Editor: Gà _ LQĐ
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, y đã không ở bên cạnh, Tịnh Thục vội vàng lật người. Dậy sớm hầu hạ phu quân mặc y phục rửa mặt, nhưng nàng lại không làm được, tân hôn ngày thứ nhất đã thất lễ rồi.
"Phu quân đâu?"
"Trời chưa sáng Tam gia đã đến tiền viện luyện võ." Tố Tiên đáp. Phàm là theo hồi môn đến đây, thì chính là nha hoàn của Chu gia, không thể gọi cô gia nữa.
Tối hôm qua khóc lâu, đôi mắt xinh đẹp của Tịnh Thục bị sưng lên. Hai nha hoàn nghĩ hết biện pháp giúp nàng xoa mắt, mới tốt hơn một chút.
"Thôi, dù sao đã như vậy, không quan tâm những thứ này nữa." Tịnh Thục nhìn lướt qua khăn tơ trắng noãn, khàn giọng thản nhiên nói.
Tố Tiên đau lòng muốn khóc, Thải Mặc định nói gì đó, nhìn Khổng ma ma bên cạnh, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
"Cô nương, bất luận có viên phòng hay không, đã lạy Thiên Địa thì xem như kết thúc buổi lễ, người đã là nữ nhân của Chu gia, nên đến phòng chính kính trà cho trưởng bối." Khổng ma ma trầm giọng nói.
"Ta biết." Tịnh Thục nhìn bản thân trong gương một chút, tóc không hề loạn, trên mặt được trang điểm, tuy đôi mắt sưng lên không đẹp, nhưng không quá thất lễ.
Trong phòng chính, trưởng bối Chu gia đã biết chuyện tối hôm qua Chu Lãng không viên phòng, giờ phút này sắc mặt mọi người đều không quá tốt.
Trưởng công chúa hận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng Chu Lãng: "Quả nhiên ngươi không hiểu chuyện giống nương ngươi như đúc."
Chu Lãng ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy tơ máu nhìn chằm chằm quát: "Bà muốn mắng ta thì mắng đi, liên quan gì đến nương ta?"
Tịnh Thục thấy tình hình giương cung bạt kiếm thế này, cúi đầu thấp giọng nói: "Tối hôm qua do con đã làm sai, chọc phu quân tức giận."
Chu Thiêm cũng không muốn cãi vả ngay trước mặt tân nương tử, vội vàng gọi quản gia an bài kính trà, giới thiệu toàn bộ người nhà cho tân phụ biết.
Đang ngồi chính là trưởng công chúa Chiêu Hoa, bà là đích nữ của tiên đế, vừa đứng thứ chín, từ nhỏ được nuông chiều. Bà mặc chiếc váy Triêu phượng bát bảo thêu chim loan bằng tơ vàng chỉ bạc, đầu đội Kim phượng, không giận mà uy. Trưởng công chúa sinh được hai trai một gái, trưởng tử Chu Thiêm thừa kế tước vị, con thứ Chu Hải đảm nhiệm Thái thường Thiếu khanh tứ phẩm, nữ nhi được gả cho Binh bộ thượng thư Quách Dực.
Người ngồi phía trên là Diễn Quận vương Chu Thiêm, một nam nhân trung niên hòa nhã, năm tháng tang thương đã bước đầu hiển lộ trên mặt ông, giữa hai lông mày đã có nếp uốn rất sâu, như gột rửa tạo nên một thân chính khí lẫm liệt. Sau đó là Quận vương phi Thôi thị, một phụ nhân được bảo dưỡng thích hợp, lộng lẫy cao ngạo. Mẫu thân của bà là đích thứ nữ của tiên đế, cùng trưởng công chúa Chiêu Hoa, tiền Thái tử gia đều do hoàng hậu sinh ra, đương nhiên huyết thống cao quý, ngạo thị thiên hạ. Chẳng qua sau đó Thái tử gia chết vì loạn lạc, không thể lên ngôi, ngũ hoàng tử Lâm Xuyên Vương kế vị trở thành Hoàng thượng, không ưa trưởng công chúa kiêu căng khí thế, thỉnh thoảng cũng sẽ châm biếm bà. Trong lòng trưởng công chúa vô cùng uất ức, nếu là thân đệ đệ của mình thừa kế sự nghiệp thống nhất đất nước, làm gì đến phiên lão Ngũ và lão Cửu làm mưa làm gió?
