Sợ hãi là thứ mang rất nhiều hàm nghĩa, nói về mặt sinh lý, đó chỉ là một cơ chế phản xạ có điều kiện trước một điều mình từng thất bại.
Tuy nhiên, trước khi mà phản xạ đó diễn ra, có lẽ Lăng Duệ đã tự khóa chặt bản thân, tê liệt thần kinh chính mình, không muốn phải đối mặt với nó.
Sự thật rằng mình vẫn luôn là một kẻ hèn yếu, kém cõi được vạch trần, lòng tự trọng hay mọi thứ, cô đã chấp nhận tất cả.
Nếu như cả điều đó mà cũng không thể đối mặt, có lẽ cô sẽ thấy thật xấu hổ khi nhìn vào nỗ lực mà Chí Sinh bỏ ra.
“Ừm…”
Tuy không biết ngươi cần điều gì, nhưng lời cầu xin này, cô nhận lời rồi, bức tường che kín ánh sáng trước đôi mắt giờ đây đã dần vỡ vụn.
Nhìn về phía xa, nơi mà các hộ vệ đang chờ đợi sẵn để cứu trợ công chúa của mình, bọn họ mang hai người bọn cô trở về căn phòng của bản thân.
So sánh về mức độ tổn thương, Chí Sinh chịu thiệt hại nghiêm trọng hơn, đến giờ cậu ta vẫn bất tỉnh mê man.
Bước tới trước gương, vẻ đẹp tinh xảo và khí chất cao ngạo của cô vẫn thật cô độc, lúc này, có lẽ cô cần phải bước tới một bước nữa về tương lai.
“..Công chúa, ngài…”
Một tên hộ vệ ngạc nhiên trước hành động của Lăng Duệ, cô cầm con dao nhẹ đặt lên đằng sau mái tóc dài của mình, kéo mạnh.
Mái tóc rớt xuống cùng niềm kiêu hãnh buông bỏ, là người mang tới tương lai cho đất nước, suy nghĩ của cô cần rộng mở hơn, và cô cần phải biết yêu thương chính mình hơn.
Nếu ngay cả bản thân còn không lo lắng nỗi, vậy thì cô còn lo được cho ai chứ?
“Không sao, không có việc gì đâu, thế này cũng tốt mà đúng không?”
Nhìn vào tên hộ vệ còn sửng sờ, Lăng Duệ lắc đầu cúi người xuống nhặt phần tóc bị cắt đứt của mình gói lại làm kỷ niệm.
Coi nó như một món quà cho sự trưởng thành, rời đi và thay một bộ đồ thoải mái hơn, giờ này có lẽ hoàng huynh vẫn đang bức xúc về trận chiến vừa rồi.
Giờ nghĩ lại việc bản thân thờ ơ trước việc hợp tác nhóm, chỉ lo công việc của mình Lăng Duệ mới nhận ra cô có bao nhiêu ngu xuẩn.
Chí Sinh vốn không phải không muốn nhập trận, chỉ là ở nơi chiến trường đấy, không có bất cứ vị trí nào cho sự hợp tác.
Nhưng mà muốn khuyên Lăng Hải hoàng huynh có vẻ sẽ thật khó, bởi vì anh ấy cũng rất cứng đầu, bởi vì anh ấy là anh trai của cô, bởi vì hai người là anh em máu mủ cho nên cô hiểu rõ mà.
Đợi đến khi quay lại, cô liền nhìn thấy Chí Sinh khó khăn ngồi dậy, cả người bộc lộ vết thương bị bỏng đến đau đớn.
“Chào buổi tối”
Giọng nói của Lăng Duệ như đã được giải thoát, ngọn lửa của cô ấy trở nên có linh hồn, giống như được sống thật với chính mình.
Có vẻ cuộc nói chuyện này đã thành công, đồng minh đầu tiên trong nhóm năm người gia nhập Đại hội học viện toàn đại lục.
- ----------------------------
Ở một nơi khác, quan sát toàn bộ quá trình nói chuyện, Ngọc Hương im lặng rút lui về nơi ở của mình.
Cô đã nhận ra Chí Sinh sẽ không ngồi yên chờ cái nhóm này bị hủy hoại, trong mỗi người đều có một bí mật riêng, Ngọc Hương rút lui.
Thật thú vị, người có thể đấu ngang cơ với cô lại làm một chuyện như vậy, có vẻ ở xung quanh người con trai ấy, mọi thứ đều thật đặc biệt.
“Quách Minh, giờ ngươi đang ở đâu?”
Sau khi trở lại làm chính mình, việc đầu tiên mà cô đi làm là tìm kiếm thông tin về Quách Minh, cơ mà mọi thứ lại thay đổi quá nhiều.
Cô bé tên Tiểu Đóa đột nhiên như thay đổi thành một người khác, dù không được tận mắt chứng kiến trận chiến này, nhưng cô có thể liên tưởng tới khí tức của một tồn tại tương đồng trong giấc mơ của mình
Quách Minh đồng dạng rời đi sau khi để lại một luồng khí tức hoang dã, sự thất khống là yếu tố cô nhận ra được nhiều nhất từ các lời kể của người xem.
