Chương
Editor: Viên Đường
---
Hai từ "gái gọi" thốt ra từ miệng Kiều Nhuế khiến Hứa Nhu Gia vô cùng bất lực, cả đời này cô chưa bao giờ cảm thấy cạn lời như bây giờ cả.
Khoé môi cô giật giật, cô không hiểu bản thân đã làm hay nói gì mà Kiều Nhuế lại cảm thấy cô giống "gái gọi" nữa?
Kiều Nhuế khóc một lát rồi ngừng, không nghe được lời hồi đáp từ Hứa Nhu Gia làm nàng vô cùng mất mát, bèn cúi đầu ngồi trên giường, chẳng biết đang suy tư cái gì nữa.
Hứa Nhu Gia định thần, hai tay cô nắm lấy bả vai Kiều Nhuế, trịnh trọng nói: "Không biết tại sao em lại hiểu lầm, nhưng chị muốn nói với em rằng---"
Cô ngừng một lát rồi nói tiếp: "Chị không phải gái gọi."
Chỉ một câu này đã khiến Kiều Nhuế ngẩn người, cộng thêm hốc mắt đỏ ửng vì khóc lúc nãy càng làm nàng trông buồn cười hơn.
Khi Hứa Nhu Gia cho rằng đối phương đã hiểu được lời giải thì của mình thì Kiều Nhuế lại đẩy cô ra.
"Chị đừng gạt em, em biết cả rồi." Kiều Nhuế giận dỗi đẩy cô, nàng quay mặt đi chỗ khác.
Lời giải thích từ chính chủ thì không nghe, lại một hai tin tưởng mấy lời đồn đãi từ chốn nào khiến Nhu Gia vừa giận vừa buồn cười, cười xong lại ý thức được một vấn đề.
Hứa Nhu Gia bỗng trầm mặc, sau đó lại hỏi: "Tại sao em nghĩ chị là "gái gọi"?"
Kiều Nhuế nhíu nhíu mày, đại não đang hỗn độn của nàng chỉ nghe được hai từ mấu chốt kia, nàng nhìn Hứa Nhu Gia, mi mắt rũ xuống. Dù nàng không muốn nói từ này chút nào, nhưng nàng hy vọng Hứa Nhu Gia "quay đầu là bờ".
Nàng há miệng thở dốc, cổ họng chua chát nói: "Dơ."
Khoé môi Hứa Nhu Gia cong lên, tiện đà hỏi: "Vậy em cảm thấy chị dơ sao?"
"..." Ánh mắt Kiều Nhuế quét từ cánh tay trắng nõn đến móng tay bóng loáng gọn gàng của Hứa Nhu Gia, cộng với vẻ mặt an tĩnh luôn cười nhẹ của cô, tất cả chẳng dính dáng đến từ "dơ" chút nào.
Mặc dù Hứa Nhu Gia là "gái gọi" nhưng nàng không muốn áp cái từ ấy lên người cô.
Kiều Nhuế lặng im hồi lâu, nàng không nói gì, tựa như từ ngữ đã nghẹn lại trong họng.
Hứa Nhu Gia lại cười, cô vươn người sang, bàn tay nắm lấy cằm của nàng, khoảng cách này khiến cả hai cảm nhận rõ hơi thở của đối phương.
"Dơ hay không thì em phải tự mình kiểm tra mới biết." Hứa Nhu Gia nói.
Kiều Nhuế không hiểu ý của cô, cũng chẳng biết phải nói cái gì, thế là nàng cứ ngơ ngác nhìn cô.
Sau mười bảy giây, Kiều Nhuế gục ngã.
Nàng bắt lấy cánh tay đang nắm lấy cằm của mình, khoảnh khắc da thịt hai người chạm vào nhau, Kiều Nhuế chưa kịp suy nghĩ thì lý trí đã đứt đoạn. Nàng ngửa đầu, môi hôn lên cằm Hứa Nhu Gia, sau đó người kia cười với nàng.
Chẳng phải là nụ cười nhàn nhạt như thường ngày, thay vào đó là một nụ cười ấm áp, ánh mắt của cô hiện rõ ý câu dẫn, tựa như đang cười nhạo nàng chỉ dám làm đến mức này.
Đương nhiên, nụ cười ấy khiến Kiều Nhuế như bị khiêu khích, nhưng trên thực tế nàng chỉ đang tìm lý do cho hành động của mình mà thôi. Nàng nhắm mắt lại, áp khoé môi đang run run của mình lên cánh môi mềm mại của người kia.
Trên đời này làm gì có chuyện rượu say loạn tính cơ chứ, chỉ có người mượn rượu để phóng thích những ham muốn mà bản thân đã giấu kín mà thôi.
Kiều Nhuế cũng không ngoại lệ.
