Thục Nữ Thời Đại

cố lên nào! những người yêu nhau

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Ddil

Người mà Nhân Hâm đợi để gặp đối với Nhan Hâm mà một vấn đề khó khăn. Nàng không nắm chắc về mình, cũng như không nắm chắc về Thẩm Ly.

Từ miệng của những người đã từng tiếp xúc với Thẩm Ly, đánh giá Thẩm Ly là một người kiêu ngạo. Thẩm Ly cũng không bao bỏ xuống lập trường của mình, thế nên làm cho người ta cảm thấy không thể tiếp cận được cô ấy. Hơn nữa Thẩm Ly ở trong công ty là người có tiếng nói, những người muốn có được lợi ích đều đổ xô đến. Thẩm Ly kiêu ngạo, nhiều người bị từ chối, tỷ lệ bị oán hận cũng lớn.

Có người nói Thẩm Ly có hậu thuẫn, lấy địa vị trợ lý giựt công việc của tổng giám đốc không nói, gần như lấy tay che trời lại luôn có thể ngồi vững vàng ở vị trí của mình, quan hệ chắc chắn là có, người ngoài cũng có nhiều suy đoán, nhưng cũng chỉ là đoán thôi, đương sự cũng không có gật đầu thừa nhận, để mặc cho tin đồn phát triển.

Trên đường đi, Nhan Hâm vẫn đoán xem Thẩm Ly rốt cuộc sẽ có thái độ gì, nói theo một nghĩa nào đó, thái độ của Thẩm Ly quyết định thành bại của lần này.

Quầy tiếp tân vừa mới thông báo cho Thẩm Ly tin tức này, thì ngay sau đó đã vang lên tiếng gõ cửa.

Thẩm Ly nghe thấy tiếng gõ cửa đã lập tức đứng lên, đứng lên lại nhận thấy không đúng, ngồi xuống một lần nữa. Dáng vẻ của Nhan Hâm bỗng dưng hiện ra trong đầu cô, mặc dù đã gặp mặt vài lần, nhưng khắc sâu ấn tượng thì chỉ mới có một lần, cũng bởi vì lần này nhớ rõ, nên trong khoảng thời gian này thật sự vẫn không có cách nào quên được. Cô đặc biệt để ý đến Nhan Hâm, thậm chí tự hỏi bản thân, cô có nên mạo hiểm một lần. Nếu bỏ lỡ thì không phải cô sẽ hối hận hay sao?

"Xin chào."

"Cô rất đúng giờ, hẹn đầu giờ chiều đã đúng giờ xuất hiện ở đây. Không sai một phút." Thẩm Ly giơ đồng hồ trên tay mình cho Nhan Hâm xem, sau khi Nhan Hâm bước vào cửa thì vừa đúng giờ hẹn.

Thẩm Ly nâng tay cao ở trước mặt Nhan Hâm, cả hai dựa vào quá gần, Nhan Hâm ý thức được khoảng cách giữa cả hai vượt qua phạm vi an toàn, vô thức dựa sát vào lưng ghế.

Thẩm Ly có một đôi mắt phượng, cho người khác cảm giác nhạy bén và lý do không bị ấn tượng bởi người khác . Vóc dáng mảnh mai, quần tây vừa khít người và áo sơ mi màu nhạt rất phù hợp với cô ấy.

Trên người cô ấy có một mùi nước hoa lạnh, đến cả mùi thơm cũng đầy lập trường mạnh mẽ.

Nhan Hâm mỉm cười, bình thường nàng đều đến hẹn sớm hơn một chút, chưa kể đến lần hợp tác này lại vô cùng quan trọng, nàng càng không thể đến trễ.

Sau một hồi nói chuyện thoải mái, Nhan Hâm đưa hết tài liệu mà nàng đã chuẩn bị đầy đủ cho Thẩm Ly, dự tính sẽ giải thích chi tiết với cô ấy, để cho cô ấy có hiểu biết về ý định hợp tác của công ty mình.

