Thuê Nhà Cả Đời, Được Không Bà Chủ?

chương 17: ranh giới giữa lý trí và con tim

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ánh sáng chiếu vào mắt cô hiện lên hình ảnh hắn rất rõ ràng, nhưng tại sao lại đang mờ dần và biến mất. Cô giơ bàn tay nhỏ bé lên bắt lấy không khí, truy đuổi theo hình bóng của hắn nhưng vô dụng chỉ có thể chạm đến là hắn tan biến.

Bỗng cô nghe giọng hắn trong trẻo rõ ràng bên tai, hắn đang nói chuyện với một người phụ nữ " Em đừng tốt bụng quá, coi chừng người khác lừa. " cô tốt bụng sao? Hay người nào đó?

" Đó là bạn của em, em không thể bỏ mặc nó " giọng của người phụ nữ ngọt như kẹo đường, hắn thở dài rồi trả lời ngắn gọn " Tùy em ". Cô sợ hãi mở mắt, nhưng bóng hình đã mất rồi không một dấu vết nào cả sao? Nhưng cô lại nhắm mắt, từ khi hắn mất tích cô là lần đầu gặp hắn trong mơ.

- Tya. - giọng nói ngọt ngào trước lúc cô ngất lại một lần nữa vang lên kêu tên cô, cô dần dần mở mắt

- Tya, mày ổn chứ? Uống nước chút đi, chắc cổ họng đã khô rồi. - cô gái trẻ đẹp nhìn cô, một thân ảnh sang trọng đập vào mắt cô. Cô ngỡ ngàng s, s rồi mới chấn tỉnh mở miệng - Ỷ Lạc?

- Là tao. - cô gái tên Ỷ Lạc gật đầu thật mạnh, rất dứt khoát

- Lần trước tao nghe trợ lý mày nói, mày hủy chuyến bay về VN rồi mà. - cô càng ngạc nhiên hơn

- Tao tìm được cha mẹ ruột nên chuyển về đây ở chung với bà nội, cha mẹ tao mất sớm khi tao mới tuổi, nhưng về được hai, ba tháng thì bà nội mất. Tài sản trong nhà do tao thừa hưởng, theo như bà nội tao nói, tên tao là Mia. - Ỷ Lạc nói rõ ràng cho cô biết, cô cũng không quá bất ngờ. Ỷ Lạc từ nhỏ đã có dáng vẻ xinh đẹp, thông minh lại vô cùng quý phái cho nên là con gái nhà giàu cũng không phải việc lạ. Tuy là, cha mẹ nuôi đối xử không tốt với cô ấy thì Ỷ Lạc vẫn thẳng người hướng phía chân trời đi đến, cô ấy chưa bao giờ từ bỏ chỉ là, cô ấy đã từ bỏ tôn nghiêm chỉ vì thiếu tình yêu trầm trọng.

- Sao tao ở đây? - cô đau đầu, vừa xoa hai bên thái dương vừa hỏi

- Sáng hôm qua mày xông vào xe tao, tao đưa mày về đấy. - Ỷ Lạc vừa nói vừa nhận chén canh nóng trong tay vệ sĩ

- Ăn đi, canh giò heo đó. - Ỷ Lạc để lên bàn trên giường rồi nhìn cô - Mày ăn đi, Tuấn Anh với Bim đợi mày ở dưới lầu đó.

- Mày thông báo với họ sao? - cô khuấy nhẹ chén canh, không nhìn Ỷ Lạc

- Mày nghĩ đi, tao không cần nói thì với sức lực của Tuấn Anh chưa đây nửa tiếng đã tra ra rồi. - cô ấy cũng không nói dối, cô ấy cố tình giấu nhưng là họ h sáng đã gõ cửa nhà cô ầm ĩ, với cái miệng của Bim bằng cả cái chợ cộng lại cô sao chịu nổi.

Thay vì tỏ vẻ ngạc nhiên, cô lại im lặng, tay vẫn khuấy chén canh không có ý định ăn. Ỷ Lạc làm sao không nhận ra, cô ấy dù sao cũng đã làm bạn với cô hơn năm.

- Mày không ăn sao?

- Tao ăn không vô. - trừ khi tìm được hắn, cô sẽ ăn một bàn tiệc ngon nhất Việt Nam mới thôi.

