Trans & Check Raw: Ice
Edit: Concealmeant
----------------------------------------------
Sao cái phòng làm việc lại đột ngột thế nhỉ?
Tôi chọn số 2. Lựa chọn phòng làm việc quá là khác thường. Chọn xong, cơ thể tôi trở lại bình thường[note25779]. Cầm một cốc nước cam trong tay, Sakurai bắt đầu tra hỏi tôi hàng đống thứ.
“Cậu trông có vẻ khá giàu đấy.”
Ánh mắt của cô nàng cực kỳ mê mẩn, sáng long lanh như những viên ngọc bích. Xem ra cô ta quả thực rất mê tiền.
“Không, không, thực ra nó chỉ là số tiền mà tôi được giao phó thôi. Có thể nói là tôi và bạn tôi đã gom góp
khoản tiền này nhằm phục vụ cho mục đích ăn chơi đua đòi ấy mà…..Haha!”
Sakurai hắng giọng khi cô lắng nghe những điều tôi nói. Và sau đó, cô đưa cho tôi cái cốc, rồi áp môi của mình lên môi tôi. Một nụ hôn. Đôi môi đầy đặn của cô ấy cảm giác rất mềm mại. Và rồi…….cô ta đẩy lưỡi của mình vào miệng tôi. Chúng tôi cứ như vậy được một lúc thì cổ buông ra. Một dải nước dãi lủng lẳng giữa hai bờ môi.
“Tôi có nên làm một chuyện gì đó thú vị hơn không ~? Hay bây giờ thế này đi, cậu uống hết cái cốc này rồi tôi sẽ để cậu vào phòng mình, hửm?”
Cô ta đang toan tính điều gì vậy?
Tôi đã đặt một xấp tiền lên mặt bàn. Và ánh mắt của cô ấy quay về hướng nó đúng như dự đoán. Nhưng tôi nên làm gì bây giờ? Tôi không hiểu điều kiện chinh phục là gì cả! Nếu chủ trương của game này là mấy cái thứ eroge thì nó sẽ đồng nghĩa với việc tôi phải ngủ với cô ấy, đúng chứ?
Sự phấn khích của một nụ hôn sẽ không nguây ngoai.
Để lại chiếc cốc gần xấp tiền, tôi kéo lấy cánh tay cô ấy. Tuy nhiên, Sakurai lắc đầu và trao cho tôi chiếc cốc lần nữa.
“Tôi đã đi xa đến mức rót nước hoa quả cho cậu rồi, và cậu sẽ không uống nó sao?”
Dù cô ấy có nói như vậy, nhưng như thường lệ, ánh mắt của cô ta lại hướng về phía tập tiền.
Có hơi cảm động khi một người phụ nữ như cô ấy đi xa đến mức này, nhưng dẫu thế nào thì, tôi đã nhấp thử một ngụm. Tiếp theo, vì mục đích chinh phục, tôi kéo cánh tay cô ấy lại lần nữa. Không, tôi đã cố gắng làm vậy.
Tuy nhiên, Sakurai hất cánh tay của tôi ra và cười điên cười dại.
Và cùng lúc đó, tôi cảm thấy nội tạng mình như sôi lên. Cứ như thể dòng máu của tôi bắt đầu trào ngược, hoặc bụng tôi sắp nổ banh ra. Cơn đau thấu trời. Và rồi có thứ gì đó phụt ra khỏi cổ họng tôi. Tôi nắm lấy cổ mình theo bản năng và ngã gục xuống. Xuất phát từ ý chí sinh tồn của bản thân, tôi ép cánh tay của mình di chuyển. Quả là phép màu khi tôi vẫn còn đọc được cửa sổ “Tải”.
Và thế là, thế giới chuyển sang màu trắng.
