Thực Tại Của Tôi Là Một Trò Chơi Lãng Mạn ~

chương 3

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Concealment

Edit & Check raw: Ice

--------------------------------------------

Chương 3:

Sau cùng thì tôi muốn xác nhận nó. Xác minh sự chính xác trong những suy nghĩ của tôi là điều cần thiết. Tôi cần thứ gì đó để thử nghiệm các điều kiện chinh phục nên tư duy kiểu này không sai. Tự cho bản thân cái cớ này, tôi nuốt giọt nước dãi chảy ra từ miệng trong khi những cảm xúc đồi bại tiếp tục leo thang.

Ngay sau đấy, tôi chạy về phía nhà cổ. Dù đã biết đây là một tội ác, tôi đếch thèm quan tâm đến đạo đức hay luân thường đạo lý trong cái giả tưởng mà mớ “Vật Phẩm” đó tạo ra, và cơ thể tôi tiếp tục di chuyển như thể

được sở hữu bởi thứ gì đó. Địa chỉ nhà cô ấy không hiển thị qua << Trinh Sát Viên >> nhưng cũng chả quan trọng. Bởi lẽ tôi biết chỗ cô ta ở ngay từ đầu rồi.

Tôi leo nhanh lên các bậc thang. Chạy qua dãy hành lang, tôi đến được lối vào nhà cổ. Tôi gọi “Vật Phẩm” khi đứng trước cửa.

<< Bạn có muốn sử dụng Chìa Khoá Từ Tổng? >>

Vừa gọi xong, thông báo hiện ra trước mặt. Hai tay tôi run rẩy một cách quá đáng. Đây không phải sự lo lắng ngu ngốc. Thật ra không còn cách nào khác ngoài thực hiện nó khiến tôi bối rối. Cứ như kiểu có con quỷ nào đó đứng ngay đằng sau tôi vậy.

Ngay khi tôi chạm vào tin nhắn, cửa sổ biến mất. Không có thay đổi nào đáng chú ý cả. Tôi nắm lấy tay đấm cửa và mở thử.

Quả nhiên, nó mở ra với không một chút kháng cự. Cứ như thế, tôi vào nhà và rón rén như một ninja. Quên cả việc cởi giày, tôi thâm nhập vào ngôi nhà. Cảm nhận được sự hiện diện của ai đó, Sakurai, người đang xem TV, nhìn về phía tôi và ngay lập tức ánh mắt chúng tôi giao nhau.

— Kyaaa!

Tiếng hét của cổ lớn tới nỗi tôi có cảm giác như màng nhĩ sẽ rách bất cứ lúc nào, chúng văng vẳng khắp nơi. Cổ cố tránh né và thoát khỏi tôi. Ném cái điều khiển cô ta có vào người tôi, rồi chạy về phía phòng bếp. Thấy cô ta như vậy, tôi hoảng hốt lao về phía cổ và gọi ra “Vật Phẩm” của mình.

“Cưưưưướp!”

Một “Vật Phẩm” đã không xuất hiện trước cô ấy, người đang hét oang trời. Đột nhiên, tôi cảm thấy điều khác thường trên cơ thể. Dường như tôi không thể di chuyển theo ý mình. Tầm nhìn của tôi cũng trở nên trắng xoá. Thời gian như thể đã dừng lại. Tất nhiên, chuyển động của Sakurai cũng dừng luôn.

Cái tình huống gì thế này! Cơn bối rối của tôi lên cao. Trong lúc nghĩ về nó, hiện trước mắt tôi là hai cửa sổ lựa chọn.

<< Lựa Chọn 1: Giải thích rằng bạn không phải cướp và giúp cô ấy bình tĩnh.>>

<>

Chỉ có duy nhất hai lựa chọn. Sau khi chúng xuất hiện, có mỗi tay tôi là di chuyển được. Tôi hiểu ý của nó – hãy chọn một trong hai lựa chọn này. Bởi thế, không có gì phải lo lắng cả. Bất kể thế nào, lựa chọn đầu tiên là không thể. Liệu có đứa nào chịu bình tĩnh lắng nghe một thằng xâm nhập nói không?

Cho nên tôi đưa ngón tay về phía số 2, sau đấy, thế giới bị đóng băng đã ngay lập tức chuyển động trở lại. Sau đó, “vật phẩm” trong câu hỏi đã xuất hiện trước mắt tôi.

<>

Tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy sau khi chạm vào cửa sổ. Kết quả là hai mắt của Sakurai đã đóng lại và cô ấy ngã xuống ngay tại đấy. Khi mà tôi vội vàng đến chỗ cô ấy và ghé tai lại gần vào mặt cổ, tôi có thể nghe thấy tiếng thở đều đặn của cô nàng. Tôi có thể nói rằng Sakurai đã ngủ.

Cô ngủ một cách ngon lành. Nhìn cô ấy như thế, dục vọng của tôi dâng trào. Chỉ có hai chúng tôi ở trong căn nhà này. Một tình huống mà cô ấy sẽ không tỉnh dậy trong vòng 1 giờ. Một lần nữa, tôi bị dày vò bởi sự rộn ràng trong lồng ngực.

Quần chẽn và áo sơ mi. Trông trang phục thì bình thường, hai mắt tôi theo lẽ tự nhiên nhìn vào mông cô ấy. Nước miếng chảy xuống. Có một cô gái với không chút phòng bị nằm ngay trước mặt tôi. Tôi có thể nghe thấy con ác quỷ đang thì thầm với tôi rằng hãy chạm vào bờ mông căng tròn và bộ ngực đang nhô ra của ẻm đi, đồng chí.