- Tao nghe Bim kể, bạn trai mày bị mất tích sao? - Ỷ Lạc do dự dò hỏi

- Ừm. - cô vẫn lãnh đạm như thế

- Mày, đừng buồn nửa. Chúng ta phối hợp với công an sẽ tìm ra thôi. - Ỷ Lạc nắm tay cô, cô vẫn không rút tay lại. Trên tay của cô ấy, có chiếc lắc Vĩnh Cửu, cô nhìn chằm chằm vào chiếc lắc.

- Vĩnh Cửu? - cô nhìn nó

- À. - Ỷ Lạc giơ tay lên - Cái này là do bạn trai tao tặng, anh ấy nói " Muốn Vĩnh Cửu yêu tao. ". - vừa nói, ánh mắt của Ỷ Lạc lại sáng lên.

- Bạn trai mày? Tên... Thanh sao? - cô do dự

- Ừm, là Đình Thanh. - Ỷ Lạc nói nhỏ bên tay cô

- Anh ấy,... - cô định hỏi gì đó thì có tiếng gõ cửa, cánh cửa gỗ mở ra. Một người đàn ông khôi ngô, tuấn tú bước vào, gương mặt lạnh lùng nhìn cô bất giác bắn ra tia thân mật mà ngay cả bản thân cũng không biết.

- Mia, chúng ta sắp trễ rồi. - người đàn ông không để ý đến cô, nắm tay Ỷ Lạc dìu cô ấy đứng dậy

- À, đi ngay. - cô ấy xoay lại nhìn cô - Mày ở nhà nhé, tối về chúng ta nói chuyện.

Nói xong hai người thân mật bước ra khỏi phòng, người đàn ông còn ôm Ỷ Lạc vào lòng đầy thân thiết. Đỗ Thanh, là anh ấy, là người cô yêu. Cô cố gắng đứng dậy nhưng cơ thể suy yếu ngã xuống đất, cô nhìn chiếc lắc trên tay đã không còn sáng nửa hình như nó đã tắt ánh sáng hy vọng rồi.

Cô quyết định điều tra việc này, cầm điện thoại lên " Alo "

Trong bếp của biệt thự Ỷ gia có đầu bếp chính rất nhiều năm kinh nghiệm, còn một số phụ bếp từng làm việc ở nhà hàng năm sao. Bây giờ là giờ nghỉ, họ ngồi trên cái bàn lớn cùng tâm sự chuyện dưới đất, trên trời.

Một cô gái phụ bếp nhỏ nhắn nhìn người phụ nữ mập mạp đang ngồi trên ghế tựa, và hỏi - Chị Bình, em nghe nói thiếu gia là người từ chiếc máy bay rơi tháng trước được tiểu thư cứu phải không ạ?

- Ừm, nói nhỏ thôi kẻo ai nghe được. Tôi nghe ông tài xế nói, thiếu gia tên thật là Đỗ Thanh ca sĩ nổi tiếng đó, vì muốn thiếu gia mãi mãi ko nhớ cho nên tiểu thư chặn hết mọi thông tin trên mạng. - chị Bình bếp trưởng nổi tiếng là nhiều chuyện, ngây cả việc Ỷ Lạc từng bị ngã xuống đầm lầy cũng bị bà ta phanh phui ra và đã bị phạt làm thịt con chim làm món khác nhau chỉ với thời gian tiếng rưỡi.

- Woa, nếu như vậy? Cô gái được tiểu thư đưa về không phải là bạn gái của thiếu gia sao? - cô phụ bếp nhỏ nhắn lại nói

- Chứ còn gì nửa. Cô ta không biết đâu, dù biết cũng không làm gì được tiểu thư. - chị Bình lại nói

- Cô gái đó có mà buông tay thôi. - một nam phụ bếp lại nói.

... Họ tiếp tục thảo luận, chỉ có một bóng người nhỏ nhắn bên ngoài ghi lại toàn bộ vào chiếc điện thoại của mình. Miệng cong lên nụ cười khinh thường, nghĩ rằng chỉ có tiểu thư các cô thông minh sao?

- Chị à, tính sao? - Bim nhìn dáng vẻ tiều tụy của cô trên giường, thương xót

- Tối nay chị sẽ nói chuyện với anh ấy. - cô nhìn chiếc lắc trên cổ tay, nước mắt bất giác rơi xuống. Cô suy nghĩ mình có nên nói chuyện với Ỷ Lạc trước không? Nhưng, nếu Ỷ Lạc biết sẽ ra sao?

