Thực Sắc

chương 86: c86: chương 85

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Món thịt bò nấu hoàng tửu lập tức có thể lên thực đơn, Trương Tĩnh Hân biết Giang Hoan sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, nhất định sẽ để Hiểu Hiểu có hành động.

Nàng sẽ chờ Hiểu Hiểu.

Sau khi Bình Kinh Tư Yến kết thúc kinh doanh, một bóng đen ẩn thân trong nhà kho lặng lẽ xuất hiện, dùng chìa khóa mở cửa sau của nhà bếp. Đèn pin mini trong tay bóng đen chiếu ra ánh sáng.

Nguồn sáng hoảng động trái phải, tựa hồ đang tìm cái gì, cuối cùng nó rốt cục tìm được cực phẩm trạng nguyên hồng được che dưới vải bố đặt trong góc tường.

Bóng đen khặc khặc cười quái dị, từ trong lòng ngực xuất ra một cái máy khoan điện, nhắm ngay thân vò rượu mà khoan.

Chỉ cần khoang một lỗ, rượu sẽ toàn bộ chảy ra. Cứ như vậy món mới của Bình Kinh Tư Yến sẽ không còn.

"Ngươi trái lại ngốc hơn ta nghĩ."

Bỗng nhiên ánh đèn sáng choang, bóng đen ngạc nhiên hiện thân giữa ánh đèn!

Máy khoan điện trong tay Hiểu Hiểu rơi trên mặt đất, Trương Tĩnh Hân, Cao Ấu Vi cùng với một đám nam nhân áo đen đứng ở chính diện mỉm cười nhìn nàng.

"Ta còn chờ mong ngươi sẽ bản lĩnh gì trộm đi trạng nguyên hồng, kết quả ngươi chỉ là đơn thuần đến phá hư? Giang Hoan phái người tới cũng quá không có tầm nhìn rồi." Trương Tĩnh Hân hướng nàng đi tới, tiện tay cầm lấy một con dao trên bàn, Hiểu Hiểu biết mình trúng kế.

"Các ngươi.... Không phải đều đi rồi sao?"

Cao Ấu Vi cười nói: "Đi rồi cũng có thể trở lại mà."

"Nhưng....."

Trương Tĩnh Hân giúp nàng giải đáp: "Nhưng vì sao trong hình ảnh cameras truyền đến mà ngươi thấy không hề thấy bọn ta trở lại?" Nàng đem một điều khiển từ xa ném cho Hiểu Hiểu: "Ngươi gắn trộm camera sớm đã bị bọn ta động vào, có thể thông qua điều khiển từ xa thay đổi thời gian phát hình, vừa rồi ngươi ở trong kho hàng nhìn thấy thật ra là hình ảnh của đêm qua."

Hiểu Hiểu lui lại phía sau, mạnh mẽ trấn định, cười lạnh nói: "Hừ, các ngươi trái lại giỏi tính toán."

"Tính toán? Loại từ này để lại cho chính ngươi đi." Cao Ấu Vi cất cao giọng nói: "Nói đi, Giang Hoan phái ngươi đến là vì cái gì, chỉ là lấy trộm bí quyết nấu ăn?"

Hiểu Hiểu nói: "Ngươi nghĩ rằng ta sẽ nói cho ngươi biết?"

Cao Ấu Vi gật đầu: "Được, ta liền thích xem loại tràng diện trinh liệt này." Nàng hướng nam nhân áo đen phía sau nói: "Bắt nàng lại, lột sạch quần áo rồi vứt xuống đường Nhị Hoàn."

"Vâng!"

Hiểu Hiểu vừa nghe, sắc mặt đại biến, gắt gao nắm lấy áo mình: "Các ngươi dám!"

"Ngươi xem ta có dám hay không."

Một đám nam nhân bắt đầu túm lấy nàng, Hiểu Hiểu khóc lóc lui vào trong góc: "Ta nói — ta nói —."

Trương Tĩnh Hân bất khả tư nghị nhìn về phía Cao Ấu Vi: "Vẫn là Cao lão bản có biện pháp.... Nhẹ nhàng như vậy đã xong rồi? Xem ra không ít lần làm chuyện phạm pháp a."

Cao Ấu Vi thở dài: "Ta còn chưa chính thức bắt đầu làm chuyện xấu đâu."

Hiểu Hiểu nói nàng quả thật là Giang Hoan phái tới. Laptop của Thu Quỳ là nàng trộm, đã giao cho Giang Hoan.

