1.
“Ăn, mày ăn ngay cho tao!”
Vương Đại Dũng nắm tóc tôi dí đầu tôi vào máng cám lợn.
Nó bắt tôi phải ăn cám của lợn!
Nếu như tôi dám phản kháng, nó sẽ lập tức tát tôi, tôi vừa gầy vừa nhỏ, vốn chẳng phải đối thủ của nó. Hơn nữa, tôi bị hoảng sợ sau chuỗi ngày dài chịu đựng sự đánh đập, hành hạ này nên tôi chỉ có thể phối hợp “chơi” với hai anh em chúng nó, lại còn phải tìm cách để “trò chơi” của chúng nó kết thúc thật nhanh…
“Haha, anh hai, dáng con này ăn cám lợn trông buồn cười thật.”
Vương Đại Trí là một thằng ngu, nó vươn tay nhấn mạnh gáy tôi xuống, nói: “Mẹ bảo Đại Nữu được mua về để làm vợ anh em mình đấy, chúng ta muốn “chơi” thế nào cũng được. Em bắt nó ăn cám lợn tiếp đi, nhìn nó ăn cám lợn còn vui hơn nhìn lợn ăn cám lợn ý, hahahahaha…”
Thế là tôi mới thở được một hơi lại bị thằng Vương Đại Dũng ụp mặt lại vào máng cám lợn.
Cái máng cám trộn đủ thứ, nào là rau thối, cơm thiu còn lõng bõng nước bẩn khiến tôi thở không nổi.
Lúc gần như ngạt thở, tôi không khỏi nghĩ sống mà cực khổ thế này thì có khi chết đi cũng là một loại giải thoát.
Tôi đã quá ngán ngẩm cuộc sống như này rồi…
Nhưng ngay khi suy nghĩ ấy nảy ra thì trong đầu tôi xuất hiện một cuốn sách…
Nội dung của toàn bộ cuốn sách này ồ ạt xông vào đầu tôi.Trong nháy mắt dường như chính tôi là người đã trải qua tất cả tình tiết của cuốn sách này.
Không cho phép tôi được kháng cự, cũng không cho phép tôi có thể quên đi nó!
2.
Hóa ra tôi là nữ chính của một cuốn tiểu thuyết healing ngọt ngào.
Bố tôi là Thái tử gia Kinh Khuyên, mẹ tôi là ảnh hậu đang cực kì nổi tiếng.
Lúc tôi mới sinh ra đã bị tình địch của mẹ bắt cóc bán lấy tiền.
Bảy năm sau khi tôi bị bắt cóc, mẹ tôi vì mắc bệnh trầm cảm mà ôm uất hận qua đời, đến chết cũng không tha thứ cho bố tôi.
Bố tôi ôm trong mình sự đau đớn và tội lỗi, ngày đêm tìm kiếm tôi.
Trong cuốn sách ấy, mãi cho đến năm tôi 23 tuổi, khi tham gia một bữa tiệc thương mại với nam chính Tô Ngự Thâm, nhờ vào ngoại hình quá giống mẹ nên bố con tôi mới tìm được nhau.
Sau khi bố tìm được tôi, ông chuyển toàn bộ tài sản của mình sang cho tôi, sau đó lại một lòng truy tìm thủ phạm, sau khi tìm ra thủ phạm, để cô ta phải chịu một hình phạt thích đáng rồi bố tôi âm thầm tự sát, ông nói rằng cuối cùng ông cũng có mặt mũi để đi tìm mẹ tôi!
Còn tôi thì hoàn toàn mất đi tất cả người thân của mình!
Bây giờ tôi đang khoảng 6 tuổi rưỡi, nửa năm sau mẹ tôi sẽ ôm hận mà chết!
Tôi nắm chặt bàn tay, trong lòng bùng lên ý chí bất diệt: Tôi - không - thể - chết!
Tôi muốn trốn thoát khỏi đây!
Tôi muốn cứu mẹ của mình!
3.
“Anh Dũng ơi…”
Ngay khi Vương Đại Dũng nắm đầu tôi kéo lên khiến tôi thở hắt một cái, tôi lập tức nắm lấy cơ hội.
“Hai anh có đói bụng không? Để em làm bánh mì dẹt cho hai anh ăn nhé!”
“Bánh mì dẹt ăn ngon lắm!” Thằng ngu Vương Đại Trí vừa ch ảy nước miếng vừa xoa hai tay vào nhau.
Vương Đại Dũng cũng mang vẻ mặt thèm thuồng.
“Nhưng bố mẹ về sẽ chửi hai đứa mình…”
“Em sẽ bảo tất cả là do em ăn, một mình em ăn hết chỗ bánh đó!”
Vương Đại Dũng nghe thế thì ý chí đã lung lay, tin luôn.
Nó cuối cùng cũng thả tay ra buông tha cho tôi.
“Nhà ông đầu trọc ở thôn Tây đang hái dưa hấu non đấy anh Dũng, hai anh đi ăn đi, ăn xong về nhà là có bánh mì dẹt để ăn rồi.”
“Nhà thằng bé câm đấy à?” Vương Đại Dũng quay đầu nắm tay thằng anh ngu đần của nó kéo đi cùng: “Anh em mình đi ăn dưa hấu non trước.”
Dưa hấu non chỉ to hơn nắm tay người lớn một chút, người ta đập nó ra lấy hạt dưa hấu đem đi phơi khô làm hạt giống để đem ra chợ bán.
Dưa hấu non có màu trắng, vị ngọt dịu.
Người ăn dưa hấu non không được ăn hạt, ăn xong dưa còn phải gom hạt đổ vào thùng.
Hai đứa đó đi ăn dưa hấu non chắc chắn không thể về nhanh được.
Tôi ra giếng lấy nước tắm rửa, thay một bộ đồ sạch sẽ.
Sắp tới Trung thu, bố ra thành phố mua nửa túi bột mì về, định để đến Trung thu thì làm bánh trung thu ăn.
Tôi dùng tốc độ nhanh nhất để bắt đầu làm bánh.
Tôi muốn bỏ trốn được thì phải ăn no đã.
Làm được cái nào là tôi ăn cái đó.
Vừa làm vừa ăn.