Điện thoại trong tay Liễu Uyển Nhi rớt xuống bồn cầu,cô đã nhìn phía bồn cầu buồn bực hồi lâu,khi nghe được hai cô gái bên ngoài nói chuyện mới ý thức có thể Vu Thiểu Đình đang tìm cô.
Lập tức mở cửa chuẩn bị đi đến phòng làm việc của hắn.
Hai cô gái vừa thấy được cô,trên mặt lập tức lộ ra vui mừng thật lớn.
“Là Tô tiểu thư!” Người phụ nữ lớn tuổi lập tức nói nhỏ với cô gái bên cạnh”Nhanh đi nói với tổng tài tương lai đã tìm được bà xã ngài ấy.”
Đây là cơ hội để các cô lập công đây mà.
Hai cô gái một coi chừng Liễu Uyển Nhi,một lập tức chạy ra khỏi phòng rửa tay.
Các cô phản ứng khoa trương khiến Liễu Uyển Nhi nhất thời không biết làm sao cho phải,chỉ có thể sững sờ đứng im nhìn cô gái đang trợn mắt nhìn chằm chằm mình.
Không đầy một lát,một bóng người khẩn trương vọt vào.
Ôm lấy cô: “Tại sao điện thoại gọi không được?”
“Điện thoại em rơi xuống đó.”
Đem hai cử chỉ khác thường mấy ngày này của Vu Thiểu Đình xâu chuỗi chung một chỗ,Liễu Uyển Nhi càng ngày càng khẳng định lời của người phụ nữ lớn tuổi kia,hắn mắc chứng sợ hãi trước hôn nhân rồi.
Một cuộc náo động toàn bộ công ty tìm bà xã,sau khi Liễu Uyển Nhi xuất hiện chính thức tuyên bố kết thúc.
“Anh Thiểu Đình,chút nữa cùng em đến bệnh viện.” Vào trong phòng Liễu Uyển Nhi nhìn Thiểu Đình nói.
“Em thấy không khỏe chỗ nào?”
“Không có.” Thật ra cô muốn đưa Vu Thiểu Đình đến nói chuyện với bác sĩ,giúp hắn thả lỏng tinh thần.
“Vậy tại sao đi bệnh viện?” Vu Thiểu Đình hỏi.
Liễu Uyển Nhi nhìn hắn,giọng cực kỳ nhỏ nói: “Em biết anh gần đây đang bận chuyện hợp nhất công ty,cùng với chuẩn bị hôn sự của chúng ta,áp lực tạo thành tinh thần khẩn trương,chúng ta đến gặp bác sĩ một chút . . . . .”
“Stop!” Vu Thiểu Đình hiểu ý cô”Tiểu Tiểu, tinh thần của anh rất bình thường,không cần gặp bác sĩ.”
“Nếu anh cảm thấy mình mắc chứng sợ hãi trước hôn nhân,hãy để cho bác sĩ giúp anh thả lỏng.” Liễu Uyển Nhi khuyên nhủ.
Vu Thiểu Đình trong lòng rất rõ ràng,hắn không phải mắc chứng sợ hãi trước hôn nhân,mà là mắc chứng sợ hãi Tô Lực Hằng,chỉ cần quan hệ giữa hắn và cô gái trước mắt này chưa được luật pháp bảo vệ,hắn luôn vĩnh viễn lo được lo mất.
“Anh không sao,chuyện hợp nhất công ty đã gần làm xong,qua hai ngày nữa công ty mới sẽ bắt đầu làm việc,khi đó áp lực của anh cũng sẽ không lớn như hiện tại.”
Nghe hắn nói như vậy,Liễu Uyển Nhi đành phải buông tha suy nghĩ đưa hắn đi gặp bác sĩ,nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng,sợ hắn mệt mỏi sinh bệnh .
Thoáng cái đã trôi qua hai ngày,tập đoàn Lâm thị cùng Thịnh Á hợp nhất rốt cục tuyên bố thành công,công ty mới bắt đầu chính thức hoạt động.
Một bữa tiệc rượu linh đình được tổ chức tại nhà hàng cấp năm sao.
Trong màn đêm,một chiếc Lincoln đang chạy về hướng buổi tiệc.
Hắn tới nhưng không phải đến để chúc mừng,mà là kèn lệnh toàn diện xâm lược.
Trong bữa tiệc rượu,Liễu Uyển Nhi kéo Vu Thiểu Đình đi đến phía trước mời rượu chúc mừng tân khách.
“Tiểu Tiểu,em mệt không?” Trong lúc thư thả Vu Thiểu Đình hỏi cô bé bên cạnh.
