Để hai đứa nhỏ ở lại nằm nghỉ, năm người Quách Minh chậm rãi bước ra ngoài trọ, quả nhiên là đám người lập tức rục rịch chuyển động.
Hẳn là bọn họ tính theo dõi Quách Minh để biết được sự thật đằng sau vị thiếu gia nhà họ Quách rốt cuộc là thế nào, một thiên tài nhỏ tuổi như vậy mà lại không có bất cứ danh tiếng nào trước đây ư?
“Chúng ta tách ra ở đây đi”
“Vâng”
Quách Minh nở một nụ cười ác thú vị, để cho ba người Alivia, Tiểu Mộc, Mole cùng Minh Viễn mỗi người đi một hướng.
Riêng một mình cậu liền tách ra kiếm một chỗ hẻo lánh để chờ đợi bọn họ, theo thông tin bên ngoài bản thân để lộ ra, thực lực của cậu khá mạnh, nhưng chỉ trong phạm vi thiên tài mà thôi.
Các gia tộc khác tuyệt đối sẽ không cử ra những cường giả quá mạnh chỉ để theo dõi một đứa bé đâu.
Hơn nữa coi như có bị vây tại đường cùng, đừng quên mất thân phận và thực lực của cậu là gì, Triệu hồi sư đấy, chỉ cần cậu búng tay là có thể gọi hai đại quái vật Mole và Alivia xuất hiện.
Chiến sủng cấp chín đỉnh phong, coi như moi hết toàn bộ Lăng Hiên quốc cũng chưa chắc tìm được mấy con quái vật kinh khủng thế này.
Và cũng vì vậy mà Minh Viễn cùng mọi người mới chấp nhận để cậu đi một mình, nhưng một điều đáng ngạc nhiên là bọn chúng không bám theo sau cậu.
“Cái gì thế này?”
Nghi ngờ quay đầu lại, thật rõ ràng, không có một ai theo đuôi Quách Minh cả, có khi nào là bản thân cậu đa nghi hay không?
Để xem, thử kiểm tra một chút.
“Tiểu Mộc, bên ngươi có ai đi theo không??”
“Cậu chủ, không có a!”
“Kỳ lạ thật, bên ta cũng không có ai”
….
Cậu lập tức hỏi thăm Mole và Alivia, câu trả lời đồng dạng tương tự với cả hai người họ, cứ nghĩ rằng thật sự là do bản thân quá đa nghi thì đến lúc hỏi tới Minh Viễn.
“Cả bầy đang đuổi theo thần a….”
“Quào, Tiểu Viễn, ngươi gây thù chuốc oán gì với bọn họ sao?”
“Thần biết chắc, lâu lắm chúng ta mới về lại thủ đô mà, có thể là do hồi tham gia đại hội luyện đan đi?”
“Ừm… cũng có thể, ai biểu hồi đó ngươi trang bức quá làm chi?”
“Chứ cậu chủ nghĩ ai là người muốn thần phải tỏ ra như vậy……”
“Ahaha”
Bên phía Minh Viễn có nguyên một bầy áo đen đuổi theo sau, ba người Quách Minh lập tức thay đổi lộ tuyển đuổi theo đằng sau.
Khác với ba người Tiểu Mộc, Minh Viễn không phải chiến sủng, không thể tùy ý triệu hồi bằng khế ước được, chỉ có thể tự thân đuổi theo mà thôi.
Nhắn cho Minh Viễn nói rằng anh hãy dẫn đám bám đuôi dụ tới một nơi trống vắng để tiện xử lý, cả bọn lập tức tiến thẳng vào Mê Hoặc Sâm Lâm.
Nơi rừng rậm cây cối bao phủ khắp nơi, giống như được trở về nhà của mình, Tiểu Mộc ba người lập tức cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết.
Dựa vào các cây cỏ ở trong lãnh địa này, họ tìm thấy Quách Minh ngay lập tức rồi sau đấy cấp tốc đuổi tới chỗ của Minh Viễn.
Nhưng mà lúc này bốn người cũng không có lao ra liền, họ đang đợi Minh Viễn cạy ra mồm của đám áo đen này.
“Các ngươi là ai, sao lại theo đuôi ta?”
Lần nữa tiến vào trạng thái diễn sâu, nhìn thấy đám người mặc áo đen Minh Viễn tỏ ra căng thẳng và sợ hãi.
Bọn chúng cũng không có nói gì, trực tiếp lao tới muốn chế ngự lấy anh, mấy tên lâu la lao về phía trước, cầm đao ra đâm về phía trước.
“Chậc, không thèm nói chuyện luôn sao?”
Từ bên hông rút ra thanh kiếm của mình, ngọn lửa phừng phực cháy lên rực rỡ, nếu là một thanh kiếm bình thường tuyệt đối sẽ không chịu đựng được nó.
Ánh tím tỏa lên rực rỡ giống hệt với ngọn lửa của Quách Minh, Ám hỏa nhận lấy từ Địa ngục điệp yêu, à không, đúng hơn là con non Ám hỏa ngục trùng mới đúng.
“Trang bị phu ma cao cấp??”
Nhìn thấy thứ mà Minh Viễn đang cầm, kẻ thủ lĩnh có phần thèm khát nhưng đồng dạng cũng cực kỳ e ngại, bởi vì đây không phải thứ mà ai cũng cầm được.
Nếu là Quách gia đặc cách đưa nó cho Minh Viễn thì sẽ không quá đáng sợ, nhưng nếu anh chàng trước mặt này là người đến từ tầng cao bên trên Tháp chọc trời thì lại là chuyện khác.