"Giang Hoan ngay từ đầu là muốn cho ta đến câu dẫn Trương lão bản, từ trong miệng Trương lão bản đào được công thức nấu ăn, có thể ly gián tình cảm giữa Trương lão bản cùng Trần lão sư là tốt nhất.... Nhưng Trương lão bản hoàn toàn không nhìn đến ta, đối với Trần lão sư là tuyệt đối chân ái." Hiểu Hiểu bị một vòng người nhìn chằm chằm, phải ăn ngay nói thật, lúc nói chuyện còn không quên a dua nịnh hót Trương Tĩnh Hân một chút: "Ta thấy Trương lão bản câu không đến tay, liền quay đầu xuống tay với Thu Quỳ, đúng vậy.... Công thức của Tổ yến Tam bảo hối quả thực xuất phát từ laptop của Thu Quỳ."

"Lời vôích." Cao Ấu Vi cầm cái thìa thùng thùng gõ đầu Hiểu Hiểu: "Điểm ấy chúng ta đã sớm biết! Nói tiếp trọng điểm, trọng điểm!"

Hiểu Hiểu ủy khuất lại không dám nổi đóa: "Giang Hoan đã nói muốn ta lắp camera quay trộm, giám thị nhất cử nhất động của các ngươi, đương nhiên mục đích cuối cùng là muốn trộm thực đơn của các ngươi. Chỉ cần các ngươi ra một món mới bọn họ sẽ trước các ngươi làm ra món ăn đó, cướp sạch khách hàng của các ngươi. Biết được Trương lão bản từ Thiệu Hưng mang về một lô trạng nguyên hồng, Giang lão bản vốn là muốn ta đến trộm về, nhưng ta là một cô gái làm sao khiêng nổi đống rượu nặng như vậy! Ta nghĩ phá hết cũng vậy thôi.... Cho nên liền....."

"Ngươi liều mạng giúp hắn làm việc, Giang Hoan hứa hẹn cho ngươi lợi ích gì?" Trương Tĩnh Hân hỏi.

"Hắn.... Hắn đáp ứng cho ta hai mươi vạn."

"Chỉ như vậy? Không còn gì khác?"

"Đúng vậy, chỉ như vậy."

Trương Tĩnh Hân nói: "Vậy ngươi thật sự hạ giá."

Hiểu Hiểu: "....."

"Ngươi rất thiếu tiền?"

"Ta...Em trai ta đã đến tuổi kết hôn, nhưng không có nhà cũng không có sính lễ, căn bản không cô gái nàp đồng ý gả cho hắn. Ba ta vừa ngã gãy chân không cách nào lao động, mẹ ta bỏ đi, chỉ còn ta."

"Xây một ngôi nhà ở quê ngươi tốn bảo nhiêu tiền? Còn sính lễ?"

"Cộng lại ít nhất phải năm mươi vạn."

"Cho nên từ đầu năm nay ngươi đột nhiên hăng hái công tác, chính là vì muốn cưới vợ cho em trai bảo bối?" Trương Tĩnh Hân hỏi.

Hiểu Hiểu nghi hoặc: "Di? Làm sao ngươi biết....."

Trương Tĩnh Hân nói: "Như vậy, ta cho ngươi vạn, ngươi mang về cho em trai ngươi kết hôn, nhưng ngươi phải giúp ta làm việc."

Hiểu Hiểu thật không dám tin tưởng, Cao Ấu Vi cũng ngây ngẩn cả người.

Hiểu Hiểu hỏi: "Ngươi muốn ta giúp ngươi làm chuyện gì?"

"Ngươi trở lại Giang Nam Xuân, định kỳ báo cáo một ít tin tức của bọn ta cho Giang Hoan. Đương nhiên, những tin tức này ta sẽ chỉnh lý cho ngươi, bảo đảm Giang Hoan sẽ hài lòng. Công việc của ngươi là điều tra Giang Nam Xuân, chỉ hai việc này là đủ, nhất là chuyện nguyên liệu sử dụng có hợp tiêu chuẩn hay không, hai là bối cảnh của Giang Hoan."

"Hai việc này... Cũng không dễ dàng điều tra được."

"Dĩ nhiên, năm mươi vạn dễ dàng kiếm như vậy sao? Vợ dễ dàng cưới như vậy sao?"

Hiểu Hiểu suy tư mấy phút ánh mắt trầm xuống: "Được, ta đồng ý với ngươi. Bất quá ngươi phải ứng trước tiền cho ta."