“Không biết.” Cô biết bữa tiệc tối nay rất quan trọng,ngoại trừ ăn mừng mới công ty thành lập,còn có một hạng mục hợp tác quan trọng ký tên tại đây,mà hạng mục này trực tiếp liên quan đến hướng phát triển của công ty.
Cho nên hắn lấy ra mặt tốt nhất của mình kiên trì đến khi tiệc rượu kết thúc.
Ánh mắt cảm kích nhìn về phía cô,nắm chặt tay cô,giờ khắc này bọn họ kề vai chiến đấu.
Lúc này phụ tá bỗng nhiên chạy tới,ghé vào bên tai Vu Thiểu Đình nói nhỏ một câu.
Liễu Uyển Nhi phát hiện sắc mặt Vu Thiểu Đình bỗng nhiên tối sầm,tim cũng theo co rút lại,đã xảy ra chuyện gì.
“Tiểu Tiểu,anh ra ngoài một chút.” Dứt lời Vu Thiểu Đình buông tay Liễu Uyển Nhi cùng phụ tá vội vã rời đi.
Nhìn bóng lưng của hắn Liễu Uyển Nhi trong lòng bắt đầu lo lắng.
Lúc này bỗng nhiên từ cửa truyền đến một trận xôn xao.
Liễu Uyển Nhi quay đầu nhìn lại,một dáng người cô không dám nghĩ đột nhiên xuất hiện.
Là Tô Lực Hằng,mà phía sau hắn còn có Khinh Vân cùng Tử Quyên.
Ánh mắt sắc bén quét qua toàn trường cuối cùng rơi vào trên người cô,trên mặt lộ ra một nụ cười sâu sa.
Nhanh chóng tránh ánh mắt của hắn,ác ma xuất hiện,làm sao bây giờ?
Liễu Uyển Nhi nhìn mọi nơi tìm bóng dáng quen thuộc,anh Thiểu Đình,anh mau trở ai,một mình em ứng phó không được.
“Tô tổng,ngài khỏe chứ.”
“Tô tổng lúc nào trở về nước ?”
. . . . . .
Liễu Uyển Nhi đứng trong hội trường,chân tay luống cuống,chỉ có thể lo lắng cắn môi.
“Chào các vị. . . . . .”
Trên đài truyền đến giọng nói khiến tim Liễu Uyển Nhi trở lại vị trí cũ.
Là Vu Thiểu Đình,hắn đã trở lại,hắn lúc này đang đứng trước loa,giới thiệu mới mọi người tình trạng công ty.
Mà sự xuất hiện của hắn làm tân khách lần nữa chuyển chú ý về buổi tiệc rượu.
Vu Thiểu Đình phát hiện Tô Lực Hằng lập tức trở lại hội trường.
Mới vừa rồi phụ tá nói cho hắn biết hiệp nghị hợp tác tối nay đối phương bỗng nhiên gọi tới nói hủy bỏ,trải qua đàm phán vẫn không thể vãn hồi.
Hắn vốn còn đang phỏng đoán rốt cuộc nguyên nhân nào khiến đối phương hủy bỏ hợp tác,mà Tô Lực Hằng xuất hiện đã nói rõ tất cả.
Hắn thật đúng là từng bước ép sát,trong lòng nở nụ cười khổ.
Hắn bây giờ đã hiểu chuyện xảy ra năm năm trước tất cả đều do kẻ gian sắp đặt,bất quá hắn muốn cảm ơn nhân vật thần bí kia,nếu như không phải nhờ hắn có lẽ Tiểu Tiểu hôm nay đã trở thành vợ Tô Lực Hằng .
Mọi việc có được tất có mất,bất luận tương lai sẽ có kết quả gì hắn cũng không có hối hận,nếu như ông trời nhất định phải hắn mất đi một thứ,hắn hi vọng không phải là cô gái của hắn.
Hôm nay trong đám khách mời tham dự tiệc rượu có một số là người truyền thông.
Khi Vu Thiểu Đình giới thiệu xong tình trạng công ty mớithì ký giả đột nhiên hỏi: “Xin hỏi Vu tổng,tại sao không thấy đại biểu tập đoàn Nhã Thành,nghe nói tối nay các người có một hợp đồng quan trọng cần ký kết?”
Vốn tưởng rằng hợp đồng chắc như đinh đóng cột cho nên trước đó không giữ bí mật với công chúng,hiện tại chợt xảy ra chuyện,nếu như để cho truyền thông biết hợp tác không thành sẽ ảnh hưởng lòng tin mọi người đối với công ty mới.
Vu Thiểu Đình đang lo ứng phó,một giọng nữ không ngờ đến bỗng nhiên vang lên.
“Các vị,tôi chính là đại biểu tập đoàn Nhã Thành,tối nay tôi thay mặt công ty ký hợp đồng cùng tập đoàn Ngạo Thông.”
Là Tử Quyên.