“Ồ, cũng biết nhìn hàng đấy”
“Ngươi….”
“Điệp trảm”
Những đường kiếm vô tình huyết sát những kẻ dám lại gần, máu tươi vấy lên xung quanh, nhưng không có một chút nào dính lên người anh.
Cơ thể Minh Viễn được bao phủ bởi nhiệt độ nung chảy, khí tức sát phạt và nguy hiểm thay thế cho sự hoảng sợ vừa rồi.
Đã không thể lừa dối được, vậy thì cũng không cần phải tiếp tục trang làm gì nữa, một tia sáng bắn thẳng từ xa tới quét thẳng một nữa đám áo đen bay đi.
Alivia trên không trung lướt trên những đóa hoa hướng dương của mình, Mole núp sau tán cây rậm rạp nhảy xuống một đấm khiến mặt đất run rẩy, rạn nứt.
Và rồi từ bên dưới, một cái miệng khổng lồ của Thực nhân thảo xuất hiện há rộng và nuốt chửng lấy kẻ thù.
“Cái này.. cái này…”
“Ta đã tính sẽ nói chuyện đàng hoàng với các ngươi nếu như các ngươi không moi đống vũ khí đó ra đâu”
Ngọn lửa màu xanh tím cùng một lúc tỏa lên ở hai nơi, tạo thành một hình vòng cung vây nhốt tất cả đám theo đuôi nằm ở bên trong.
Tất nhiên là Quách Minh sẽ không trực tiếp giết chết đám ngốc này, giữ lại tính mạng của tên cầm đầu, thậm chí còn chẳng cho hắn đọc mấy lời thoại ngu ngốc như
“Cái ngươi biết ta là ai không?”
“Ta chính là XXXX các ngươi chạm vào ta là XXXX”
Tiểu Mộc một cước đạp vào bụng đối phương, thấy còn chưa đủ lực liền đạp luôn vào hai quả trứng bên dưới bộ hạ, thốn đến mức hắn ngất xỉu miệng sủi bọt ngay lập tức.
Ba người con trai lập tức đổ mồ hôi hạ hắc tuyến hai tay bụm lại cậu nhỏ dưới chân mình liền.
Theo môn sinh học mà Quách Minh được học, ở bìu có một cảm giác đau ‘đặc biệt’, không cần nghĩ cũng biết nó thốn đến chừng nào.
“Làm tốt đấy, Tiểu Mộc”
Alivia giống như ủng hộ cực kỳ lại gần bắt tay Tiểu Mộc, hai vị đại tỷ lại một lần nữa lên ngôi hại chết một đời trai.
Có lẽ hành động này sẽ khiến cho đối phương sống không bằng chết, dù tỉnh lại chắc hắn cũng tự sát quá.
Bây giờ muốn moi thông tin từ đối phương ra thì chắc đe dọa là vô dụng rồi, trứng đã nát thì sợ hắn một khi tỉnh liền tự sát luôn quá.
Chỉ có thể nhờ đến Tiểu Đóa thôi vậy.
“Đến đây đi, hai đứa”
Sử dụng khế ước như một truyền tống trận gọi bọn nhỏ tới nơi mình đang đứng, xuất hiện trước mặt bọn họ chính là một cảnh tượng rất là thú vị.
Tiểu Đóa đang nằm đè lên người Chí Sinh, một tay còn cầm muỗng cưỡng chế muốn đút đồ ăn vào, khuôn mặt còn cười quỷ dị.
“Hai đứa bây làm trò gì vậy…”
“Cậu chủ, à nhầm, Minh ca, anh gọi em làm gì vậy?”
“Khụ khụ”
Chí Sinh bị nhét cháo đầy miệng liền ho khan nhẹ, nhưng rất nhanh khôi phục nhìn về phía Quách Minh.
Hai đứa chỉ đùa giỡn một chút, sau khi giải thích rõ về tình hình hiện tại, Tiểu Đóa gật đầu tiến tới bên cạnh tên thủ lĩnh áo đen đặt tay vào thăm dò ký ức.
Cưỡng chế đọc thông tin não bộ của đối phương.
“Sao rồi?”
“Băng gia? Thành Sa Hán? Bọn họ vậy mà đuổi theo Baba sao? Mà sao hồi đó baba có vẻ ngốc bức vậy”
“Ồi, nhóc con, muốn ăn đòn đấy à”
Minh Viễn cốc ngay vào đầu Tiểu Đóa một cái vì tội nói xấu anh, nhưng mà bọn họ cuối cùng cũng nhận ra một chuyện.
Băng gia, là cô tiểu thư Băng Tâm hồi trước muốn ra tay với bọn cậu đây mà, xem ra dù một năm qua rồi, hơn nữa còn toàn bộ tiêu diệt hết những kẻ có liên quan thì bọn họ vẫn tìm ra được thông tin về Minh Viễn.
Bất quá những thông tin này cũng không rõ, nếu không thì bọn chúng đã không biểu hiện như vừa rồi, chúng giống như chỉ muốn đào sâu tìm hiểu mà thôi.
“Băng gia… hình như bên đó cũng có tuyển thủ tham gia thi tuyển hay sao ấy”
“Hử?”
“Em có nhớ nè, là một người tên là Băng Giác, trông cũng có vẻ khá mạnh đấy”
Tiểu Đóa hớn hở phát biểu, xem ra Băng gia cũng không đơn giản, có một thiên tài được vào vòng lựa chọn, Băng Giác sao? Không biết thiên phú thế nào nhỉ? Có liên quan gì tới cô ả Băng Tâm không?