Tiết Đình không ngủ nhiều, hắn ở lại trong thư phòng phụ thân rất khuya, lúc đi ra đã qua giờ Tý.
Viện hắn ở và viện của Ninh Nhi cách nhau không xa, hắn vừa đi vừa nghĩ tới chuyện lúc ban ngày cảm thấy không yên lòng. Nhưng này lúc đêm đã khuya, cửa viện của Ninh Nhi đóng kín, Tiết Đình nhìn một chút, đang muốn rời đi, lại liếc thấy đầu tường có bóng người thoáng qua.
Có trộm!
Tiết Đình lập tức hét lớn một tiếng, chạy đuổi theo.
Người nọ thân thủ mạnh mẽ, leo tường qua mái không để lại dấu vết. Tiết Đình cũng không kém, hắn theo một thân cây vượt qua tường, vốn quen thuộc trạch viện, nhìn hướng người kia chạy, theo đường gần nhất mà đuổi.
Ánh trăng tỏa xuống đường cái, vắng ngắt, Tiết Đình đuổi theo ra bên ngoài tòa nhà, tên trộm đã không thấy bóng dáng.
Hắn thở hổn hển, khẽ nheo mắt lại.
Đường phố này rộng rãi, nhà hàng xóm đều có tường cao. Tên trộm nếu muốn chạy xa đến không nhìn thấy, hoặc leo tường vào nhà khác đều không thể.
Duy chỉ có. . . . . . Hắn nhìn cách đó không xa, nơi đó có một cái ngõ giữa hai trạch viện, tối om, là một cái ngõ cụt.
Tiết Đình rút đao ra, từ từ đến gần.
"Đi ra đi." Hắn lạnh giọng nói, "Ngươi trốn không thoát đâu."
Không có tiếng trả lời.
Một lúc sau, một tia sáng hơi yếu phát ra từ lưỡi đao đập vào mắt hắn. Tiết Đình vội giơ đao đỡ, "Keng" một tiếng, lưỡi đao chạm vào nhau, trực diện đỡ một đòn, Tiết Đình cảm thấy bàn tay tê dại.
Người nọ cũng không dây dưa với hắn, đánh ra một hư chiêu, lắc mình muốn chạy đi. Gương mặt kia thoáng qua trước mắt Tiết Đình, mặc dù che mặt, nhưng Tiết Đình vốn có bản lĩnh nhận dạng số một. Này hình dáng cái trán rồi sống mũi, còn có nhuệ khí sắc bén đó, Tiết Đình hét một tiếng: "Thiệu Chẩn!" Lời còn chưa dứt, đao trong tay đã bổ xuống.
"Ngươi dám nửa đêm lẻn vào!" Tiết Đình cả giận nói, "Nhà ta đối đãi với ngươi như thượng khách, ngươi lại làm chuyện xấu xa này! Ngươi để danh tiết biểu muội ta ở chỗ nào!"
Thiệu Chẩn cũng không yếu thế, dùng đao đẩy đao của hắn ra. Mặt trăng chếch về phía tây chiếu xuống, hắn nhìn theo chiều ánh sáng, chiếm được mấy phần địa lợi. Tiết Đình không nhìn được rõ ràng như Thiệu Chẩn, sau ba chiêu, ánh lạnh xẹt qua, trong lòng hắn sợ hãi kêu không ổn, đao của Thiệu Chẩn đã để ngang trên cổ hắn, cảm giác lạnh lẽo dán vào da, chỉ cần tiến lên một chút xíu nữa, chính là đổ máu.
Tiết Đình cả người cứng đờ, không nhúc nhích.
Thiệu Chẩn nhìn hắn, mặt bị che, không nhìn ra bất kỳ biểu lộ gì.
"Ta tới nói lời từ biệt với Ninh Nhi, chưa từng làm những chuyện như ngươi nghĩ." Hắn lạnh lùng nói.
Tiết Đình nhìn thẳng hắn, không sợ hãi chút nào: "Ta lấy gì để tin ngươi."
Thiệu Chẩn trấn định đáp: "Ta muốn làm chuyện gì, từ Kiếm Nam đến Trường An hơn nghìn dặm, còn ở Trường An gần nửa tháng, lúc nào chẳng có cơ hội, cần gì chờ tới bây giờ."
Lúc này, một hồi tiếng huyên náo truyền đến, người hầu Tiết gia cầm đuốc chạy ra. Ở đầu đường đằng kia, cũng có ánh lửa mơ hồ, hình như là Vũ Hầu mang binh lính đi tuần đêm.
Thiệu Chẩn liếc xung quanh, lại nhìn Tiết Đình một chút: "Tối nay quấy rầy là ta sai, sẽ không có lần sau. Ngươi nếu thật vì Ninh Nhi, xin đừng nói lộ ra." Dừng một chút, nói thật nhỏ, "Coi như là ta cầu ngươi."
Tiết Đình đang định nói, thanh đao trên cổ đã rời xuống, hắn còn muốn đuổi theo, Thiệu Chẩn đã vượt tường, leo lên một nóc nhà, trong khoảnh khắc không nhìn thấy bóng dáng.
