Thục Nữ Thời Đại

chương 69 tuyệt đối không có

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Ddil

Trời đã tối, Nhan Hâm và Dương Dương mới từ bệnh viện trở về.

Lâm Hữu Thời làm sao mà té, đương sự im lặng không nói chuyện, Kiều Hãn Thời lại ấp a ấp úng, nếu như không phải hiểu rõ về mối quan hệ của hai người, sẽ cho rằng có chuyện gì đó không thể để cho người ta biết.

Nhưng ở trong phòng tắm spa xảy ra sự cố như vậy, không cần biết vì lý do gì thì cũng đều không thể để cho người ta biết.

Kiều Hãn Thời ở bệnh viện chăm sóc cho Lâm Hữu Thời, sau đó thì đưa cô ấy về nhà của mình, có vẻ như mối quan hệ của hai người sẽ càng thêm thân thiết. Chỉ tiếc lần này Lâm Hữu Thời té bị gãy chân còn gãy cả tay, khiến cho người khác không thể không tiếc thay cho cô lần này.

Xe chạy vào chỗ đậu xe riêng, Nhan Hâm nghiêng đầu sang một bên, trông như đang ngủ.

Dương Dương thật cẩn thận đỡ nàng về phía cô, để cho nàng tựa lên vai cô. Vén tóc Nhan Hâm sang một bên, ngón tay giống như bị dính keo, không thể rời tay khỏi mặt Nhan Hâm, vuốt men theo bên mặt xuống cằm.

Nhan Hâm nói: "Dương còn muốn sờ bao lâu?"

"Em muốn giả bộ ngủ bao lâu thì tôi sờ bấy lâu." Lúc Dương Dương thấy lông mi của nàng rung lên thì đã biết nàng tỉnh, cô muốn cám ơn Nhan Hâm đã cho cô cơ hội để làm một chuyện lãng mạn thế này.

Nhan Hâm nói: "Nếu em vẫn chưa tỉnh thì sao?"

Dương Dương thầm nghĩ cô dĩ nhiên sẽ có cách, nhưng cô cảm thấy Nhan Hâm chưa tỉnh cũng tốt, cứ ngủ, ngủ như vậy...

Dương Dương nghiêng đầu, hôn lên môi nàng.

Sự xâm nhập mềm mại, cảm giác tựa như gắn bó cùng nàng như môi với răng, như được nhấm nháp vị kẹo sữa caramel tự nhiên.

Thời gian trôi qua rất chậm, cho đến khi hai người đều quên là mình cần phải thở.

Buổi tối trở về có hơi muộn một chút, Tòng An còn có chút ý kiến, may mắn sau đó đã bị Dương Dương dùng kẹo hối lộ, từ tức giận chuyển thành vui vẻ.

"Hai người đi đâu chơi vậy ạ?" Tòng An hỏi.

Dương Dương mở gói sô-cô-la mà cô đã đặc biệt chuẩn bị, lấy từ trong đó ra một viên sô-cô-la hình ngôi sao đưa cho Tòng An, tự mình bóc một viên hình đóa hoa: "Đi đánh tennis, Tòng An cũng muốn đi sao?"

Trên bao bì viên sô-cô-la hình ngôi sao có in hình một chú rùa nhỏ, mà Dương Dương lấy ra lại là hình thỏ con, Dương Dương ăn viên sô-cô-la xong thì nắn lại bao bì thành hình hoa hồng rồi đưa cho Tòng An.

Sau khi nhận được thì Tòng An rất thích, còn chạy tới khoe với Nhan Hâm.

Tòng An cũng có một phần, đáng tiếc không có phần của nàng.

Nhưng mà nàng cần gì phải ghen tị với một đứa con nít, làm như nàng thích lắm không bằng.

"Trước khi ăn cơm không được ăn sô-cô-la." Nhan Hâm cứng rắn nói xong đã bị Dương Dương nhét một viên sô-cô-la vào miệng.

"Mẹ cũng đã ăn rồi, không có tư cách nói tụi con." Tòng An vội hùa theo.

