Quách Chiến không có nhắc đến Đại hội học viện đại lục với Quách Minh, có lẽ theo quan điểm của ông, thằng bé nếu không biết về những thứ này vẫn tốt hơn.
Mặc dù những điều này sớm đã nằm gọn trong đầu cậu, vào sáng ngày tiếp theo, tộc trưởng và tộc trưởng phu nhân liền lên đường tiến tới Bình Minh thủ đô.
Để lại một vài người chủ chốt bảo vệ gia tộc, còn Quách Minh và những tùy tùng của mình liền được phép đi theo chơi bên cạnh Quách Chiến.
Hiện tại Quách Minh liền được hóng gió trời tươi mát bên trong lòng ngực của mẹ mình, cưỡi trên con ngựa trắng thuần khiết với cơ thể rắn chắc phi thật nhanh trên lộ trình.
“Cảm giác thế nào hả Tiểu Minh?”
Linh San cười cười kéo dây cương một tay xoa đầu cậu mà hỏi, đang nhắm mắt hưởng thụ Quách Minh cái nghe cái không rên khẽ một tiếng thoải mái.
Thấy bộ dạng vô hại và lười biếng của cậu, mọi người xung quanh liền nhịn không được bật cười thoải mái.
Nếu không phải nhóm Minh Viễn biết rằng bên trong cậu chủ là một con quái vật đáng sợ, họ cũng sẽ tưởng rằng Quách Minh hoàn toàn vô hại.
“Minh ca thật thả lỏng…”
Ngồi bên trong lòng của ba mình, Chí Sinh nhìn về phía cậu chủ mà thấy tò mò, cậu chưa từng nhìn thấy cái biểu cảm này của Quách Minh trước đây.
Sửa lại cách xưng hô đối với Quách Minh có phần hơi gượng một chút, nhưng rất nhanh bọn trẻ liền tập thích ứng.
Tiểu Đóa cũng ngạc nhiên vô cùng, nhưng con bé càng quan tâm nhiều hơn về mức độ quy củ của đoàn người Quách gia, so với những binh đoàn từng gặp bên trong Tháp chọc trời thì không kém bao nhiêu.
Khác với tất cả mọi người, cô gái bé nhỏ này còn một bí mật mà vẫn chưa nói cho ai biết, đó chính là ký ức truyền thừa.
Trong thời gian ngủ say để tiến hóa, con bé đã thức tỉnh được một phần năng lực và toàn bộ kinh nghiệm từ Ảo long, là hạt giống tồn tại bên trong cơ thể của loài rồng bá đạo, tinh hoa của Ảo long đều nằm trọn trong Tiểu Đóa.
Nếu muốn trở nên mạnh mẽ, thứ mà Mê hồn hoa thiếu chỉ là thời gian, rồi một ngày nào đó, cô sẽ đủ to lớn để bảo vệ cho Quách Minh, nhất định…
“Ngày hôm nay là một ngày thật đẹp trời”
Khí hậu không quá nóng cũng không quá lạnh, mát mẻ, cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, tiếng chim hót trên cành cao ngân vang.
Bầu trời không nhiều mây, một màu xanh bao phủ rộng lớn, vươn tay lên bầu trời thật cao mà lại xa xa phía trên, Tiểu Đóa đột nhiên nắm chặt lòng bàn tay lại.
“Có chuyện gì sao, Tiểu Đóa?”
Nhận ra có vài điều khác thường từ biểu cảm của đứa nhỏ, Tiểu Mộc ôm lấy eo của Minh Viễn cúi đầu về phía trước hỏi.
Nhóm ba người Minh Viễn cưỡi trên một con ngựa, nhóm ba người Mole liền cưỡi trên một con ngựa khác, mọi người đi song song nhau chầm chậm.
Con bé có cái nhìn thật xa xăm rồi quan sát chăm chú vào lòng bàn tay mình, mồ hôi khẽ lăn dài trên bờ má hồng của Tiểu Đóa.
“Nhầm lẫn sao?”
Nhịn không được nhíu mày tự hỏi, vẫn chưa ý thức được Tiểu Mộc đang hỏi thăm mình, con bé vẫn tiếp tục lo lắng về điều gì đó.
Đợi cho đến khi cái bóng đột nhiên hiện ra trước mặt của đứa nhỏ, búng một cái, Tiểu Đóa giật mình bật thốt thất thanh.
“Aaa….”
“Ouch”
Ngón tay của Tiểu Mộc in lại trên trán con bé một vệt hồng thật đậm, Tiểu Đóa đau đớn ôm đầu cắn răng chịu đựng nhưng vẫn nhịn không được rên thật khẽ.
Lọt vào lỗ tai của người khác thật khiến nhiều thúc thúc biến thái muốn phạm tội, hai bên khóe mắt đã sớm đọng lại những giọt lệ to.
“..Đau quá..~”
Than vãn đồng thời ngước mặt lên nhìn mẹ mình, Tiểu Mộc trưng ra một khuôn mặt giận dữ lạnh như băng nhìn cô.
Biết rằng mình làm sai, Tiểu Đóa liền cười làm lành xinh lỗi
“Biết lỗi chưa?”
“Dạ vâng….”
