Editor: Ddil
Dương Dương nghĩ nếu đã bị chê cười thì không ngại làm thêm chuyện quá đáng hơn, cho nên làm con sói đói bổ nhào tới thỏ mẹ, mủi chân của Nhan Hâm di chuyển theo móng vuốt của sói nên tránh được, Dương Dương cười từ ghế sô pha nhảy tới, để nàng ở dưới người mình.
"Dương chơi ăn gian." Nhan Hâm bị cô đè đến eo hơi nhói.
Dương Dương dán lấy nàng: "Ăn gian thì ăn gian, không cần biết quá trình như thế nào, tôi chỉ xem kết quả."
"Kết quả là gì?"
"Bây giờ em bị tôi bắt đến không thể cựa quậy, em nói xem kết quả là gì?" Dương Dương dùng chíp mũi cọ vào chóp mũi Nhan Hâm, đôi môi cong lên vờn cánh môi mọng, hơi mở ra, nhẹ nhàng mút vào.
Nhan Hâm nói: "Em có thể trốn được sao?"
"Em muốn trốn sao?" Dương Dương biết rồi còn hỏi.
"Không muốn." Nhan Hâm nói xong, chủ động ôm cổ Dương Dương, dâng lên đôi môi của nàng, Dương Dương xem nàng là món ngon, đồng dạng Dương Dương cũng thức ăn của nàng.
Nước trong bồn tắm gần như đều tràn ra ngoài, Lâm Hữu Thời ở bên trong, tay chân được bó thạch cao đều giơ lên cao. Mà Kiều Hãn Thời ngời sau lưng cô gội đầu giúp cô, hai tay xoa bóp được một đống bọt xà phòng, bọt xà phòng màu trắng có chút dính vào ngực của cô, còn cô bởi vì quá tập trung mà không để ý tới.
Ánh mắt của Lâm Hữu Thời bị cuốn vào gương, thấy được hai người ở trong đó, hai má của Lâm Hữu Thời liền ửng hồng, là do nóng cũng là do xấu hổ mà ra.
Dáng vẻ của Kiều Hãn Thời hết sức tập trung nên nhìn không ra suy nghĩ trong lòng, giống như cô đối với tình trạng lúc này của hai người hoàn toàn không có chút cảm giác gì.
Động tác của Kiều Hãn Thời nhẹ nhàng vừa phải, làm cho Lâm Hữu Thời buồn ngủ. Cô ấy ngẩng đầu lên, thấy được ánh mắt của Kiều Hãn Thời.
Ánh mắt của Kiều Hãn Thời dịu dàng giống như nước ấm độ, Lâm Hữu Thời không khỏi ngắm đến mất hồn, nghe thấy tiếng trêu chọc của cô: "Sao vậy, tôi làm em đau à?"
"Hôn một cái đi." Lâm Hữu Thời nháy mắt mấy cái.
"Gì cơ?" Kiều Hãn Thời tưởng mình đã nghe lầm.
Lời này nói ra ngây thơ như một đứa trẻ.
"Em muốn hôn chị." Ngôn ngữ dành cho người lớn mới có thể diễn đạt suy nghĩ của Lâm Hữu Thời.
Kiều Hãn Thời không nhăn nhó, hai tay giữ cái ót Lâm Hữu Thời, cơ thể hơi nâng lên, hôn lên môi cô ấy.
Kiều Hãn Thờ dành thời gian đưa Lâm Hữu Thời đến bệnh viện bỏ thạch cao đi, sau khi gỡ thạch cao thì những nơi bị thương vẫn còn lại màu tím, loang lổ lốm đốm, làm cho Kiều Hãn Thời rất đau lòng. Trên đường về cứ vuốt cánh tay mảnh khảnh của Lâm Hữu Thời, nói: "Mấy vết này không biết bao giờ mới có thể lành."
"Ngày mai sẽ lành thôi." Lâm Hữu Thời cười hì hì nói, nói xong lại nghĩ đến khi cô ấy hồi phục lại bình thường thì cũng là lúc rời khỏi nhà Kiều Hãn Thời, nhưng cô ấy có chút không đành rời đi, cuộc sống sớm chiều ở chung với Kiều Hãn Thời, làm cho cô ấy cảm thấy rất mỹ mãn. Từ nhỏ đến lớn cô ấy luôn chỉ có một mình, mặc dù cha mẹ còn sống, lại vẫn cô độc giống như trẻ mồ côi. Gia đình với cô ấy mà nói là một thứ lý tưởng xa vời và còn là một khái niệm lý tưởng hóa.