"Ứng trước một nửa." Trương Tĩnh Hân lập tức trả giá: "Hai mươi lăm vạn cho em trai ngươi đính hôn, còn dư lại chờ ngươi hoàn thành công việc ta tự nhiên sẽ cho ngươi. Như vậy là thành giao, không đồng ý thì mang ngươi ra ngoài, cũng không lột quần áo ngươi, đánh một trận rồi sẽ để cho ngươi đi."

Hiểu Hiểu: ".... Trương lão bản, ngươi không sợ ta sẽ lại bán đứng ngươi sao?"

Trương Tĩnh Hân phi thường tự tin: "Ngươi cũng nói, ngươi bất quá chỉ là lấy tiền làm việc, trong mắt ngươi chỉ có tiền. Giang Hoan quỷ hẹp hòi kia cuối cùng có thể trả đủ cho ngươi hay không cũng khó nói. Hắn đến bây giờ khẳng định một phân tiền cũng chưa từng cho ngươi, hắn nói chờ xong xuôi mọi chuyện đưa đủ một lần?"

Thật sự để Trương Tĩnh Hân nói trúng rồi.

Trương Tĩnh Hân không phải bịa chuyện, nàng lấy được tin tức từ vài nhân viên của Giang Hoan, Giang Nam Xuân là nguồn thu nhập chủ yếu hiện nay của hắn, nhưng lại cạnh tranh không lại Bình Kinh Tư Yến, Giang Hoan thường xuyên xuất ngoại tài tính khó khăn là đương nhiên. Loại người lấy tiền làm đầu như Hiểu Hiểu, cuối cùng mọi chuyện xong xuôi nhất định sẽ bị diệt khẩu. Muốn tiền, đốt cho ngươi.

Trương Tĩnh Hân đem việc này phân tích một lần cho Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu nửa ngờ nửa tin.

"Không sao, ngươi không tin ta nhưng ngươi có thể tin tưởng tiền." Trương Tĩnh Hân nói: "Mọi người bất quá là cầu tài, vô cùng đơn giản thoải mái, ngươi giúp ta làm tốt mọi việc, ta nhất định không bạc đãi ngươi."

Hiểu Hiểu biết nàng hiện tại không đường để chọn, cho dù trở lại Giang Hoan bên kia cũng khó đảm bảo Trương Tĩnh Hân sẽ không cùng Giang Hoan phơi bày chuyện Hiểu Hiểu đã bị bại lộ, đến lúc đó Giang Hoan cho dù không cùng hung cực ác một phen, nói không chừng thật sự sẽ lấy lý do làm việc không thành chống chế không trả tiền.

Nhìn khuôn mặt Trương Tĩnh Hân tràn đầy tự tin, Hiểu Hiểu dự định đánh cược một trận.

"Được, Trương lão bản, ta đồng ý hợp tác với ngươi."

Lúc đi Hiểu Hiểu còn có chút lưu luyến đối với Trương Tĩnh Hân, bỏ lại một câu nói: "Trương lão bản, ta càng ngày càng thích ngươi."

Trương Tĩnh Hân không để ý tới nàng, cùng Cao Ấu Vi quay về.

Cao Ấu Vi không khỏi cảm thán: "Trương lão bản, ngươi nói ngươi bắt một kẻ trộm cũng có thể dấy lên hảo cảm, có phải ta cũng nên giống như Tây Cần, Thu Quỳ bái ngươi làm thầy?"

Trương Tĩnh Hân không nhìn thẳng vào nàng: "Ngươi bây giờ không cần bái ta, chuyên tâm hầu hạ Tiểu Nhã cho tốt là được rồi."

Cùng Trương Tĩnh Hân nói chuyện phiếm thật không thú vị!

"Bất quá, nói thật, Trương lão bản ngươi không sợ Hiểu Hiểu kia trở về liền bán đứng chúng ta ôm tiền chạy trốn?"

Trương Tĩnh Hân nói: "Nàng sẽ không, người thiếu tiền luôn luôn đặc biệt trọng lợi ích. Giang Hoan sẽ không cho nàng tiền, nàng muốn một lần kiếm được vạn thì thật sự chỉ có thể ôm chặt kim chủ như ta đây. Trên thế giới chuyện đơn giản nhất chính là chuyện có thể giải quyết bằng tiền."

Cao Ấu Vi: "Ân, được ích lợi không nhỏ."

