Editor: Ddil
Bầu không khí như gợn sóng bắt đầu lăn tăn. Dương Dương không thể không nhìn về phía Đào Tử Tỷ, nói: "Ông đi theo tôi vào làm gì?"
"Muốn bà giúp một chuyện. Tôi tin là bà nhất định sẽ giúp chị em của bà mà ha."
"Chị em? Dương Dương không thể không nhìn vào vùng ngực phẳng lì của Đào Tử Tỷ và đôi chân rậm lông được che khuất dưới quần.
"Được rồi, được rồi, đừng nhìn tôi kiểu đó, tôi hỏi bà, có giúp hay không?"
"Nếu có liên quan đến bạn trai ông thì tôi không giúp." Dương Dương đã hạ quyết tâm, chuyện yêu đương của người khác nên ít tham gia vào mới tốt, nếu không người ta cãi nhau chia tay thì đều là trách nhiệm của mình.
"Tôi phải tham gia một buổi tiệc nên cần bạn gái." Đào Tử Tỷ sợ Dương Dương từ chối nên nói liền một hơi.
"Không đi." Dương Dương lập tức cho anh ta câu trả lời.
"Tại sao? Bà muốn trơ mắt nhìn tôi chết sao!"
"Dĩ nhiên sẽ không trơ mắt nhìn ông chết mà tôi sẽ nhắm mắt lại, vậy được chưa?" Dương Dương cười nói.
"Bà không có quyền từ chối, tôi đã giúp bà, bà cũng phải giúp tôi, nếu không tôi chết thành ma cũng sẽ không tha cho bà. Đây là thiệp mời, chị họ của tôi tái hôn, bà phải có mặt, bà mà không đến thì dù có phải buộc bà tôi cũng sẽ buộc bà đi!" Đào Tử Tỷ làm vẻ mặt dữ tợn, tiếc tiếc là bản chất anh khá ẻo lả, nên trông như một con Husky nhỏ cố gắng học đòi làm sói.
Một tấm thiệp mời màu vàng được đặt trên bàn Dương Dương, Đào Tử Tỷ liều chết ra lệnh, muốn Dương Dương phải đi, còn chỉ định cô chỉ được mặc quần áo của một số thương hiệu, tai họa bất ngờ này ập đến làm cho Dương Dương dở khóc dở cười.
Tấm thiệp màu vàng kim lấp lánh, họa tiết trên mặt thiệp có chút giống như được làm bằng vàng thật, sau đó xem xét kỹ hơn, thì nó thật sự là vàng. Đúng thật là... phong cách của nhà giàu mới nổi.
Nhan Hâm bởi vì có một số hoạt động cho nên đi ra ngoài trước, đến tối mới trở về, về đến nhà thì Dương Dương đã làm cơm xong rồi, thức ăn được đậy kín, hai người cũng không vội mà chờ nàng về.
Nhan Hâm muốn cám ơn Dương Dương, sự xuất hiện của cô làm cho cuộc sống của nàng trở nên thoải mái, cô chia sẻ việc nhà, lại chăm sóc tốt Tòng An. Cô là người mẹ thứ hai của Tòng An, gánh một nửa trách nhiệm trên vai nàng, cũng chính bởi vì như vậy, sau một ngày dài bận rộn Nhan Hâm về đến nhà mới cảm thấy được sự ấm áp.
Trong tim chỉ đủ để chứa hai người, một người là con của nàng, một người là Dương Dương. Hai người làm cho tâm nhĩ của nàng chật kín, không còn chỗ cho bất cứ thứ gì khác.
Nhan Hâm xuất hiện ở cửa, Tòng An đã vội vàng chạy ra nói ăn cơm.
Đến khi vừa quay đầu lại, Tòng An đã ngồi ngay ngắn ở chỗ của mình.
Hôm nay Dương Dương làm một bữa ăn lớn, ngay từ đầu Tòng An đã chảy nước miếng liên tục, Dương Dương cũng không cho cô bé ăn, nói phải đợi Nhan Hâm trở về rồi tính.
Nhan Hâm nhớ tới có chuyện cần nói với Dương Dương, nhưng nhìn thấy bóng dáng của cô đang bưng thức ăn nên quyết định để chuyện này sang một bên, ăn cơm trước rồi nói sau.
