Hừ, thật không ngờ người ra tay trước lại là Thục phi, thật sự chẳng nghĩ tới!"
Trong chính điện của Diên khánh cung, từng lớp màn mỏng tung bay theo gió tạo ra những cuộn sóng không theo quy tắc, qua tấm lụa mỏng, Liễu quý phi xinh đẹp kiều diễm, mặc cung trang đỏ thẫm, nửa nằm nửa ngồi trên ghế quý phi hơi nhướng mày trào phúng nói: "Ngày thường thấy nàng ta có vẻ thanh cao, điềm đạm như vậy, kết quả chỉ một cái Nghiêm tiệp dư đã làm nàng ta loạn trận tuyến. Có điều Nghiêm tiệp dư này đúng là đồ vô dụng, chẳng khiến Thục phi bị ảnh hưởng gì cả, đồ vô dụng!"
Ngồi ở phía dưới nàng là Liễu dung hoa chỉ biết ngoan ngoãn nói: "Cũng không thể nói như vậy, tỷ tỷ. Không nói đến Nghiêm tiệp dư chỉ vừa mới tiến cung, tình cảm giữa nàng ta với Hoàng thượng không thể bằng với Thục phi, mà chỉ cần nhìn bên cạnh Thục phi có một trai một gái thì Hoàng thượng chẳng dễ dàng khiến Thục phi mất mặt.”
Liễu quý phi hừ lạnh nói: "Những lời này còn cần ngươi nói, ngươi cho rằng ta không biết sao? Nếu Thục phi không có hai đứa con làm chỗ dựa thì nàng ta có thể có được vị trí như hôm nay sao? Tình cảm? Trong cung này, người cầu xin ai để được phân chia chứ, chẳng phải làm là tìm đến Hoàng thượng, sai lầm trước kia ngươi gặp chưa làm ngươi khôn ra sao?” Nói xong, lập tức lại thở dài một hơi, "Nếu bản cung có thể..."
Liễu dung hoa nghe xong, chỉ có thể cúi đầu im tiếng.
Yên lặng một lát, Liễu quý phi hơi trở mình, lên tiếng: "Hai ngày trước thái y đến xem mạch có tin tức gì không?"
Liễu dung hoa dừng lại một lát, lúc này mới đáp: "Chắc là còn ít tháng, vẫn chưa có tin tức."
Liễu quý phi không khỏi thất vọng vẫy tay, lại nằm xuống sạp, nói: "Trước khi Nghiêm tiệp dư tiến cung, số lần ngươi được thị tẩm không hề ít, sao lại vẫn chẳng có động tĩnh gì? " Suy nghĩ một chút, nói tiếp: "Qua hai ngày nữa, ngươi bảo thái y cho ngươi vài phương thuốc điều dưỡng thân thể đi, bồi bổ thân mình, nói không chừng sẽ nhanh có tin vui tới.”
Một lát sau, Liễu dung hoa mới thấp giọng đáp: "Vâng, tạ ơn tỷ tỷ quan tâm." Do dự một chút, nàng nói: "Tỷ tỷ, vậy Thục phi với nghiêm tiệp dư bên kia thì sao..."
Liễu quý phi chợt nhíu mày, mắt phượng sắc bén, cười lạnh nói: "Gần đây Nghiêm tiệp dư có chút tùy tiện, cũng tới lúc nàng ta bị vắng vẻ rồi. Theo ta suy đoán, qua vài ngày nữa, Hoàng thượng sẽ lại đến diên khánh cung. Muội muội ngươi phải chuẩn bị thật tốt để cố gắng hầu hạ Hoàng thượng."
Hơn một tháng nay, có số lần được thị tẩm nhiều nhất rõ ràng là nghiêm tiệp dư, nên khó trách nàng dám lên mặt với Thục phi, nhưng đáng tiếc nàng ta đánh giá mình quá cao, bị Thục phi đánh ngược trở lại rơi vào kết cục tự chuốc lấy nhục. Kể cả Liễu quý phi cùng Thục phi đều đi xuống, nhưng vì hai đứa bé, số lần Thẩm Mạt Vân nhìn thấy hoàng đế vẫn nhiều hơn so với Liễu quý phi.