Sau khi về nhà Trương Tĩnh Hân trước tiên đem chuyện của Hiểu Hiểu nói với Trần Thiên Ngữ: "Có phải đã có thể buông xuống một tảng đá lớn rồi không?"

Trần Thiên Ngữ đang nhìn tạp chí ẩm thực mới phát hành, khinh thường nói: "Ta căn bản là không đem nàng để ở trong lòng a."

"Không có là tốt rồi." Trương Tĩnh Hân không vạch trần nàng, đến phòng bếp nhìn thoáng qua, rỗng tuếch: "Ngươi còn chưa ăn cơm chiều?"

"Không, ta đã quyết tâm muốn giảm cân, nói được thì làm được."

"Nga, vậy đã giảm được bao nhiêu rồi?"

"....." Một ánh mắt giết người ném tới.

"Được ta sai rồi, thái thái ta sai rồi, ta đi tắm."

Lúc Trương Tĩnh Hân tắm nghĩ đến biệt thự số của Trần Thiên Ngữ.

"Ngươi nói, dứt khoác đem biệt thự số bán hoặc cho thuê có được không, ngươi trực tiếp dọn đến ở cùng ta. Bỏ trống một ngôi nhà lớn không cảm thấy lãng phí sao?"

Trần Thiên Ngữ: "Cũng tốt nha, phỏng chừng nhà bỏ không ở đó cũng để cho trong lòng ngươi khó chịu, dù sao xem như là vật cũ có liên quan đến Cao Ấu Vi, để tránh ngươi ngày nào đó nghĩ đến lại đánh nàng một trận."

Trương Tĩnh Hân ngạc nhiên: "Ta ở trong lòng ngươi là người hẹp hòi như vậy sao?"

"Ngươi đã sớm là người hẹp hòi như vậy rồi." Trần Thiên Ngữ nói: "Ngày mai ta tìm người đến giúp đỡ dọn đồ đạc sang nhà ngươi, bán nhà thì tìm công ty môi giới nhà đất, được không?"

"Ân, tìm một công ty môi giới uy tín một chút. Bất quá, ta bảo ngươi dọn, ngươi đáp ứng sảng khoái như vậy, không sợ ngày nào đó chúng ta cãi nhau ta bắt ngươi dọn đi?"

"Không sợ." Trần Thiên Ngữ trả lời rất nhanh.

"Ôi chao?"

"Ta cho đến bây giờ đều không cảm thấy chúng ta sẽ thật sự cãi nhau." Trần Thiên Ngữ khép tạp chí lại: "Muốn cãi cũng là những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống, ta thật nghĩ không ra chúng ta sẽ vì cái gì mà cãi vã. Nói cho cùng ta cũng có sự nghiệp, bất quá là bán nhà mà thôi, cho dù một ngày nào đó ngươi bội bạc hồng hạnh xuất tường táng tận thiên lương đem ta đuổi ra khỏi nhà, ta cũng có thể lập tức an cư lạc nghiệp dễ như trở bàn tay, sợ cái gì."

Trương Tĩnh Hân không lời chống đỡ.

Cho nên, một nữ nhân có sự nghiệp lại có tiền có tầm nhìn, có tầm nhìn có mị lực, đi đâu cũng không sợ bị vứt bỏ, bắp đùi bị ôm rất chặt a.

Hiểu Hiểu việc này được giải quyết, món mới mùa xuân của Bình Kinh Tư Yến cũng toàn diện tuyên truyền. Xuân chí yến quy, đậu hũ Trương thị cùng thịt bò hoàng tửu ba món chính này sau khi giới thiệu rất được hoan nghênh. Trần Thiên Ngữ cũng biết thời biết thế, lần đầu tiên trên Weibo chính thức nhắc đến Bình Kinh Tư Yến, viết về cảm giác thật lâu sau khi nếm thử lần đầu. Trần Thiên Ngữ viết rất nghiêm túc cũng rất chân thực, thẳng thắn thừa nhận tình cảm cùng lão bản của Bình Kinh Tư Yến là không cạn, cho nên viết cảm nhận này ít nhiều có mang theo tâm tình chủ quan.

"Món ăn của Bình Kinh Tư Yến rốt cuộc là thật sự ngon hay là ta giả vờ mê hoặc làm quảng cáo, các vị tự mình đến ăn một lần là có thể phán đoán."

