Editor: Ddil
Trong sân nhà Kiều Hãn Thời, cũng giống như trước đây, đây là nơi tụ tập với những người bạn tốt của cô. Theo thường lệ, có người khởi xuớng tổ chức, mọi người dù bận thế nào cũng vẫn sẽ đến.
Hơn phân nữa bọn họ là độc thân, cho dù là có người kia cũng sẽ không đem việc nhà ra nói trong bữa tiệc, tất cả mọi người đều tuân theo ước định, trong thời gian nghỉ ngơi phải hoàn toàn buông xuống mọi thứ để tận hưởng thời gian dành cho bạn bè.
Cũng là vì có thỏa thuận ngầm như nhau cho nên mỗi lần tụ tập đều có thể thực hiện thuận lợi.
Bên cạnh hồ bơi đặt một cái lò nướng, còn có một cái bếp điện từ, những người biết làm đồ ăn sẽ đến đây để đóng góp công sức, mặc khác những người mười ngón tay chưa từng nhúng nước lạnh còn lại đều đang bận rộn làm chuyện riêng của mình.
Mười ngón tay chưa từng dính dương xuân thủy, ý chỉ người đó giờ không đụng tay vô làm chuyện gì.
Kiều Hãn Thời nói tới đây để phụ giúp Lý Khê Du, thực tế là chỉ làm được mấy chuyện không có chút kỹ năng nào, sẵn tiện ăn vụng thịt đã nướng chín.
Thịt vẫn còn mọng nước, Kiều Hãn Thời lần nữa tin rằng cô gọi Lý Khê Du tới đây là rất đúng đắn.
Chớp mắt đã nướng xong một thố, cũng đã sớm bị người ta lấy đi hết trơn.
Kiều Hãn Thời tự hào giới thiệu Lý Khê Du với mọi người, đồng thời dùng ánh mắt thâm sâu đặc biệt ý nói bạn bè trong giới muốn thì mau chóng ra tay.
Ý định của Kiều Hãn Thời quá rõ ràng, cô đưa Lý Khê Du vào trong giới, giới thiệu cho cô ấy người mà cô cho rằng rất xứng đôi với cô ấy. Hoặc là luật sư, hoặc là bác sĩ, hoặc là giám đốc giống như cô. Kiều Hãn Thời xuất phát từ lòng tốt muốn Lý Khê Du quen biết được nhiều người, như vậy có lẽ cô ấy sẽ có thể tìm được một người phù hợp hơn so với cô ở trong đó, rồi lựa chọn một người khác.
Cách tốt nhất để quên đi một tình yêu thất bại là tìm được một người yêu mới. Kiều Hãn Thời tin là những câu nói thường tình này đều có đạo lý.
Những người đó cũng được lắm, có thể nói là thân thiện, có nền giáo dục tốt, ở bên bọn họ, cho dù trước đó không quen, cũng sẽ không cảm thấy bị bọn họ bài xích.
Lý Khê Du luôn mang theo một nụ cười xã giao, ở giữa bọn họ có vẻ có chút im lặng.
Lúc Lý Khê được vài người vây quanh, Kiều Hãn Thời có nhìn qua hướng đó vài lần, người bạn ngồi đối diện cô vỗ vỗ đầu gối cô để lấy lại sự chú ý của cô.
"Kiều, cậu lại đang nhìn em ấy." Bạn tốt cười có chút mờ ám.
"Người là mình mang tới, mình cũng không thể để mặc em ấy được." Kiều Hãn Thời lắc đầu, tự rót cho mình một ly vang đá.
Bạn tốt chỉ tay về phía Lý Khê Du và những người bên cạnh cô ấy: "Cậu đặc biệt gọi ba người họ tới thật ra là chuẩn bị cho em ấy phải không? Cậu càng ngày càng giống làm mai, đừng nói cậu không cảm thấy như vậy. Mình nhìn thấy hết ở trong mắt nhé."
"Mình là bà mai?" Kiều Hãn Thời trợn mắt nhìn bạn tốt, người này càng lúc càng manh động. Nói xong bắt đầu chao đảo, dáng vẻ vô đơn quá mức.