Kiều Hãn Thời làm cho cô ấy có cảm giác ấm áp, cũng làm cho cô ấy bắt đầu lưu luyến, khoảng thời gian sớm tối có nhau này dường như đã in sâu vào tâm trí cô ấy.
"Hãn Thời, em..." Lâm Hữu Thời muốn ở lại tối nay, không phải bởi vì tay hay chân cô ấy bị thương, mà là cô ấy muốn ở lại để có một đêm đẹp đẽ với cô.
Kiều Hãn Thời là người thông minh, đã nhìn thấu được suy nghĩ trong đôi mắt cô ấy, điều cô ấy nghĩ cũng là điều cô nghĩ.
Kiều Hãn Thời tỏ vẻ không hiểu, nói: "Em nói gì?"
"Ngày mai em mới đi có được không?" Ít nhất cũng ở lại đêm nay.
Sự táo bạo và can đảm của Lâm Hữu đã bị gió thổi bay, tiếng cười từ miệng Kiều Hãn Thời truyền đến: "Em muốn đi vội vã như vậy à?"
"Không muốn." Niềm tin của Lâm Hữu Thời đã trở lại, dựa vào phản ứng của Kiều Hãn Thời cô đã tìm được can đảm, cô dùng hai tay ôm lấy cổ Kiều Hãn Thời, hôn lên đôi môi cười như cánh hoa nở rộ.
Trong lúc Kiều Hãn Thời đang mơ màng thì nghe thấy tiếng kèn, đèn xanh rồi, hai người hôn nhau ở đây, khó trách sẽ bị người ta mắng, vừa nãy giống như đã bị quay lại, ngày mai ảnh chụp của hai người không biết có bị đưa lên weibo hay không?
Đưa Lâm Hữu Thời về nhà thì đã là buổi chiều rồi, Kiều Hãn Thời vẫn chăm chỉ trở về công ty làm.
Vừa vào công ty, mọi người đầu tiên đều nhìn Kiều Hãn Thời.
"Kiều tỷ, hôm nay tâm trạng có vẻ tốt nha." Cấp dưới vừa đi qua cười hì hì nói.
"Í, Kiều tỷ, cảnh xuân đầy mặt, là phát tài hay là phát xuân đây?" Lại thêm một người của Kiều Hãn Thời to gan chọc ghẹo đi qua.
"Bọn họ nói cả rồi, em chẳng còn gì hay để nói." Dương Dương đứng ở cuối hành lang buông tay thất vọng nói.
Kiều Hãn Thời vênh mặt lên: "Có vẻ như tôi đối xử với mọi người quá tốt, nên mọi người cũng dám lấy tôi ra nói đùa!"
"Là Kiều tổng bình dị gần gũi làm cho bầu không khí công ty hài hòa." Dương Dương liền nở một nụ cười rạng rỡ.
Những người khác lập tức gật đầu lia lịa tỏ vẻ đồng ý.
Lý Khê Du ôm hồ sơ đi ra văn phòng, trên đường đi nghe không ít người nói về sự thay đổi của Kiều Hãn Thời gần đây, Kiều Hãn Thời không còn bình tĩnh nữa, có dấu hiệu sắc xuân phơi phới, cười nhiều hơn, trông càng trẻ trung ra.
Đây là hiện tượng tốt, Lý Khê Du tự nói với bản thân như vậy, cố gắng để mình mỉm cười, nhưng khi đi ngang qua cửa kính nhìn thấy khuôn mặ tươi cười của mình lại chẳng thấy nét cười, giả giống như đang đeo một chiếc mặt nạ.
Lý Khê Du gặp Kiều Hãn Thời trên hành lang, trái tim giống như một con thỏ nhỏ sợ sệt, lập tức nhảy vào không trung, hai tay không thể không bám chặt lấy hồ sơ trước ngực, giống như sấp hồ sơ là lá chắn của mình.
Kiều Hãn Thời mỉm cười với Lý Khê Du, nói: "Tiểu Khê còn chưa tan ca à, ngày mai tôi sẽ nói chuyện với giám đốc Dương, sao có thể bóc lột thuộc cấp như vậy."
"Em vẫn còn một số việc phải làm." Lý Khê Du mỉm cười một cách tự nhiên, cũng không có tránh né ánh mắt của Kiều Hãn Thời.
