6.
Sau khi bọn họ ăn hết bánh, đến lúc trời tối thì cả nhà bắt đầu bị đau bụng tiêu chảy.
Nhân lúc bọn họ thay phiên nhau đi vệ sinh, không còn ai ở trong nhà nữa, tôi lao một mạch lên nhà chính, móc bao tiền được giấu trong cái hộc dưới cùng chỗ giường đất ra*.
Đây là tiền mà mẹ giấu, tổng cộng hơn 300 tệ. Tôi lấy hết.
Tôi muốn chạy trốn, hơn nữa bắt buộc phải chạy trốn thành công.
Bởi nếu thất bại thì thứ chờ đợi tôi chính là số phận bi thảm hơn bao giờ hết.
Vì trong truyện, năm 13 tuổi tôi đã suýt bị hai anh em kia c**ng hi3p, để lại ám ảnh tâm lý suốt cả cuộc đời.
Sau đó tôi phải vật vã trải qua bao nguy hiểm mới thoát khỏi địa ngục này, rồi gặp được nam chính…
Nhưng giờ đây tôi đã biết trước tất cả cốt truyện.
Tôi nhất định phải dũng cảm trốn khỏi đây.
7.
Suốt đêm, họ bị tiêu chảy tới 6, 7 lần liền.
Trong lúc ấy tôi cũng buồn ngủ, mệt mỏi rã rời.
Vì quá buồn ngủ nên tôi đành lấy đầu nhọn của thanh củi nhỏ đâm mạnh vào bàn tay mình.
Tay bị đâm chảy máu rất đau, nhưng cũng nhờ thế mà tôi lập tức tỉnh táo.
Gà trống nhà bên bắt đầu gáy.
Hơn 3 giờ sáng rồi.
Lúc này thì cả nhà họ đã không bị tiêu chảy nữa, nhưng cả người mệt mỏi đến cực độ, ngủ say như chết.
Chắc chắn hôm nay bọn họ sẽ không thể dậy sớm.
Bọn họ sẽ ngủ tới giữa trưa.
Thời cơ chạy trốn của tôi tới rồi!8.
Tôi theo ánh trăng mò mẫm bước vào vườn tìm chỗ mình đã giấu bánh rồi đào nó lên.
Thế là tôi chính thức chạy trốn với bánh và tiền.
Nơi này là một ngôi làng ở vùng núi hẻo lánh.
Nếu tôi muốn chạy thoát khỏi nơi này bằng đôi chân ngắn của mình thì chỉ có nằm mơ giữa ban ngày!
Dưới ánh trăng, tôi đi thẳng đến nhà trưởng thôn.
Nhà trưởng thôn làm nghề thu mua ớt, vừng, rau, dưa hấu nhỏ trong thôn.
Mỗi ngày vào lúc ba, bốn giờ sáng, họ bắt đầu chất hàng lên xe.
Xe ở đây là một chiếc xe ba bánh chạy bằng dầu diesel cũ.
Trong sách nói, khi lớn lên tôi cũng lên chiếc xe này để bỏ trốn.
Bây giờ tôi còn nhỏ nên việc trốn cũng dễ dàng hơn.
Nhân lúc họ không chú ý khi đang bốc hàng, tôi leo lên xe và đẩy hàng hóa trong rổ ra một chút.
Tôi nấp trong góc chéo của một đống rổ rau củ, cơ thể nhỏ bé của tôi co quắp lại, những chiếc rổ rau củ xếp chồng lên nhau, tạo thành một tam giác ngược, cho tôi chỗ ẩn náu, che chở cho tôi.
Đồ đạc xếp chồng lên nhau, chất thành đống nhưng cũng không quan trọng, hai bên thành xe được bọc lưới nên rất thoáng khí.
Tôi đợi khá lâu, cuối cùng xe cũng khởi động.
9.
Khi đến thị trấn thì xe dừng lại, xung quanh là tiếng rao bán rất ồn ào.
Khi đồ trước mặt tôi bị chuyển đi, tôi nhanh chóng tìm thời cơ chui ra ngoài, nhưng… một người lớn đã nhìn thấy tôi.
Tôi vội vàng cúi xuống, đưa tay kéo giỏ rau, giả vờ giúp chuyển đồ.
“Con nhà ai đây? Mau xuống đi!” Người nọ vươn tay bế tôi xuống xe.
Tôi vội nấp sau một đống hàng, khi không có ai để ý, tôi đã làm theo những gì “tôi” đã từng trải qua trong đầu, chạy nhanh ra lề đường nơi có những chiếc xe máy đang chờ chở khách.