Nàng tới đây với tâm trạng hi vọng thuyết phục được Thẩm Ly, không thành công... Không, không thể không thành công.

Từ quan điểm chuyên môn của Thẩm Ly để đánh giá báo cáo dày hơn hai trăm trang này, cô có thể nói cái này không phải là tốt nhất, nhưng là hoàn toàn đủ điều kiện, chọn sẽ không sai lầm, hơn nữa cô cũng không muốn chọn sai.

Nhan Hâm không nhìn báo cáo mà chỉ nhìn tiêu đề đã có thể diễn giải một cách lưu loát, chứng minh nàng đã đầu tư tâm huyết vào trong phần báo cáo này, nếu không không thể nào hiểu biết tường tận như vậy.

Tầm mắt của Thẩm Ly dừng lại trên người Nhan Hâm, cần cổ mảnh khảnh kết hợp với xương quai xanh rõ ràng, áo sơ mi cài nút đến cổ, nhưng lúc nàng hơi nghiêng người về phía trước, mơ hồ có thể nhìn thấy làn da trắng muốt của nàng.

Nàng toát lên hương vị của một người phụ nữ trưởng thành, nói lên được nàng là loại quả chín cây ngọt lành.

Thẩm Ly rất biết cách thưởng thức vẻ đẹp của phụ nữ, hơn nữa đôi mắt cô ấy còn biết nắm giữ những gì tốt đẹp mà khắc sâu hình ảnh đó ở trong tâm trí.

Ánh mắt thưởng thức dừng lại trên người Nhan Hâm, Nhan Hâm cũng đã nhận ra, bốn mắt giao nhau, ánh mắt khác thường đó làm cho Nhan Hâm trở nên mất tự nhiên.

Nàng vô thức nói nhanh hơn, nói cho hết những lời đã chuẩn bị tốt từ trước, sau đó đợi đánh giá của Thẩm Ly.

Thẩm Ly trong lúc suy nghĩ phân tâm cũng không có quên công việc, cô ấy nhanh chóng đặt trọng tâm về lại bản báo cáo, sau khi nói sơ vài chi tiết, Thẩm Ly hỏi Nhan Hâm: "Giám đốc Nhan, cô có ý kiến gì về việc hợp tác giữa hai chúng ta không?"

Là hai người, chứ không phải hai công ty, Thẩm Lý có ý nhắc cho Nhan Hâm biết sự tồn tại của mình. In dấu chân đầu tiên vào trong lòng Nhan Hâm, đây mới là mục đích mà hôm nay cô ấy gọi Nhan Hâm tới.

Nhan Hâm nói kết quả phân tích cho Thẩm Ly nghe, Thẩm Ly cũng vẫn lắc đầu, cô ấy không phải không hài lòng về số liệu cũng không phải nghi ngờ phân tích của Nhan Hâm, cô ấy nói: "Trên thực tế, một quý lời mấy trăm vạn cũng chẳng phải con số lợi nhuận tối đa, công ty có thể lấy cơ hội này giao cho các hạng mục khác, sẽ càng kiếm được nhiều hơn. Con số cụ thể là bao nhiêu, tôi không cần phải làm thống kê, tôi tin rằng các công ty khác cũng sẽ tự mình mang đến."

Trước đó Nhan Hâm cũng đã điều tra, nếu chỉ đơn giản nói lợi nhuận thì việc hợp tác giữa hai công ty cũng không phải là lựa chọn tốt nhất.

Trước khi Nhan Hâm muốn giải thích, Trầm Ly đã đóng văn kiện lại: "Nhưng mà tôi cũng không có ý định hợp tác với công ty khác. Thực tế tôi chỉ gọi mình cô lại đây bàn bạc, cô nói không tốt, tôi sẽ xem xét, còn cô nói tốt thì tôi cũng chẳng cần phải xem xét lại làm gì."

"Nghe trợ lý Thẩm nói vậy đột nhiên làm cho tôi thấy có chút bối rối, tại sao quý công ty lại từ chối hợp tác với các công ty khác mà lựa chọn chúng tôi?" Nhan Hâm có được câu trả lời nàng muốn, cũng nhận được sự nghi ngờ.