Kiều Hãn Thời phát hiện Lý Khê Du có một đôi mắt đẹp, màu trà nhạt, sáng như pha lê. Lúc Lý Khê Du ngẩng đầu lên khá xinh đẹp, như một con thiên nga kiêu hãnh.
"Ừ, vậy làm sớm rồi về, trên đường đi phải cẩn thận."
"Cám ơn Kiều tổng quan tâm, em sẽ chú ý."
Tiếng bước chân khi Lý Khê Du đi là âm thanh trong trẻo vang xa của giày cao gót bước trên sàn, như có một đôi tay đàn piano vọng ra tiếng. Chỉ có Lý Khê Du biết, cô ấy đè nén tiếng hít thở, chỉ hi vọng đến cả bóng dáng của bản thân cũng không để lại một dấu vết rạn nứt nào.
Kiều Hãn Thời khẽ thở dài, cô rút lại ánh mắt đang dõi theo Lý Khê Du, thả ở phía trước.
Lao công tắt đi đèn văn phòng, làm cho hai người càng cách xa nhau hơn.
Lâm Hữu Thời nhận được tin nhắn mới biết là mẹ mình đã về đến nhà, đây cũng không phải là lần đầu, hai người thường xuyên mất liên lạc, thỉnh thoảng là mấy năm, ngắn thì mấy tháng mới liên lạc một lần, có đôi khi Hứa Thời đặc biệt sẽ nói lúc đó bà đã tới đâu, lần liên lạc tiếp theo thì hai người đã cách nhau nửa vòng trái đất.
Bà mãi mãi cũng rong ruổi ở bên ngoài, như một đứa trẻ không biết thỏa mãn. Lâm Hữu Thời vừa trả lời lại một câu 'nghỉ ngơi cho tốt', một giây sau đó đã nhận được một tin nhắn, Hứa Thời nói muốn gặp mặt ăn cơm.
Lâm Hữu Thời bị lời đề nghị bất ngờ của bà làm sửng sốt, trong trí nhờ Hứa Thời ít khi mời Lâm Hữu Thời đi ăn cơm. Cũng có thể là có, nhưng cuối cùng thì cô đều không đến.
Cô ôm đồ đi đến địa điểm Hứa Thời hẹn, vừa đi đến nơi đó, Hứa Thời ngồi bên cửa sổ đã gọi tên cô ra hiệu cô tới.
Hai người ngồi chung giống như hai chị em, ngũ quan tương tự, khí chất giống nhau, ngay cả đôi mắt cũng giống, mặc dù Lâm Hữu Thời chẳng muốn thừa nhận điều đó.
Hứa Thời trước sau vẫn luôn tinh tế, nét mặt của bà có chút mệt mỏi, bà nhìn Lâm Hữu Thời thật lâu, nói: "Con giống mẹ, gần như giống mẹ như đúc."
Lâm Hữu Thời nói: "Con cũng giống ba."
"Mắt hay mũi giống đây?"
"Con thấy mẹ đến cả dáng dấp ba như thế nào cũng đã quên sạch."
"Đúng vậy, dù sao ba mẹ cũng đã ly hôn." Hứa Thời cười khẽ, một tay bà chống cằm, thu vào trong mắt từng đường nét và góc cạnh trên khuôn mặt Lâm Hữu Thời.
Đây là con gái của bà, bà đã từng từ chối đối mặt với đứa con xấu xí này, thế mà đứa trẻ này ngày hôm nay đã trở thành một người như bà.
Lâm Hữu Thời sắp xếp bộ dụng cụ ăn cho bà, Hứa Thời nói: "Con có muốn đi theo mẹ không?"
"Cái gì?" Tay cầm đũa của Lâm Hữu Thời dừng ở giữa không trung, cô ấy nhìn Hứa Thời nhíu mày: "Mẹ đang nói cái gì?"
"Con đừng làm bộ như con không nghe thấy, mẹ hỏi con, con có bằng lòng đi theo mẹ hay không?"
"Không muốn." Lâm Hữu Thời nói một cách rõ ràng.
Hứa Thời nói: "Mẹ vẫn chưa trèo lên ngọn núi đó."
"Đó không phải lý tưởng của mẹ à? Mẹ làm gì mà chưa đi." Lâm Hữu Thời thắc mắc hỏi.