Ngồi bên cạnh là Nhị gia Chu Đằng, con trai trưởng của Quận vương phi, một nam nhân trắng trẻo mập mạp, cười híp mắt, chẳng qua bộ mặt hung ác cười rộ lên này, không quá phù hợp với cái tuổi còn chưa nhược quán [] của hắn. Phu nhân Thẩm thị của hắn là thiên kim Hầu phủ, thoạt nhìn là một nữ nhân văn nhược yếu ớt. Tứ tiểu thư Chu Kim Phượng là con ruột của Thôi thị, mới năm tuổi, môi hồng răng trắng, mắt phượng điêu ngoa bén nhọn.
[] nhược quán: thời xưa gọi thanh niên khoảng tuổi là nhược quán
Ngồi phía dưới là Nhị lão gia Chu Hải làm quan văn, không cầu tiến, lăn lộn một đống năm mới đến được quan Tứ phẩm, trưởng công chúa rất không xem trọng ông ta. Phu nhân Cận thị trông đoan trang trung thực, nghe nói là một đích quý nữ bị quên lãng trong gia tộc. Tứ gia Chu Thắng và nhị tiểu thư Chu Ngọc Phượng là long phượng thai, con của vợ cả Cận thị, đều đã tuổi. Tam tiểu thư Chu Nhã Phượng tuổi, an tĩnh ngồi một bên.
Mọi người trong nhà, Tịnh Thục cố gắng nửa ngày mới gắng gượng nhớ hết, còn phí sức hơn học thuộc một quyển sách nữa.
Sau khi biết nhau, Chu Thiêm dẫn theo đôi tân phu thê đến Từ Đường tế tổ. Sau khi ra cửa vài bước, Tịnh Thục phát hiện không có nha hoàn bưng trà, lại nhìn trộm sắc mặt ngưng trọng của hai phụ tử một chút, lập tức ngoắc kêu Thải Mặc, thấp giọng dặn dò vài câu.
Vào Từ Đường, trước tiên Diễn Quận vương dâng hương kính báo liệt tổ liệt tông Chu gia vui mừng có thêm con dâu, sau đó Tịnh Thục tự tay đốt ba nén hương, cung kính dập đầu lạy ba cái với bài vị của Chử thị.
Thải Mặc bưng mâm đến, Tịnh Thục tự tay rót một chén trà nóng, hai tay giơ lên trước bài vị Chử thị: "Nương, tức (con dâu) kính trà cho ngài. Từ nay về sau, con nhất định hết lòng hầu hạ phu quân, lấy phu làm trời, cẩn thủ phụ đức, xin mẫu thân yên tâm!"
Chu Lãng vẫn đứng một bên lạnh mắt nhìn, giờ phút này trong mắt y không hề che giấu khiếp sợ, một ánh sáng chợt lóe thoáng qua con ngươi như đầm sâu, rồi yên lặng quay đầu đi nhìn xuống đất.
Diễn Quận vương cũng có vài phần xúc động, không ngờ tân nương tử sẽ kính trà cho bà bà đã qua đời. Khẽ vuốt ve bài vị, ánh mắt cũng có chút mê ly: "Văn Tích, A Lãng trưởng thành, lấy vợ. Những năm nay mẫu thân đã làm được đúng một chuyện duy nhất chính là tìm cho A Lãng một thê tử tốt. Sau này ôm tôn tử, sẽ đến linh tiền nàng gọi nàng là tổ mẫu, nàng dưới suối vàng có biết, nhất định sẽ rất vui mừng."
Chu Thiêm trong mắt ngậm lệ, quay đầu nói với nhi tử: "A Lãng, hiếm thấy thê tử ngươi tri thư đạt lễ, ôn nhu hiểu chuyện, có thể bao dung tính xấu của ngươi như thế. Rất giống tính tình năm đó của nương ngươi, ngươi đừng náo loạn nữa, cứ thế sống qua ngày đi, đừng làm nương ngươi đã nằm trong lòng đất rồi còn phải tiếp tục lo lắng cho ngươi." Chu Thiêm khoát tay bảo bọn họ ra ngoài, ông còn muốn ở một mình nói chuyện với vong thê một lát.
Chu Lãng không có biểu cảm gì đi ra cửa, nhưng lại phá lệ không xuất phủ, mà ngoan ngoãn đưa Tịnh Thục trở về viện Lan Hinh.
Tân phu thê vào cửa, cũng không biết nên nói gì. Chu Lãng không nhìn nàng, vẫn ngồi ở thư án, cầm một quyển《Tôn Tử binh pháp》đã thuộc lòng lên, nhưng vẫn rất nghiêm túc xem lại.
