Nhìn trên báo chí không ngừng phơi sáng vấn đề an toàn ngành nghề thực phẩm,trên mặt Tô Lực Hằng lộ ra một nụ cười lạnh,xem ra đàn em năm đó của hắn hôm nay đã trở thành một con ưng non trong thương trường.
Bất quá đã chơi thì phải chơi đến cùng,nếu như đối thủ quá yếu cũng không có ý nghĩa.
Cầm lấy điện thoại: “Nói với ngân hàng không cho công ty Vu Thiểu Đình vay nợ.”
Hắn muốn xem tên kia lựa chọn thế nào? Là bảo vệ mình hay bảo vệ Lâm Cẩm Quyền,đáp án chính xác vĩnh viễn chỉ có một,hai nhà cùng chịu diệt vong.
Sự kiện mới được ngăn chận,công ty hắn liên tiếp gặp chuyện không may,xem ra hiện tại Tô Lực Hằng không phá hủy bọn họ sẽ không dừng tay,mà Vu Thiểu Đình rất hiểu rõ,trên thương trường cần phải có tiền,số tiền của hắn cộng thêm tập đoàn Lâm thị căn bản không cách nào đấu lại Tô Lực Hằng.
Nghĩ tới nghĩ lui,hắn có lẽ nên đi gặp lại bạn cũ.
Gọi đến một dãy số mà hắn sắp sữa quên lãng: “Khinh Vân,tôi là Thiểu Đình,có thời gian gặp mặt không?”
Trong quán rượu.
Hai người đàn ông từng sóng vai cùng cùng sống cùng chết.
“Năm đó cậu tại sao phải đưa Tiểu Tiểu rời đi?” Vấn để này hỏi muộn năm năm cũng làm cho Khinh Vân nghi ngờ năm năm.
Bởi vì thủy chung không bỏ xuống được tình cảm,nhưng trên đường rời đi hắn đã từng nghĩ đưa cô trở về Tô gia,nếu như không phải cuộc đuổi giết vô tình kia.
“Đại ca nhất định rất hận chúng tôi rời đi ?” Lời vừa ra khỏi miệng,Vu Thiểu Đình đột nhiên cảm giác được mình không nên hỏi câu này,nếu như không phải năm ấy cũng sẽ không tàn nhẫn truy sát bọn họ.
“Không phải hận mà là thương tâm,các người tổn thương đại ca rất sâu.” Hắn chưa từng thấy qua Tô Lực Hằng yếu ớt như thế “Hắn cơ hồ phái ra tất cả đàn em đi tìm các ngươi,bản thân thì mỗi đêm lái xe khắp các đường lớn ngỏ nhỏ,người nào khuyên cũng vô dụng.”
Lời Khinh Vân khiến cho Thiểu Đình không thể tin nổi: “Nhưng hắn không phải . . . . . .”
“Cái gì?” Khinh Vân không hiểu được hắn lời ra khỏi miện tại sao không nói tiếp.
“Không có gì.” Vu Thiểu Đình trầm mặc,hắn bắt đầu hoài nghi nhóm người Tiểu Tiểu gặp có phải thật do Tô Lực Hằng phái đi .
Khinh Vân chắc không biết lừa gạt hắn,mà Tiểu Tiểu gặp cũng là chuyện thật,vậy thì chỉ còn một loại khả năng,có người giả mạo người Lưu Xuyên Đường đuổi giết bọn họ,bọn người này tại sao nắm rõ tin tức trong nhà họ Tô?
Chỉ có một khả năng,nhân vật thần bí kia tiết lộ tất cả.
Vu Thiểu Đình tim thắt lại,kết quả thì ra chỉ do một chuyện hiểu lầm,bao gồm người yêu của mình.
“Thiểu Đình,cậu làm sao vậy?” Khinh Vân nhìn hắn ngu ngơ suy nghĩ.
“A,không có gì.” Vu Thiểu Đình phục hồi tinh thần,nhớ tới mục đích mình tìm hắn “Tôi muốn gặp đại ca,cậu có thể an bài giùm không?”
Sở dĩ không gọi điện thoại cho Tô Lực Hằng,là muốn tránh khỏi trực tiếp gặp sẽ lúng túng.
“Anh ấy sẽ không gặp .” Khinh Vân vừa nói liền khiến hắn thất vọng.