Hứa Thời nói: "Đúng vậy, nó là giấc mơ của mẹ, nhưng khi nhìn thấy giấc mơ ở ngay trước mắt, mẹ đột nhiên lại cảm thấy sợ. Hiện tại cả đội đang dừng chân trong khu vực Tứ Xuyên, còn phải đợi một khoảng thời gian ngắn nữa mới tới lúc tốt nhất xuất hiện. Mẹ nhận ra mẹ còn có một số việc phải làm ngay, nên mẹ đã lập tức mua vé máy bay về tìm con."
"Chỉ để ăn một bữa cơm với con thôi sao?"
"Mẹ nghĩ không biết chúng ta đã bao lâu không ăn cơm cùng nhau rồi?"
"Từ sau khi mẹ đi thì chúng ta cũng không có ăn cơm chung nữa." Lâm Hữu Thời thản nhiên giải thích sai lầm của bà.
"Con có hận mẹ không?"
"Không hận, con hiểu mẹ, bởi vì hiểu, cho nên con không hận mẹ." Lâm Hữu Thời nói.
"Con là một đứa con hiểu chuyện, bây giờ mẹ vô cùng may mắn mới sinh ra con, ít nhất vẫn còn có một người trên thế giới này, một người có bộ dạng giống y hệt mẹ."
Lời nói của Hứa Thời có vài phần buồn bã, Lâm Hữu Thời không muốn nghe tiếp nữa, nói: "Ăn cơm đi ạ."
"Con thật sự không có nghĩ đến phải rời khỏi thành phố này sao? Đi đến một địa phương xa lạ, đi khắp mọi miền sông núi..." Giọng nói của Hứa Thời có chút nôn nao, đôi mắt bà đong đầy một loại mộng ảo sáng ngời ngây thơ chân chất, bà đang miêu tả mộng cảnh hiện lên trước mắt bà.
Lâm Hữu Thời vỗ nhẹ vào tay bà, "Con không muốn, con thích sự ổn định, con có người mình thích, con hi vọng có thể để cho chị ấy ngủ yên ổn, mà không phải mỗi tối thức giấc lại thở dài dưới ánh đèn."
"Hữu Thời..." Ánh mắt của Hứa Thời trở nên mềm mỏng.
"Ăn cơm đi ạ." Lâm Hữu Thời cứ luôn lập đi lập lại câu này.
Sau khi ăn cơm xong, Lâm Hữu Thời đưa Hứa Thời đi, Hứa Thời vội vã đến gặp cô ấy, ăn xong một bữa cơm, sau đó đã lập tức lên máy bay đi mất.
Trước khi đi Hứa thời cầm tay Lâm Hữu Thời: "Mẹ muốn đi tìm thiên đường của mẹ."
"Chúc mẹ thuận buồm xuôi gió."
Hứa Thời vuốt tóc Lâm Hữu Thời, hôn lên trán cô ấy: "Lúc con còn nhỏ mẹ đã nói mẹ hối hận khi sinh ra con, sau này mẹ chỉ biết đó là một sai lầm. Mẹ tự hào vì con, nhưng mẹ không có cơ hội nói với con, Hữu Thời, con là niềm kiêu hãnh của mẹ."
Trong đôi mắt như tràn đầy nham thạch nóng chảy, Lâm Hữu Thời cắn chặt môi dưới, quay mặt qua một bên, mới cầm được nước mắt.
Những lời này nói ra đã quá muộn màng, vào lúc cô ấy rốt cuộc có thể nhịn đau chờ đợi miệng vết thương khép lại thì lại một lần nữa làm cho cô ấy nhớ lại nỗi đau đó.
Đợi sau khi Hứa Thời đi rồi, Lâm Hữu Thời mới phát hiện bà để lại một cái túi trên xe, lúc Hứa Thời tới đem một đống cuộn phim và thẻ nhớ, khi đi vậy mà lại không mang theo.
Lâm Hữu Thời cất hết các cuộn phim vào trong tủ lạnh, trong chiếc tủ lạnh lớn của Kiều Hãn Thời sắp đầy các cuộn phim, trên mặt mỗi một cuộn đều có ghi địa điểm và thời gian quay, Lâm Hữu Thời nghĩ đợi bà đến đây thì đưa lại cho bà, sau đó đóng cửa tủ lại.
Đừng ngạc nhiên cái vụ cất cuộn phim vào trong tủ lạnh, đây là một trong những cách để bảo quản phim.
Hết Chương
Đúng ra hôm qua post rồi, trong lúc đang làm mượt lại văn thì ngủ gật T-T thành ra hôm nay mình mới post nè :