Âm Dương Hỏa bị thổi bay đi bởi một vụ bạo phát khổng lồ, cuối cùng sau một hồi kịch liệt kêu gọi, hệ thống không đáng tin cậy lại xuất hiện và trở thành trợ lực lớn nhất cho Trạch Dương.
Nở nụ cười gằn, thoi thóp giữa bờ vực sinh tử như vậy không phải vui hơn sao? Thu thập mỹ nhân khắp thiên hạ và tranh giành ngôi vị chúa tể đế vương.
Đây là giấc mộng của mọi thằng con trai có khát vọng, và anh chính là tuýp người đơn giản như vậy, cho nên coi như đối phương có là ai, cũng không được quyền cản trở anh.
“Cút đi”
Giống như trở thành một người hoàn toàn khác, quanh thân Trạch Dương tỏa ra bá khí của bậc vương giả đẩy lùi Dương Ninh Ninh.
Đây là một trong các vật phẩm anh trao đổi với hệ thống, dùng điểm thưởng nhận từ các nhiệm vụ để mua lấy mười phút bất bại.
Khác với lần trước, lửa của Dương Ninh Ninh bị đóng băng lại và đẩy ngược về sau, cô cũng không tránh khỏi bị tổn thương.
“Muốn thắng ta? Chỉ bằng ngươi… còn quá sớm rồi!”
Khinh thường nhìn mỹ nữ dưới thân với khuôn mặt bị thương, vệt máu chảy một bên đầu, coi như vậy nhưng vẫn xinh đẹp đến dị thường.
Trạch Dương phóng tới như một tia chớp, giống như phá không mà đến, vận dụng phép thuật không gian xuất hiện đằng sau Ninh Ninh.
Nhanh, thật nhanh, cô biết được, nhưng không cản lại được…
ẦM!
Sau lưng bộc phát một vụ nổ, cái chân bị đốt đến còn bạch cốt đã sớm được chữa trị nguyên vẹn, hơn nữa hắn còn ăn miếng trả miếng, đem cột sống của Ninh Ninh đạp gãy vài cái.
Cảm giác tê liệt mất cảm giác khiến Dương Ninh Ninh hít một nguồn khí lạnh, nhanh chóng tạo ra một màn chắn chặn lại trước mặt.
Tiếng bước chân ở bên cạnh làm cô trợn tròn mắt, ngay khi vừa kịp để ý, một cước thật nhanh từ bên hông đã đạp vào mặt Ninh Ninh.
Gần như mấy cái răng bị đá tung, một bên má bầm tím, tàn tạ bay lên trời rồi rớt bạch xuống đất lăn vài vòng.
Hệt như con thú cưng ngu xuẩn bị chà đạp, giờ khắc này Ninh Ninh chẳng còn chút khí thế hay lực chấn nhiếp nào.
Chỉ như một nhân vật phụ bóng mờ làm tảng đá kê chân cho anh bước lên, đúng vậy, thế giới này tất cả mọi người đều là vật làm nền cho Trạch Dương ta tỏa sáng.
“Hahaha… cảm giác thế nào hả, con khốn!!”
Bật cười lên sung sướng, cuối cùng cũng thoát khỏi cảm giác bị độc xà ngắm nhìn, Trạch Dương tìm lại được sự tự tin cho chính mình.
Hành hạ Dương Ninh Ninh không ngừng, cô vẫn cứ yếu đuối như vậy rơi vào thế hạ phong, hoàn toàn đánh không được, mà né cũng không xong.
Đau đớn, khổ sở, xương cốt bị đập gãy, toàn thân không chỗ nào không bị thương.
Cái gì mà thu thập mỹ nữ khắp thiên hạ chứ, nếu không dùng được vậy thì phải phá hủy, ý niệm của anh chỉ có thế.
Giống như lúc gặp được Alivia, nữ tinh linh tóc vàng xinh đẹp ấy thật cuốn hút, thật quyến rũ và tươi sáng.
Nụ cười tươi như ánh mặt trời rạng rỡ khiến Trạch Dương không khỏi muốn độc chiếm cho chính mình, và anh đã làm như vậy.
Tách rời mối liên kết giữa Alivia và Mole, so sánh về ngoại hình, anh có gì thua kém? Về thực lực, anh cũng bỏ xa cái cây cổ thụ ngu xuẩn đó, tiền tài lại càng không phải nói.
Thế giới này đáng lý ra phải xoay chuyển quanh anh chứ? Một cô gái từ bỏ ở bên cạnh nam chính, con trai của thiên địa, vậy thì nàng ta đáng chết.
…….
Đầu anh đau quá, Trạch Dương cảm thấy khó chịu đưa tay lên trán, một vài trí nhớ tồi tệ lần lượt xuất hiện.
Qua hình ảnh của Dương Ninh Ninh, hình ảnh của người con gái xinh đẹp quật cường lúc trước bỗng hiện ra.