Con đĩ điên khùng đó đã cố gắng giết tôi bằng cách bỏ thuốc độc vào nước uống đấy! Tôi chưa bao giờ mường tượng được rằng ả ta sẽ đi xa đến thế để đánh cắp 500k yên! Chẳng phải đây là giết người sao?! Giờ tôi đang đổ mồ hôi hột trong sự khiếp sợ! Nếu cô ta sử dụng loạt chất kali xyanua thường xuất hiện trong những phim chính kịch, thì tôi sẽ chết mà chưa kịp nhấn load mất! Tôi đã cực kỳ may mắn khi chỉ có uống mỗi một ngụm! Thực sự đấy, một phép màu!
Giờ mới nghĩ, lúc đó, tôi nghe thấy cô ta có bảo là tôi trông giàu đấy. Lúc đấy, cô ta vẫn đang cầm chiếc cốc trong tay. Nếu tôi trả lời là có, thì nhiều khả năng, dù có cố moi thêm tiền đi nữa, cô ta cứ cho họ uống thuốc độc có khi lại đảm bảo hơn[note25780]. Càng nghĩ về nó, tôi càng rùng mình.
Tôi nên làm gì đây?
Chắc bây giờ chỉ còn nước mà đi tiếp thôi. Miễn là không bỏ vào mồm mấy cái thứ cô ta đưa đến thì sẽ không sao cả. Chỉ cần nắm được điều đó, thì chuyện gì tôi cũng sẽ có thể cẩn trọng được. Cô ta là phụ nữ. Cô ta không thể thắng tôi về thể lực được. Tuy nhiên, sự chinh phục hiện tại đã bắt đầu chuyển hướng sang một mối quan ngại khác. Các lựa chọn đã xuất hiện. Đi đến phòng làm việc. Lý do cho sự xuất hiện của lựa chọn lố bịch này là gì.
Tôi đã nghĩ cái lựa chọn này là một thứ gì đó liên quan đến việc chinh phục.
Cho nên một lần nữa, tôi chạy về căn nhà của Sakurai và hành động theo cùng một cách, rồi vẫn là các lựa chọn đó xuất hiện.
<>
<>
Đúng rồi. Đây chính xác là nó.
Lựa chọn thứ 2 là một death flag.
Nếu tôi lựa cái thứ nhất, thì tôi sẽ tiến gần hơn tới việc chinh phục. Ý nghĩ đó đột nhiên lóe lên trong đầu tôi.
Không cần chần chừ thêm nữa, tôi chọn ngay số 1 và rồi chạy về phía phòng làm việc. Khi tôi làm thế, Sakurai đột nhiên giật nảy cả mình rồi gọi tôi lại.
“Xin chờ đã! Đừng có đi vào đó!”
Cô ta rõ ràng đang hành xử kỳ lạ. Hãy thử mở cánh cửa này nào. Lần cuối tôi kiểm tra, cả căn phòng ngập tràn là bụi. Không biết nó có thay đổi gì kể từ khi ấy không nhỉ?
Phòng làm việc lọt vào tầm mắt tôi thực sự không có gì thay đổi. Nhưng duy nhất có một thứ nằm ở đằng trước tôi.
Khi tôi vô thức hướng ánh nhìn trực diện xuống sàn nhà, tôi thấy một người đàn ông nằm sõng soài trên mặt đất. Miệng thì sủi bọt mép. Trông anh ta giống y xì
tôi lúc bị con ả đó chuốc thuốc độc vào người.
Chết mịa.
Vậy không chỉ có tôi, mà đến ngay cả tình nhân cũng bị cô ta sát hại, có lẽ là vì từ chối đưa cho cô ta thêm tiền? Hóa ra có một lý do cho việc tôi chưa bao giờ thấy anh ta về nhà mặc dù đã dành toàn bộ thời gian để mắt đến lối vào căn hộ của cô ấy! Đó chính là vì anh ta đã chết!
Khi tôi vướng bận bởi những suy nghĩ này nọ, Sakurai đã cầm con dao và thình lình xông tới tôi trước khi kịp nhận ra.
