Editor: Gà - LQĐ
Năm ngày sau, Tịnh Thục nhìn thấy quả phụ đại tiểu thư Chu Xảo Phượng đang để tang phu, ánh mắt nàng ta ngốc trệ, sắc mặt tái nhợt, từ một con khổng tước kiêu ngạo biến thành con gà rừng.
Trưởng công chúa đến Quách phủ thăm nữ nhi, Quận vương phi hữu khí vô lực quét mắt nhìn Cận thị đang ân cần hỏi han, lạnh lùng nói: "Ngươi không cần thăm dò nữa, hôn sự của Nhị cô nương nên làm gì thì làm nấy, ta cũng không phải người nhỏ mọn, cô nương phủ Quận vương chúng ta không thể để mỗi người đều không may mắn."
"Vâng, vậy thì theo ý Quận vương phi." Cận thị cười ra mặt.
Tịnh Thục quy củ ngồi trên ghế, chỉ khách khí hỏi hai câu thì không nói gì nữa. Lúc tâm trạng người khác không tốt, nên ít nói chuyện thì hơn, bằng không, người nói vô tâm người nghe hữu ý, dễ dàng dẫn đến sự cố.
Quận vương phi nhìn mẹ con Cận thị không che giấu hết sắc mặt vui mừng, trong nội tâm càng thêm phiền muộn, khoát tay cho bọn họ lui. Chỉ ngơ ngác nhìn đại nữ nhi đau lòng, Tiểu Kim Phượng không rõ nội tâm buồn khổ của người lớn, ở bên cạnh vui vẻ ăn lương cao.
Rời khỏi Vinh Cẩm đường, Cận thị nhận lấy một bao trà bánh từ trên tay nha hoàn, đưa cho Tịnh Thục nói: "Đây là lương cao vị hẹ của Phượng Tường ký mà hôm nay chúng ta cố ý mua trên đường, có thể giải nóng, ngươi nếm thử xem thích hay không?"
Lương cao này có chút dầu mỡ, không thanh như mấy lương cao khác, vào ngày mùa hè gió nóng xâm nhập vào mũi, Tịnh Thục chỉ cảm thấy buồn nôn, che miệng lại chạy đến vườn hoa bên cạnh nôn khan. Nôn nửa ngày, rồi lại không nôn ra nổi nữa, ngược lại khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Cận thị chậm rãi đi tới vỗ sau lưng nàng: "Không sao chứ? Đây là món ăn nổi danh trong kinh, xem ra người Giang Nam các ngươi ăn không quen, vậy thì thôi, ta nên lấy về vậy, khi nào có cái khác tốt hơn, sẽ mang đến cho ngươi."
"Không cần, Nhị thẩm, ta ăn không quen những món này, cám ơn hảo ý của Nhị thẩm." Tịnh Thục che mũi khoát tay, được hai nha hoàn dìu đi.
Trở về Lan Hinh uyển, Thải Mặc nhíu mày nói ra: "Phu nhân, em thấy nhị thái thái vốn không yên tâm, dường như bà ấy đang cố ý thử xem ngài có mang thai hay không."
"Ta có mang thai không, liên quan gì đến bà ấy?" Tịnh Thục khó hiểu.
Nếu nói là kiêng kị trưởng tôn, vậy cũng có thể nói Quận vương phi và Thẩm thị kiêng kị, nhi tử chi thứ hai của Chu Thắng mới mười sáu tuổi, hơn nữa hắn không thể kế thừa tước vị, chẳng lẽ do Quận vương phi bày kế bảo bà ta làm như vậy.
Buổi tối Chu Lãng về nhà, Tịnh Thục nhanh chóng nói ra chuyện mình ôm trong lòng suốt này. Chu Lãng nhếch môi châm biếm: "Trong phủ này không có người tốt... Nương tử, đừng quản bọn họ làm khỉ gió gì, được người sai bảo hay có mưu đồ khác, tóm lại nàng phải nhớ kỹ một điều, chúng ta bên này tử thủ canh phòng nghiêm ngặt, đến nơi khác nàng nên ít nói chuyện, hạn chế ăn, thậm chí ngay cả nước cũng đừng uống. Hoặc dứt khoát giả vờ bệnh, không ra khỏi cửa."