Thẩm Ly làm như vậy chẳng khác nào tự chủ trương. Trước khi biết được rõ ràng, nàng sẽ không vội vàng tin rằng đây là do nàng giành được bằng thực lực.

Thẩm Ly cười nói: "Tổng giám đốc của tôi có vai trò là người quản lý, công ty không phải của ông ta, trách nhiệm của ông ta là hoàn thành nhiệm vụ. Công ty yêu cầu ông ta năm nay hoàn thành bao nhiêu khối lượng công việc, kiếm được bao nhiêu lợi nhuận thì cứ theo đó mà làm. Còn tôi, thật ra cũng giống như vậy. Công ty kiếm bao nhiêu tiền đối với tôi mà nói chẳng có nghĩa lý gì cả, hoàn thành nhiệm vụ thì tôi lấy được một phần của tôi đáng có mà thôi. Cho nên tôi muốn dùng cơ hội lần này để cho cô nợ tôi một phần ân tình."

"Xin lỗi, tôi..."

Thẩm Ly trước khi nàng nói lời từ chối đã nhanh ngăn lại nàng mà nói tiếp: "Khoan hãy nói không, nghe tôi nói hết rồi hãy nói sau. Thật ra đối tượng hợp tác chọn ai cũng không quan trọng, lợi nhuận bao nhiêu cũng không liên quan đến tôi, nhiều nhất là cho tổng giám được thêm chút vẻ vang, để được ban quản trị khen ngợi, nhưng cũng sẽ chẳng có ai nói rằng tôi chọn tốt. Nếu như ai cũng được, sao lại không chọn một người mà mình thấy vừa mắt, hơn nữa giám đốc Nhan lại là một đối tượng hợp tác nghiêm túc đến như vậy. Tôi là bị giám đốc Nhan thuyết phục mới đưa ra quyết định này."

Có thể đoán ra đại khái là vì lý do gì, Nhan Hâm bỗng nhiên có chút lúng túng, lần này sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch dài hạn của công ty ngày sau, trước khi nàng hành động thì đã bị trói tay chân lại rồi.

"Cám ơn sự giúp đỡ của trợ lý Thẩm." Nhan Hâm cố trấn an tâm trạng, nói với Thẩm Ly bằng giọng điệu giải quyết việc công.

"Nói giúp đỡ thì chưa tới, tôi chỉ làm một lựa chọn đơn giản mà thôi." Thẩm Ly nhìn thấy sự bình tĩnh của Nhan Hâm, thầm nghĩ nàng có phải thật sự thờ ơ vậy không, hay là nàng giả ngu, biết cũng vờ như không hiểu.

Thẩm Ly tự mình tiễn Nhan Hâm xuống lầu, Nhan Hâm một đường đều giữ khoảng cách với cô ấy, ở trước cửa thang máy, Thẩm Ly ấn tầng trệt cho nàng, một tay chắn ở cửa để không cho thang máy khép lại, đứng ở cửa thang máy nói với nàng: "Tôi sẽ không đưa cô xuống, tôi nghĩ cô cũng không muốn đối mặt với tôi, để cho cô nhẹ nhõm. Thật ra cô không cần phải lo lắng, tôi chỉ đơn giản ngưỡng mộ cô, phụ nữ đẹp giống như cô, chắc chắc được rất nhiều người ngưỡng mộ, nam nữ đều có, thêm tôi một người cũng vậy."

Sự ngưỡng mộ không chút nào che dấu ấy đã phá vỡ ranh giới phân biệt rõ ràng giữa hai người, Nhan Hâm nói một cách bình tĩnh: "Như vậy sẽ làm tôi cảm thấy là tôi đang lợi dụng cô."

Thẩm Ly cười lên, vui vẻ phóng khoáng nói: "Cô có thể yên tâm, tôi vẫn có chừng mực. Hơn nữa lúc nói chuyện làm ăn thì làm gì không có lợi dụng."