"Tôi hầm canh giò heo, đặc biệt làm cho em, em nhất định phải ăn một chén, tuyệt đối không được phụ ý tốt của tôi." Dương Dương đặc biệt múc một chén canh giò heo cho Nhan Hâm.
Không béo, canh trong ngọt mát, cả xương cũng được hầm nhừ, canh này nếu uống ở ngoài sẽ không được như vậy. Nhan Hâm uống ngụm đầu tiên đã cho lời khen.
Dương Dương mở to mắt to mong chờ câu trả lời của nàng.
Nhan Hâm nói: "Ngon lắm."
Dương Dương ngoác miệng cười : "Lần sau..."
"Không cần phải đặc biệt làm này làm nọ đâu." Nhan Hâm biết công việc của Dương Dương cũng đủ bận rộn, nếu phần thời gian còn lại còn phải làm việc nhà, cô làm sao còn có thời gian nghỉ ngơi.
Nụ cười rạng rỡ rần trở nên ảm đạm: "Em không thích sao?"
"Thích, rất thích."
Nét rạng rỡ lần nữa trở lại trong đôi mắt cô, Dương Dương đưa ra quyết định: "Mỗi tuần tôi hầm cho em một lần."
"Vất vả cho Dương rồi."
"Nên làm mà." Dương Dương mỉm cười trả lời. Nhan Hâm là người của cô, Nhan Hâm tốt, cô cũng sẽ hạnh phúc theo không phải sao.
Dương Dương rốt cuộc cũng tắm xong đi ra, trước bước đến chỗ hai người ngồi trên giường xem TV.
Tòng An ngồi trên đùi Nhan Hâm cũng không nhúc nhích, Dương Dương tới gần sau đó mới biết thì ra cô bé đang ngủ.
Nhan Hâm có ý nói cô đừng đánh thức Tòng An, Dương Dương thật ra đã sớm muốn đưa cái bóng đèn nhỏ này về ngủ, cô nói với Nhan Hâm: "Tôi ôm con bé về giường ngủ."
Sau khi ôm công chúa An lên thì Tòng An ngửi được mùi sữa tắm trên người Dương Dương, là cùng một loại mùi hương với Nhan Hâm, cô bé nhầm tưởng là Nhan Hâm, giang hai tai ôm lấy cổ Dương Dương, tựa mặt vào vai Dương Dương.
Đây là cảm giác làm mẹ, thân gánh trách nhiệm nặng nề, từng bước khó khăn, nhưng có thể cảm nhận được sự trọn vẹn và hạnh phúc của người làm mẹ này.
Dương Dương vỗ nhẹ lưng Tòng An, hát: "Ngủ đi ngủ đi, cục cưng yêu dấu của dì..."
"Mị Mị a di, dì hát dở quá à." Tòng An nghe giọng nhận ra được không phải là mẹ của mình.
Sự cảm động của Dương Dương trong phúc chốc bị xóa sổ, thật là một đứa trẻ chẳng đáng yêu chút nào, chỉ muốn đánh đòn.
Bế Tòng An vào chiếc giường nhỏ bằng gỗ của cô bé, Dương Dương đắp cái chăn nhỏ cho cô bé, Dương Dương đứng dậy đi chưa được mấy bước lại nghĩ đến một chuyện, do dự một lúc lại cúi xuống vén trán Tòng An ra hôn lên trán một cái, "Ngủ ngoan cục cưng."
Sau khi nhẹ nhàng đóng cửa lại, Dương Dương mang theo cảm xúc của một người mẹ trở về phòng của hai người.
Nhan Hâm đang đợi cô, cô có thể nhìn thấy điều này từ trong ánh mắt của Nhan Hâm.
Dương Dương mỉm cười hỏi: "Để tôi đoán thử xem, biểu hiện này của em là có chuyện muốn nói với tôi."
"Dương... Ngày mốt có sắp xếp gì chưa?"
"Không có, à, không, tôi nghĩ lại thì tôi có chuyện đó." Dương Dương ngồi xuống bên cạnh Nhan Hâm, nói: "Sao vậy, ngày đó muốn cho tôi khỏi xuống giường à?"