Không biết vì sao mà bản thân lại quan tâm Quách Minh đến vậy, nhớ đến lúc đầu, cô chỉ là bị sự hồn nhiên và thoải mái của cậu ta hấp dẫn.
Nụ cười và tính ham ăn trẻ con của Quách Minh không phải điều gì quá đặc biệt, có lẽ chính vì đối phương là Quách Minh mà cô cảm thấy dễ gần sao?
“Tôi nhất định sẽ bảo vệ em”
Đau đầu quá, mỗi lần nghĩ về Quách Minh, lời nói xa lạ nhưng gần gũi này lại hiện lên, về giấc mơ đeo bám cô từ bé, liệu có liên quan gì tới đối phương không.
Có quá nhiều thứ mơ hồ mà bản thân chưa làm rõ được, xem ra trận chiến Đại hội tám tháng sau sẽ làm rõ tất cả.
Tiến vào càng sâu, sự thật cũng sẽ càng lộ ra, nếu Chí Sinh đã thuyết phục được Lăng Duệ rồi, có lẽ cô cần phải đi thuyết phục Lăng Hải thôi vậy.
Đối với những người vẫn luôn dùng nắm đấm và thân phận để lên mặt người khác, thuyết phục Lăng Hải đơn giản hơn nhiều, chí ít là để anh ta ở bề ngoài chịu hợp tác.
Quỷ dị tiến nhập căn phòng của Lăng Hải, anh ta vẫn còn khá buồn bực về trận chiến vừa rồi với Quách Chiến.
Ba ngày sau ngài ấy lại hẹn gặp nhóm năm người bọn cô một lần nữa để kiểm tra, đầu tiên cần phải khiến cho Lăng Hải nhận ra, anh ta không phải tuýp người một mình có thể cân được tất cả.
“Ai đó!”
Lập tức nhận ra được sự khác thường trong phòng, sấm sét nỗi lên đùng đùng đem toàn bộ nơi ở phá hủy đến tàn tạ.
Nhưng lại không có một tiếng động nào vang được ra ngoài, nơi này giờ đã thành một hình lập phương kín được tạo bởi băng giá của cô.
“Thái tử đại nhân, chúng ta nói chuyện chứ?”
Khuôn mặt tràn đầy giễu cợt và dù cho nói rằng muốn nói chuyện, đôi tay của Ngọc Hương cũng không hề có ý như vậy.
Vô số khối băng được tạo ra, cảm phục người khác hay gì đó bằng tình cảm cô không làm được như Chí Sinh, tuy nhiên giáo huấn đến mức đối phương có tâm lý bóng đen thì đơn giản hơn nhiều.
“Khoan… khoan đã”
“Ngoan nào, nằm yên thì ít đau này”
Liên tục đem Lăng Hải thái tử trở thành cái bao cát mà đánh, sấm sét của anh ta không thể gây được tổn hại tới băng của cô.
Nước dẫn điện, nhưng tồn tại thuần khiết nhất của nó, nước tinh khiết lại cách điện thật tốt.
Ngay từ khi Lăng Hải tiến vào một môi trường cách điện như vậy, anh ta đã như là cá nằm trên thớt rồi, trừ khi sấm sét và cây thương của Lăng Hải đủ mạnh để phá vỡ lớp băng này bằng lực lượng thuần túy.
Cơ mà Ngọc Hương có đơn giản như vậy sao? nếu cô chỉ là một đứa nhỏ ngu ngốc, cô đã không phải là một tuyển thủ được xác định từ trước sẽ gia nhập Đại hội.
ẦM ẦM ẦM
OÀNH OÀNH OÀNH.
Đêm nay là một đêm dài liên miên với vô số tiếng gào khóc và kêu la ở trong một căn phòng trống vắng, một địa điểm cách ly, một cây roi dính máu.
Quần áo rách rưới, Lăng Hải chật vật nằm trên đất với vô số vết thương chi chít ở cạnh nhau, bàn tay nhỏ bé của Ngọc Hương thật dịu dàng đưa tới thuốc chữa trị xoa lên người đối phương.
“Nghe lời chứ?”
Giọng nói ngọt ngào như âm thanh ma quỷ khiến Lăng Hải không dám nói lời phản kháng, màn S/M ngày hôm qua đã khiến anh trở nên sợ hãi.
Run run gật đầu vô lực để Ngọc Hương thoa thuốc, anh nhắm mắt chịu trận, đã biết bao lần anh muốn nói rằng mình là thái tử là tương lai của đất nước, nhưng đón lấy chỉ là nụ cười và cây roi của Ngọc Hương.
Cô ấy đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ căn phòng, tốt… đã thuyết phục thành công thêm một thành viên nữa, giờ chỉ còn Băng Giác và năng lực kỳ lạ của cậu ta.
Giọng ca có thể làm bình ổn linh hồn, móc khóa quan trọng để cả năm có thể chiến đấu cùng nhịp thở.