Thẩm Ly buông tay ra, cửa thang máy từ từ khép lại, tầm mắt của cô ấy vẫn dừng lại trên người Nhan Hâm, cho đến khi cửa thang máy ngăn cách hai người.

Nhan Hâm chậm rãi thở phào một hơi, nàng bước ra khỏi thang máy, chân nhũn gần như ngã xuống.

Thẩm Ly là một người cá tính có sức hút khiến cho không ai có thể ngó lơ, người như vậy, nếu như không phải trước đó nàng đã gặp Dương Dương, nàng không có chuẩn bị sẽ rung động, thì trong lúc này, nàng đã sớm vì cô ấy mà sinh ra gợn sóng ở trong lòng.

Trong lúc nói chuyện làm ăn thì không thể nói đến cảm tình, nếu không việc làm ăn sẽ trở nên khó làm.

Việc khó khăn của Nhan Hâm đã phản ánh ở đây, nàng hi vọng lần hợp tác này là do cố gắng của nàng và đồng nghiệp mà giành được, chứ không phải là vì nhân tố Thẩm Ly. Mặc dù là vậy, Nhan Hâm cũng không thể từ bỏ lần hợp tác này. Lòng người không thể bị kiểm soát, Nhan Hâm chỉ có thể thuyết phục bản thân bình thản nhận lấy.

Dương Dương ngồi bên giường với bà ngoại, người già đã mệt mỏi, đã không muốn tiếp tục con đường cuộc sống này. Dương Dương xoa bóp đôi bàn tay của bà giống như một cái rễ cây già khô héo, nhưng không có cách nào tránh khỏi cảm giác bàn tay ấy đang dần dần mất đi độ ấm.

Mẹ Dương và những người không còn trẻ tuổi trong nhà bình tĩnh đón nhận tất cả chuyện này, bọn họ đã dùng thời gian mấy năm để chuẩn bị tinh thần, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra tình hình như hôm nay.

Dương Dương nghe thấy bà ngoại gọi tên mình, gọi cô về nhà ăn cơm tối, sau đó tiếng càng lúc càng nhỏ, biến mất trong tiếng pháo và tiếng khóc. Cô cúi đầu, một giọt nước mắt rơi xuống trên mu bàn tay cô, cô kiên cường không lau đi.

Trong đôi mắt tràn đầy nước mắt nóng ướt, thế giới được nhìn thấy chỉ còn lại những hình ảnh méo mó do khúc xạ của nước. Cô hít sâu một hơi cố giữ cảm xúc vững vàng, sau đó đứng dậy, tiếp nhận công việc của mẹ mình.

Vào buổi chiều, chuyện bên đó đã có một số họ hàng cao tuổi lo liệu, Dương Dương chào mẹ xong thì lái xe về công ty làm việc.

Cô vừa bước vào văn phòng đã gọi Lý Khê Du đem tất cả công việc còn tồn đọng vào, Lý Khê Du lần lượt đưa văn kiện lên bàn chờ Dương Dương ký tên. Dương Dương cứ giải quyết xong sẽ kêu Lý Khê đưa tiếp, vội vàng giống như ngày mai chính là ngày tận thế mà cô thì không thể chờ đợi thêm một phút nào nữa.

Lý Khê Du khẽ nói ra nghi ngờ của mình: "Giám đốc Nhan, chị có khỏe không? Mắt của chị đỏ lắm..."

"Tôi không sao, em cứ lo việc của em đi, đừng hỏi nhiều như vậy." Dương Dương né tránh ánh mắt tò mò của Lý Khê Du.

Lý Khê Du không tiếp tục hỏi nữa, cô ấy bước ra cửa, đóng lại thật nhẹ nhàng, quay người lại gần như đã đụng phải Nhan Hâm.

"Giám đốc Nhan, là chị." Lý Khê Du vỗ ngực, tim đập nhanh vượt quá phạm vi kiểm soát của cô ấy.

Nhan Hâm khẽ nói: "Dương Dương ở trong đó?"