Khuôn mặt nhỏ của Tịnh Thục rối rắm: "Ta biết rõ, như vậy là để bảo vệ hài tử, nhưng mà... Trong nhà mình mà còn phải sống như vậy, khi nào thì mới có thể sống bình thường đây."
"Hối hận vì đã gả vào rồi à?" Chu Lãng nhíu mày.
Tịnh Thục ôm cánh tay y dựa vào người y, ngọt ngào nói: "Không hối hận, bởi vì có chàng."
"Nương tử thật lém lỉnh, vi phu phải yêu thương nàng thật tốt mới được." Chu Lãng nâng khuôn mặt nhỏ lên hôn một cái, suy nghĩ một chút nói: "Ngày mai ta xin nghỉ nửa ngày, đưa nàng đến nhà mợ một chuyến."
"Ừm, mang quà về tặng mợ mà còn chưa đưa qua, vừa hay ngày mai chúng ta tự mình đưa đi." Tịnh Thục kéo bàn tay to của y cùng đi ăn cơm.
Ngày kế sau giờ ngọ, ánh nắng rực rỡ, Chử phu nhân nhìn thấy vợ chồng son dắt tay nhau đến thì vô cùng vui mừng. Kéo tay Tịnh Thục hỏi han, dọn lên đủ loại thức ăn mời bọn họ.
Chu Lãng không thấy xa lạ gì với mợ, nói thẳng: "Mấy ngày nay khẩu vị nàng không được tốt, luôn dễ buồn nôn, ta đang muốn tìm đại phu khám cho nàng, lại sợ kinh động quá nhiều người trong phủ Quận vương, nên đến tìm làm phiền mợ đây."
Chử phu nhân vừa nghe, cười đến vô cùng vui mừng: "Xem ra đã có rồi nha, mau mau, nhanh đi mời đại phu."
Tịnh Thục đỏ mặt cúi đầu xuống, trống ngực thùng thùng đập loạn. Rất nhanh đại phu vào cửa, nàng lén nhìn trượng phu, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của y, khóe miệng mỉm cười, trong lòng an tâm không ít.
Đại phu bắt đầu bắt mạch, đầu tiên là Tịnh Thục buông mắt chờ người ta nói ra tình trạng của mình, nhưng đợi lâu không nghe thấy gì, trong lòng hơi luống cuống. Buông xuống e lệ, quay đầu tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào đại phu, thẳng đến khi Chu Lãng không vui ho khan một tiếng, mới vội vàng cúi đầu.
"Đại phu, mạch này khó bắt vậy à?" Chu Lãng nhíu mày.
Đại phu nâng ngón tay đặt trên cổ tay trắng của Tịnh Thục lên, cười nói: "Mạch không khó bắt, là hỉ mạch không thể nghi ngờ, nhưng ta cảm thấy trong cơ thể tiểu nương tử như có gì đó, làm cho thai bất ổn."
Thật là hỉ mạch!
Tịnh Thục nhếch môi, yên lặng nở nụ cười. Bất chợt lại cảm thấy khẩn trương, vừa muốn nói, Chử phu nhân đã hỏi thay nàng: "Thai bất ổn? Tại sao có thể như vậy?"
Lão đại phu vuốt râu nói: "Lão phu cũng không thể phán đoán nguyên nhân là gì, nhưng không quá nghiêm trọng. Chỉ cần kê vài than thuốc dưỡng thai, hẳn sẽ không ngại."
"Được, vậy thì làm phiền đại phu rồi." Chu Lãng khách khí tiễn đại phu, sai người cầm thuốc đi bốc. Xong xuôi, vén vạt áo chạy nhanh vào, ôm mặt loạn hôn Tịnh Thục: "Tịnh Thục, chúng ta thật sự có hài tử, ta rất vui."
