Cuộc thi đấu tuyển chọn các thành viên tham gia cho Đại hội học viện toàn đại lục rất nhanh đến hồi cuối, trận đấu của Chí Sinh ngày hôm nay sẽ là ngày cận cuối của cuộc thi.
Sau khi lựa chọn ra bốn người may mắn cùng mạnh mẽ nhất trong số mười sáu thí sinh, bọn họ sẽ phải đối mặt với một màn khiêu chiến cướp lấy vị trí của họ bởi bốn người vòng trước.
Theo thứ tự liền là Lăng Duệ, Lăng Hải, cặp anh em hoàng tộc này hiển nhiên mạnh đến không thể phủ nhận rồi, trừ khi gặp quái thai kiểu Quách Minh hoặc Chí Sinh may ra mới thua.
Tiếp theo đấy liền là Băng Giác, việc cậu ta thành công lọt vào top bốn người mạnh nhất là điều khá bất ngờ, thực lực từ thổ nguyên tố thật sự mạnh đến vậy sao?
Dưới tiếng hò reo của khán giả, trận đấu cuối cùng cũng bắt đầu diễn ra, vốn tưởng rằng bản thân sẽ nằm không ăn chắc chiến thắng trận này, Quách Tâm Vũ còn hơi thất vọng đôi chút.
Ai ngờ rằng Chí Sinh lại vào lúc cận kề cuộc thi thì tỉnh dậy, giống như Lăng Duệ công chúa cũng vậy.
Từ sau trận đấu của cô ấy đối với Tiểu Minh, hai người họ không còn quá thân thiết đối với anh em nhà họ Quách nữa.
Đối với Lăng Hải, có lẽ anh ta có phần phẫn nộ, nhưng đối với Lăng Duệ, cô gái này có phần âm u hơn trước, một chút là từ sự sợ hãi, một chút, hẳn là khát vọng chiến thắng.
“Xin chào, ta là Quách Tâm Vũ”
“Ừm, Tâm Vũ tỷ, ta là Chí Sinh”
“Đừng xưng hô thân mật như vậy, mau nói cho ta biết, Tiểu Minh đang ở đâu?”
Ngay khi Quách Tâm Vũ và Chí Sinh gặp mặt trên sàn đấu, người chị gái này liền quát lớn đối với đứa trẻ.
Mặc dù việc này không quá mặt mũi gì, nhưng sự an toàn của Quách Minh quan trọng hơn, bởi vì Tiểu Minh ở gần nhóm người này, bởi vì bọn họ… cho nên đứa nhỏ mới mất tích mấy ngày gần đây.
Sau khi rời khỏi cuộc thi, vốn tưởng rằng ba anh em nhà cô sẽ lại lần nữa vây tụ bên nhau, nhưng Quách Minh không hề trở về Quách gia, lại cũng ở bên cạnh nhóm Minh Viễn.
Điều này làm Tâm Vũ cảm thấy lo sợ, cô sợ hãi đứa em trai nhà mình gặp nguy hiểm, bởi vì dù cho Quách Minh có mạnh mẽ đến đâu, đối với cô, thằng bé vẫn là em trái bé bỏng quan trọng.
Đối với tâm lý này của Quách Tâm Vũ, Chí Sinh không nói gì, cậu hiểu được tâm trạng của đối phương, đặc biệt là quan hệ huyết thống khiến tình cảm có phần trở nên sâu sắc hơn.
Cậu không trả lời được câu hỏi của Quách Tâm Vũ, cũng không biện hộ bất cứ điều gì, nhưng chắc chắn cậu sẽ mang Quách Minh cùng Tiểu Đóa trở lại, chắc chắn.
Vậy nên, việc đầu tiên cần phải làm.
[Tự viết nhiệm vụ: Đánh thắng Quách Tâm Vũ, lọt vào bốn người mạnh nhất cuộc thi]
Mặc niệm trong đầu, thông qua các thành tựu đạt được cùng các nhiệm vụ có tầm ảnh hưởng lớn, Chí Sinh có thể đạt được điểm tích lũy từ nhiệm vụ.
Từ đấy, cậu sẽ tự câu thông với hệ thống của chính mình rồi phát triển bản thân, ngay lúc này đây, bản thân sẽ không do dự để trở nên mạnh hơn.
Bước về phía trước, nhìn thẳng vào Quách Tâm Vũ một cách trực diện, không giống với lúc đấu với Ngọc Hương, cậu lúc này thật cao ngạo, thật uy nghiêm, khí thế không thể bị đánh bại lan tỏa ra khắp nơi.
Làm người đứng trước mặt của Chí Sinh, Tâm Vũ cảm nhận thật sự được cơ thể mình đang run sợ, nhưng cô sẽ không từ bỏ, nhất định!
“Tâm Vũ, em..”
Đứng ở trên cao, Quách Thiên nhìn em gái mình, đầu tiên là Tiểu Minh, sau đấy là Tâm Vũ, hai đứa trẻ này… thật là.
Mặc dù chuẩn bị tinh thần sẵn cho những tình huống khó lường, Quách Thiên vẫn không cản trở Tâm Vũ đấu với một quái vật như Chí Sinh.
“Trận đấu bắt đầu!”
Trọng tài vang lên âm thanh thô rõ của mình, không khí xung quanh lập tức khởi phát những quả cầu lửa bừng cháy bắn tới.