"Dạ có, vừa trở về chưa đến nửa tiếng đã bắt đầu vùi đầu vào công việc rồi, giám đốc Nhan, chị có biết giám đốc Dương có chuyện gì không?"

"Nhà của cô ấy có chút chuyện."

"Ò, vậy chị ấy nên xin phép về nhà nghỉ ngơi."

"Tôi sẽ khuyên cô ấy." Nhan Hâm mỉm cưới nói với Lý Khê Du, thái độ ôn hòa làm cho Lý Khê Du như ngồi trong gió xuân. So với Dương Dương, Nhan Hâm giống như một cơn nhẹ nhàng, đến cả nói chuyện cũng dịu dàng như thế.

Như mộc xuân phong: cụm này (có thể coi) là thành ngữ, nghĩa đen là "như ngồi trong gió xuân", nghĩa bóng là chỉ sự được khai trí sau khi được tiếp xúc với những người có trí tuệ và phẩm đức cao thượng, cũng giống như được ngọn gió xuân thổi qua.

Nhan Hâm và Lý Khê Du đều nói tốt nhất nên để công việc qua một bên.

Nàng đi vào văn phòng của Dương Dương, nhìn thấy được bóng dáng kiên cường của Dương Dương, cô bận rộn như con kiến, loay hoay như cái đĩa mài, bận rộn, bức bối.

"Dương Dương." Nhan Hâm đứng ở cửa nhẹ giọng gọi tên của cô.

Tay Dương Dương run lên, lại ngẩng đầu nhìn thấy Nhan Hâm, nói: "A, em tìm tôi có việc sao?"

"Không có việc gì thì không thể tìm Dương sao?" Nhan Hâm đi về phía cô.

Trước đây đều là Dương Dương giống như cái bóng đeo dính lấy nàng, dùng đủ mọi loại lý do đi tìm nàng, cho dù có bị nàng mắng thì vẫn có thể mỉm cười. Lần này đổi lại Nhan Hâm đến tìm cô, Dương Dương liền lộ ra biểu hiện kỳ lạ.

"Giờ em cũng biết nói đùa với tôi rồi à, là do ở bên tôi quá lâu sao?"

"Giữa trưa có nghỉ ngơi không?" Nhan Hâm đi đến trước mặt cô.

"Không có." Dương Dương tiếp tục bận việc của mình, "Tôi không thấy mệt."

"Dương Dương, bỏ bút xuống, công việc không quan trọng, Dương không làm một ngày thì công ty cũng sẽ không đóng cửa." Tay của Nhan Hâm đè lên mu bàn tay cô, khiến cho cô không thể viết thêm một chữ nào nữa.

Dương Dương ngẩng lên, ánh mắt Nhan Hâm bắt được tầm mắt của cô.

Tốt nhất nên có một tấm gương để cho Dương Dương xem hai mắt của mình, đỏ đến mức muốn rỉ máu, còn có vẻ mỏi mệt giữa hai hàng lông mày, làm cho Nhan Hâm đau lòng.

Nhan Hâm thật sự muốn hung hăng mà mắng cái người không biết yêu lấy bản thân ở trước mắt này, giống như nàng muốn gợi dậy sự bạo lực của mình, vậy thì nàng mới thắng được.

Dương Dương dưới sự kiên trì của Nhan Hâm cũng từ từ buông lỏng, Nhan Hâm có thể thôi miên người khác, nàng làm cho Dương Dương nhận ra được bản thân thật sự mệt mỏi.

Nhan Hâm nắm tay Dương Dương đi đến bên sô pha, trong phòng làm việc duy nhất chỉ có nơi này có thể để cho Dương Dương nằm xuống. Sau khi Dương Dương nằm xuống, đầu kê lên nơi mềm mại, nơi đó đúng là đầu gối của Nhan Hâm.

Nhan Hâm cởi bỏ búi tóc của cô, mái tóc dài của Dương Dương tản ra trên đầu gối nàng.

Hết Chương

Truyện Chữ Hay