“Tại sao?” Nhưng vẫn không cam lòng.
“Cậu cũng hiểu tính tình đại ca,hắn bây giờ rất hận cậu.”
Vu Thiểu Đình trầm mặc,nếu như hắn nói rõ tất cả với Tô Lực Hằng có lẽ hắn có tha thứ mình,buông tha tất cả hành động trả thù,vậy hắn có thể giữ được công ty năm năm cực khổ làm ra,Tô Lực Hằng cũng có thể nối lại tình cảm với Tiểu Tiểu,hắn không sợ đại ca trả thù chỉ sợ đại ca cướp đi cô ấy.
Giờ khắc này Vu Thiểu Đình bỗng nhiên có ý nghĩ buông tha tất cả,mang theo người phụ nữ của mình rời khỏi nơi đây.
Sau khi chia tay Khinh Vân,Vu Thiểu Đình về đến nhà.
Đẩy cửa ra nghe được tiếng đàn du dương.
Từ từ đi về phía cô gái chuyên tâm đàn piano,quàng lên eo cô nhắm mắt lại,giai điệu trên đầu ngón tay cô có thể an ủi phiền muộn trong lòng hắn.
Đàn xong khúc nhạc Liễu Uyển Nhi nghiêng đầu sang chỗ khác.
Một ngày không thấy cằm của hắn đã mọc ra râu,trên gương mặt tuấn tú có vẻ uể oải.
“Đói bụng rồi sao,có cần bảo người giúp việc làm chút đồ ăn cho anh?”
Không,mở mắt ra lẳng lặng nhìn cô bé trước mắt.
Bỗng nhiên môi của hắn ấn xuống,cạy mở hàm răng của cô,dùng sức mút mùi vị ngon ngọt của cô.
Cho đến hai bên không thể hít thở mới buông ra.
“Anh làm sao vậy?” Liễu Uyển Nhi quan tâm nói.
Nụ hôn của hắn không giống trước kia,hiện tại mang theo một chút đấu tranh xen lẫn thống khổ.
Nếu như cô biết ban đầu Tô Lực Hằng không vô tình đuổi giết bọn họ,cô có quay đầu lại đi tìm hắn không?
“Nếu như một lần nữa để em lựa chọn,anh và đại ca em sẽ chọn ai?” Vẫn không nhịn được thủ dò xét.
Liễu Uyển Nhi giật mình nhìn hắn, tại sao muốn hỏi như vậy? Chẳng lẽ hắn biết Tô Lực Hằng xuất hiện.
Cô không nói khiến Thiểu Đình hoảng sợ.
“Không cần trả lời,anh hỏi quá nhàm chán.” Bối rối tránh ánh mắt của cô,sợ nghe được đáp án khiến hắn đau lòng.
Nhìn thấy cảm xúc trong mắt hắn,Liễu Uyển Nhi dựa vào lồng ngực của hắn: “Hắn đã sớm rời khỏi cuộc sống của em,tương lai người bên cạnh em chính là anh”
Cô hy vọng có thể khiến hắn an tâm.
Đúng vậy,cô gái trước mắt sẽ trở thành cô dâu của hắn,đây là chuyện thật ai cũng không thể đoạt,nhưng nghĩ tới vấn đề công ty,lòngVu Thiểu Đình vẫn không cách nào để xuống.
“Nếu như anh trở nên hai bàn tay trắng,em có chịu kết hôn với anh?”
Vấn đề của hắn khiến Liễu Uyển Nhi kinh ngạc,cảm giác lúc trước càng thêm mãnh liệt,công ty nhất định xảy ra chuyện.
Càng thêm gần sát cơ thể hắn, giọng nói êm ái: “Cho dù hai bàn tay trắng,anh vẫn còn có em.”
Cô không muốn hỏi hắn rốt cuộc xảy ra chuyện gì,sợ sẽ tạo gánh nặng cho hắn,hiện tại duy nhất có thể làm chính là ủng hộ về mặc tinh thần.
Ôm chặt cô,vì cô hắn có thể buông tay đánh cược một lần,vì cô hắn có thể hai bàn tay trắng,tất cả vì có cô bên cạnh.
Tình trạng so với Vu Thiểu Đình tưởng tượng còn tệ hơn.
