Tiết Đình nghỉ ở nhà mấy hôm, vết thương trên đùi đã khép miệng. Hắn sớm không chịu được phải nằm trong phòng, thừa dịp mẫu thân đi vắng, len lén ra ngoài đình viện đi dạo.
Cũng đi không bao lâu, Vi thị đã trở về, người hầu vội vội vàng vàng, một thị tỳ cường tráng cõng một người, hẳn là Ninh Nhi.
"Mẫu thân, làm sao vậy?" Tiết Đình giật mình, vội vàng tiến đến hỏi.
Vi thị than thở: "Ta cũng vậy không biết vì sao, mang Ninh Nhi đi Từ Ân tự, mới không bao lâu, nàng đã bị ngất."
Tiết Đình kinh ngạc, nhìn người hầu cõng Ninh Nhi vào viện.
Hắn an ủi Vi thị mấy câu, đi tìm thị tỳ hỏi kỹ. Thị tỳ trông cửa trước sau nói một lần, nhưng cũng không nói được vì sao.
"Nàng rời đi một lúc, trở về liền té xỉu?" Tiết Đình cau mày hỏi.
Thị tỳ trông cửa gật đầu, một người nói: "Lúc nãy ở trong chùa, nương tử tỉnh lại, phu nhân hỏi nàng, nàng chỉ nói thân thể khó chịu, đến nơi yên tĩnh hóng mát một chút."
Tiết Đình như có điều suy nghĩ, gật đầu, không hỏi nữa.
Thái y tới, bắt mạch cho Ninh Nhi, chỉ nói là thời tiết nóng bức, nàng không quen thủy thổ mới như vậy.
Vi thị nghe được lời này liền an tâm.
Ninh Nhi nằm trên giường, mắt vẫn nhắm lại, mọi người nghĩ là nàng ngủ thiếp đi, đều lui ra ngoài.
Tiết Đình không muốn hết ngồi lại nằm ở trong phòng, sau bữa trưa, đình viện yên tĩnh, hắn đi tản bộ xung quanh, phát hiện trong sân viện của Ninh Nhi không có người nào, hắn quan sát xung quanh rồi đi vào.
Không gian yên tĩnh, Tiết Đình đi vòng qua sau viện, thấy cửa sổ phòng Ninh Nhi nửa mở.
Phi lễ chớ nhìn. Trong lòng có một tiếng nói.
Nói bậy, ta đây là quan tâm biểu muội. Tiết Đình nghiêm chỉnh tự nói với chính mình, bước chân nhẹ nhàng đến gần.
Cửa sổ đối diện với giường Ninh Nhi, Tiết Đình nhìn vào, thấy Ninh Nhi nằm đưa lưng về phía cửa sổ, thân thể cuộn lại.
Ngủ sao? Tiết Đình nghĩ thầm, chợt phát hiện đầu vai Ninh Nhi khẽ rung rung. Hắn kinh ngạc, lại gần chút nữa, mấy tiếng nức nở thật thấp truyền vào trong tai.
Đang khóc? Tiết Đình sửng sốt.
Hắn nhớ lại lời thị tỳ nói, muốn đi hỏi một chút, nhưng lại cảm thấy không ổn.
Đây chính là khuê phòng. . . . . .
Trong lòng suy nghĩ, Tiết Đình xoay người muốn đi. Nhưng tiếng khóc của Ninh Nhi cứ quanh quẩn bên tai không tiêu tan.
Tiết Đình hạ quyết tâm, một lần nữa nhìn ngó bốn phía, mở cửa sổ ra, bật người nhảy vào.
Ninh Nhi đang khóc, nghe được tiếng vang, vội vàng quay đầu lại nhìn, thì thấy Tiết Đình đang từ trên bệ cửa sổ rơi xuống đất, lấy làm kinh hãi.