"Dương đó Dương đó, trong đầu toàn là mấy cái suy nghĩ này. Em muốn hỏi Dương có sắp xếp gì không?"
"Em có chuyện gì à?" Dương Dương nghĩ tới hôm đó đã bị Đào Tử Tỷ đặt rồi nên thấy tiếc vô cùng, hiếm khi Nhan Hâm chủ động nói muốn hẹn hò.
"Cũng không phải chuyện quan trọng gì, nếu Dương đi được thì tất nhiên tốt rồi, không được cũng không sao." Nhan Hâm cười nhạt. Là đám cưới họ hàng của nàng, nàng muốn rủ Dương Dương tham gia với mình, nhưng mà trong lòng nàng cũng không chắc muốn Dương Dương đi chung như vậy. Trong hoàn cảnh nào đó có lẽ Dương Dương sẽ không được tự nhiên, như bây giờ đang tốt, cô không cần phải lo lắng gì.
Nhan Hâm để phiền nhiễu trong lòng sang một bên, tự nhiên chú ý tới ánh mắt Dương Dương.
Đúng vậy, đã khuya, có một số việc có thể bắt đầu rồi.
Trong TV nam nữ vai chính đang nói cái gì, hai người sớm đã không còn nghe thấy, bầu không khí giữa hai người giống như quả bóng căng phồng hết mức, đang chờ một cây kim đâm vào.
Nhìn nhau, tim đập dữ dội hơn, miệng lưỡi khô khốc.
Nhan Hâm im lặng thở dài, nói: "Em muốn ngủ."
"Ừ, tôi cũng buồn ngủ." Dương Dương lập tức chạy đến lấy remote tắt TV, sau đó quay người lại để Nhan Hâm nằm dưới, trong khi tay chạm vào công tắc trên tường.
Nhan Hâm thấy cô như vậy thì vội nói: "Em muốn tắt."
Nàng nhấc người lên đè lại công tắc, tách, phòng lại tối đi, tia lửa giữa hai người lại xẹt lên.
Mỗi một lần đều dồn dập như thế, thật giống như hai người vẫn còn là tuổi trẻ cuồng nhiệt, nhưng mà hai người rõ ràng đã đến độ tuổi này rồi...
Nhịp thở của Nhan Hâm đã trở dần trở nên rối loạn, Dương Dương cũng vậy, tiếng rên rỉ lại kèm theo thở dốc, âm thanh ma sát giữa da thịt với nhau không ngừng ăn mòn lý trí của hai người.
Dương Dương mặc một chiếc váy dài làm bạn gái của Đào Tử Tỷ tham gia lễ cưới, cô đã nghe được từ chỗ Đào Tử Tỷ biết ở đây đều là thân thích của những người giàu có, chỉ là không nghĩ tới lại có mùi giàu có đến mức này. Bao hết cả hội trường khách sạn năm sao trong khu vực trung tâm, cô ước tính chi phí, nó cũng không phải là con số nhỏ. Nghe nói đây cũng chỉ là một trong số lễ cưới, là để thuận tiện cho họ hàng trong nước. Cô làm quen được với nhiều vị CEO lạ đến tham gia, Dương Dương may mắn là cô có mang đủ danh thiếp, vào đúng thời điểm có thể nói chuyện với họ vài câu.
Ở đây ý nói là đám cưới được tổ chức nhiều lần ở nhiều địa điểm, cái đám cưới ở đây làm là cho họ hàng trong nước tham gia.
Đào Tử Tỷ ở nơi công cộng cũng rất nghiêm chỉnh, thật ra anh ta là một người đàn ông rất nam tính, lúc trẻ là thiếu gia thanh lịch, đến tuổi này rồi vẫn là một người đàn ông đẹp trai, chỉ cần chưa có vợ, là người yêu chất cao tốt ai gặp cũng thích.
Khi anh ta nghiêm túc cầm tay Dương Dương, có biết bao nhiều người xem bọn họ là một đôi.