Nàng đã mơ một giấc mơ, ở trong đó, hai người miệt mài làʍ ŧìиɦ, như thể ngày mai sẽ không bao giờ đến, thanh âm quyến rũ của đối phương khiến cả người nàng nhũn ra.
Đột nhiên, tiếng chuông báo thức vang lên.
Kiều Nhuế híp mắt, theo phản xạ vươn tay muốn cầm điện thoại. Thế nhưng thứ mà nàng chạm phải không phải là vật cứng và lạnh, ngược lại có chút ấm áp và mềm mại, như là...
Kiều Nhuế bật dậy trong tíc tắc, nàng vừa quay đầu qua đã thấy gương mặt của Hứa Nhu Gia, điều này khiến Kiều Nhuế kinh ngạc đến mức há hốc mồm.
Hứa Nhu Gia không để nàng có cơ hội nói gì mà ngồi dậy theo, chẳng biết cô đã mặc chiếc áo sơ mi trắng từ lúc nào, "Nếu em không phiền thì chị đi tắm trước nhé."
Kiều Nhuế lặng người, sau khi Hứa Nhu Gia ra ngoài thì mới hoàn hồn, nàng nhéo mạnh đùi mình, cảm giác đau điếng khiến nàng suýt rơi lệ.
Nàng chậm rãi nhớ lại tối hôm qua, sau đó lại cúi đầu nhìn vào cơ thể trong chăn của mình, hoá ra những chuyện kia không phải là mơ, tất cả những chuyện đó đều là thật. Phát hiện này làm mặt Kiều Nhuế đỏ bừng.
Nửa giờ sau, hai người ăn mặc chỉnh tề ngồi trên sofa.
Kiều Nhuế không dám nhìn thẳng vào mắt Hứa Nhu Gia, nàng có chút chột dạ và hồi hộp. Hai tay nàng đặt trên đầu gối, lòng bàn tay co quắp, nàng mở miệng, "Cái kia..."
"Ừm?" Hứa Nhu Gia cũng không nóng nảy, cô lẳng lặng chờ nàng nói tiếp.
Một lúc lâu sau, Kiều Nhuế lấy hết can đảm, nàng nhìn vào mắt Hứa Nhu Gia, "Em sẽ chịu trách nhiệm."
"..." Nụ cười trên mặt Hứa Nhu Gia tắt ngúm, cô cắn môi, "Chịu trách nhiệm?"
"Tối qua... Em là người chủ động trước, cho nên em sẽ gánh vác hậu quả!" Kiều Nhuế đỏ mặt, nàng không phải là loại người dùng cái cớ say xỉn để trốn tránh trách nhiệm.
Nàng vô thức siết chặt quần, không dám nhìn đối phương nữa mà cúi đầu, lắp bắp nói, "Chị, chị có đồng ý, à ừm, ở ở, bên em..."
Kiều Nhuế nghĩ, nếu hai người có thể ở bên nhau cũng tốt, ít nhất nàng sẽ có tư cách bảo Hứa Nhu Gia từ bỏ công việc kia, dù sao ở nhà để nàng nuôi vẫn tốt hơn làm gái gọi.
Ý cười của Hứa Nhu Gia hoàn toàn biến mất, cô nhìn Kiều Nhuế từ trên xuống dưới, thu hết biểu cảm túng quẫn và những động tác nhỏ nhặt của nàng vào mắt.
Cô bình tĩnh mở miệng, "Chị không cần em chịu trách nhiệm."
Hả?
Kiều Nhuế sửng sốt, nàng ngẩng đầu nhìn cô, trên mặt tràn ngập nghi hoặc cùng hoảng loạn.
Không cần nàng chịu trách nhiệm nghĩa là sao? Cô không muốn ở bên nàng hả? Vậy tại sao...?
Nàng không muốn Hứa Nhu Gia nhẹ nhàng nói ra những lời bâng quơ kiểu: "Tối hôm qua chỉ là tình một đêm mà thôi, mấy chuyện này là chuyện bình thường với người trưởng thành mà."
Hứa Nhu Gia không muốn nhiều lời, cô đứng lên, nhìn Kiều Nhuế một hồi lâu, "Em hãy suy nghĩ thật kỹ đi, khi nào thông suốt rồi hãy đến tìm chị."
Nàng muốn Kiều Nhuế thoải mái thừa nhận nàng thích mình và muốn ở bên mình, chứ không phải vì một lý do miễn cưỡng như "trách nhiệm".
Chuyện tình cảm không phải là chuyện có thể miễn cưỡng được.
Hứa Nhu Gia đi đến cửa thì bỗng dừng lại, cô quay đầu nhìn về phía phòng khách, ánh mắt hai người chạm phải nhau.
