miệng, ngay cả ngẫm trong đầu cũng chưa từng.

Giang Dư Đoạt có lẽ cũng bị câu kia chấn động đến mức hơi không bình tĩnh, cúi đầu ăn xong mấy miếng thịt mới ngước mắt nhìn hắn.

“Còn bí ẩn gì cần tôi giải đáp cho cậu nữa à?” Trình Khác hỏi.

“Không còn,” Giang Dư Đoạt nói, “Cái gì cũng giải thích lại thành ra bình thường, một chút cảm giác thần bí cũng không có, còn gì vui à?”

“Chuyện này không có cách nào nói rõ với cậu,” Trình Khác nói, trước đây, người bên cạnh hắn biết rồi cũng sẽ không có phản ứng gì, cho dù có thể tiếp thu được hay không, theo phép tắc, cũng sẽ không có ai đạp lịch sự xuống dưới chân hỏi han hắn nhiều như vậy, nhưng nhìn dáng vẻ Giang Dư Đoạt, hắn lại không hề thấy khó chịu, ngược lại còn cảm thấy thú vị, “Hay cậu tìm một người đáng yêu xinh đem thử chút đi.”

“Ông nội nhà anh,” Giang Dư Đoạt đột nhiên lùi ra sau đập vào lưng ghế, “Mẹ nó, thiếu chút làm tôi buồn nôn.”

Người không để ý đến phép tắc, có lúc rất đáng yêu, có lúc lại làm cho lòng người đột nhiên hơi tổn thương.

Phản ứng thẳng thắn mà chân thành của Giang Dư Đoạt, nói thật, làm Trình Khác hơi bị tổn thương rồi.

“Vẫn là nghĩ như vậy mà,” Hắn cười cười, “Đáng tiếc tôi không có ông nội.”

Giang Dư Đoạt nhìn hắn không nói gì.

Trình Khác cũng không nói gì nữa, cầm chén uống một hớp rượu, gắp chút cải xanh trong nồi chấm chấm.

“Trình Khác,” Giang Dư Đoạt sau khi sững sờ một lúc, liền kéo ghế nhích về phía hắn, “Anh giận rồi à?”

“Không.” Trình Khác nói, “Vì chuyện này mà tức giận, tôi mười năm trước đã tức chết rồi.”

“Tôi không phải nói anh buồn nôn,” Giang Dư Đoạt nói nhỏ, “Anh như vậy tôi … không thấy buồn nôn, nhưng tự nhiên đặt lên người tôi, tôi lại hơi… buồn nôn.”

“Ừ.” Trình Khác liếc mắt nhìn y, “Ăn của cậu đi.”

Truyện Chữ Hay