Tô Lực Hằng chẳng những cắt đứt nguồn vốn công ty còn cắt đứt các nhà máy hiệu buôn hàng đầu cung cấp cho bọn họ,hiện tại Thịnh Á đã bị vây trong trạng thái tiến thoái lưỡng nan.
Lâm Cẩm Quyền vốn có thể cung cấp tài chính ủng hộ hắn nhưng tình cảnh năm năm trước lần nữa tái hiện,cổ phiếu tập đoàn Lâm thị bị người điên cuồng chèn ép liên tục nhiều ngày,lúc này căn bản không có dư tiền để giúp đỡ hắn.
Có lẽ hắn nên buông tha Thịnh Á,đem số tiền mấy năm qua tích lũy giúp đỡ tập đoàn Lâm thị.
Đem suy nghĩ của mình nói cho Lâm Cẩm Quyền,kết quả bị một câu cự tuyệt.
“Đây là sản nghiệp cháu cực khổ sáng lập,ông không cho phép cháu dễ dàng buông tha thế.Ông lão ta đây trên thương trường còn có thể tìm được một chút tiền, Lâm thị tuy nửa sống nửa chết nhưng không đến nỗi suy sụp,cháu cứ yên tâm.”
“Nhưng ông ngoại,nếu còn tiếp tục như hiện tại Thịnh Á cùng Lâm thị cũng sẽ bị hủy,hay tập trung tất cả lực lượng bảo vệ một bên.Hiện tại bốn bề Thịnh Á đều là địch,mà tập đoàn Lâm thị đã có nền móng sâu còn có thể chống cự với Tô Lực Hằng một khoảng thời gian.” Vu Thiểu Đình hết lòng khuyên.
“Nhưng . . . . .” Lâm Cẩm Quyền vẫn do dự.
Ông cũng biết nếu còn tiếp tục hai nhà sẽ chết vô cùng thảm,nhưng muốn Vu Thiểu Đình hy sinh Thịnh Á thì ông không đành lòng.
Bỗng nhiên ông có một suy nghĩ,có lẽ chỉ còn một cách.
“Thiểu Đình,để cho Thịnh Á cùng Lâm thị hợp một,thứ nhất có thể khích lệ tinh thần,các công nhân hai xí nghiệp cũng cần lòng tin ủng hộ,thứ hai có thể hợp lại tài sản hai nhà.Ông già rồi cũng nên rút lui,để tổng tài mới lên thay toàn lực đối kháng Tô Lực Hằng.”
Tình huống trước mắt chỉ có biện pháp này tốt nhất,dưới ánh mắt tha thiết của Lâm Cẩm Quyền,Vu Thiểu Đình đồng ý đề nghị này.
Nhưng hai người đàn ông một già một trẻ trong lòng đều lo lắng,hai công ty sau khi hợp một sẽ chống đỡ được bao lâu,thực sự rất khó nói.
Nghe thế bóng người ngoài cửa yên lặng xoay người rời đi.
Mấy ngày bất an trong lòng rốt cục biến thành hiện thực,thì ra hắn đã sớm xuất hiện hơn nữa còn mang theo mối hận mãnh liệt đến trả thù.
Tất cả đều do cô mà ra,có lẽ cô nên đi tìm hắn,xin hắn buông tha ông ngoại với anh Thiểu Đình.
Liễu Uyển Nhi cho rằng cô cả đời cũng sẽ không về căn nhà này.
Nhìn biệt thự nhà họ Tô từng đem đến cho cô vô số niềm vui xen lẫn đau lòng,là nơi để cô sống ở thế giới hiện đại,trong lòng hàng vạn hàng nghìn xúc động ùa đến.
Ấn xuống chuông cửa,mở cửa chính là một gương mặt xa lạ.
“Xin hỏi cô tìm ai?” Cô gái giúp việc lên tiếng hỏi.
“Tôi tìm Tô Lực Hằng tiên sinh,xin hỏi ngài ấy có ở nhà không?” Gọi tên của hắn,ba chữ này cô đã tránh nó suốt năm năm.
“Xin chờ một chút.” Dứt lời người giúp việc đóng cửa lại.
Chỉ chốc lát sau,cửa một lần nữa mở ra,vẫn là cô giúp việc vừa rồi.
“Mời cô vào,tiên sinh đang chờ cô tại thư phòng,ngài ấy nói cô biết đường.”
Cười nhạt với cô giúp việc,bước vào cửa Tô gia.