"Ăn cơm." Ngọt muốn chết. Nhan Hâm dồn hết oán giận lên Dương Dương.

Trước khi vào phòng tắm nàng để ý thấy Dương Dương vẫn đang bận làm gì đó, bận rộn đến chẳng màng để ý đến nàng. Từ phòng tắm đi ra thì thấy Dương Dương với bó hồng đang đứng đợi nàng.

Dương Dương nói: "Bé nhỏ có đoá hoa nhỏ, bé lớn thì có bó hồng lớn."

Bất ngờ đến quá nhanh, Nhan Hân có chút không kịp thích ứng, dù sao bình tĩnh cũng là biểu hiện quen thuộc nhất của nàng.

"Không thích sao?" Dương Dương hỏi, nhìn bó hoa trên tay mình, thật có hơi sơ sài.

"Thích." Nhan Hâm ngượng ngùng nói.

Dương Dương kéo nàng vào trong ngực mình, Nhan Hâm thuận thế ngã vào trong ngực của cô, hai người va vào nhau, hơi ngã về phía sau.

"Có mệt không?"

"Đánh tennis cả ngày có thể không mệt mỏi sao?"

"Trùng hợp ghê, tôi cũng mệt nữa. Đêm nay không thể hầu hạ Lão Phật Gia đi ngủ rồi ." Dương Dương cố nén cười nói.

"Ai cho Dương hầu hạ chứ."

"Kỳ ghê ta, vậy buổi tối là ai hôn em, cắn em, làm cho em thoải muốn muốn chết luôn á?" Dương Dương nói vào tai Nhan Hâm mấy lời thật buồn nôn, đồng thời vẫn ung dung nhìn Nhan Hâm từ từ đỏ mặt.

Dương Dương bị mẹ cô hết lần này đến lần khác gọi trở về. Lúc cô đi không cam tâm cũng chẳng tình nguyện, giống như trở về không phải là nhà, mà là pháp trường.

Về tới nhà rồi cô mới biết đây không phải là pháp trường, mà là địa ngục.

Xem ra không nói rõ ràng chuyện 'bạn trai' thì không thể qua khỏi hôm nay.

Dương Dương mang theo không ít thuốc bổ trở về, ở ngay cổng tiểu khu thì gặp em dâu, cô ấy đúng lúc vừa mới từ siêu thị về, tay ôm nhiều túi đồ, xe của Dương Dương dừng ở trước mặt cô ấy.

"Sao một mình lại xách nhiều đồ như vậy, chồng em đâu, nó không đi cùng em à?" Dương Dương hỏi em dâu tại sao một mình lại làm chuyện cực như vậy, cái này không hề giống với kiểu đàn ông phong độ của em trai cô.

Em dâu nói: "Tụi em cùng đi mua thức ăn, mới nãy anh ấy bị cấp trên gọi đi xã giao."

"Ra là vậy, à phải rồi, chị hỏi em cái này, tâm trạng mẹ hôm nay có tốt không?"

Em dâu cười lên: "Chị hai, chị xong đời rồi, tâm trạng mẹ hôm nay không được tốt đâu."

"Nói như vậy là sao?"

"Một tuần trước mẹ lại nhận được thiệp cưới, cũng là do em gái khóa dưới của chị gửi đến mời chị. Chị có thể tưởng tượng được tâm trạng mẹ sau khi nhận được rồi đó..." Em dâu cười mà không nói, ám chỉ không cần nói cũng biết.

Dương Dương có ý định quay lại, tốt nhất là đi luôn không trở về, nhưng mà chuyện nên đối mặt thì vẫn phải đối mặt.

Đi vào nhà, hình ảnh nóng nảy trong trí tưởng tượng lại không có xuất hiện, trong nhà yên ắng, rõ ràng có hơi bình yên thái quá.

"Mẹ đâu rồi?" Dương Dương không nhìn thấy người, nên đi hỏi Dương Hạo Nhiên.

Dương Hạo Nhiên nói: "Em đã sắp xếp cho mẹ đi du lịch, bây giờ chắc đang trên đường đến Châu Âu rồi."

"Mấy bữa trước không phải mẹ hối chị về nhà sao?"