Tố Tiên vội vàng rót trà cho hai vị chủ tử, Tịnh Thục thấy mình cũng không có gì làm, nên lấy một quyển《Nữ giới》đã đọc làu làu từ trong rương ra, kết hợp với sự hiểu biết của bản thân, cẩn thận nghiên cứu lại lần nữa.
Thải Mặc ở một bên gãi đầu, rối rắm nhìn cái này một chút, ngó cái kia một ít. Phu thê tân hôn, đều trải qua những ngày như mật, hận không thể cả ngày lẫn đêm đều ôm nhau chung một chỗ. Thế nhưng hai người này lại ‘nghiêm túc’ đọc sách, aiz!
Qua không bao lâu, đã đến bữa trưa. Phủ Quận vương có quá nhiều người, trừ lễ mừng năm mới, rất ít khi ăn chung, đều ăn trong viện của mình. Mỗi viện đều có phòng bếp nhỏ, dựa theo sự yêu thích của chủ tử mà an bài món ăn.
Thức ăn được trình lên, sáu món ăn một món canh, đủ cho hai người ăn. Cải trắng ngâm dấm, củ từ quế hoa, đậu hủ ma bà, la bặc tử [], nấm khô, sườn cách thủy, canh trứng gà mộc nhĩ.
[] la bặc tử: là hạt già của cây cải củ (Raphanus sativus L. La bặc tử vị cay ngọt, tính bình, vào kinh tỳ, vị và phế. Có tác dụng tiêu thực, trừ trướng (giáng khí), trừ đờm. Chữa các chứng thực tích, khí trệ ở trung tiêu, đàm suyễn khái thấu (ho suyễn có đàm). (Nguồn: )
Tịnh Thục giật mình, giương mắt nhìn Khổng ma ma đang nghiêm chỉnh đứng bên cạnh, thấy bà vô cảm nhìn lướt qua toàn món rau xanh không có đủ dinh dưỡng này, bản thân cũng vội vàng che giấu vẻ kinh ngạc, cúi đầu ăn cơm. Chu Lãng cười lạnh, cầm đũa lên ăn một miếng lớn.
Tịnh Thục thường ngày thích ăn thức ăn ngọt đạm, trong những món ăn này củ từ quế hoa là hợp khẩu vị nhất, nhưng món đó đặt ở trước mặt Chu Lãng, cách mình hơi xa, nàng ngượng ngùng duỗi thẳng cánh tay qua gắp. Ăn nhiều la bặc sẽ thoát khí, nàng không dám ăn nhiều. Chỉ tập trung ăn món nấm khô trước mặt, thấy Chu Lãng thích ăn sườn lợn, nên đã bưng sườn lợn trước mặt mình đưa đến trước mặt y.
Nhưng phàm là nam nhân trẻ tuổi tráng kiện, sao lại không thích ăn thịt chứ, chỉ ăn vài miếng thức ăn thì hoàn toàn không chống đỡ sức lực tiêu hao một ngày của bọn họ, huống chi là nam nhân luyện võ.
Chu Lãng ăn sườn lợn chỉ còn dư lại hai miếng, đổi sang ăn món khác. Tịnh Thục lặng lẽ giương mắt nhìn y, gắp hai miếng sườn lợn này vào trong chén y: "Phu quân ăn đi, ta không thích ăn thịt."
Gương mặt tuấn tú của Chu Lãng hơi đỏ, gia đình vương hầu, cho nên nhường nhau một miếng thịt. Y biết là Thôi thị cố ý khấu trừ chi tiêu, bọn hạ nhân kiến phong sử đà [], chèn ép y từ những chuyện nhỏ nhặt này.
[] kiến phong sử đà: gió chiều nào theo chiều nấy
Y yên lặng để đũa xuống, rất nhanh đã nắm chặt quả đấm đặt trên đùi, tước vị gia sản, y đều không để ý, cũng không muốn có. Những năm nay ở Tây Bắc chăm học khổ luyện, đạt được tước hiệu ‘Tây Bắc Phi Ưng’, chính vì muốn thông qua cố gắng của mình, trở thành người nổi bật. Chứ không phải đấu tranh nội bộ, người người đỏ mắt tranh giành xem ai có thể thừa kế tước vị.
Chu Lãng đột nhiên cười lạnh, cầm đũa lên tiếp tục ăn cơm, đại trượng phu lòng mang thiên hạ, chút chuyện nhỏ này hoàn toàn không đáng là cái gì. Qua hết năm, trở về Tây Bắc, lập tức sẽ khai chiến với Thổ Dục Hồn [], nam nhi phải có thể được tự do đại triển quyền cước, dựa vào quân công để nói chuyện.