Tịnh Thục cũng không thể giấu nổi sự vui vẻ, lại cố ý đẩy y: "Cữu mẫu ở đây, chàng làm gì thế."
Chử phu nhân cũng cười ha ha: "Ai da, ta đi dặn dò phòng bếp buổi tối làm nhiều món bổ dưỡng, các ngươi cứ trò chuyện, cứ trò chuyện đi."
Trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, dường như chỉ có thể nghe được tiếng tim đập của hai người. Tịnh Thục thấy y không nói lời nào, không hiểu quay đầu nhìn y, đối diện với một ánh mắt đang mỉm cười, trên môi nàng lại được in thêm một cái hôn nồng nhiệt.
"Nương tử..." Y kích động không nói ra lời, chỉ nhìn nàng cười ngây ngốc.
"Nhìn chàng ngốc kìa." Tịnh Thục nhịn không được cười khúc khích, thành thân lâu như vậy, lần đầu tiên thấy y có biểu cảm này.
"Nàng cứ chợp mắt chốc lát đi, ta đến mộ của nương đốt chút ít tiền giấy, nói cho bà biết sắp có cháu, bà chắc chắn sẽ vui mừng." Chu Lãng nắm tay nhỏ của nàng, vuốt ve nhiều lần.
"Ừ, ta cũng phải ghi phong thư gửi về nương gia, để nương đừng lo lắng. Vậy còn cha chồng?" Tịnh Thục bất an hỏi thăm.
Sắc mặt Chu Lãng trầm xuống, lạnh lùng nói: "Không cần nói cho ông ấy biết, cũng không cần cho bất kỳ ai trong phủ Quận vương biết. Kể từ hôm nay, nàng sẽ ở nhà mợ. Ta cho người trở về thông báo, nói mợ bị bệnh, nàng ở đây phụng dưỡng mấy ngày. Bọn họ đều lười trông nom chuyện của chúng ta, ai thèm để ý chứ?"
Tuy Tịnh Thục cảm thấy làm vậy không tốt lắm, nhưng vì bảo vệ hài tử, thất lễ thì cứ thất lễ thôi.
Nghỉ ngơi chốc lát, Chu Lãng cưỡi khoái mã đến viếng mộ mẫu thân, Tịnh Thục thức dậy không có gì làm, đi ra hậu hoa viên tản bộ. Tàng thư lâu của Chử gia lần trước đại tẩu dẫn nàng đến, xác thực phong phú, vừa vặn tiêu khiển thời gian.
Lầu hai chính là điển tịch kinh sử, thậm chí có vài bản sách giới hạn quý giá. Tịnh Thục đi dọc lên theo bậc thang, bước chân rất nhẹ, không làm kinh động đến người trên lầu.
Chử Quân Dao ghé vào mặt bàn ngủ say, trong lòng bàn tay siết chặt những mảnh giấy đã được vò lại. Người nam nhân bên cạnh đang tập trung tinh thần viết chữ cũng không vì sự hiện hữu của nàng ấy mà phân tâm, vẫn múa bút thành văn. Ánh tà dương xuyên qua cửa sổ rải xuống đất, gương mặt cô nương xinh đẹp như vẽ, chỉ là không có ai thưởng thức thôi.
Tiếng bước chân tiến gần đến cũng không khiến cho nam nhân chú ý, đôi mắt ôn nhuận chỉ nhìn chằm chằm bản thảo của mình. Viết xong một tờ cuối cùng, thoải mái mỉm cười, cầm lấy một chồng giấy Tuyên Thành bên cạnh, mở ra, chợt phát hiện thiếu vài trang. Dùng bút chấm mực, bổ sung rất nhanh.
Thấy hắn bận việc, Tịnh Thục nhẹ nhàng đến gần: "Biểu ca, tại sao huynh lại ở đây?"
Nam nhân vẫn chưa hề dừng lại kia đột nhiên vì một câu biểu ca nhẹ nhàng này mà sửng sốt, bút lông dừng giữa không trung chợt rơi xuống một giọt lớn, làm bẩn một tờ bản thảo cuối cùng vừa mới viết xong.