"Đúng vậy. Tâm trạng mẹ không tốt, em để cho mẹ đi ra ngoài thư giãn." Giọng điệu của Dương Hạo Nhiên rất bình thản, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn là dáng vẻ bình tĩnh như vậy.

"Cám ơn." Dương Dương nhanh chóng đã nghĩ đến lý do.

"Em phải tốn không ít thời gian để hối mẹ đi, giờ chắc mẹ đang tiếp tục chửi trên máy bay." Dương Hạo Nhiên mỉm cười, nụ cười đã hủy đi hình tượng chững chạc mà cậu vất vả lắm mới xây dựng được, lộ ra một mặt rất trẻ con.

"Ha ha." Dương Dương cười gượng.

"Ông xã em thu dọn xong cả rồi, anh còn muốn đem theo gì nữa không?" Em dâu kéo vali từ trên lầu đi xuống.

Dương Hạo Nhiên nói: "Có nhiều món không đem theo cũng không sao, tụi mình xuống máy bay rồi mua cũng được."

Xem bộ dạng hai người sửa soạn chắc là tính đi du lịch, Dương Dương rất mau đã biết bọn họ có ý đồ gì.

Bọn họ bỏ lại Noãn Noãn, không, là ném cho Dương Dương chăm, mà bọn họ còn thong thả vẫy tay chào tạm biệt, bay đi nơi khác hưởng tuần trăng mật.

Dương Hạo Nhiên nói: "Tụi em vẫn đang băn khoăn không biết nên nhờ ai chăm sóc cho Noãn Noãn..."

"Thím nói thím có thể trông giúp, nhưng mà em vẫn lo, chỗ thím nuôi rất nhiều mèo, em sợ Noãn Noãn bị dị ứng." Em dâu nói với vẻ mặt rầu rỉ

Cuối cùng không để cho Dương Dương từ chối, đã ném Noãn Noãn cho cô.

Noãn Noãn tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, ba mẹ, ông bà nội, đều thảnh thơi ra nước ngoài chơi.

Mà cô Dương Dương của cô bé lại làm vẻ mặt rối rắm, chẳng muốn cô bé một chút nào.

Cánh cửa vừa mở ra, đứa nhỏ Tòng An đã nhảy xổ ra: "Chào mừng về nhà."

Sau lưng Tòng An là Nhan Hâm, Nhan Hâm không có biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài như Tòng An, chỉ nhẹ nhàng nói: "Không phải Dương nói buổi tối mới về sao?"

Vẻ mặt Dương Dương chùng xuống làm cho người nhận thấy sự khác thường. Tầm mắt dời xuống, một bàn tay Dương Dương đang nắm một bàn tay bé nhỏ khác, một cô bé ở phía sau Dương Dương rụt rè lộ đầu ra lại vội rụt trở về.

Dương Dương để Noãn Noãn ngồi trên ghế sô pha, Noãn Noãn rất nhút nhát, ở chỗ lạ không thể thích ứng nhanh được, vẫn nắm chặt lấy tay Dương Dương.

Dương Dương nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, đây là nhà của cô."

"Cô nói dối, nhà của cô không phải như vầy!" Trông đôi mắt Noãn Noãn nhanh chóng đã tràn ngập hơi nước, giống như lập tức sẽ khóc lên.

"Đó là nhà hồi trước rồi, đây là nhà mới của cô." Dương Dương không biết làm sao để giải thích chuyện ở chung này cho một đứa nhỏ nữa.

Khó khăn lắm mới dỗ được con bé, cô đi vào bếp.

Nhan Hâm không nối tiếng nào đi nấu cơm, thái độ đó làm cô có chút lo lắng.

"Em đang giận sao?" Dương Dương khẽ hỏi. Cô dẫn đứa cháu về nhà bạn gái, bạn gái thật sự có tư cách để nổi giận.

Nhan Hâm quay lại nhìn vào mắt cô nghi ngờ: "Sao Dương lại cảm thấy là em đang giận, hay đây thật sự là con riêng của Dương?"