"Cô bé không thích bọn họ chút nào."
"Cho dù bây giờ không thích, sau này chắc chắn sẽ thích thôi." Kiều Hãn Thời nói một cách khẳng định.
Bạn tốt nắm tay cô: "Vậy sau này có thể thích mình không?"
Kiều Hãn Thời sửng sốt, nhíu mày: "Từ từ đã, cậu đang nói đùa à?"
"Ha ha, thật sự bị mình lừa được rồi." Bạn tốt cười lớn lên.
Kiều Hãn Thời giãn chân mày đang nhíu chặt, "Cậu cảm thấy mình làm như vậy có đúng không?"
"Cô bé ấy thích cậu, cậu lại đẩy em ấy cho người khác, cậu như vậy về tình lý thì không sai. Nhưng ý tốt của cậu cũng là một sự tàn nhẫn vô tình. Cậu đó, vẫn luôn như vậy, quản lý sự nghiệp và tình cảm như nhau. Sự nghiệp trật tự rành mạch là chuyện tốt, nhưng tình cảm thì không hề giống với sự nghiệp, cậu vốn không có biết được cậu đối xử với người khác tàn nhẫn như thế nào, cậu nói xem người ta làm xem nói cậu tốt được." Bạn tốt phiền muộn mà nói.
Kiều Hãn Thời nhìn phía trước, không nói được lời nào, suy ngẫm trong lòng.
Kiều Hãn Thời nói Lý Khê Du không cần gấp, Lý Khê Du vẫn ở chỗ lò nướng không chịu đi, cho dù Kiều Hãn Thời dắt cô ấy đi đến chỗ mọi người, cuối cùng cô ấy vẫn vô thức về lại chỗ đó.
"Tôi kêu em tới phụ giúp, không phải tới đây để làm cu li." Trong lòng nói của Kiều Hãn Thời cất giấu sự tức giận, cô cứng rắn kéo Lý Khê Du đi khỏi chỗ đó.
Lý Khê Du nhỏ giọng trả lời: "Dạ."
Lý Khê Du rửa tay ở trong phòng làm việc của Kiều Hãn Thời, nhưng mùi khói trên người vẫn còn rất rõ ràng.
Kiều Hãn Thời để Lý Khê Dù ngồi trên ghế: "Em ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, muốn uống cái gì, tôi đi lấy cho em."
"Em..." Lý Khê Du muốn từ chối nhưng nhìn thấy sự kiên quyết trong ánh mắt Kiều Hãn Thời thì không còn ý định đó nữa, "Nước lạnh. Cám ơn Kiều tổng."
"Tôi rất đáng sợ à?" Em cảm thấy tôi là người xấu đẩy em vào hố lửa sao?" Kiều Hãn Thời lấy nước lạnh cho Lý Khê Du, đặt vào trong tay cô ấy, cô ngồi xuống tay vịn ghế sô pha của Lý Khê Du, Lý Khê Du cúi đầu, ánh mắt không dám tiếp xúc cô.
"Không phải, em có không có nghĩ như vậy." Lý Khê Du lớn tiếc phản bác.
"Nhưng biểu hiện của em khiến tôi cảm thấy tôi rất đáng sợ, là tôi kéo em đến đây, lòng em không cam tâm tình nguyện, là tôi ép buộc em. Tôi tin là ở trong mắt người khác hình tượng của tôi chắc chắn là một người chủ xấu, bao gồm cả em cũng sẽ nhìn thấy tôi như vậy có phải không?"
"Em rất thích tiệc tùng, mọi người cũng rất thân thiện, nhưng mà em không biết nói gì với mọi người, chủ đề mà mọi người nói em hoàn toàn không biết." Trạng thái cô đơn của Lý Khê Du rơi vào trong mắt Kiều Hãn Thời.
"Kiều tổng, người chị thích là người như thế nào?" Lý Khê Du hỏi cô, tim đập như sấm, cô ấy gần như phải che lỗ tai cô lại, để cô ấy không nghe thấy bất kì âm thanh nào.
