04
Cuối cùng Nhậm Bách Nhiên chọn nằm ngủ dưới đất.
Để sếp nằm ngủ trên sàn nhà, tôi cảm thấy rất áy náy nhưng anh ta lại không chịu đổi với tôi.
Nhưng nếu tôi đoán được đêm nay sẽ là một đêm tôi không thể nào quên được thì tôi thà chạy ra ngủ ngoài đường còn hơn.
Trước khi tắm, Nhậm Bách Nhiên hỏi tôi có khăn tắm cho anh ta không, anh ta quên không mang theo.
Tôi đang bận thu xếp giường đệm, thuận miệng nói: "Trong ngăn kéo phía dưới cửa sổ có đó, hoàn toàn mới.”
Sau khi mở ngăn kéo ra, Nhậm Bách Nhiên giống như bị người ta ấn nút tạm dừng, cứng đờ người không nhúc nhích: "Nó ở đâu?”
“Anh lật xem bên dưới một chút, có thể nó bị lộn xuống dưới.”
“Lật lại sao?"Anh ta ngập ngừng.
Lúc này tôi mới quay đầu lại: "Anh không tìm thấy sao?"
Trước khi kịp nói xong, tôi đã c..hết lặng..
Tại sao lại có một ngăn kéo đầy đồ lót? Phần bên trên là ren hở to, bên dưới là voan, còn đính đá… Mù mắt tôi rồi.
Nhậm Bách Nhiên đã sớm đưa ánh mắt tránh đi: "Không có thì thôi vậy.”
“Có có!” Tôi vội vàng đóng ngăn kéo lại, mặt đỏ bừng: “Có thể mẹ tôi đã sắp xếp lại nên vị trí có chút thay đổi, khụ khụ.”
Chắc chắn rồi, tôi đã tìm thấy khăn tắm ở ngăn kéo phía bên kia.
Nhậm Bách Nhiên tắm rửa xong, trên người mang theo mùi hương thơm ngát, cũng không đeo cặp kính gọng nhỏ dính vào mặt kia.
Nghe nói anh ta cận thị rất nặng nên tôi to gan liếc nhìn thêm vài lần. Khi không đeo kính, gương mặt anh ta nhìn hiền lành hơn bình thường nhiều.
Hóa ra anh ta có đôi mắt hai mí. Làn da khá đẹp nhưng lại không biết cách chăm sóc.
Tôi nhìn chằm chằm hồi lâu, Nhậm Bách Nhiên đột nhiên quay đầu hỏi: "Cô nhìn đủ chưa?”
"Sao anh biết tôi đang nhìn anh?"
Nhậm Bách Nhiên cười lạnh: "Cô cho rằng tôi bị mù sao?”
“Không phải anh bị cận thị rất nặng sao?”
"Ai nói vậy?" Anh ta đặt cặp kính trước mặt tôi: “Mắt kính mỏng như vậy, cận nặng cái rắm. Hơn nữa, cũng chưa ai nói cho cô biết cho dù cận nặng đến mấy, cũng không phải là bị mù sao.”
Tôi rất xấu hổ. Vậy là anh ta vẫn nhìn thấy tất cả những việc tôi làm vừa nãy.
Căn cứ vào nguyên tắc càng nói nhiều càng sai nhiều, tôi nhanh chóng chui vào trong chăn, không muốn nói thêm một lời nào nữa. Nhưng mà, làm sao có thể ngủ được đây!
Đèn vừa tắt, mọi tiếng động trong bóng tối liền bị phóng đại lên rất nhiều lần.
Phòng ngủ của tôi không lớn, anh ta nằm sát giường tôi. Hơi thở của Nhậm Bách Nhiên luôn nhắc nhở tôi, trong phòng này có sự tồn tại của một người đàn ông, là vị sếp ma quỷ của tôi.
Nghẹt thở quá.
Tôi cũng không dám nói chuyện phiếm với anh ta, liền nhìn chằm chằm lên trần nhà. Nhìn đến nửa đêm, cuối cùng cũng có chút buồn ngủ. Nhưng chẳng bao lâu sau, tôi lại muốn đi vệ sinh.Tôi cẩn thận ngồi dậy. Muốn đi tới cửa, nhất định phải đi ngang qua Nhậm Bách Nhiên. Anh ta thở rất nhẹ, chắc là đang ngủ.
Nhưng khi tôi cố gắng đi vòng qua anh ta, có thứ gì đó vướng vào chân khiến tôi vấp ngã. Tôi lập tức ngã thẳng lên người anh ta.
Nhậm Bách Nhiên tỉnh lại.