Dương Dương cười gượng: "Sức tưởng tượng của em quá phong phú rồi. Con bé là Dương Noãn Noãn, con gái của em trai tôi, trước đây tôi có nói với em rồi."

"Em biết. Dương đón con bé đến đây, không sợ nó trở về sẽ nói với mẹ Dương sao?" Nhan Hâm hỏi.

"Chuyện nên tới thì sẽ tới, nhưng tôi không yên tâm để nó ở chỗ khác." Chuyện có thể nghĩ đến, ở trên đường Dương Dương đã nghĩ cả rồi, cô đơn giản là mặc kệ hết, không nghĩ gì nữa, mới quyết định đón Noãn Noãn về.

"Con bé thích ăn mặn hay nhạt?" Nhan Hâm hỏi.

"Nó không kén ăn đâu."

"Lúc Tòng An lớn cỡ con bé rất kén ăn, rất nhiều thứ không chịu ăn." Nhan Hâm không thể không nhớ lại trước đây.

Trong phòng khách, Tòng An đã cùng Noãn Noãn làm bạn tốt, Tòng An đem mấy món đồ chơi của mình ra chia sẻ với Noãn Noãn, Noãn Noãn mới đầu sợ người lạ không dám đáp lại, đến lúc Tòng An bày ra một đống đồ chơi thì mới chịu chơi chung.

"Con muốn có em gái." Tòng An nói với Nhan Hâm.

Nhan Hâm bối rối: "Sao đột nhiên lại muốn có em gái?"

"Con có thể chơi chung với em, lúc em bị ăn hiếp con sẽ bảo vệ em." Trước đây Tòng An là cô công chúa nhỏ, bây giờ đã muốn làm chị hai.

Tòng An là con một, cho nên không biết làm chị thật ra cũng có khổ sở.

Chỉ là Nhan Hâm không có cách nào cho Tòng An một đứa em gái, nguyên nhân không phải ở trên người nàng, còn không phải là ở trên người Dương Dương ở phía trước sao.

Tòng An ân cần gắp đồ ăn vào trong chén của Noãn Noãn, chén của Noãn Noãn nhanh chóng đã trở thành một ngọn đồi.

Nhan Hâm nói: "Tòng An, không được kén ăn, không được lấy mấy món mình không thích ra."

Mưu kế của Tòng An bị nhìn thấu, có một chút thất vọng, Dương Dương hỏi Noãn Noãn: "Ăn ngon không?"

Noãn Noãn khẽ gật đầu, phát hiện những người khác đều đang nhìn mình, nói: "Ăn ngon."

Trong phòng tắm lập tức được nhồi vào bốn người, Dương Dương vất vả lắm mới dụ được Noãn Noãn cởi hết đồ ra, Nhan Hâm vừa đến thì Noãn Noãn đã mắc cỡ trốn đi.

"Không sao đâu con, tất mọi người đều là con gái, lúc Noãn Noãn tắm với mẹ có mắc cỡ không?"

Noãn Noãn lắc đầu.

Mỗi người chăm một đứa trẻ, tắm rửa xong lau khô người rồi lại dùng khăn tắm quấn lại đi đến trên giường. Hôm nay Tòng An có người ngủ chung, Tòng An rất hào phóng chia một nửa giường cho Noãn Noãn, còn chia một nửa cái gối đầu nhỏ của mình cho Noãn Noãn.

Tòng An bảo Noãn Noãn gọi mình là chị, mỗi lần Noãn Noãn gọi Tòng An một tiếng chị, Tòng An sẽ vui vẻ đến muốn reo hò.

"Có vẻ như Tòng An thật sự muốn làm chị." Dương Dương mỉm cười nhìn hai đứa trẻ đùa giỡn.

Nhan Hâm nói: "Muốn sinh Dương sinh đi, em không sinh đâu."

Nàng cũng không phải là trùng đế giày, một mình một người có thể sinh con.

Dương Dương nói: "Tôi nói đùa thôi." Chuyện này cũng là duyên cớ của hai người, Dương Dương thật ra cũng không muốn có thêm một đứa con, có Tòng An là đủ rồi. Nếu Tòng An lại muốn làm chị, thì đưa Noãn Noãn về nhà chơi với Tòng An là được.

