Hạ Tiểu Linh rời khỏi căn phòng u ám kia, bước chậm từng bước trên dãy hành lang rộng. Cô sẽ quay lại ngôi trường đáng sợ đó! Nơi đã khiến cô có một quãng thời gian không thể nào ngẩng đầu dậy.
Lúc cô đang đau đớn chịu phạt thì lũ người Minh Tú Cầm hãm hại đổ hết tội lên đầu cô lại cười rất hả hê. Nhớ lại quãng thời gian làm kẻ “thấp cổ bé họng” hai vai Hạ Tiểu Linh runrẩy kịch liệt, bỗng cô ngửa mặt bật cười lớn thành tiếng.
Qủa thật cô rất ngu ngốc, bản thân có thể chối tội không bị phạt nhưng lại não tàn làm thánh mẫu che chở tội lỗi cho bọn người đó. Nghĩ đến lại cảm thấy nực cười thay cho nhân cách lương thiện của Hạ Tiểu Linh lúc trước.
Nhìn lại cho kỹ đi Hạ Tiểu Linh mày làm cho lũ thối nát đó nhiều việc như vậy nhưng chúng có từng nghĩ đến ơn nghĩa của mày không hay là chỉ nhìn mặt mày an ủi sau lưng thì mỉm cười châm biếm...
Cô thật sự rất mong gặp lại bọn họ! Gặp lại để trả lại ơn nghĩa mà họ dành cho Hạ Tiểu Linh cô trong quá khứ!
“Một món quà dành cho kẻ đáng chết...”
“Tiểu thư...”
Giọng nói vang lên sau lưng khiến cô giật người.
Vội vàng xoay người lại nhìn. Là Lôi quản gia! Ông ấy làm gì ở đây? Ông ấy có thấy toàn bộ hành động của cô không? Trong lòng Hạ Tiểu Linh hỗn loạn.
Toàn bộ cuộc đối thoại dường như không xảy ra, nó đóng băng. Hạ Tiểu Linh chìm đắm trong suy nghĩ cùng sự im lặng. Lôi quản gia nâng mắt kính lại nói bằng cái chất giọng không rõ cảm xúc: “Tiểu thư.. .”
“Hơ....à Lôi quản gia... ch...chú tìm cháu có việc gì không?”
Hạ Tiểu Linh hít một hơi kín đáo nhìn biểu hiện của Lôi quản gia, ông vẫn một vẻ mặt như thường lệ. Có lẽ ông ấy không hề nghe thấy chuyện gì cả! Cầu mong là vậy!
“Tiểu thư! Tôi theo chỉ định lão gia đến giúp cô chuẩn bị cho ngày mai. Tiểu thư đi theo tôi!”
Dứt lời Lôi quản gia xoay người điềm tĩnh bước đi. Hạ Tiểu Linh cũng nhanh chóng chạy theo, nhìn bóng lưng của Lôi quản gia trong lòng cô dâng lên một sự tò mò to lớn.
Kiếp trước, Lôi quản gia là người thế nào? Thân thế ra sao cô hoàn toàn không biết! Kiếp này cô muốn tìm hiểu về người đàn ông mang vẻ mặt kỳ lạ này! Ông ấy đem đến cho Hạ Tiểu Linh cảm giác phức tạp khi nhìn vào mắt, ông ấy rốt cuộc là người như thế nào?
Lôi quản gia dẫn Hạ Tiểu Linh đến một gian phòng rộng rãi, đặt một tấm gương lớn và dụng cụ để cắt tóc. Đây là phòng cắt tóc của Kim Phúc Thành. Nếu muốn giả làm thằng em của cô một cách hoàn hảo, thì đầu tiên phải cắt bỏ mái tóc dài này!
“Tiểu thư cô mau ngồi xuống tôi sẽ giúp cô cắt tóc...”
Lôi quản gia kéo ghế, ra hiệu bảo cô ngồi xuống. Hạ Tiểu Linh mỉm cười theo hiệu của Lôi quản gia mà ngồi xuống.