[] Thổ Dục Hồn: dân tộc thiểu số thời cổ, ở tỉnh Thanh Hải và Cam Túc ngày nay, thời Tuỳ Đường đã từng xây dựng được chính quyền.
Tịnh Thục vốn nghĩ rằng mình đã làm y mất mặt, chọc giận y, đang do dự không biết nên nói gì cho phải, chỉ thấy y bỗng trở nên như không có chuyện gì. Âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận cầm đũa lên ăn cơm.
Dùng bữa trưa xong, hai mí mắt Tịnh Thục bắt đầu đánh nhau, tối hôm qua ngủ không ngon, nàng muốn nghỉ ngơi, nhưng trượng phu không ngủ, sao nàng có thể một mình nằm dài trên giường đây?
Chu Lãng ngồi không thú vị, nhìn thấy nàng đang cố gượng giữ mí mắt của mình, chợt cảm thấy buồn cười, đứng dậy đến thư phòng tiền viện.
"Cô nương mau ngủ một lát đi, nô tỳ thấy Tam gia rất thương người, chẳng qua do trong lòng có điểm mấu chốt gì đó không vượt qua được, nam nhân càng cố chấp như vậy, tương lai nếu thu phục được, sẽ càng toàn tâm toàn ý thương yêu người." Thải Mặc vừa đưa cho Tịnh Thục cái chăn, vừa cười hì hì nói.
Khổng ma ma đi ra ngoài, hai nha đầu mới dám nói chuyện, Tố Tiên bĩu môi, vẻ mặt không đồng tình: "Sao ta không nhìn ra là người biết đau lòng, nếu Tam gia thật lòng thương yêu cô nương, cũng không nên tuyệt tình nói ra lời như vậy vào đêm động phòng hoa chúc."
Thải Mặc quay đầu lại dùng sức trợn mắt nhìn nàng một cái, sao cứ vạch áo cho người xem lưng vậy hả? Thật vất vả lắm cô nương mới quên được chuyện tối hôm qua mà.
Tịnh Thục khoát tay, để hai nha hoàn đang đau lòng của nàng lui xuống, giờ phút này nàng lười suy nghĩ lắm, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon thôi.
Thiêm thiếp tiến vào mộng đẹp, tựa như ở trong bóng tối đang mệt mỏi đi về phía trước, trước mắt đột nhiên xuất hiện một ánh sáng, nàng đưa tay chạm đến, đột nhiên nó rộng mở sáng trong. Hoa đào nở rộ, cỏ cây tươi đẹp, hoa rơi rực rỡ, có một phụ nhân ôn tồn tao nhã cầm một cuốn 《Kinh Thi》, ngồi trên tấm đệm nhung dê được trải trên tảng đá xanh đọc sách. Bà chậm rãi quay đầu lại, để cuốn sách xuống, vẫy tay với Tịnh Thục.
Đây là 《Đào Hoa nguyên ký》do Đào Uyên Minh viết sao? Cảnh đẹp như vậy, người ôn nhu như thế, dường như không có trong phủ Quận vương.
Tịnh Thục quỷ thần xui khiến đi đến bên cạnh phụ nhân, thấy bà khẽ hé đôi môi đỏ mọng, nói: "Tịnh Thục, A Lãng nó không hư, chỉ là không có mẹ ruột bên cạnh, người khác khi dễ nó. Nhưng con sẽ không khi dễ nó chứ?"
Đối mặt với nữ tử ôn hòa thanh tao lịch sự như vậy, Tịnh Thục không đành lòng không vâng lời bà, nhẹ nhàng lắc đầu: "Sẽ không."
"Vậy con đồng ý với ta, chăm sóc nó thật tốt, yêu nó thương nó có được không?" Phụ nhân kéo tay nhỏ của Tịnh Thục, tha thiết nhìn nàng, trong mắt ngấn lệ.
Tịnh Thục chợt nghĩ đến mẫu thân bệnh nặng quấn thân, bà không thể đến Kinh Thành tiễn giá, trước khi đi cũng kéo tay nàng như thế này, trăm chiều không đành lòng, chỉ đành phải tha thiết dặn dò Nhị thẩm, nhờ bà ấy chăm sóc mình thật tốt.
Đáy mắt nóng lên, nàng gật đầu, hỏi: "Người là ai?"
Phụ nhân khẽ cười, buông tay nàng ra, bay về phương xa, giống như một con diều giấy bị đứt chỉ, càng bay càng xa, cho đến khi biến mất không thấy nữa.