Kiều Hãn Thời mỉm cười nói: "Tôi chỉ biết, tôi sẽ không bao giờ thích một người ngay cả bản thân muôn nói gì cũng nói không nên lời."
Con người là khác nhau, không thể đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ, cho nên Kiều Hãn Thời cảm thấy mình là muốn tốt cho Lý Khê Du, lấy ý tốt làm chuyện xấu, lấy danh nghĩa tốt đẹp làm ra chuyện tàn nhẫn.
"Tôi giống với bọn họ, cùng ở trong vòng tròn xã hội như nhau, có thể nói là không có khác biệt, tại sao em có thể ở chung với tôi tốt như vậy?"
"Bởi vì chị là chị, họ cũng không phải chị." Lý Khê Du ngẩng đầu, đôi mắt mạnh dạn tiếp xúc Kiều Hãn Thời, đây có lẽ là lần đầu tiên cô ấy nhìn cô. Kiều Hãn Thời có thấy được cảm xúc mang nhiều màu sắc ở trong mắt Lý Khê Du, Kiều Hãn Thời nghi ngờ là bản thân đã nhìn nhầm, có lẽ bởi vì ánh mắt của cô ấy rất ướt át, mới xuất hiện ảo giác như vậy.
"Em không có rung động với ai trong số bọn họ sao?" Kiều Hãn Thời hỏi.
Ánh mắt của Lý Khê Du kiên định, nói: "Cám ơn Kiều tổng, nhưng đừng có lần sau nữa. Ai em cũng không muốn."
Sự kiên quyết của Lý Khê Du làm Kiều Hãn Thời bất ngờ, trong khoảnh khắc đó, cô bé nhu nhược đến không có cảm giác tồn tại trong trí nhớ của cô nay đã có một khía cạnh mới.
"Em làm cho tôi rất ngạc nhiên." Kiều Hãn Thời giải thích sự thất thần vừa rồi của cô, "Từ lúc bắt đầu, em thậm chí không nói một lời nào, khiến cho tôi nghĩ là em nhẫn nại chịu đựng riết đã thành thói quen. Nhưng mà, vừa rồi em vừa mới nói không rất kiên quyết, làm cho tôi bị sốc."
Dương Dương nằm ở nhà mấy ngày, vết thương trên người đã chuyển màu tím xanh, cuối cùng cũng không còn đau muốn chết nữa, cô lại nhớ tới cương vị mà cô yêu nồng nàn, đổ nhiệt huyết vì công ty.
Sự thật là cô bận quen rồi nên không có cách nào chịu được rảnh rỗi, việc cô làm mỗi ngày trong khoảng thời gian ở nhà nghỉ ngơi này là xem TV chơi với Tòng An.
Tòng An không biết Dương mị mị a di chỉ biết nằm trên giường giả xác chết, cho nên chơi với cô vài ngày, sau đó không chút thương tiếc bỏ rơi cô.
Mỗi ngày Nhan Hâm đi làm, một ngày mười mấy tiếng thuận tiện giúp đỡ cho đám người ở trong công ty, Dương mị mị vì đoạt lại sự tôn thờ của Tòng An còn có thời gian ở chung với Nhan Hâm, cô ráng chịu đau kéo lê thân thể bầm dập trở lại cương vị làm việc.
Trở lại văn phòng, cô đã bị ngó lơ một cách không ngờ, trên đường đi, tất cả mọi người cúi xuống bận rộn làm việc riêng của mình, nhắm mắt làm ngơ với cô. Lòng cô càng lúc càng lạnh, lộ trình từ cửa đi đến trước cửa văn phòng khoảng mười phút, từ giám đốc đến trưởng phòng thậm chí là dì quét dọn cũng không có liếc mắt ngó đến cô một cái.
Cô nghĩ ra một loạt các kế hoạch trả thù ở trong đầu, mục đích chính là phá đổ cái công ty không có tình người này.