Nhưng cô lại quên một điểm, tháng trước chuyện tình giữa cô và hắn có thể nói là nổi tiếng nhất nước. Ngây cả cha mẹ cô cũng đến tận cửa nhìn con rể, bạn bè gần xa ngày nào cũng phải tiếp cả chục người đi. Ỷ Lạc làm sao lại không biết khi cô ta làm bên truyền thống tin tức chứ.

Tối hôm đó, cô thấy Đỗ Thanh một mình trên bờ biển. Cô lập tức đi đến, đứng ở phía xa hét to lên " Đỗ Thanh ". Đúng như dự kiến, hắn quay lại và cô đã mỉm cười

- Cô gọi tôi?

- Phải, Đỗ Thanh. Anh chính là Đỗ Thanh không phải Đình Thanh. - cô lắc đầu giải thích

- Cô nhầm rồi, tôi là Đình Thanh. - hắn nhíu mày, xoay người bước đi cô lại nói

- " Nếu như quá khứ không ai phạm sai lầm thì hẳn tất cả đã là thiên thần rồi, còn về tình yêu, yêu là yêu mọi thứ chứ không phải vì quá khứ tồi tệ của bất cứ ai mà hủy bỏ tình yêu thiêng liêng ấy. " - cô đã từng nói trên chương trình Ánh Hào Quang sau tôi.

- " Anh yêu em. Anh không muốn một ngày, anh sẽ biến thành khán giả của em đâu. " anh không muốn trở thành khán giả của em, sao bây giờ anh lại tự mình muốn đi ngang qua đời em chứ? - cô đau lòng chết đi được, cô không muốn cùng bạn thân tranh dành đấu đá vì một người đàn ông mất trí nhớ.

- Anh có nhớ, chúng ta đã nói như vậy không? - cô cố gắng hỏi hắn

- Cô... - đầu hắn đau lắm, nhưng lại lắc đầu không thể nhớ nổi - Tôi...

- Anh quên rằng, anh đã nói " Đừng sợ, anh luôn ở bên em. " bây giờ em rất sợ, sợ mất anh, em rất sợ. Xin anh hãy nhớ lại đi, à... Hình chụp của chúng ta, lúc chúng ta đi Hàn Quốc và lúc chúng ta ở nhà em. - cô đưa điện thoại và mấy bức vừa rửa ra cho hắn xem, hắn cầm điện thoại nhìn chằm chằm, bàn tay run run.

" Em yêu anh.

Anh ở đây, anh bên em.

Chúng ta sẽ như Vĩnh Hằng, Vĩnh Cửu được không em? "

- Tya... - cái tên mà trí nhớ mấy tháng qua đã quên, nhưng hôm nay đứng trước mặt người thường xuyên xuất hiện trong mơ của hắn lại vô cùng xa lạ. Hắn nhìn cô chằm chằm và nhìn vào điện thoại, giơ lên và ném đi.

- Anh... - cô mở to mắt

- Dù cô có là gì, tôi cũng không quan tâm. Tôi chỉ yêu một mình Mia thôi, nếu không vì Mia tôi đã tự tay bóp cổ cô rồi. -nói rồi hắn lạnh lùng rời đi, cô không thể từ bỏ. Cô chạy đến, ôm hắn từ phía sau bỗng não của hắn hoạt động cho biết cái ôm này ấm áp bao nhiêu so với cái ôm của hắn dành cho Mia mỗi ngày.

- Đỗ Thanh, anh là Đỗ Thanh không phải Đình Thanh. - cô quyết tâm ôm lấy hắn, không cho hắn một lần nữa rời bỏ cô.

" Bốp " một bàn tay bất giác rơi xuống mặt cô, hất cô ra khỏi người hắn. Ỷ Lạc lạnh lùng xô cô ngã, không cần biết cô là vì cái gì, chỉ cần cô đụng đến hắn cô ấy nhất định không tha thứ.