“Có chuyện gì sao?”
Một đứa nhỏ thì cần phải biểu hiện giống như một đứa nhỏ, lớn trước tuổi không phải điều mà Tiểu Mộc muốn Đóa nhi phải trải nhiệm.
Thực chất thì cô cũng không lớn hơn Tiểu Đóa là bao nhiêu, chỉ là diện mạo bề ngoài của cô càng thành thục hơn, và bên cạnh cậu chủ, Tiểu Mộc sớm liền trôi qua khoảnh khắc đối mặt tử thần.
Sự lo lắng và khó chịu của Đóa nhi làm cho Tiểu Mộc thật sự quan tâm rất nhiều, giọng điệu cũng yếu hẳn đi chậm rãi hỏi.
“Không hẳn là có chuyện gì, chỉ là có một dự cảm không rõ ràng cho lắm, điều này khiến con cảm thấy thật khó chịu..”
Đứa bàn tay bé nhỏ nắm lấy ngực mình, hướng tầm nhìn về Bình Minh thủ đô, không tự giác dòng máu của cô đang sôi sục lên.
Lúc trước không nhận thấy, nhưng bây giờ lại rõ ràng đến kỳ lạ, khi mà Tiểu Đóa lại lo nghĩ không đâu, sự ấm áp lan truyền đến từ trên đầu cô.
“Không sao đâu, mọi người đều sẽ bảo vệ con mà”
Bàn tay to lớn thô ráp của Minh Viễn cẩn thận xoa đầu đứa nhỏ, bên cạnh đấy, Chí Sinh cũng cười cười động viên.
Mole và Alivia không giỏi trong việc dỗ dành trẻ con, cảm giác đó bọn họ cũng không nhận thấy được, nhưng tuyệt đối dự cảm của Tiểu Đóa sẽ không sai.
Dự cảm của ma thú đặc biệt là ma thú hệ tinh thần chính là viễn cảnh tương lai mà chúng nhìn thấy trước được.
“Đúng vậy đấy, ta cũng sẽ bảo vệ em nữa nha”
Trong đầu truyền tới giọng của cậu chủ, giật mình đưa mắt về phía Quách Minh, cậu đang lòi đầu ra khỏi lòng mẹ và giơ tay hình chữ V với con bé.
Tiểu Đóa thấy vậy liền mỉm cười hạnh phúc, nhắm mắt tĩnh tâm lại, triệt tiêu đi sự khó chịu trong lòng, tạm thời quên nó đi.
Nhưng mà, tất cả mọi người trong nhóm Quách Minh liền ghi nhớ rằng tiếp theo đấy sẽ có nhiều thứ không dự đoán trước được diễn ra.
Tập trung của toàn bộ Vĩnh Hằng đại lục, kỳ nhân dị sĩ tuyệt đối không ít, hơn nữa thứ mà Quách Minh quan tâm hơn hết chính là những vị đồng hương tới từ thế giới khác – Trọng sinh giả.
“Baba, sắp tới thủ đô chưa ạ?”
Mở miệng hỏi Quách Chiến, ông ấy đang chỉ huy đoàn ngựa di chuyển đồng đều tiến về phía trước.
Nghe được Tiểu Minh hỏi, Quách Chiến liền trả lời, thời gian cho tới khi đến cổng thành cũng không còn bao xa, ngay khi vào trong cổng gửi xe ngựa, mọi người liền đâm thẳng vào Học viện quốc gia.
Sớm báo trước với hai người con của mình, hơn nữa tự thân Chiến thần tới thăm, rất nhiều lão sư tự mình đi tới tiếp đón, Quách Thiên và Quách Tâm Vũ cũng xuất hiện.
Một năm trôi qua khiến bọn họ trở nên trưởng thành hơn một chút, bây giờ anh trai cậu mười sáu tuổi, chị gái là mười lăm, đều là nam thanh nữ tú, xinh đẹp ngạo khí khiến người người phải ghé mắt nhìn.
“Ba, mẹ, Tiểu Minh, mọi người tới rồi!”
Nhìn thấy người thân, hai đứa nhỏ vội vàng lao tới, nhưng rất nhanh bị Quách Minh nhẹ bước tới bên kéo đôi anh chị của mình sang một phía.
Cậu hiểu được là hai người rất nhớ ba mẹ, tuy vậy Quách Chiến và Linh San đang nói chuyện với người lớn đấy, hãy giữ tôn trọng nào!!
Còn chưa kịp giải thích, đột nhiên cả người đã bị nhấc bổng lên cao, Quách Tâm Vũ liền không kiêng kị gì ôm cậu chà chà sát sát, như con thú nhồi bông dùng sức cạ.
“..Đ..đa… đau…đau quá… cứu, nghẹt thở..”
Khóc không ra nước mắt, Quách Minh liền tội nghiệp trở thành vật hi sinh cho nỗi nhớ nhà của anh chị mình.
Thấy vậy, Chí Sinh và Tiểu Đóa vội vàng lao thẳng vào ngực của ba mẹ chúng, cả người da gà da vịt rợn hết lên và thầm nghĩ.
Quá đáng sợ, hai người kia thật đáng sợ… cả cậu chủ cũng vô vọng rồi.