Sau đó Quách Tâm Vũ cũng lao tới với tốc độ thật nhanh, từ bên hông rút ra thanh kiếm mà trước giờ chưa thấy cô dùng qua.
Ma sát thanh kiếm đó với mặt sàn đấu, một thứ âm vang kỳ lạ phát ra làm Chí Sinh nhíu mày.
“Một loại trọng lực pháp thuật?”
Phán đoán pháp thuật mà Quách Tâm Vũ đang dùng, Chí Sinh vẫn đứng yên một chỗ chờ đợi đối thủ của mình tiếp cận.
Những khối cầu lửa nhanh chóng áp sát lấy người cậu rồi bị cắt ra thành vô vàn mảnh lửa nhỏ bé, tiêu biến trong không khí, nhiệt độ xung quanh trở nên nóng rực hơn.
Theo sau đấy là lưỡi kiếm của Quách Tâm Vũ phóng tới, một đợt xung động quanh thanh kiếm làm cho nó thật nguy hiểm.
“Vô dụng thôi”
Đưa tay lên đỡ lấy lưỡi kiếm của Quách Tâm Vũ, bất quá ngay lập tức một lớp khói phóng lên che kín vị trí trước mặt cậu, Chí Sinh há miệng thổi ra một cơn gió xoáy đem chúng cuốn đi.
Ở trước mặt Chí Sinh lúc này hoàn toàn không có ai, điều đó có nghĩa là Quách Tâm Vũ đã rời khỏi vị trí ban đầu, chị ta đánh vào điểm mù của cậu sao?
Đằng sau!
Những cánh hoa nhanh chóng hiện ra, bao phủ quanh người của Chí Sinh, tạo thành một tấm khiến bất khả chiến bại.
Bất cứ mọi thứ dám tiến nhập vào phạm vi những cánh hoa này sẽ bị lập tức cắt bay, tất nhiên, đó là rơi vào phạm vi mà thôi.
“Quả nhiên!”
Đôi môi khẽ nhép, Quách Tâm Vũ nghiêm túc áp sát, thanh kiếm vung tới nhưng không chém về phía Chí Sinh, ngược lại cô vung vào không trung.
Những cánh hoa nhất thời trở nên hỗn loạn và di động không kiểm soát, dưới chân đá vào một tấm gạch bắn về phía Chí Sinh, viên gạch đấy đi ngang qua mà không gặp bất cứ trở ngại nào cả.
Mặc dù kịp thời né tránh, nhưng thằng nhỏ có vẻ không thoải mái lắm, bí mật trong Bách hoa khống có vẻ đã bị người chị gái tưởng như vô hại này khám phá ra rồi!
Quả nhiên là chị gái của Quách Minh mà, đúng là không bình thường, vừa nãy cậu cũng không phải không trúng đòn, đầu của Chí Sinh rung lên một hồi nhẹ.
Xung động của Quách Tâm Vũ bỏ qua hàng phòng vệ vật lý mà đánh thẳng vào đại não của Chí Sinh, đó cũng là cách mà Tiểu Đóa đánh bại anh.
Thông qua quan sát hai trận đấu của bản thân với Ngọc Hương và Tiểu Đóa mà nhận ra nhiều thứ như vậy, không biết người chị gái trước mắt này đã phân tích mất bao lâu nhỉ?
“Cút xuống sân đi!”
Quách Tâm Vũ lần nữa đánh tới, thanh kiếm vung lên không trung, cánh hoa được khống chế lần nữa trở nên hỗn loạn.
Bất quá lần này, Chí Sinh không có dễ dàng bị ảnh hưởng, vốn nghĩ rằng Quách Tâm Vũ sẽ rút lui và lựa chọn một cơ hội tốt hơn, nhưng không ngờ tới cô gái này lại chơi liều đến vậy!
KENG!!!!!
Màu máu tươi bắn lên mặt, huyết khí thoang thoảng lan ra, thanh kiếm của Quách Tâm Vũ trực tiếp đánh tới người Chí Sinh.
Hai tay thằng bé vội chụp lại đỡ đòn, nhưng vẫn không tránh được bị thương, tuy nhiên không ảnh hưởng nhiều lắm, chỉ là chút máu chảy ra thôi và lồng ngực khó chịu thôi.
Ngược lại, cánh tay cầm kiếm của Quách Tâm Vũ đã lằn lên hơn chục đường chém, cô gái đó thật đủ ngốc khi dám đánh cược một phần thân thể mình để đấu.
Từ cặp mắt màu nâu giống hệt với Quách Minh, Chí Sinh nhìn thấy ngọn lửa đang rực cháy trong người đối phương.
“Thật là…”
Ho khan vài tiếng, chuẩn bị để chiến đấu với một con người không bình thường giống như bản thân, quả nhiên cả bọn là đồng loại cả mà, haha.
“Ta nhất định sẽ đánh bại ngươi, lúc đó, hãy kể cho ta về chuyện của Tiểu Minh”
Quách Tâm Vũ nói xong, bàn tay bị thương của cô càng nắm chặt, máu chảy ra không làm cho cô gái trẻ do dự hay chùn bước.
Ngược lại khí thế này ẩn ẩn có phần không bị ảnh hưởng bởi uy áp của Chí Sinh nữa rồi, nên nói đối phương là dũng cảm hay ngu ngốc đây?
Thật là một bà chị quái dị mà!