Vu Thiểu Đình hết sức kinh ngạc,cô ta là người Tô Lực Hằng tại sao đứng ra giải vây giúp hắn.
Liễu Uyển Nhi cũng sợ ngây người,đang cô lo lắng cho Vu Thiểu Đình không nghĩ tới chuyện biến chuyển thành thế này.
Nhìn Tử Quyên cầm lấy hợp đồng đi lên,nhìn nội dung hợp đồng Vu Thiểu Đình mới tin tất cả chuyện trước mắt.
Nhưng cô ta lúc nào trở thành đại biểu tập đoàn Nhã Thành rồi?
Quăng nụ cười về phía Vu Thiểu Đình,Tử Quyên dùng ánh mắt nói cho hắn biết,yên tâm ký đi.
Cho đến ký xong hiệp nghị,Vu Thiểu Đình mới tỉnh khỏi cơn mộng.
Nhẹ giọng hỏi Tử Quyên bên cạnh: “Tại sao?”
“Đại ca nói vụ tai nạn xe cộ năm năm trước cậu đã cứu anh ấy một mạng,hôm nay trả lại ân tình đó cho cậu,mặc dù Nhã Thành đã bị Tô thị thu mua,sau các ngươi hợp tác với Nhã Thành sẽ không bị bất kỳ ảnh hưởng.”
Ngẩng đầu tìm kiếm bóng dáng người đàn ông kia lại phát hiện không thấy hắn.
Ngoài ra ngay cả vị hôn thê của hắn cũng không thấy.
“Xin các vị tiếp tục,tôi xin lỗi không thể tiếp các vị.” Nhìn tân khách dưới đài nói,đứng dậy vội vàng rời khỏi hội trường.
Kể từ khi Tô Lực Hằng xuất hiện,Liễu Uyển Nhi phát hiện ánh mắt của hắn thủy chung không rời khỏi cô.
Mà Vu Thiểu Đình lại đang bận rộn ký hợp đồng,cô bất lực không thể làm gì khác hơn trốn ra khỏi hội trường.
Nhìn lên ánh trăng sáng ngời,Liễu Uyển Nhi thở dài một hơi,rốt cục thoát khỏi ánh mắt đáng sợ của hắn.
“Tại sao trốn tôi?”
Giọng nói nặng nề truyền đến,Liễu Uyển Nhi sợ hết hồn,quay người lại người đàn ông kia đã đứng sau lưng mình.
Hắn tại sao tới đây? Lúc cô đi rõ ràng thấy hắn còn đứng ở bên trong .
“Em,em. . . . . .” gảy móng tay,cúi đầu, Liễu Uyển Nhi sợ ở chung một chỗ với hắn.
“Tối nay tôi cho Thiểu Đình một con đường sống,em làm sao cảm ơn tôi đây?” Tô Lực Hằng nâng lên cằm cô.
Nếu như không phải anh phá hoại anh Thiểu Đình cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh khó xử,anh tha hắn một lần cũng phải,Liễu Uyển Nhi nói thầm trong lòng nhưng đánh chết cũng không dám nói ra khỏi miệng.
“Nếu không ở với tôi một đêm xem như cảm ơn .”
Nghe vậy Liễu Uyển Nhi lập tức sững sờ mở lớn mắt: “Không!”
Tô Lực Hằng ngay sau nheo lại con ngươi.
Thấy thế Liễu Uyển Nhi chớp chớp mắt tránh ánh mắt của hắn.
“Em sắp kết hôn với anh Thiểu Đình,không thể phản bội anh ấy .”
Hận chết bản thân nhát gan,nhưng nói đạo lý với ác ma có gì tốt với lại cô không đấu lại hắn.
“Vậy em có thể phản bội tôi sao?” Bàn tay nắm tay cô bỗng nhiên dùng sức.
Liễu Uyển Nhi đau đớn,không nói, chuyện đã qua cô không muốn dây dưa nữa.
Cô trầm mặc khiến Tô Lực Hằng bốc lửa,hắn không có địa vị trong lòng cô sao,có thể tùy tiện phản bội sao!
Vậy hắn càng muốn cô phản bội Vu Thiểu Đình.
Nghĩ tới liền cắn lên môi cô.
Lại nữa rồi,hắn luôn không được người ta đồng ý đã hôn loạn,hai tay chống đỡ người đàn ông trước mắt,muốn đẩy hắn ra lại bị hắn ôm phía sau,vững vàng cố định định.
Hàm răng bị hắn cạy mở,đầu lưỡi tà ác không chút kiêng kỵ tiến công vào miệng cô.
Trong đầu dưỡng khí càng ngày càng mỏng manh,mà đáng sợ hơn là Liễu Uyển Nhi phát hiện trước ngực của cô lành lạnh, ngay sau đó chiếc áo rơi xuống giắt trên cánh tay.