"Còn có một việc chị muốn làm rõ với em." Bàn tay cô phủ lên tay nắm cửa, cảnh tượng tối hôm qua xẹt qua đầu cô, cô gằn từng chữ, "Chị thật sự không phải gái gọi."
Trước khi đóng cửa, cô có thể nhìn thấy sự biến hoá trên mặt người kia, từ ngơ ngác chuyển sang kinh ngạc rồi lại vui sướng, ba loại cảm xúc này thay phiên nhau xuất hiện trông rất buồn cười, thế là trong lòng cô cũng hả giận một chút.
Đột nhiên nhận được tin vui khiến Kiều Nhuế phải mất một lúc mới hoàn hồn, lúc trước vì thân phận của Hứa Nhu Gia nên nàng mới rối rắm đến mức ruột gan cồn cào, cảm xúc của nàng vừa khó chịu lại vừa mâu thuẫn.
Thế nhưng, giờ chính miệng Hứa Nhu Gia đã nói với nàng rằng cô ấy không phải gái gọi!
Đối với Kiều Nhuế thì chuyện này còn vui hơn việc nhặt được tiền, nhưng vấn đề là – cái tin tức vớ vẩn này từ đâu mà đến?!
Vì chậm trễ thời gian nên Kiều Nhuế vội vàng thu dọn đồ đạc rồi chạy thẳng ra ngoài để đi làm. Trên đường đi còn không quên gọi Minh Nam để hỏi tội.
Dường như người bên kia chưa tỉnh ngủ nên mơ màng nói, "Cái gì thế, mới sáng sớm đã gọi mình rồi... Chết mất thôi..."
"Mình hỏi cậu!" Kiều Nhuế thở phì phò, "Tại sao cậu lại bảo Hứa Nhu Gia làm gái gọi! Cô ấy có phải đâu!"
Hai từ "gái gọi" khiến Minh Nam tỉnh hẳn, cô nghi hoặc hỏi lại, "Mình bảo cô ấy làm gái gọi khi nào? Mình có nói bao giờ đâu! Với lại, nếu cô ấu làm gái gọi thật thì mình đã không giới thiệu cho cậu rồi! Cô ấy vốn không phải là gái gọi mà!"
Minh Nam vừa nhắc đến "gái gọi" vừa gào to như vậy làm Kiều Nhuế như cảm nhận được cảm xúc của Hứa Nhu Gia ngay lúc đó...
"Gái gái gái cái đầu cậu ấy, chả phải lúc đó cậu bảo nghề của cô ấy rất đặc biệt à! Không phải là gái gọi thì là cái gì nữa!?"
"Bạn yêu ơi." Minh Nam cạn lời, "Mẹ nó, ý của mình khi nói nghề nghiệp của cô ấy có chút đặc biệt khác hẳn với ý của cậu đó!"
Kiều Nhuế càng gào to hơn, nàng hùng hổ đáp trả, "Thế rốt cuộc cô ấy làm nghề gì!? Nếu không phải nghề phi pháp thì đặc biệt chỗ nào chứ!!"
"Mình nói đặc biệt có nghĩa là không thể biết được nghề nghiệp cụ thể của cô ấy." Minh Nam dừng lại, "Phải nói là cô ấy rất giàu, sở hữu mấy căn nhà ở trung tâm thành phố và cả đống nhà ở vòng ba nữa, người người nhà nhà đến xin thuê nhà của cô ấy, nói vậy thì một người không phải người địa phương như cậu liệu có hiểu rõ không? Cô ấy không có nghề nghiệp cố định, đương nhiên một phú bà như cô ấy chẳng cần làm việc cũng chả sao, ngày ngày cô ấy sẽ đi đầu tư chứ không gửi tiết kiệm như chúng ta, ý là cô ấy rót tiền vào mấy công ty, ngoài ra còn có mấy cửa hàng nữa."
"Cô ấy cực cực giàu, thế mà khi mình giới thiệu cho cậu thì mẹ nó cậu cho rằng người ta làm gái!? Đầu cậu đựng cái gì thế?! Đừng nói với mình là cậu nói với cô ấy rằng cô ấy làm gái gọi đó!?"
"..." Biểu cảm trên mặt Kiều Nhuế dần cứng đờ, nếu có thể quay ngược thời gian thì nàng sẽ quay về tối qua để bịt miệng mình lại.
Lời của Minh Nam đã giải thích hết mọi hiểu lầm, Kiều Nhuế vốn muốn xin lỗi Hứa Nhu Gia, nhưng câu sau đã khiến ý tưởng này không dám thực hiện, tâm trạng nàng cũng trở nên phức tạp.
Một kẻ làm công ăn lương bình thường như nàng mà lại nói muốn nuôi cô, thật là buồn cười mà.