"Tịnh Thục, muội đã trở về?" Mạnh Văn Hâm đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt ẩn chứa sự vui mừng.
"Ừ, mợ bảo muội mang rất nhiều thứ về cho huynh, Tố Tiên đã chuyển đến, huynh đã thấy rồi chưa?" Tịnh Thục dịu dàng cười nói.
"Thấy rồi, làm phiền muội rồi, nhanh ngồi xuống đi." Mạnh Văn Hâm đứng dậy đi qua án thư, dùng tay áo giúp nàng lau ghế, đỡ nàng ngồi xuống.
Chử Quân Dao bị đánh thức vừa lúc thấy cảnh đó, khẽ dụi mắt, khó thể tin nhìn lên hai người trước mặt. "Biểu tẩu?"
"Dao Dao, ta mang đặc sản Liễu An châu về cho muội, để ở chỗ cữu mẫu, khi về muội đến đó xem thử có thích không?" Tịnh Thục nhìn nàng dịu dàng cười.
"Ta không hiếm lạ, ngươi không cần phí tâm tư." Chử quân Dao trừng mắt lạnh lùng nhìn.
Mạnh Văn Hâm nhíu mày nhìn nàng ấy, không nổi giận. Nhẹ nhàng nói với Tịnh Thục: "Chúng ta đang biên soạn Đường địa chất, nhưng vì gần đây Hàn Lâm viện đang tu sửa, nên chúng ta phải thường xuyên đến đây soạn bản thảo, Chử đại ca và Tạ An vừa mới ra ngoài mua đồ rồi, cho nên chỉ có ta ở đây."
Chử Quân Dao không vui: "Này! Ngươi có ý gì, ta không phải người à?"
Mạnh Văn Hâm lười phải liếc nhìn nàng ta, chỉ vỗ nhẹ vai Tịnh Thục: "Muội ngồi chờ, ta đi tìm một quyển sách muội thích đọc."
Không bao lâu, đã đưa cho nàng một quyển thi tập, thấy biểu muội vui mừng mỉm cười. Hắn bày ra nét mặt tươi cười hiền hậu: "Thích không?"
"Ừm, tác phẩm đã mất của thi thần tiền triều? Biểu ca, sao huynh biết muội muốn đọc cái này?"
"Muội muội ngốc, muội thích gì, ta còn không biết sao?"
Bên cạnh, Chử Quân Dao tức giận, đó là kiểu nam nhân gì thế? Quả thực là khác người, quái thai. Bản thân nàng ta trăm phương ngàn kế đối phó với hắn, nhưng bất kể mình làm gì, hắn đều thờ ơ, đều không tức giận, không phát cáu, ngược lại khiến bản thân nàng cảm thấy rất thất bại. Hôm nay biểu tẩu đến, hắn như sống lại, giữa bọn họ chắc chắn có vấn đề.
"Này, họ Mạnh kia, sao ngươi thấy biểu tẩu ta thì lại lên tinh thần rồi, mới vừa rồi còn như kẻ đần mà? Khinh thường ngươi, ngươi cũng không lên tiếng." Chử Quân Dao bĩu môi.
Mạnh Văn Hâm quay đầu nhàn nhạt nhìn nàng ta: "Từ lần đầu tiên ta đến cửa Chử gia, cô đã làm mọi cách gây khó dễ cho ta. Chúng ta chỉ gặp mặt lần đầu, tại hạ cũng không hề đắc tội với cô nương. Cô khắt khe với ta như thế, đơn giản chỉ vì biểu muội. Cho nên, ta để mặc cô làm xằng làm bậy, trong lòng cô tức giận nên chỉ cần một chỗ phát tiết, phát tiết trên người ta là đủ rồi, đừng nhằm vào muội muội của ta."
Chử Quân Dao vỡ lẽ, hóa ra người ngốc mới chính là mình, hắn hiểu hết cả, chỉ không nói ra mà thôi.