- Mày là tiện nhân, tao nói cho mày biết. Đây là bạn trai của tao, bạn trai mày sớm đã bị cá mập ăn thịt rồi. - Ỷ Lạc giận quá nên dáng vẻ và giọng nói chẳng kiêng nể cái gì

- Tại sao mày biết anh ấy bị cá mập ăn thịt? - cô ngẩng đầu nhìn Ỷ Lạc, ánh mắt quất cường đó tại sao lại khiến hắn dao động? Thực khó có thể tin được cô gái khi nãy nháo nhào bây giờ có thể thản nhiên như vậy, cô lại còn bình tĩnh hỏi Ỷ Lạc

- Mày không thấy tin tức à, mày đâu có ngu. - Ỷ Lạc khinh bỉ trả lời, cô lặng lẽ nhìn Ỷ Lạc ở trước mặt nhếch mép một cái - Tao cũng nghĩ mình ngu, ngu khi chủ động đánh dấu cuộc chiến trước.

- Mày....? - Ỷ Lạc khó hiểu nhíu mày

Khi nãy, cô cùng Bim chia nhau hành động. Cô không tin, nếu như Ỷ Lạc nghe thấy chuyện tình của họ sẽ có thể dửng dưng khiêu chiến sao? Ỷ Lạc mà cô biết là người quan tâm cô nhất, cô đi tìm hắn còn Bim dụ Ỷ Lạc đến bờ biển.

- Cô ấy là dùng kế thử mồi. - hắn nhàn nhạt trả lời, đúng là thần giao cách cảm. Ỷ Lạc tức giận ghen tị, nhận thấy cô có vẻ mệt mỏi định một cước đá cô ngất xỉu rồi thủ tiêu luôn trước mặt hắn cho hả giận. Chân vừa mới nhấc lên lại bị một chân khác đá mạnh vào cái chân đó, chân bị chấn động nên truyền đến cảm giác đau đớn cho Ỷ Lạc.

- Khốn kiếp. - một giọng nữ truyền đến, người phụ nữ đứng bên cạnh cô

- Mày làm như tốt đẹp lắm, có cần tao vạch trần mày trước mặt người đã bị mày lừa dối không? - Hứa Vy xuất hiện đỡ cô dậy, cùng đấu võ mồm với Ỷ Lạc

- Hứ, mấy năm ko gặp. Mày và Thư Đoàn vẫn ổn chứ? Lần đó có kẻ thứ ba chen vài, nếu không bây giờ tao và Thư Đoàn chắc đã có hơn ba đứa rồi. Nhưng tạ ơn trời, đã ban cho tao một chàng trai tốt hơn Thư Đoàn gấp nhiều lần. - Ỷ Lạc hơi ngạc nhiên, nhưng khôi phục tinh thần khá nhanh đã công kích lại cú đá lúc nãy

- Cảm ơn Ỷ tiểu thư quan tâm, nhưng, tôi muốn nói cho cô biết. Cướp bạn trai người khác, ngụy tạo chứng cứ, cô có khác gì kẻ thứ ba. - Hứa Vy lạnh lùng cười nhìn Ỷ Lạc, cô đứng bên cạnh Hứa Vy lặng lẽ nhìn hắn, ánh mắt hắn lạnh lẽo mà còn chán ghét khiến cô đau khổ ôm ngực.

- Ha ha, quá khen rồi. Cô không nghe, khi nãy Đình Thanh nói gì sao? Anh ấy yêu tôi, anh ấy càng không phải Đỗ Thanh. - Ỷ Lạc cười lớn, tay ôm cánh tay của hắn. Chiếc lắc vĩnh cửu đã tắt ánh sáng, biến thành màu xám xịt giữa một khu vực sáng chói của ánh hào quang.

- Cô... - Hứa Vy xông đến định cãi với cô ta, cô đã vội vàng kéo lại.

- Đủ rồi, đi, chúng ta đi. - cô suy yếu sức lực dựa vào người của Hứa Vy, thấy chán vẻ yếu đuối của cô càng làm Ỷ Lạc thêm khinh thường.

- Đi thì nên đi sớm. - Ỷ Lạc kéo tay hắn đi về biệt thự, để lại cho cô hai cặp mắt lạnh lùng. Tim cô đau nhói, cô ôm lấy ngực mình, cô khóc nhưng lần này nước mắt của cô không phải trong suốt mà là màu đỏ máu. Cô đã khóc đến mức, máu cũng chảy ra, nhỏ giọt lên cát.