Thấy nàng nước mắt ràn rụa, hai mắt đỏ nhòe nhoẹt nước, còn có cái mũi hồng hồng, Tiết Đình có chút co quắp, hắn mỉm cười kiếm cớ nói chuyện: "Ta nghe nói muội bị ngất nên tới thăm muội một chút, vô tình thấy cửa sổ không đóng. . . . . ." Nói xong, hắn đột nhiên cảm thấy nếu là lúc này có người đến, cái gì trong sạch hắn một chút cũng không có.
Ninh Nhi nhìn hắn, không lên tiếng, vẫn đang nghẹn ngào, xoay đầu đi.
Tiết Đình bị lạnh nhạt, cũng không buồn giận, hắn nhìn Ninh Nhi: "Vì Thiệu Chẩn sao?"
Nhắc tới Thiệu Chẩn, mặt Ninh Nhi giật giật, nước mắt lại dâng lên, nức nở càng thêm lợi hại: "Không. . . . . . Không cần huynh quan tâm. . . . . ."
Thấy bộ dáng nàng, Tiết Đình đã hiểu.
Hắn nghĩ nghĩ, kéo một cái ghế, ngồi xuống trước mặt nàng.
"Ta là không muốn quản muội." Hắn chậm rãi nói, "Nhưng muội là biểu muội của ta, muội ở đây, chúng ta chính là người một nhà. Ninh Nhi, ta có mấy lời, dù muội không thích nghe, ta cũng vẫn phải nói. Thiệu Chẩn nếu là thật Hán tử, hắn không nên quay lại làm phiền muội. Nếu như hắn muốn muội chờ hắn trở lại, ta sẽ xem thường hắn."
Ninh Nhi cúi đầu một hồi lâu, mới nói thật nhỏ: "Chẩn lang. . . . . . Chẩn lang sẽ không về nữa. . . . . ."
Tiết Đình kinh ngạc.
Hắn nhìn Ninh Nhi một hồi lâu mới hỏi: "Hắn nói?"
Ninh Nhi nước mắt càng rơi nhiều, gật đầu.
"Hắn viết thư cho muội à? Cho ta xem."
Ninh Nhi không nhúc nhích.
Tiết Đình ánh mắt thật sâu: "Hắn đi Tây Vực sao?"
Nghe nói như thế, Ninh Nhi giật mình, đột nhiên ngẩng đầu lên: "Huynh. . . . . ."
"Nếu không phải vì việc công bận rộn, ta cũng muốn đi." Tiết Đình bất đắc dĩ nói, "Hắn chạy trốn đã hơn mười ngày, hiện giờ nơi có thể trốn đi, chỉ có thể là Tây Vực." Nói xong, hắn nhìn Ninh Nhi, bĩu môi, "Muội yên tâm, hắn chạy trốn càng xa càng tốt, ta sẽ không quản."
Ninh Nhi hai con mắt đỏ ngầu, khóc sụt sùi nói: "Nhưng. . . . . . Mà muội không quên được chàng. . . . . ."
"Không phải đi để cho muội quên hắn." Tiết Đình nhẹ giọng nói, "Là muốn muội hiểu, hai người vốn không cùng đường, tùy duyên thôi, việc này đối với tất cả mọi người đều tốt."
Ninh Nhi nhìn hắn, mí mắt từ từ rũ xuống.
"Muội. . . . . . Muội còn có thể được gặp chàng nữa không?" Hồi lâu, nàng nhỏ giọng hỏi.
Tiết Đình thở dài: "Ninh Nhi. . . . . ."
"Muội hiểu. . . . . . Muội biết rồi. . . . . ." giọng nói Ninh Nhi hư vô, rồi nàng không nói chuyện nữa.
Nước mắt của nàng vẫn như cũ rơi xuống, hai tay ôm ngực, thư của Thiệu Chẩn ở đó.
Bên tai, nàng hình như có thể nghe được tiếng nói của hắn thật thấp.
"May mắn duy nhất trong đời, chính là gặp nàng ở Kiếm Nam."
" Nhân thế mịt mờ, ta được cùng nàng quen biết, thương yêu nhau, cảm thấy cuộc đời này đã không uổng phí."
Ninh Nhi, ‘cảnh xuân có bao nhiêu, chớ để phiền não cô phụ ý tốt của ông trời’.