“CHẾTTTT ĐIIII!!!”
Tôi đã đờ người ra, mặc dù cô ta là phụ nữ, nhưng có một vũ khí chết người như thế trong tay thì lại là một câu chuyện hoàn toàn khác. Thậm chí tôi còn không biết võ. Tôi hoảng loạn và đóng sầm cửa lại. Khóa nó từ bên trong phòng làm việc.
Tâm trí tôi rối bời. Hiện tại tôi đang lâm vào tình trạng hỗn độn, một người chết nằm ở bên cạnh trong khi tôi khóa kín cửa từ bên trong. Làm gì giờ…….tố giác cô ấy ư? Trước đó, tôi đã nghĩ tới một ý tưởng còn tốt hơn. Mặc dù tôi có tố giác cô ấy, sẽ mất thời gian để họ gửi đơn vị của mình tới.
Chẳng phải đây là tình huống phải sử dụng “bình xịt thuốc ngủ” sao? Sử dụng nó để phòng thân thì đúng hơn là để tấn công phụ nữ.
Nghĩ thế, tôi ngay lập tức vào “cửa sổ game”, và sau đó, một thông báo xuất hiện trước mắt tôi.
<>
<>
<>
Giờ tôi mới nghĩ về nó, trước khi tải lại, tôi chỉ kiểm tra mỗi tệp đầu tiên trước khi không dùng tới‘cửa sổ game’ nữa. Tôi đã lưu sau đó, nên có vẻ như nó chưa được khởi tạo. Nhưng gượm đã, vì tôi đã thoát khỏi cửa sổ game nên màn hình giới thiệu sẽ hiển thị trở lại đúng không?
Đó chính là nơi tôi quyết định nhấn nút “quay về” ở dưới cùng, kết quả là cửa sổ game thu nhỏ về trong góc. Cái quái gì? Sửng sốt, tôi mở màn hình một lần nữa.
Nhưng kết quả cũng chẳng khác gì……
<>
<>
<>
……vẫn là cái thông báo đó xuất hiện. Thế này có phải không? Thứ này sẽ chỉ bỏ đi nếu tôi kiểm tra lại mọi thứ bao gồm cả file ảnh thứ hai?
Phiền chết đi được. Tôi chẳng cần đến mấy bức ảnh nữa là.
Không còn lựa chọn nào, tôi nhấn vào “tệp ảnh thứ 2”, kết quả là nó xuất hiện.
Nó đã được chụp từ bề ngang của chiếc bàn. Tôi đã chụp được rõ ảnh cô ta và tên tình nhân ở tấm thứ nhất nhưng tấm thứ hai thì chỉ chụp được tay họ.
Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên là ở tấm ảnh ấy, tôi thậm chí còn có thể nhìn xuyên qua tủ lạnh. Không biết mắt tôi có bị lé hay không nhưng hình như có một người ở bên trong tủ lạnh.
Không đời nào, chẳng lẽ đây chính là chồng của con mụ ấy?!
Tôi đã nghĩ họ sống riêng, nhưng chưa từng nghĩ tới chuyện anh ta bị giết cả.
Đột nhiên, tôi cảm thấy những mảnh ghép sâu chuỗi lại với nhau.
Cô ta là một ả sát nhân cuồng tiền. Chỉ vì tiền mà cướp đi cả mạng sống của con người!
Trong khi đó, Sakurai cứ nện liên tục vào cánh cửa. Tôi muốn biết cô ta có mang chùm chìa khóa đến đây hay không vì tôi có thể thấy tiếng leng keng. Lòng tôi trở nên bồn chồn. Xem lại các tấm ảnh xong xuôi, màn hình giới thiệu xuất hiện.
Vào phần “vật phẩm”, tôi nhấp vào “cửa hàng vật phẩm”, và mua “bình xịt thuốc ngủ”.
<