Liễu dung hoa suy nghĩ một lát, mới nói: "Muội nghe nói, hình như Giang mỹ nhân có quan hệ rất tốt với Nghiêm tiệp dư..."
"Không cần xen vào chuyện của nàng ta!" Liễu quý phi khẽ vung tay ngọc lên, ngắt lời Liễu dung hoa, "Nếu là lời đồn về người khác, ngươi cũng có thể tin mấy phần chứ nếu là Giang mỹ nhân thì…" Liễu quý phi nhăn mày giễu cợt nói, "Một đứa con gái nhà nghèo, nửa chữ cũng không biết, lọt được vào mắt “tài nữ” có tiếng ở hậu cung như Nghiêm tiệp dư kia mới là buồn cười”
Liễu dung hoa không khỏi gật đầu nói: "Tỷ tỷ nói đúng, là muội hồ đồ."
"Việc này này người không cần để ý tới, hiện thời việc quan trọng nhất của ngươi là hầu hạ Hoàng thượng cho tốt, sớm mang long thai. Được như vậy, bất kể là ta, hay là Liễu gia, mới an tâm được." Liễu quý phi che giấu sự tàn nhẫn trong ánh mắt, lạnh nhạt nói.
"Vâng.”
Gần đây tình thế trong cung lại thay đổi.
Đã hơn mười ngày tân sủng của Hoàng thượng Nghiêm tiệp dư không được lật bài tử, so với lúc được sủng ái trước kia thì trong mắt mọi người trong hậu cung tình hình của Nghiêm tiệp dư không khác gì đã bước nửa bước vào lãnh cung. Nàng ta đi xuống, phía sau còn nhiều người muốn nhân cơ hội này mà trèo lên; Nghiêm tiệp dư có thể đứng dậy hay không còn phải xem thủ đoạn của nàng ta như thế nào.
Hậu cung, từ xưa tới nay không thiếu hoa quỳnh sớm nở tối tàn
Thẩm Mạt Vân cũng không để chú ý tới chuyện của nghiêm tiệp dư; gần đây toàn bộ chú ý của nàng đều đặt lên trên người con trai nhỏ. Bánh bao nhỏ Vũ Văn Thụy vừa qua một tuổi, đúng vào giai đoạn hoạt bát hiếu động nhất, nhìn thấy cái gì tươi mới, thú vị, vui mắt là nhìn không chớp mắt, nếu không để ý bé còn nhét vào miệng thưởng thức. Có một lần, Thẩm Mạt Vân tình cờ phát hiện con trai đang cố nhét viên dạ minh châu vào miệng, tính cắn một ngụm, mém chút nữa là hù chết nàng. Từ đó về sau, nàng ra lệnh lúc nào cũng phải có người bên cạnh Ngũ hoàng tử, tuyệt đối không cho phép lơ là. Lỡ như Thuỵ nhi hiếu kì đem dạ minh châu nuốt nghẹn, dựa theo trình độ chữa bệnh ở thời đại này thì hơn % là không cứu được, vì vậy nàng phải thật cẩn thận.”
Lúc này, Thẩm Mạt Vân vừa dỗ dành vừa cứng rắn lấy đi đồ chơi trong tay con trai, làm nhi tử "Hừ hừ" bất mãn kêu, ngay cả Hoàng thượng đang ở Trường Nhạc cung cũng không dành được nhiều sự chú ý. Nàng cũng không có biện pháp mà, tiểu nhi tử rất theo nàng, trái ngược với con gái lúc bé, con gái hồi nhỏ không dính nàng như vậy.