Xuyên qua sân vườn sau nhà,trí nhớ rối rắm ùa nhau mà đến,ở chỗ này cô và anh Thiểu Đình yêu nhau,cũng ở chỗ này cô bị người đàn ông gọi là chú cường thế cướp đi nụ hôn của mình.
Nơi này để lại rất nhiều hồi ức cho cô,có vui vẻ ,có tổn thương,có lo lắng,mà hôm nay tất cả đều theo gió tan biến . . . . . .
Mang theo hồi sức bước lên lầu hai,đi tới trước thư phòng quen thuộc,nhẹ tay gõ lên cửa gỗ lim.
“Đi vào.”
Giọng nói xa cách năm năm vẫn trầm thấp làm cho cô sợ hãi,chẳng qua lúc này sợ hãi là lo lắng hay động lòng cô lúc này không thể phân rõ.
Thật ra bắt đầu từ lúc Liễu Uyển Nhi xuất hiện ở cửa Tô Lực Hằng đã nhìn thấy cô qua màn cửa sổ,tâm trạng kích động không cách nào ức chế,chỉ muốn lao xuống ôm cô không để cho cô rời đi.
Nhưng chỉ thoáng cái hắn đoán được mục đích của chuyến đi này,tức giận ùa nhau mà đến,hắn thà cô không đến tìm mình như vậy hắn còn có thể tự nói với mình,hai người đàn ông đó cũng không quan trọng giống như suy nghĩ của cô.
Tức giận biến mất sau đó là tiếng gõ cửa của cô.
Tô Lực Hằng ngừng thở,một khắc cô mở cửa ra,dáng người cô xuất hiện rõ ràng trước mắt hắn,năm năm qua nổi nhớ cùng yêu hận tình cừu hoàn toàn bộc phát vào giờ khắc này,tim hoàn toàn mất đi quy luật.
Đây là năm năm sau,Liễu Uyển Nhi lần đầu tiên nhìn thấy Tô Lực Hằng.
Hắn thay đổi,trên khuôn mặt anh tuấn có thêm một phần phong sương,ánh mắt đã lạnh lùng giờ càng thêm lạnh như băng,trong phút chốc cô cảm thấy đau lòng.
Điều chỉnh lại tâm trạng mình,mở miệng nhẹ nhàng hô lên: “Chú.”
Tiếng gọi đó khiến lòng Tô Lực Hằng chìm xuống đáy cốc.
Xoay người không để cho cô phát hiện mình bị thương.
Năm năm sau,hắn lại trở thành chú của cô,thời gian thật trêu người.
Im lặng quanh quẩn giữa hai người,có loại cảm giác khiến người hít thở không thông.
Liễu Uyển Nhi suy nghĩ thật lâu,quyết định phá vỡ trầm mặc nói thẳng ý định của mình: “Chú,cháu. . . . . .”
“Không được gọi tôi là chú!” Lời nói bỗng nhiên bị tiếng thét của Tô Lực Hằng cắt đứt,hai chữ này khiến hắn phát điên.
“. . . . . .” Liễu Uyển Nhi đột nhiên không biết làm sao tiếp tục đề tài.
“Cô đến tìm tôi có chuyện gì?” Tô Lực Hằng im lặng một hồi mới mở miệng,biết rõ còn cố hỏi.
Hắn sầm mặt khiến cô có chút nhát gan nhưng nhớ tới tình hình bấp bênh của Lâm thị cùng Thịnh Á,liền lấy dũng khí mở miệng nói: “Có thể bỏ qua cho ông ngoại cùng anh Thiểu Đình không?”
Cô rốt cuộc mở miệng,Tô Lực Hằng rất không vui,vô cùng không vui!
Nhìn hắn nhích gần về phía mình,Liễu Uyển Nhi không nhịn được lui về phía sau mấy bước,kết quả bị Tô Lực Hằng vây sát vách tường .
“Cô cho rằng cô bây giờ có tư cách cầu xin tôi sao?”
Trong giọng nói mang theo một tia âm tàn cùng giễu cợt,đường nét trên khuôn mặt anh tuấn đã trở nên cứng ngắc.
“Em biết anh hận em năm đó rời đi,muốn trả thù thì cứ tìm em,không nên liên lụy người vô tội.”