- Tya, mày... - Hứa Vy sợ hãi ôm cô

- Tình yêu của tao nhỏ bé lắm phải không? Anh ấy không nhớ, anh ấy thực sự quên tao rồi sao? - cô ngã xuống cát, tay nắm lấy cát vàng lạnh lẽo.

- Yên tâm, tao hứa sẽ mang Đỗ Thanh về cho mày. - Hứa Vy ôm cô, cơ thể cô đã lạnh dần còn toát mồ hôi nửa.

...

Sáng hôm sau, khi cô thúc dậy. Điều đầu tiên cô làm, là hỏi hắn sao rồi. Bim thông báo, hôm nay hắn ở nhà một mình cô lại không ngần ngại thay đồ bước xuống giường mặc dù đang sốt cao.

Đến trước cổng nhà, cô bị vệ sĩ chặn lại vì Ỷ Lạc đã có lệnh. Cô không chịu thua, vì ánh mắt quất cường của cô đã khiến Tuấn Anh ra tay giúp cô đáng ngất bọn họ, đập bể màn hình camera quan sát, cô đi vào rất nhanh vì sợ lại bị làm phiền.

" Rầm " cánh cửa kính bị cô đập bể và đường đường chính chính đi vào. Hắn kinh ngạc nhìn cô, vẫn lạnh lùng dựa vào tủ đọc sách - Cô vào bằng cách nào?

Cô không trả lời, dùng sức lực cuối cùng chạy đến nhào vào lòng hắn, nhón chân hôn hắn. Tay hắn cầm quyển sách bỗng nhiên bất động, hồi ức, hồi ức đẹp đẽ của ai vậy? Cô gái trước mặt từ lúc nào đã không còn cảm giác chán ghét nửa chứ, chỉ có yêu thương.

Trong hồi ức, hắn gặp một cô gái nhỏ nhắn tay ôm tiều hài tử từ con đường bên kia đi qua con đường bên này, cô gái ấy không muốn nhìn mà mắt lại rất tò mò. Dáng vẻ vô cùng buồn cười, rồi bỗng dưng xuất hiện một cô gái mặc chiếc đầm dự tiệc hồng đứng trước mặt hắn mặc cho hắn chiếm tiện nghi.

" Pha lê vĩnh hằng và pha lê vĩnh cửu ở cùng một chỗ, nghĩa là hiện thân của hai vị Thần đang yêu nhau. "

Yêu nhau? Họ đang yêu nhau hay sao? Trong hồi ức, hắn thực không nhìn rõ mặt cô gái ấy, cô gái mơ hồ lắm. Bỗng khuôn mặt ấy đang hiện ra thì một bàn tay từ phía sau kéo hắn lại và đồng thời đẩy cô ra, cô sức khỏe yếu kém nên có chút lảo đảo. Khi giữ được thăng bằng thì đôi tay khi nãy đẩy cô xuống hồ, nước bắn lên tung toé.

- Tao còn cho rằng, vì quá nhớ nhung người yêu nên mày mới có thể nhìn lầm. Không ngờ, ngay cả bạn trai của bạn cũng không tha. - giọng nói nữ giới khinh thường, cô ở dưới nước đã không thể ngôi lên được, lỗ tai ù ù.

Cô ấy không biết bơi?

Vừa định nhảy xuống thì bị Ỷ Lạc kéo đi, không cho hắn có cơ hội giúp cô.

- Yên tâm, cô ta biết bơi. - Ỷ Lạc ghen với thái độ đó của hắn

- Nhưng... - hắn nhìn cô, trong lòng dâng lên cảm giác đau nhói

- Anh quan tâm cô ta sao? - Ỷ Lạc nhíu mày

- Anh chỉ sợ, cô ta chết trong biệt thự, lại còn bị mang tiếng xấu. - hắn lạnh lùng thì sao, hắn vẫn rất lo lắng cho cái cô gái ngốc kia ở dưới nước.

Ỷ Lạc im lặng.

Hắn không thể từ bỏ Ỷ Lạc, cô mới là người phụ nữ trong trí nhớ của hắn. Đúng như vậy.... Nhưng não thì nghĩ một đằng, tim thì suy một nẻo. Hắn không biết, lý trí và con tim cái nào mới đúng đây?

Truyện Chữ Hay