Đào Tử Tỷ không cho Dương Dương ở đây nói chuyện làm ăn, cho nên vẫn ôm eo của cô không cho cô đi, Dương Dương Dương vì biết bao nhiêu cơ hội tốt mất đi mà lấy một tay nắm chặt cổ tay kia, thỉnh thoảng cứ tìm cơ hội dẫm lên chân Đào Tử Tỷ: "Đều là tiền đó." Một CEO đi mất, hai CEO đi mất...
"Tôi xin bà mà, giúp tôi đi có được không, xem như tôi nhờ hết vào bà, bà vừa đi thì bảo đảm có một đám đến bu quanh tôi lải nhải."
"Nói ông cái gì?"
"Còn có thể nói gì, con trai út không kém cỏi nhất Đào gia không có tiền không có sự nghiệp, đến cả vợ mà cũng không có nữa, có khi còn nói hơn cả thể. Chỉ là bà không nghĩ ra nỗi." Đào Diệu Tổ cứ cười khổ.
Đào gia nhiều người như vậy chỉ có anh ta là không có tương lai nhất, người khác dựa vào quan hệ để kinh doanh đều phát tài làm đến quan chức cấp cao, chỉ có anh ta làm CS trong công ty Kiều Hãn Thời. Nói ra cũng thật mất mặt, nhưng cũng hết cách rồi, anh ta không có tham vọng, quan điểm đối với tiền cũng là đủ dùng thì được rồi, cho nên anh ta không quan tâm đến công việc của mình ở trong mắt người khác kém cỏi như thế nào, anh ta làm thấy vui là được.
CS: chăm sóc khách hàng.
Nhưng mà suy nghĩ của anh ta lại không thể truyền đạt cho cái đám bà tám lắm điều này được, anh ta đánh không lại đành phải né thôi.
Sự có mặt của Dương Dương đúng lúc làm giảm đi cái nhìn săm soi từ một đống người.
Cho nên Dương Dương có thể nói được gì, vì giúp chị em mà không ngại hi sinh.
Trong đám đông người qua có quen có lạ, Nhan Hâm cũng không đặc biệt chú ý đến ai, chỉ là trong khoảnh khắc, giống như có một tia điện xẹt lên trong suy nghĩ, dường như nàng đã nhận biết được sự tồn tại của ai đó.
Nàng tìm được người đó rồi, đứng bên cạnh một người đàn ông cao lớn, người đàn ông đó đưa lưng về phía nàng, nàng chỉ có thể nhìn thấy vóc dáng cao gầy của người này, cũng nhìn thấy bàn tay đặt trên eo Dương Dương.
"Hâm Hâm... Hâm Hâm..." Tiếng gọi bóng dáng sao nhãng cũa nàng, ý thức của nàng từ từ quay trở lại cơ thể, nàng nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Nhan Dung, "Hâm hâm, con làm sao vậy, gọi con nhiều lần con cũng không trả lời."
"Ba, không có gì, con chỉ hơi mệt thôi." Nhan Hâm vẫn đang tìm kiếm Dương Dương, đám đông vây quanh người ấy, nàng đi đến ngồi xuống chỗ bên cạnh nghỉ ngơi.
Lễ cưới học theo trình tự của phương Tây, tuyên thệ – trao nhẫn – cha mẹ phát biểu.
Lúc cha mẹ hai bên lên sân khấu nói chuyện, Dương Dương nghiêng đầu nói vào tai Đào Tử Tỷ một câu: "Đằng sau một quý cô xinh đẹp luôn có một người cha có khí chất mạnh mẽ."
Đào Tử Tỷ bị cô làm cho ngừng cười: "Ông ấy là chú của tôi."
"Đàn ông qua ba mươi không có bụng bia mới là đẹp trai."
"Không phải bà không thích đàn ông à, sao cũng biết thưởng thức đàn ông vậy?"
Dương Dương trợn mắt liếc anh ta: "Chỉ là đơn thuần dùng ánh mắt thưởng thức nghệ thuật để thưởng thức tác phẩm của Thượng Đế mà thôi."
Người đàn ông có tuổi đầy phong độ ấy nói xong thì sau đó bảo mọi người cứ tận tình ăn uống, lúc này âm nhạc vang lên, trung tâm hội trường trống trải, bắt đầu có người tay nắm tay vào đó khiêu vũ.