Không được,nơi này là vườn hoa,cô còn muốn làm người ! Liễu Uyển Nhi reo hò trong lòng.
Đang ở thời điểm đáng sợ ngọn lửa càng đốt càng điên cuồng.
Bỗng nhiên gầm lên giận dữ: “Các ngươi đang làm gì thế?”
Thời gian trong nháy mắt đọng lại.
Liễu Uyển Nhi nhìn thấy một đôi mắt đỏ lừ.
Xong rồi!
Tô Lực Hằng đưa tay kéo lại áo Liễu Uyển Nhi,thong thả vênh váo cài nút áo cho cô.
Muốt vẹt ra tay hắn nhưng hắn cố ý không tránh.
Ánh mắt khẩn thiết nhìn về phía hắn,hắn làm như không thấy.
Anh nhất định muốn vậy sao?Liễu Uyển Nhi gầm thét trong lòng.
Hắn muốn tên kia biết cô gái này vĩnh viễn thuộc về hắn! Tô Lực Hằng trong lòng oán hận nói.
Vu Thiểu Đình khổ sở nhắm mắt lại,không nhìn đôi nam nữ thân mật trước mắt.
Cài xong nút áo Tô Lực Hằng chậm rãi đi đến bên cạnh hắn.
“Tốt nhất nắm chắc cơ hội hợp tác với Nhã Thành,cơ hội như vậy ta chỉ cho một lần.”
“Đại ca.” Xưng hô xa cách năm năm được lập lại,mở miệng lần nữa có chút không lưu loát”Em có thể không cần Ngạo Thông nhưng Tiểu Tiểu là vị hôn thê của em”
“Cô ấy từng là vị hôn thê của tôi.” Ngữ điệu vô cùng bình tĩnh nhưng Vu Thiểu Đình lại nghe ra nồng đậm hận ý.
Thản nhiên rời đi bỏ lại Vu Thiểu Đình khổ sở đối mặt bầu không khí sau khi kích tình.
Qua một hồi lâu,rốt cục ngẩng đầu,lãnh đạm nhìn cô bé cách đó không xa,xoay người rời đi.
“Anh Thiểu Đình . . . . . .” Giọng nói nghẹn ngào muốn bước đến chỗ hắn nhưng cất bước thật khó khăn.
Nước mắt đảo quanh viền mắt,rốt cục vẫn không nhịn được rớt xuống.
Khi Liễu Uyển Nhi điều chỉnh tốt tâm trạng lần nữa trở lại tiệc rượu,đã nhìn thấy Vu Thiểu Đình đang tiễn tân khách,trên mặt là nụ cười máy móc làm cô nhìn đau lòng,cô đã tổn thương hắn.
Trên đường về nhà,Liễu Uyển Nhi nhiều lần muốn mở miệng nói chuyện với Vu Thiểu Đình,nhưng bởi vì vẻ thờ ơ trên mặt hắn mà dừng lại.
Xe ngừng lại tại bãi đậu xe Lâm gia.
Vu Thiểu Đình đang muốn xuống xe.
“Anh Thiểu Đình.” Phía sau truyền đến tiếng gọi dịu dàng của cô.
Tay đặt trên cửa xe dừng lại.
“Thật xin lỗi.”
Cô biết mình đã tổn thương hắn,nói nhiều xin lỗi hơn nữa cũng không thể đền bù,cô muốn cho hắn biết không phải cô cố ý.
Bàn tay to nắm thật chặc thành quyền,nếu như có thể hắn hy vọng mình không đi tìm cô,như vậy hiện tại hắn cũng sẽ không khổ sở như vậy.
“Em không phải cố ý,em vốn muốn tránh hắn. . . . . .”
Tất cả lời đều bị nụ hôn đột ngột nuốt vào.
Vu Thiểu Đình dùng sức ôm lấy giày vò cô gái trong ngực,đặt cô lên ghế ngồi,nụ hôn dời xuống cổ điên cuồng gặm liếm,chỉ nghe xoẹt một tiếng,quần áo của cô bị hắn giật mạnh xuống.
“Anh Thiểu Đình!” Liễu Uyển Nhi vỗ mạnh lên lưng hắn,hắn như vậy khiến cô sợ hãi.
Cô phản kháng rốt cục khiến hắn tỉnh táo,nhìn thấy sợ hãi trong mắt,Vu Thiểu Đình tự trách trong lòng,ghen tức thiếu chút nữa làm hắn mất lý trí,nhanh chóng mở cửa xe,bối rối chạy đi.
Nhìn bóng người hắn biến mất trong màn đêm, Liễu Uyển Nhi lần nữa rơi lệ,tại sao biến thành như vậy?