Vừa mở cửa ra, cô thấy văn phòng của mình được bao phủ bởi một đống hoa hồng, hoa hồng màu trắng màu đỏ lấp đầy bàn làm việc của cô, dưới bàn đặt một tờ giấy có chữ, Dương Dương nhận ra mấy chữ rồng bay phượng múa đó là bốn chữ Khỏe Mạnh Trở Về.
Dương Dương từ từ quay lại, trước đó cả đám nhân viên đều làm bộ như không thấy cô nay đã đứng sau lưng cô, mặt nở nụ cười, vỗ tay vì cô.
Sương mù bắt đầu tràn ngập trong đôi mắt ấm nóng, Dương Dương khóc lên vì cảnh này.
Một giây tiếp theo ở trong đám đông có người kêu to: "Khóc thật rồi kìa! Ai thua, mau móc tiền ra."
Bản mặt thần kinh của Dương Dương co giật, giây tiếp theo cô đã hóa thân thành Diệt Tuyệt sư thái đập mạnh xuống bàn: "Mấy người đừng có quá đáng nha!"
Dương Dương cứ thở dài, Nhan Hâm bị cô gợi lên sự tò mò, nói: "Hôm nay đã chuẩn bị làm cho Dương bất ngờ, Dương có cảm động hay không?"
"Cảm động? Hừ." Dương Dương cười mỉa mai, "Bọn họ đem tôi ra cá cược."
"Bọn họ cá xem Dương có khóc hay không?" Nhan Hâm thản nhiên nói.
"Sao em biết? Em... không phải em cũng tham gia chứ?"
Nhan Hâm cười mà không trả lời, nhún vai, nói: "Em không nói với Dương."
Dương Dương bước nhanh về phía Nhan Hâm: "Em có lầm hay không, đến cả tôi mà em cũng hãm hại, rốt cuộc em cá tôi khóc hay là không khóc?"
Hai người bước nhanh đi tới thì gặp phải Tần Hoài, Tần Hoài nhìn cả người Dương Dương: "Giám đốc Dương, có vẻ như cô hồi phục cũng tốt lắm."
"Cám ơn sự quan tâm của giám đốc Tần, tôi là mạng cỏ dại, có thể chịu đựng chèn ép, chịu đựng va đụng." Dương Dương nói đùa.
Nhan Hâm lại bị lời của cô làm cho hoảng sợ tim đập rối loạn. Con người dù sao cũng nhục thể xác phàm, chỉ có thể va chạm vài lần, Dương Dương nói như vậy, rõ ràng là muốn Nhan Hâm lo lắng.
Nhan Hâm nghĩ thầm nhất định phải cảnh cáo Dương Dương, sau này tuyệt đối không được nói như thế nữa.
"Cô gặp tai nạn, giám đốc Nhan chắc hoảng sợ lắm." Ánh mắt Tần Hoài như muốn nói khỏi giấu tôi biết rồi!
Thái độ của Nhan Hâm bình tĩnh, nói như không có chuyện gì: "Dù sao cũng là đồng nghiệp ở chung sớm chiều, giám đốc Dương gặp tai nạn, không phải chỉ có một mình tôi lo lắng, tâm trạng của mọi người cũng đều giống nhau."
Ánh mắt của Tần Hoài có chút giống như nhìn vào khoảng cách giữa Nhan Hâm và Dương Dương mà suy ngẫm.
Gần, gần đến thái quá. Tần Hoài bình luận ở trong lòng.
Dương Dương run lập cập: "Giám đốc Tần, cô còn có việc gì không?"
"Không. Các người tiếp tục đi." Tần Hoài đi được vài bước, sau đó ngoái đầu lại nhìn.
Nhan Hâm không hiểu mà hỏi Dương Dương: "Lời nói của giám đốc Tần đến cùng là có ý gì, em cứ cảm thấy có gì là lạ?"
"Phải không? Có lẽ chắc là dì cả đến rồi." Dương Dương cười nói.
dì cả : tới tháng.
Hết Chương
Mấy chương tới là bắt đầu dính couple phụ nhiều ~