“Tống Ngâm!” Anh ta nghiến răng nghiến lợi.
"Tôi định đi vệ sinh thôi!"
“Bỏ tay ra!”
“Cái gì cơ?”
Tay sao?
Tay... của tôi...
Oh, tôi cảm nhận được. Tay tôi... thế mà lại đang đặt ở một vị trí không nên chạm vào.
Tôi sợ tới mức giống như nhảy dựng lên, phắng ra chỗ khác. Kết quả trọng tâm không vững, tôi lại vấp thêm một cái......
Lần này, tôi ngã sấp mặt
05
Ngày hôm sau, tôi và Nhậm Bách Nhiên đều mang theo đôi mắt thâm quầng. Bố mẹ tôi ra ngoài từ sớm, để lại hai chúng tôi ở nhà. Bầu không khí rất căng thẳng, hai chúng tôi không nói chuyện với nhau.
Buổi chiều, trong khu chung cư đột nhiên phát ra một thông báo.
[Tiếp nhận thông báo của bộ chỉ huy phòng chống dịch bệnh, từ bây giờ khu chung cư chúng ta sẽ thực hiện phong tỏa toàn bộ. Xin mọi người phối hợp thực hiện, nghiêm túc ở nhà không ra ngoài. Nhân viên cộng đồng sẽ đi niêm phong từng nhà mọi người...]
Tôi cảm thấy rất bối rối.
Phong tỏa sao?
Ngay bây giờ ư?
Tôi gọi điện thoại cho mẹ, nhưng bà nói cho tôi biết, bà và cha tôi đều được sắp xếp trực khẩn cấp ở bệnh viện, không thể trở về.
Điều này có nghĩa là, tôi và Nhậm Bách Nhiên phải ở một mình, với nhau.
Ngay khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cả hai đều nhìn thấy sự lo lắng trong mắt đối phương.
Còn do dự cái gì nữa!!
Nếu không thể đi được, vậy mau chóng chuẩn bị đồ dùng cần thiết thôi!!
Tôi cầm điện thoại di động thao tác nhanh nhẹn một chút, mua một đống đồ lớn.
May là do ngăn chặn và kiểm soát kịp thời nên chỉ có khu chung cư chúng tôi bị phong tỏa, khu vực bên ngoài tất cả đều bình thường, đồ dùng và nhân lực hỗ trợ cũng không thiếu thốn.
Không lâu sau, nhân viên cộng đồng đã đưa đồ dùng giao đến tận cửa.
Mở túi nilon ra, một hộp bao cao su nhỏ dẫn đầu từ bên trong trượt ra. Ba chữ trên bao bì rất to, rõ ràng ai cũng hiểu, chói sáng làm mù mắt tôi.
Tôi cứng đờ người.
Tôi cảm giác được, Nhậm Bách Nhiên sau lưng cũng đơ luôn rồi.
Ánh mắt dò xét của anh ta cứ đặt trên đỉnh đầu tôi. Chỉ là một cái hộp rất nhỏ, nhưng dường như trở nên nặng ngàn cân......
Không biết trải qua bao lâu.
Nhậm Bách Nhiên: "Cô không nói lời nào, hay là còn chờ tôi giúp cô tìm lý do ngụy biện sao?”
Tôi:...
“Đây không phải là tôi mua, tôi cũng không biết tại sao nó lại ở đây!"
Vẻ mặt anh ta không có vẻ gì là bị thuyết phục, tin tưởng.
Tôi sụp đổ: "Cứu tôi với! Tôi làm sao có thể mua thứ đồ chơi này được? Tôi lại không bị điên!"
“Cô có điên hay không... "Anh ta thoáng dừng lại: "Cũng khó nói lắm.”
Anh ta là đang ám chỉ chuyện tối qua. Tôi lại càng không thể không làm rõ mọi chuyện được.
“Tổng giám đốc Nhậm, anh phải nghe tôi ngụy biện, à không, nghe tôi giải thích! Anh hãy xem lịch sử trò chuyện này, tôi căn bản không đặt món đồ này.”
“Cô có thể đặt đơn hàng riêng, rồi xóa lịch sử đi.”
“Không có khả năng! Không cần thiết!”
Anh ta mỉm cười: "Nhưng tôi cũng có thể hiểu được.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm: "Anh hiểu là tốt rồi.”
“Ngoại hình tôi không tệ, năng lực làm việc lại tốt. Cô có suy nghĩ như vậy cũng là bình thường.”
“Suy nghĩ gì?”
Anh ta nhướng mí mắt: "Mơ ước thân thể của tôi.”
Tôi: "......”