Đợi một lúc sau, Đào Tử Tỷ đưa tay nói: "Chúng ta cũng vào nhảy đi."
"Được." Trên người Dương Dương tìm không thấy một chút dáng vẻ rụt rè nào, cô vui vẻ đứng lên, cùng Đào Tử tỷ đi vào khu vực trung tâm.
Lúc này cô dâu chú rễ cũng không đứng trơ ra được, hai người vừa vào đến, nhạc liền đổi thành vũ khúc Latinh cuồng nhiệt đam mê.
Lúc Đào Tử Tỷ và Dương Dương hai người họ đổi tay thì nảy sinh mâu thuẫn. Hai người không hẹn mà cùng lựa chọn hướng của người nữ, đưa mắt nhìn nhau.
Dương Dương nói: "Không phải ông chỉ có nhảy với bạn trai ông thôi chứ?"
Đào Tử Tỷ gật đầu: "Ò, cậu ấy dẫn tôi đi học mà."
"Được rồi được rồi, để tôi nhảy chính, may mắn năm đó lúc học khiêu vũ trong lớp thiếu đàn ông cho nên tôi đều được học ở cả hai bên."
Dương Dương và Đào Tử Tỷ bắt đầu nhảy, hai người nhảy không bao lâu, Dương Dương nhìn đến Nhan Hâm đứng bên cạnh, quá bất ngờ nên không có đỡ tay Đào Tử Tỷ, kết quả Đào Tử Tỷ xoay một vòng sau đó thấy không có cách nào nhảy tiếp, đứng im tại chỗ.
"Dương Dương?"
Dương Dương quay đầu lại nói với anh ta: "Hâm Hâm đang ở đây."
Đào Tử Tỷ nhìn theo hướng Dương Dương nói, nhìn thấy Nhan Hâm, mỉm cười với nàng.
Nhan Hâm thấy người đứng bên cạnh Dương Dương là Đào Diệu Tổ, tâm trạng lo lắng cũng không có thả lỏng, ngược lại còn nâng cao hơn.
Hai người xoay sang bên Nhan Hâm, Đào Tử Tỷ lắc tay, bỏ tay Dương Dương ra, đồng thời kéo tay Nhan Hâm đẩy cô đến chỗ Dương Dương.
Dương Dương rất tự giác mà kéo Nhan Hâm vào nhảy trong đám đông.
"Sao Dương lại tham gia lễ cưới này với giám đốc Đào?" Nhan Hâm phát hiện Dương Dương nhảy đẹp lắm, là nàng trước đây vẫn chưa có cơ hội để biết.
Dương Dương nói: "Giám đốc Đào là họ hàng nhà gái."
"Tại sao anh ta lại mời Dương làm bạn gái?" Mủi chân Nhan Hâm xoay một vòng hoàn mỹ, trong khi làn váy nhẹ nhàng bay lên, như một bông hoa nở rộ, sau đó héo tàn ở trên người Dương Dương.
Dương Dương đỡ eo của nàng, để cho nàng vững vàng dừng lại: "Tôi làm sao biết, đại khái quan hệ của tôi và anh ta cũng khá tốt."
"Lúc trước em đã cảm thấy, quan hệ giữa Dương và giám đốc Đáo không phải chỉ tốt bình thường."
"Em nghĩ quan hệ của chúng tôi như thế nào?" Dương Dương vẫn còn giữ chút bí ẩn.
Trước đây khi Nhan Hâm còn hoàn toàn không cảm thấy được Dương Dương đáng yêu như thế nào, nàng nghĩ rằng quan hệ giữa Dương Dương và giám đốc Đào cũng đủ mập mờ, từ khoảng cách giữa hai người có thể nhìn thấy được.
Dương Dương và đồng nghiệp luôn giữ một khoảng cách nhỏ, với Đào Diệu Tổ lại không có một chút khoảng cách nào, nhưng khoảng cách với Nhan Hâm thì còn tồi tệ hơn.
Dương Dương đối với Đào Diệu Tổ đến cùng là có cảm xúc gì?
Nhan Hâm không thể không nghĩ đến lấy được câu trả lời từ trên mặt Dương Dương.