Từ lúc Vũ Văn Hi bước vào Trường Nhạc cung, thấy Thẩm Mạt Vân lúc đầu còn theo hầu hạ hắn, về sau mọi tâm tư đều đặt lên trên người con trai nhỏ, trong lòng hắn có chút không thoải mái. Hắn nghiêng người, môi tới gần bên tai Thẩm Mạt Vân, lúc nói chuyện toàn bộ hơi nóng rơi vào nơi mẫn cảm của đối phương: "Ái phi, chẳng lẽ cung nhân chiếu cố Thuỵ nhi còn chưa đủ sao? Sao nàng phải tự thân làm những việc này, chẳng lẽ đám hạ nhân nô tài hầu hạ không đủ tỉ mỉ sao?"
Đột nhiên có người gần nên khiến Thẩm Mạt Vân giật mình, thấy là Vũ Văn Hi, lúc này mới bình tĩnh lại, liếc hắn một cái, nói: "Mẫu tử liền tâm, Hoàng thượng chưa từng nghe qua sao? Thiếp là mẹ đẻ của Thuỵ nhi, cung nhân dù có hầu hạ tỉ mỉ, thiếp cũng phải tự mình nhìn thấy thì mới an tâm. Lại nói, lúc Bảo nhi lớn cỡ này, thiếp chẳng phải cũng thời thời khắc khắc trông coi sao? Sao không thấy Hoàng thượng lúc đó nói những lời này? "
Làm bạn với nam nhân này cũng gần năm năm, đối với hỉ nộ ái ố của hắn dù không rõ như lòng bàn tay, nhưng ít nhất cũng đoán được bảy tám phần, nàng thật dễ dàng dựa vào giọng nói của hắn biết được hắn có đang tức giận hay không. Chính là Thẩm Mạt Vân nhận thấy được Hoàng thượng đang vui vẻ nên mới dám dùng cách nói chuyện giống như giận dữ như thế này, hiện tại xem ra, cách làm này của nàng, hiển nhiên hoàng đế cực kì hưởng thụ.
Hiệu quả không sai! Nàng nghĩ.
Vũ Văn Hi nở nụ cười, nhào qua ôm Thẩm Mạt Vân, nói: "Trẫm đến Trường Nhạc cung của nàng cũng hơn nửa canh giờ rồi, ái phi chỉ lo chiếu cố Thuỵ nhi, không để ý tới Trẫm, chẳng lẽ vẫn là lỗi của trẫm? Trong thiên hạ có đạo lý như vậy sao?"
Thẩm Mạt Vân thấy con trai chơi đùa cũng đã được một lúc, bộ dáng buồn ngủ liền đưa bé cho nhũ mẫu, bảo các nàng mang Ngũ hoàng tử đi xuống nghỉ ngơi. Còn nàng nghiêng người bưng lên chén trà sứ tráng men xanh mà Tiễn Dung dâng lên, nghiêng người bàn tay đang đặt trên vai, cũng bỏ qua câu hỏi của Hoàng thượng, cười nói: "Hoàng thượng nói nhiều lời như vậy, chắc cũng khát rồi. Đây là trà long tỉnh mới của năm nay, Hoàng thượng nếm thử đi?"
Vũ Văn Hi cũng không tức giận, vô cùng thân thiết nhéo nhéo chóp mũi của nàng, cũng không đỡ lấy chén trà mà cứ thế nhấp một ngụm từ tay nàng, khen: "Cũng chỉ ở chỗ nàng là pha trà hợp ý trẫm."
"Phải vậy không?" Thẩm Mạt Vân buông chén trà, ẩn ý nói: "Hẳn là không đi. Trong cung có thêm nhiều muội muội xinh đẹp như hoa, thấu hiểu lòng người như vậy, Hoàng thượng cứ chậm rãi chọn, chậm rãi tuyển, thế nào cũng có vị pha trà đặc biệt hợp tâm ý của ngài."
"Sao Trẫm cảm thấy lời này thực chua!" Vũ Văn Hi kéo nàng đến trong lòng, trêu đùa, "Ghen tị sao?"
Thẩm Mạt Vân cứ thế nói: "Đúng thì sao? Hoàng thượng muốn trị tội thiếp?"