Thật sự lúc đó tôi có chút tuyệt vọng. Nhưng khao khát chiến thắng đã chiếm lấy tâm trí tôi. Không phải chỉ là nói nhảm sao, tôi không thể nào thua được.
Thế là đầu óc không mấy sáng suốt của tôi chợt xoay chuyển, tôi buột miệng nói: "Nếu tôi thật sự có suy nghĩ như vậy, mua hay không mua cái này cũng vậy mà thôi.”
06
Sau đó, nhân viên cộng đồng tới cửa nói cho tôi biết đã giao nhầm túi đồ dùng cho tôi. Túi này là của người khác mua.
Tôi gần như rơi nước mắt, suýt nữa hát được ngay tại chỗ "Bài hát xin cảm ơn".
Tôi vô cùng đắc ý nói: "Anh thấy chưa? Tôi trong sạch mà.”.
Nhưng bởi vì những lời nói bậy bạ kia của tôi, Nhậm Bách Nhiên không còn tin tưởng tôi nữa. Anh ta thậm chí còn kéo khóa áo khoác lên tận phía trên cùng, ngay cả cổ chân cũng dùng tất che kín, giống như một cô gái trong trắng kiên quyết giữ mình đến c..hết.
Đêm nay là đêm giao thừa, cho dù hoàn cảnh nào thì vẫn phải chào đón năm mới. Chỉ có điều, đối mặt với một đống lớn nguyên liệu nấu ăn mà bố mẹ tôi để lại, tôi rất đau đầu.
“Hay là... Tối nay nấu mì đi?”
Tôi đương nhiên cảm thấy, Nhậm Bách Nhiên cũng không biết nấu cơm. Ai ngờ anh ta xắn tay áo lên, trực tiếp đi vào phòng bếp.
Hai tiếng sau, tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn anh ta làm xong một bàn cơm tất niên. Không thể tưởng tượng nổi, các món ăn không chỉ bầy biện rất đẹp mà mùi vị cũng không tệ.
Hai chúng tôi ngồi trước TV, ăn cơm, chuyện trò và đón xem chương trình chào đón Giao thừa.
Thật bất ngờ, sở thích của tôi và Nhậm Bách Nhiên thế mà lại rất giống nhau. Những bộ phim yêu thích, những ca khúc hay nghe.. đều có sự trùng lặp rất lớn, thái độ đối với với các sự kiện thời sự cấp bách cũng gần như giống nhau.
Giống như gặp được một người bạn cũ xa cách đã lâu, mới buổi chiều còn khó chịu với nhau, hiện tại lại trò chuyện không dừng lại được, ấn tượng về nhau cũng thay đổi tích cực hơn nhiều.
Sau khi ăn tối xong, mẹ Nhậm Bách Nhiên gọi điện video tới. Tôi tự giác chủ động đóng vai bạn gái của anh ta. Mẹ anh ta vô cùng hài lòng, còn thêm Wechat muốn gửi lì xì năm mới cho tôi.
Tôi kể công với Nhậm Bách Nhiên: "Tổng giám đốc Nhậm, biểu hiện của tôi thế nào?”
“Rất tốt.”
“Vậy có phải anh nên thưởng cho tôi một chút không?”
“Bây giờ tôi sẽ phát bao lì xì trong nhóm công ty, cô có thể ngồi bên cạnh tôi tranh thủ đoạt lấy.”
Tôi nghe vậy lập tức nhấc mông đi qua.
Tôi nghĩ thầm, anh ta bên kia vừa phát phong bao, tôi bên này liền cướp lấy, trăm phần trăm có thể có thu hoạch lớn.
Đợi tôi chuẩn bị xong, Nhâm Bách Nhiên gửi 200 tệ đi.
Tôi nhấp chuột ngay lập tức, cướp là cướp được, nhưng lại chỉ thu về có mấy xu.
Anh ta lại gửi một cái khác.
Lần này thì tốt hơn, được ba tệ.
Tôi khóc không ra nước mắt: "Tôi đen đủi quá, sao tôi lại không phải là người may mắn nhỉ?"
Nhậm Bách Nhiên nói: "Vậy để tôi gửi thêm một cái nữa.”
Anh ta gửi.
Tôi cướp.
Anh ta lại gửi.
Tôi lại cướp...
Không biết sau bao nhiêu bao lì xì, cuối cùng tôi cũng có được "Vận may tốt nhất".
Tôi vui vẻ nhảy dựng lên.
Vừa quay đầu lại, tôi phát hiện Nhậm Bách Nhiên đang nhìn tôi, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt.
C..hết tiệt.
Sao anh ta trông có vẻ hiền lành thế nhỉ?