Lúc bước nhảy thay đổi, cả người cũng không bị loạng choạng, sự hòa hợp giữa hai người xuất phát từ quán tính, trông gần nhau như vậy. Nhan Hâm lại cảm thấy được Dương Dương cách nàng rất xa, ít nhất xa hơn khoảng cách so với cô và Đào Diệu Tổ.
"Hôm đó em nói đến một nửa lại không nói tiếp, có phải là muốn tôi tham gia lễ cưới này với em không?" Dương Dương nhớ lại một tối nào đó của mấy hôm trước Nhan Hâm có lời còn chưa nói xong, nếu như không sai, thì chắc là nói cái này.
"Dương nói Dương có sắp xếp rồi." Nhan Hâm không vui mà nói.
"Xin lỗi em, thật ra tôi muốn đi với em hơn."
"Phải không? Em mệt, không muốn nhảy nữa, chúng ta nghỉ đi." Nhan Hâm nhẹ nhàng đẩy tay Dương Dương ra, Dương Dương vội nói: "Em còn chưa nghe tôi nói hết mà?"
"Dương muốn nói cái gì?" Giọng điệu của Nhan Hâm có vẻ như không tốt. Dương Dương cười thầm trong lòng.
Cô nói với Nhan Hâm: "Em có biết tôi vẫn gọi Đào Diệu Tổ là gì không?"
"Là gì?"
"Đào Tử Tỷ đó, anh ta không phải có tiếng là bạn tốt của phụ nữ sao, chẳng lẽ em đã quên, anh ta chưa bao giờ thích phụ nữ hết. Cho nên em cứ việc xem anh ta là phụ nữ đi."
Nhan Hâm cũng không phải vì vậy mà dịu xuống: "Không phải Dương thích phụ nữ à?"
Dương Dương bối rối, nghe Nhan Hâm nói như vậy, cô giống như rơi vào trong cục diện bế tắc. Nếu như nói Đào Diệu Tổ là đàn ông, Nhan Hâm muốn đề phòng, bởi vì Dương Dương yêu đàn ông. Nếu như nói Đào Tử Tỷ là phụ nữ, Nhan Hâm cũng muốn đề phòng, bởi vì Dương Dương cũng yêu phụ nữ.
Được rồi, mọi lỗi lầm đều ở Dương Dương.
Dương Dương nói: "Giữa chúng tôi thật sự không có quan hệ gì hết. Em không thể tin rằng giữa một nam một nữ có tình bạn đơn thuần sao?" Cô hết đường chối cãi, sớm biết vậy cô nhất định sẽ tuyên bố trước rõ ràng, tránh cho Nhan Hâm hiểu lầm.
"Bạn bè sẽ không nhảy với nhau."
"Lần sau tôi chỉ nhảy với em thôi." Dương Dương cười giống như một con mèo ăn được cá.
"Bạn bè sẽ không đi gần như vậy, còn để anh ta ôm eo Dương, những người khác đều hiểu lầm hai người là một đôi."
"Vậy á hả? Rồi, sau này tôi sẽ kêu anh ta cách xa tôi một chút."
Nhan Hâm nhận thức được đối thoại giữa mình và Dương Dương là ngây thơ đến mức độ nào, không khỏi đỏ mặt.
Đào Tử Tỷ còn chưa tới gần Dương Dương đã bị Dương Dương đẩy ra, Dương Dương nói: "Giữ khoảng cách."
Đào Tử Tỷ buồn cười nhìn Dương Dương và Nhan Hâm hai người, nói: "Thật thú vị, từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên bị phụ nữ xem là tình địch đó nha. Vừa rồi bà cô của tôi còn hỏi tôi bà là ai, hỏi hai chúng ta khi nào thì kết hôn."
Đào Diệu Tổ tiếp tục nói, hai người đã sớm bỏ đi, để lại mình anh ta tự tìm xấu hổ.
Nhìn theo bóng dáng hai người, Đào Tử Tỷ bắt đầu nhớ tới người yêu bé nhỏ của mình. Cái đám cưới này dối trá muốn chết, còn không bằng anh ta trở về với người yêu bé nhỏ. Haizz.
Hết Chương
Hâm Hâm ghen thật là đáng yêu quá đi thôi .