Vũ Văn Hi sau khi nghe xong, tâm tình cực tốt, cười nói: "Làm sao có thể? Trẫm cao hứng còn không kịp ấy chứ!" Dừng một chút, lại nói, "Gần đây có địa phương mới tiến cống một tòa bình phong mười tám phiến bằng ngọc lưu ly, cũng coi như tinh xảo, xứng với tâm tư khéo léo của Thục phi, tí nữa sai người mang đến đây đi."
Giang Hỉ cung kính khom người đáp, "Nô tài tuân lệnh." Sau đó đưa mắt ra hiệu cho tiểu thái giám ở phía sau, tiểu thái giám kia cũng cơ trí, thấy không có ai chú ý liền nhanh như chớp lỉnh ra ngoài.
Thẩm Mạt Vân cũng không ngại ngùng, đã ở chung năm năm còn ngại ngại ngùng ngùng thì quá mức giả dối, vì thế rất hào phóng đứng dậy hành lễ nói: "Thiếp may mắn đã từng nhìn qua cái bình phong đó một lần, hình thức quả thực rất tinh xảo, tạ ơn Hoàng thượng đã đem nó đưa cho thiếp thân." Chỗ này nói là "đưa" mà không là "thưởng ", trên trình độ rất lớn, cũng biểu lộ quan hệ giữa hai người không biết từ lúc nào đã không còn xa cách như lúc mới bắt đầu.
Vũ Văn Hi hài lòng gật gật đầu, hắn thích nhất chính là điểm này ở Thẩm Mạt Vân, mặc kệ lúc nào nơi nào, nàng đều có thể đem bản thân đặt tại đúng vị trí, mặc kệ là thái độ cư xử hay cách nói chuyện đều có làm cho người khác cảm thấy thư thái tự tại. Ở phương diện này mà nói, trong đám mỹ nhân hậu cung của hắn, thật đúng không ai so được với nàng.
"Thích là tốt rồi." Vũ Văn Hi nói xong, lại nói: "Bảo nhi học vỡ lòng nàng dạy không sai, trẫm vốn định tìm một vị nữ sư cho Bảo nhi, bất quá hiện tại xem ra không cần tìm, nàng là một người mẫu phi rất xứng chức. Còn về phần Thuỵ nhi..."
Vũ Văn Hi có chút do dự, ở thời điểm Ngũ hoàng tử chưa có sinh ra, hắn đã đối với đứa nhỏ này kỳ vọng rất cao, lại thêm điềm lành trên trời, mặc kệ sau này Ngũ hoàng tử trưởng thành thành bộ dáng gì đi nữa, thời điểm này, Vũ Văn Hi vẫn muốn cho đứa con này nhận được giáo dục tốt nhất.
Thẩm Mạt Vân nhíu mày, nói: "việc học của Bảo nhi, thiếp không có ý kiến. Nhưng mà, Hoàng thượng, Thuỵ nhi là hoàng tử, tương lai... Trước kia, lúc còn ở nhà, hai huynh trưởng của thiếp đều do tổ phụ và phụ thân đích thân chỉ dạy, mẫu thân thiếp cũng chưa bao giờ nhúng tay vào việc dạy dỗ các huynh trưởng. Từ xưa đến nay, nam chủ ngoại, nữ chủ nội, việc dạy Thuỵ nhi, thiếp thật sự không dám nhận, xin Hoàng thượng thứ lỗi!"
"Trẫm đã biết!" Vũ Văn Hi suy nghĩ, nói tiếp "Dù sao Thuỵ nhi vẫn còn nhỏ, muốn học vỡ lòng còn phải chờ thêm một chút, cứ từ từ xem xét lại cũng được."
Nói xong, xoa nhẹ gò má của Thẩm Mạt Vân, "Yên tâm đi, việc dạy dỗ Thuỵ nhi Trẫm đã có chủ trương, không cần ái phi phải quan tâm việc này. Nàng đừng lo lắng quá!"
Thẩm Mạt Vân khóe miệng cong lên, cười nói: "Vâng, thiếp thân yên tâm rồi."
Kế tiếp, tất nhiên là một đêm triền miên không cần phải nói.