Cô ấy cắn chặt răng, ôm lấy vết thương trước ngực mình, kiên định nói
“Ừm… vậy nên dù chết… ta cũng sẽ không theo ngươi, cảm xúc này, không phải đồ vật mặc cho ngươi chơi đùa”
Hơi thở đau đớn gấp rút của Alivia thoáng chốc hiện lên trước mặt Trạch Dương, lần đầu tiên anh cảm thấy khó thở đến vậy.
Thời điểm anh tận diện vùng đất thánh địa, đem người con gái xinh đẹp ấy bức đến bước đường cùng, thậm chí còn dùng đến Cửu tuyền để giam cầm nhân quan tồn tại của cô.
Và cuối cùng thì anh đạt được gì, Trạch Dương đôi lúc trống rỗng nhìn lòng bàn tay của mình, ở tại đỉnh cao của thực lực, thứ anh có chỉ là sự cô đơn tuyệt vọng.
Không hiểu sao lúc này nước mắt lại rơi xuống, thật kỳ lạ… đáng lý ra anh không nên như vậy.
Vốn không phải mình đang chiến đấu rất oanh liệt sao, hẳn là do cô gái kia vừa giở trò gì đó, thật là một con rắn độc gian xảo.
Vậy mà tại thời điểm này, anh lại không thể chối bỏ cái cảm xúc đã cất giấu bao lâu, ẩn sâu bên trong con người này, Dương Ninh Ninh đang tái lập lại quá khứ mà Trạch Dương muốn trốn tránh.
Đúng vậy, lúc này đây hệ thống đang kêu gọi anh…
“Trạch Dương, ngươi đang làm gì thế, đây là nhiệm vụ đấy, mau giết chết cô ta!!!”
“Ngươi chính là nam chính của thế giới này, ngươi là người trên người, tin ta đi”
“Dẫm nát hết tất cả mọi thứ, đấy là định mệnh của ngươi”
“Nào….”
“Nào…. Trở thành bực vĩ nhân vĩ đại đi, nhanh nào, cùng làm thôi….”
Aaaaaa!!!!!
Gào lên thống khổ khi quá khứ bị lặp lại, một phần ánh sáng len lói nào đó vẫn còn ở bên trong người Trạch Dương.
Con người ai nấy đều có phần tốt và phần xấu, chỉ là anh bị hệ thống đẩy tới một con đường sai lầm.
Gương mặt quật cường giống hệt như hồi xưa, người con gái ấy đóng băng nghiêm phong lại bản thân, tự giam cầm lại chính mình.
Đối với kẻ thù đầy tội lỗi và ác độc này, cuối cùng cô cũng không lạnh lùng hay thù hằn, chỉ là….
“Ngươi.. vĩnh viễn sẽ không hiểu được đâu, ngươi vốn dĩ… chẳng có gì hết!”
Những lời nói kích thích lấy tâm trí của Trạch Dương, hắn ta trở nên điên cuồng, và rồi mười phút bất bại cũng đã kết thúc.
Vươn người dậy sau một thời gian dài, các vết thương dần dần được chữa trị, không cần nhờ vào hệ thống, nữ nhân này…
“Xin chào, mạn phép cho ta chính thức được chào hỏi đàng hoàng, ta là Dương Ninh Ninh, hân hạnh gặp mặt, hai người các ngươi!”
Ngọn lửa phừng phực hai màu trắng đen thắp lên nổi kinh hoàng cho hệ thống, ký chủ của nó đã hoàn toàn vô dụng rồi.
Hơn nữa, ‘hai người các ngươi’ ư? Rõ ràng là cô ta đã nhận ra sự tồn tại của nó, thật khó khăn mới tuyển được một con rối ngu ngốc, vậy mà lại bị một con nhỏ từ đâu chui ra phá đám.
Chỉ cần làm đảo loạn thế giới này, nó đã có thể hoàn thành được nhiệm vụ rồi, chết tiệt, nếu không phải Trạch Dương thằng ngu này vô dụng đến vậy….
“Con khốn….”
Âm thanh vọng từ nơi xâu xa, anh chàng trẻ tuổi kịch liệt đau nhức ôm lấy đầu mình, giống như một cái gì đó đang chiếm lấy cơ thể anh.
Không… không được, không được….
Anh không muốn chết, anh còn muốn sống, anh đã sống một cuộc sống thật vô nghĩa, cần phải thay đổi, không…………….
“Không thể tha thứ….”
Cặp con ngươi không cảm xúc lộ ra, đây mới là con át chủ bài tạo ra hỗn loạn thời gian, một con rối thật sự, một thân xác bị hệ thống khống chế hoàn toàn.
Một lần nữa dùng đôi mắt của mình nhìn lại đối phương, cảm xúc hoàn toàn trống rỗng, quả nhiên là một cái ‘xác trống’ mà, tới rồi đây, kẻ chủ mưu