Tôi đến đây để xác nhận xem điều kiện chinh phục có phải là sự tương tác giữ nam và nữ hay không. Nếu vậy, không có gì phải lúng túng cả. Chắc game cũng đang mong tôi làm chuyện này!

Khi tôi hợp lý hoá các hành động của mình, đột nhiên, thế giới đóng băng một lần nữa. Cửa sổ trắng xuất hiện và ở đó có 2 lựa chọn.

<>

<>

Vào lúc đó, cái thứ hai còn chả đọng lại trong đầu tôi. Ngón tay tôi đã chỉ đến chỗ lựa chọn thứ nhất theo phản xạ. Và rồi tôi chạm nó. Thế giới trắng xoá biến mất và cơ thể tôi có lại sự tự do.

Như cái lựa chọn đã giải thích, tôi đè lên người cô ấy. Nhưng ngay lúc đó, một điều kỳ quặc xảy đến. Một nhóm cảnh sát xông qua lối vào. Với khuôn mặt sợ vãi linh hồn, tôi chỉ đơn giản nháy mắt liên tục.

“Cấm di chuyển! Anh bị bắt vì tội hấp diêm và trộm cướp! Anh có quyền…”

Anh cảnh sát đứng đằng trước lên giọng và giải thích tình hình trong giây lát. Tôi đã bị bắt quả tang. Còng tay lại, tôi trở thành tội phạm và bị ném vào chỗ ngồi phía sau xe tuần tra của họ.

Tôi chẳng biết chịch nhau có đủ điều kiện chinh phục hay không. Tuy nhiên, tôi hoàn toàn hiểu rằng tấn công bằng vũ lực là hành động không thể tha thứ. Tôi thở dài về lần đầu tiên lên phường trong đời mình.

Dù gì đi nữa, không còn đường lui nữa rồi. Chỉ còn cách này thôi.

Tôi di chuyển ngón tay và bấm “Tải”.

<>

Thế giới lại trở nên trắng xoá và tôi trở về nhà, nơi mà lần cuối tôi bấm “Lưu”. Lúc 10:30:22. Nếu mà tôi không lưu trước cuộc thử nghiệm, thì tôi đã không có điểm tải lại (dạng checkpoint ấy các ông :v) và ngoan ngoãn lên phường rồi. Tôi rùng mình trước suy nghĩ về một thực tại như vậy.

Cảnh sát đột nhiên xuất hiện chắc là một hồi đáp về việc phá luật của game… Đó là một số hành động pháp lý mang tính nghiêm ngặt. Bây giờ, tôi vào phần “Trạng Thái” với mục đích kiểm tra tình trạng hiện tại của bản thân

Hasegawa Ryou

Tuổi: 25

Nghề nghiệp: NEET

Thể chất: 55

Sức quyến rũ: 12

Khoản tiết kiệm: 3,808,930 Yên

Kinh Nghiệm: 0

Khoản tiết kiệm của tôi bị giảm đi đáng kể. 950,000 Yên cho các vật phẩm và 50,000 Yên cho việc tải đã tiêu biến. Mặc dù, thời điểm của save point là lúc tôi chưa mua vật phẩm, thế nhưng, 950,000 Yên đã biến mất.

Tôi lập tức ấn vào phần “Vật Phẩm Sở Hữu”.

<< Bạn hiện không sở hữu vật phẩm nào>>

Vì tôi đã lưu trước khi mua vật phẩm nên tất nhiên chúng đã được reset lại. Tuy nhiên, có vẻ như hệ thống hoạt động theo kiểu nếu bạn sử dụng khoản tiết kiệm dù chỉ một lần, thì nó sẽ không bao giờ hoàn lại nữa. Cái này khá là bất lợi cho người chơi.

— Haah...

Thở dài, sau khi bỏ cửa sổ game ra khỏi tầm nhìn, tôi nhận thấy một thứ gì đó ở trên cửa sổ mới được thêm vào. Nó là về “Thời Gian Còn Lại” của tôi. Nó hiện lên từ khi nào thế? Cái này chắc chắn không tồn tại trước đây, nhưng nó đột nhiên xuất hiện. Trong lúc nghĩ xem nó là gì, tôi đưa ngón tay của mình về phía nó và một thông báo hiện ra.

<< Thời Gian Còn Lại: 8755 tiếng >>

<< Thời Gian Đã Qua: 5 tiếng >>

<>

Và nội dung của nó làm tôi sốc. Cảm giác sợ hãi bắt đầu điều khiển cơ thể tôi. Cái tin mạng sống của mình đang bị đe doạ và chắc chắn sẽ chết nếu không liều lĩnh thực hiện nó như một phát búa dáng mạnh vào đầu tôi.

Tôi cần phải làm gì để hoàn thành nó cơ chứ?! Mặc dù nó không giải thích cho tôi biết điều kiện chinh phục là gì, bảo tôi phá đảo thì có hơi…

Nắm giữ mạng sống của một người thì thật là quá độc tài! Hơn thế nữa, kể cả khi tôi tải lại, dường như thời gian còn lại vẫn cứ tiếp tục trôi. Ngủ dậy, lĩnh hội được tình hình này và tải lại từ chỗ xe tuần tra mất chính xác 5 tiếng. Nếu tôi không lưu và bị bắt bởi cảnh sát, tôi có thể đã dành 8755 giờ đó ở trong tù và chết đi như thế rồi!

Truyện Chữ Hay