Trần Thiên Ngữ vẫn luôn lấy nhanh mồm nhanh miệng tuyệt đối không nhận tiền của thương gia làm chiêu bài, nàng dĩ nhiên có thể đem quan hệ cá nhân nói ra , nói vậy cũng là trong lòng không có quỷ.

Đối với thực khách có hứng thú với Bình Kinh Tư Yến, nhiều ít còn có một nhóm người nghi ngờ mang tâm tư nhiều chuyện mà vây xem.

Có người nói Trần Thiên Ngữ cùng lão bản Trương Tĩnh Hân của Bình Kinh Tư Yến lâu ngày sinh tình, là một cặp tình nhân, các nàng rất muốn xem một chút Trương lão bản cơ trí lại có trù nghệ cao siêu tuổi trẻ tài cao trong truyền thuyết rốt cuộc có dáng vẻ gì.

"Trong phòng ăn lại có người chụp ảnh."

Nửa đêm mười hai giờ, Trương Tĩnh Hân đóng cửa Bình Kinh Tư Yến xong, cùng Trần Thiên Ngữ lái xe về nhà.

"Chụp ảnh? Cũng tốt a, đăng lên Weibo làm tuyên truyền miễn phí cho ngươi."

"Không, là chụp ảnh của ta."

"....." Trần Thiên Ngữ đột nhiên quát: "Bắt đầu từ ngày mai trong nhà hàng dán ba chữ lớn cấm chụp ảnh! Ai chụp ảnh liền đưa lên đồn cảnh sát!"

Phản ứng của Trần Thiên Ngữ ngoài dự liệu của Trương Tĩnh Hân, khiến nàng nhịn không được bật cười.

Bỗng nhiên một đoàn bóng đen từ bên phải quốc lộ lao ra, lao vào trước xe nàng. Trần Thiên Ngữ quá sợ hãi thét chói tai, trong lòng Trương Tĩnh Hân cũng trầm xuống một cái, cấp tốc xoay tay lái sang trái, phanh xe!

Xe nghiêng dừng ở giữa đường cái, Trần Thiên Ngữ xoa cái cổ bị quán tính tác động, ngẩng đầu, thấy Vệ Phong vẻ mặt kinh sợ ngồi xổm trước xe!

"Ai!?" Trần Thiên Ngữ lớn tiếng hô lên, người đó chạy đi.

" Trương Tĩnh Hân, ngươi nhìn thấy không? Vừa rồi người kia... Là ta hoa mắt sao?!"

Trương Tĩnh Hân bình tĩnh hơn nàng, nhưng rõ ràng cũng kinh ngạc: "Đúng vậy, là Vệ Phong, ngươi không nhìn lầm."

"Không phải hắn đang ngồi tù sao? Tại sao lại ở chỗ này?"

Trương Tĩnh Hân mở radio trong xe, chỉnh đến kênh tin nóng: "Nghe một chút tin tức, sau đó chúng ta quay đầu xe, đừng quay về tiểu khu Lộc Sơn nữa, tìm Cao Ấu Vi đến, ở lại chỗ nàng một đêm."

"Sao...sao vậy?" Trương Tĩnh Hân vừa nói như vậy cả người Trần Thiên Ngữ lông tơ đều run rẩy dựng đứng.

Trương Tĩnh Hân liếc nhìn nàng một cái nói: "Ta nói với ngươi một chuyện ngươi đừng sợ. Cách chúng ta không xa thật sự có một trại giam. Tuy rằng quá mức trùng hợp nhưng định luân Murphy nói cho chúng ta biết, chuyện có thể xảy ra thì nó nhất định sẽ xảy ra. Rất có thể, Vệ Phong vượt ngục."

Ngực Trần Thiên Ngữ giống như bị thứ gì đập vào, cảm giác sợ hãi tràn ra, thật chặt nắm lấy từng sợ dây thần kinh của nàng.

Đúng lúc này đài phát thanh cũng phát ra tin tức mới nhất: " Theo đài XXX đưa tin, đêm nay lúc h′, trại giam XX quốc lộ vùng duyên hải XX có người vượt ngục. Theo tin nhận được, người vượt ngục là một thanh nên tuổi, cao m, lúc vượt ngục mặc quần dài mà xám tro, áo thun đen. Thông tin cụ thể vẫn chưa xác định, cảnh sát đã triển khai điều tra. Xin dân cư vùng lân cận khóa kỹ cửa, có tin tức xin liên lạc với cảnh sát..."

Truyện Chữ Hay