Lôi quản bắt đầu làm những thao tác trước khi cắt tóc một cách thuần thục. Ông bắt đầu nâng từng lọn tóc thành thạo cắt.
“Tóc cô rất đẹp... giống như là phu nhân vậy”
Lôi quản gia bất ngờ nói, Hạ Tiểu Linh nhìn vào tấm gương lúc này cô vẫn có thể nhận thấy gương mặt đối diện tấm gương của Lôi quản gia có hơi thay đổi.
“Mẹ tôi...”
“Phải! Tiểu thư cô rất giống mẹ mình... rất giống...”
Giọng nói nhỏ dần rồi chợt im lặng. Lôi quản gia chìm đắm trong suy nghĩ của mình. Hạ Tiểu Linh cũng vậy! Cô hoàn toàn vẫn chưa gặp mẹ dù chỉ một lần, ai bảo cô quá bất hạnh làm chi! Ngay cả một tấm ảnh để nhận diện gương mặt mẹ cũng không có, trong tiềm thức của Hạ Tiểu Linh cô chưa từng có hình ảnh dù chỉ là mờ nhạt của mẹ.
Cũng phải trách do Kim Phúc Thành quá mức vô tình lúc mẹ cô chết ông ta đã thiêu rụi toàn bộ di vật của mẹ, tất cả không chừa một thứ gì!
Thời gian chậm rãi trôi từng phút chậm.
“Xong rồi...”
Lôi quản gia lên tiếng. Hạ Tiểu Linh cũnggiật người tỉnh khỏi giấc mộng. Trong gương hiện tại không còn Hạ Tiểu Linh dịu dàng trong mái tóc dài nữa, cô hiện tại là một gương mặt đầy nét anh khí, mái tóc cắt ngắn. Hoàn toàn trở thành Kim Phúc Lân.
“Tôi sẽ chuẩn bị cho tiểu thư...à thiếu gia quần áo”
Hạ Tiểu Linh gật nhẹ đầu. Hình hại bây giờ của cô rất buồn cười một đứa con trai mặc váy màu hồng phấn.
Tay cô nhẹ nhàng chạm lên tấm gương, ngón tay thon dài vuốt ve gương mặt mình trong tấm gương. Chính gương mặt này đã làm thay đổi số phận, chính hình dáng này đã thay đổi đảo lộn hoàn toàn cuộc sống của cô! Đến một ngày cô sẽ phá nát nó. Nhất định...
Sau khi thay quần áo xong, Hạ Tiểu Linh nằm dài trên giường mơ màng nhìn trần nhà trắng toát.
Nhiều lúc cô lại suy nghĩ về chuyện cô nghịch thiên sống lại. Cuộc đời cô may mắn như vậy sao? Chết đi rồi lại sống dậy, cô có phải trả cái giá cho sự sống lại phi lý của mình hay không? Hay là ông trời thật tâm muốn thiên vị Hạ Tiểu Linh cô.
Bỗng chốc Hạ Tiểu Linh nở nụ cười nhạt nhẽo, vô vị. Trả giá cũng được miễn sao cô có thể trả thù bọn họ những kẻ đã phá nát cuộc đời cô là tốt rồi. Như vậy cũng được!
Minh Tú Cầm, có lẽ người cô hận nhất là cô ta. Hạ Tiểu Linh cô đã thật tâm xem cô ta là bạn, quý mến trân trọng tình bạn giữa cả hai. Nhưng Minh Tú Cầm phản bội lòng tin của cô. Đến bây giờ, cô thật sự vẫn không hiểu tại sao Minh Tú Cầm lại ghét cô như vậy? Cô đã gây thù chuốt oán gì với cô ta. Nực cười...
Minh Tú Cầm, cô ta như thiên sứ kéo cô ra từ bóng tối u ám, rồi cũng là kẻ đem đến cho cô nỗi ám ảnh kinh hoàng, mối hận thấu tâm can.
Tốt thôi hôm sau chúng ta gặp nhau nhé! Bạn tốt...