Năm đó là cô muốn anh Thiểu Đình đưa cô đi,mà ông ngoại cũng chỉ lúc thời điểm khó khăn giúp đỡ bọn họ,bất quá nói trở lại năm đó nếu như không phải hắn tuyệt tình,cô cũng không kiên quyết rời đi.
Tô Lực Hằng dĩ nhiên không biết trong lòng cô có chút oán hận mình,trong đầu tất cả đều cho cô nghỉ giùm hai người đàn ông kia.
Ghen tỵ với ngọn lửa thiêu đốt ánh mắt của hắn.
Đưa tay giơ lên cằm cô,cắn lên môi của cô,nụ hôn cuồng phong bạo vũ hoàn toàn tập kích Liễu Uyển Nhi.
Cô muốn tránh thoát nhưng không có sức đấu lại hắn,chỉ có thể tiếp nhận tất cả.
Hắn muốn trừng phạt cô thật nặng,lại phát hiện nổi nhớ cùng tình cảm dành cho cô trong nháy mắt toàn vỡ đê.
Hắn hận mình như vậy thật vô dụng,như thế sẽ bị cô khống chế.
Dùng sức cắn xuống môi cô cho hả giận.
“Ừ ~”
Nghe sâu trong cổ họng cô phát ra tiếng kêu đau,nếm được mùi máu tanh trong miệng cô cho rằng hắn sẽ có khoái cảm trả thù,kết quả phát hiện lòng đau đớn tức giận buông cô ra.
“Tên kia cũng hôn em vậy sao?”
Chết tiệt,tại sao phải hỏi vấn đề này,phát hiện bản thân thật buồn bực giống như có tảng đá lớn đè lên ngực.
Liễu Uyển Nhi lập tức đỏ mặt,mất tự nhiên nghịch gấu áo,cô không hứng thú so sánh nụ hôn của hai người đàn ông.
Đem mất tự nhiên của cô hiểu thành ngượng ngùng,Tô Lực Hằng tức muốn điên.
“Em rất thích nụ hôn của tên đó? !” Nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này,đố kỵ giống như kiến trắng gặm tim hắn.
Tô Lực Hằng từng bước ép sát,Liễu Uyển Nhi bật thốt lên:”Anh Thiểu Đình sẽ không cắn người.”
Ầm ầm ầm, Liễu Uyển Nhi lại nghe tiếng động quen thuộc,thảm rồi.
“Muốn tôi bỏ qua cho bọn họ tuyệt đối không thể !”
Đỉnh đầu truyền đến tiếng hét đinh tai nhức óc,Liễu Uyển Nhi vội vàng bịt chặt lỗ tai.
Sau khi cơn bão qua đi,ánh mắt của cô đỏ lên,chẳng lẽ Lâm thị cùng Thịnh Á thật sự phải sụp đổ sao?
Chết tiệt,em lại đau lòng cho bọn họ?
Ai có thể tới đau lòng giùm hắn,người nào biết năm năm qua hắn đau khổ thế nào?
Nhắm mắt lại lần nữa mở ra,Tô Lực Hằng thở dài một hơi,lạnh lùng nói: “Muốn tôi bỏ qua cho bọn họ cũng có thể.”
Liễu Uyển Nhi vèo cái mở to hai mắt nhìn về phía hắn,đợi hắn nói tiếp.
Vẻ mặt cô đột nhiên thay đổi khiến Tô Lực Hằng cố gắng nén giận.
“Trừ phi em rời khỏi Vu Thiểu Đình với Lâm Cẩm Quyền,đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ,làm tình nhân của tôi.”
Liễu Uyển Nhi ngây ngẩn cả người,điều kiện này cũng quá hà khắc rồi,cô phải chọn thế nào?
Em ghét trở về bên cạnh anh vậy sao? Tô Lực Hằng vừa bị thương lại tức giận .
“Sau này chờ tôi cưới cô gái khác,cô làm vợ ba,chờ tôi chết cô phải chôn cùng,tôi muốn cô dùng cả cuộc đời để trao đổi.”
Rống xong sau liếc mắt nhìn cô,nhóc con chết tiệt,nếu em thật dám dùng cuộc đời mình để đổi bình an cho hai người kia,anh liền vắt đầu em xuống!
Liễu Uyển Nhi nhìn người đàn ông dữ dằn trước mắt,lòng đang run rẩy,hắn thật quá tàn nhẫn~