Buổi tối Dương Dương và Nhan Hâm đi kiểm tra ba lần, hai lần đầu nhìn thấy hai cô bé vẫn chưa chịu ngoan ngoãn ngủ, hai người đã ở một bên đợi cho đến khỉ hai đứa trẻ ngủ mới trở lại phòng của mình.

Dương Dương ở trong cơ thể ướt át của Nhan Hâm, nhẹ nhàng đi ra, lại dùng sức đi vào cửa động, mỗi lần đều phải nghe được tiếng rên rỉ của Nhan Hâm đáp trả.

Dương Dương được lợi còn khoe mã, nói một cách đầy hứng thù: "Rên nhỏ thôi, coi chừng bị bọn nhỏ nghe được."

Phải là Dương nhẹ tay một chút thì có, Nhan Hâm dứt khoát cắn vào vai Dương Dương, tiếng rên rỉ nghẹn lại trong cổ họng.

Dương Dương ôm cả người Nhan Hâm dậy, còn cô xoay người ngồi ở đầu giường, để cho Nhan Hâm ngồi ở trên người của cô, tóc của Nhan Hâm rũ xuống trên người cả hai, giống như dải lụa che đi cơ thể của hai người.

"Em thật muốn cắn chết Dương." Tay Nhan Hâm vuốt ve tấm lưng phủ kín mồ hôi của Dương Dương.

Dương Dương nói: "Tôi thích em tự chủ động tách ra như vậy với tôi."

"Hừ." Nhan Hâm hừ nhẹ.

"Cưng à, em nóng quá, muốn làm tôi tan chảy sao?" Dương Dương nói đến nhiệt độ trong cơ thể Nhan Hâm, lửa nóng trong lòng càng lúc càng lớn.

Nhan Hâm đong đưa vòng eo thon thả của nàng, khiến cho Dương Dương hoa cả mắt.

Nhan Hâm ngửa cổ lên, những nơi bị Dương Dương mút vào đều trở nên tê dại nóng bỏng.

Tay Dương Dương ôm eo của nàng, làm cho nàng di chuyển mạnh hơn, nàng mất đi trọng lực, đầu choáng váng, hai tay càng ôm chặt lấy Dương Dương, tựa cằm trên đầu của cô, cả người dính chặt với cô đến không có một khe hở.

Dương Dương nói: "Đừng kêu lớn như vậy, sẽ đánh thức bọn nhỏ."

Dương Dương chắc chắn là cố ý. Nhan Hâm cúi xuống, chủ động cùng cô hôn nồng nhiệt, đưa đầu lưỡi ra, bị cô hấp dẫn nhiệt tình quấn lấy nhau.

Tiếng rên rỉ trở thành tiếng nức nở, cho đến khoảnh khắc dâng trào cuối cùng.

Nhan Hâm thở ra, cả người mềm nhũn giống như viên đường để lâu dưới ánh mặt trời bị tan chảy.

Dương Dương hôn lên vai của nàng, hai tay cũng không không an phận mà ở trên người nàng hết sờ lại véo.

"Em muốn nằm." Nhan Hâm cười nói, nàng vỗ nhẹ vào mông Dương Dương, nói: "Dương bò lên đi."

"Cái này... Tôi thấy không nên đâu." Dương Dương liều mạng lắc đầu, trong trí tưởng tượng của cô xuất hiện một bức tranh, hình ảnh đó làm cho cô mặt đỏ tai hồng.

"Dương mà cũng mắc cỡ hả?"

"Em im." Dương Dương trợn mắt liếc nàng, bò lên người nàng, sau đó quỳ di chuyển lên hướng mặt nàng, cho đến...

Hai tay nắm chặt đầu giường, cô xuất hiện ảo giác, mình là một món ăn thượng hạng, là món ăn được dâng lên tới cửa, để cho Nhan Hâm thưởng thức một cách triệt để.

Hết Chương

Muốn có pass sao, không có đâu, giờ mình lười nghĩ lắm.

Truyện Chữ Hay