Có cả đàn ông và phụ nữ lái xe máy chở khách.
Tôi cầm tiền đã chuẩn bị sẵn, tìm một nữ tài xế rồi đưa tiền cho cô ấy: “Bố cháu đang đợi ở bến xe miền Đông, cô chở cháu đến đó nhé.”
Người phụ nữ cười nói:
“Cháu còn nhỏ như vậy mà bố cháu không sợ cháu bị bán đi mất à!”
“Không ạ, bố cháu là cảnh sát!”
Người phụ nữ mỉm cười, không nói gì thêm.
Cô ấy bế tôi lên xe, để tôi ngồi đằng sau rồi ôm cô ấy.
Khi đến bến xe, xe máy vừa dừng lại tôi đã ngẩng đầu hét về phía trước: “Bố ơi, con ở đây!”
Người phụ nữ thấy vậy thì bế tôi xuống xe.
Trời còn chưa sáng hẳn, tôi đã thành công đến bến xe.
Theo những gì “tôi” đã trải qua trong sách, tôi cần phải tìm thấy chuyến xe đi vào thành phố trước.
Sau đó đến ga tàu hỏa tỉnh, bắt tàu đi thủ đô.
Đây là kế hoạch chạy trốn ban đầu của “tôi” nhưng thực tế thì “tôi” trong sách lúc bắt đầu viết đã 13 tuổi, chỉ lên được đến xe buýt lên tỉnh.
Sau đó “cô” lại xuống xe và lên xe của nam chính.
Có thể nói, từ giờ trở đi tôi phải dựa vào chính mình.
Tôi vẫn là trẻ con, chưa được đi học với không biết chữ nên chỉ có thể nhìn xung quanh và nghe mọi người nói chuyện.
Cuối cùng, tôi thấy một người đàn ông đang đi cùng với gia đình, ông ấy nói: “Khi về Phụng Thành, bố sẽ mua cho các con những chiếc bánh ngon nhất!”
Tỉnh đó tên là Phụng Thành!
Tôi mua một túi đồ ăn vặt lớn ở cửa hàng ở bến xe, tìm cơ hội trò chuyện cùng hai cô con gái của họ.
Tôi cố tình đánh lừa họ, khiến họ nghĩ rằng tôi lên tỉnh cùng với gia đình.
Sau đó, khi đi qua cửa kiểm tra an ninh, tôi đi cùng họ qua cửa kiểm tra an ninh, mà người kiểm tra tưởng tôi là con của họ.
Chiều hôm đó, sau một biến cố nhỏ, tôi đã thành công lên tàu đi thủ đô.
Cuối cùng tôi đã trốn thoát rồi!!
10.
Chuyến tàu đến thủ đô mất ba ngày hai đêm.
Trong tàu chật ních người đứng, người ngồi, người nằm.
Những đứa trẻ như tôi được miễn phí vé khi có người lớn đi cùng.
Tôi may mắn khi tìm thấy hai gia đình ngồi cạnh có dẫn theo trẻ con.
Tôi lại mua rất nhiều đồ ăn vặt rồi chia cho mấy đứa bé đó, vừa ăn vừa trò chuyện với họ.
Tôi khen họ là trai xinh gái đẹp, khen những người đứa bé dễ thương và ngoan ngoãn.
Tôi gọi bố mẹ họ là chú, dì nên họ đều cho rằng tôi là con của “nhà kia”.
Mặc dù tôi lợi dụng họ nhưng tôi không có ác ý và không gây tổn hại gì cho họ.
Ba ngày hai đêm trôi qua, tàu đã đến thủ đô.
Tôi đi theo họ cùng xuống tàu.
Ai xuống tàu cũng đều mệt mỏi, ngoài việc chú ý đến bản thân và gia đình mình thì không còn sức để quan tâm đ ến người khác.
Bên ngoài ga tàu, trên đường cái có đủ loại ô tô, những tòa nhà cao tầng đẹp đẽ và những người ăn mặc bảnh bao…
Đây là một thành phố phồn hoa, khác hẳn với thế giới của ngôi làng tôi sống.
Bố mẹ tôi đang ở thành phố này.
Lúc “tôi” và bố gặp nhau trong sách, mẹ tôi đã qua đời từ lâu.
Bây giờ tôi chỉ có thể nhờ chút ký ức mà “tôi” có được để đi tìm bố để bố đưa tôi đi tìm mẹ.
“Mẹ, xin mẹ đừng chết, nhất định mẹ phải đợi con tìm được mẹ!”