"Lang quân!" Người hầu đuổi tới nơi, thấy Tiết Đình đứng trên đường, vội vàng hỏi, "Tên trộm đâu rồi?"
Tiết Đình đứng đó một lúc lâu, quay đầu lại.
"Chạy mất rồi." Hắn lạnh nhạt nói, "Trở về đi thôi, xem trong nhà có bị mất gì không."
Một phen huyên náo, chờ Tiết Đình vào lại trong nhà, tất cả mọi người đều muốn hỏi.
Trong đường thượng, Tiết Kính khoác áo khoác, thấy Tiết Đình quay về, vội hỏi: "Là kẻ nào? Có nhìn rõ hắn không?"
Tiết Đình liếc sang bên, Ninh Nhi đứng bên cạnh Vi thị, sắc mặt trắng bệch.
Bốn mắt nhìn nhau, nàng nhìn hắn, ánh mắt mơ hồ có sự khẩn trương, thấp thỏm, giống như con thỏ nhỏ bị kinh hãi.
. . . . . . Nếu thật vì Ninh Nhi. . . . . .
Lời nói của Thiệu Chẩn vọng về bên tai, Tiết Đình âm thầm nắm chặt tay.
"Chắc là ăn trộm." Hắn đáp, "Chạy trốn rất nhanh, con cũng không đuổi theo."
Tiết Kính trầm ngâm như có nghi ngờ, một lúc sau mới gật đầu một cái.
"Trong nhà không sao là tốt rồi." Ông phân phó quản sự, nói: "về sau phân thêm người tuần đêm, phải làm cho nghiêm túc."
Quản sự đồng ý.
Hết một cuộc sợ bóng sợ gió, mọi người giải tán, trở về phòng mình.
"Nguyên Quân." Tiết Kính gọi Tiết Đình lại, như có điều suy nghĩ, nhỏ giọng hỏi, "Có phải Thiệu Chẩn không?"
Tiết Đình nhìn phụ thân, cười cười, lắc đầu: "Tên trộm này thân hình nhỏ thấp, con nhìn không giống."
Tiết Kính vuốt râu, hình như yên lòng.
"Chuyện này cứ để con lo, con đã báo với Vũ Hầu, " Tiết Đình nói: "nếu bắt được trộm, hắn sẽ báo lại."
Tiết Kính gật đầu.
Ninh Nhi về đến phòng, tim vẫn còn đập thình thịch.
Thiệu Chẩn không bị bắt, thật là may mắn. Nhưng mới vừa rồi nàng nhìn vào mắt Tiết Đình thì có một trực giác mãnh liệt bảo rằng hắn hình như biết cái gì.
"Nương tử đi ngủ đi, chủ nhân cho người tuần đêm, trộm sẽ không dám tới nữa đâu." Thị tỳ thấy Ninh Nhi bất an liền an ủi.
Ninh Nhi đồng ý, lên giường nằm.
Thị tỳ đóng cửa tắt đèn, tự mình cũng đi ngủ.
"Quái, tối nay sao lại ngủ say như vậy. . . . . ." Một người ngáp, lầu bầu nói.
Trong phòng lại yên tĩnh. Ninh Nhi nhìn cửa sổ, ánh trăng xuyên thấu qua màn cửa sổ, ánh sáng mờ ảo, giống như lúc Thiệu Chẩn xuất hiện.
Chẩn lang sẽ không sao đâu. . . . . . Lòng nàng hỗn loạn mờ mịt rồi chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, đúng giờ ăn sáng thì Vũ Hầu tới gặp Tiết Kính nói chuyện xảy ra đêm qua.
Theo Vũ Hầu thì tên trộm quen thuộc địa hình xung quanh, hẳn không phải tới lần đâu. May mắn Tiết Đình phát hiện sớm, khiến tên trộm sợ quá mà chạy mất, trong nhà không mất thứ gì.
"Thật may là không sao, mất tiền tài là chuyện nhỏ, bị thương tới người mới đáng sợ." Vi thị trấn an nói.
Tiết Kính cũng cảm thấy yên tâm, sai người lấy tiền thưởng cho Vũ Hầu.
Ninh Nhi nghe nói chuyện, cũng thở phào nhẹ nhõm, bàn tay nắm chặt mở ra, trong lòng bàn tay có chút mồ hôi. Bất chợt, nàng phát hiện Tiết Đình ngồi đối diện đang nhìn mình.
Hắn mặc quan phục, trên mặt không nhìn ra chút nào bất thường. Ánh mắt kia lẳng lặng, chạm phải ánh mắt nàng thì dừng lại một chốc rồi quay đi.
Sau khi ăn sáng, Tiết Kính phải vào triều, Ninh Nhi theo Vi thị đứng ở trước cửa tiễn ông. Vi thị mỗi ngày đều đến Phật Đường lễ Phật, Ninh Nhi cũng đi cùng. Nàng thấy hoa trong Phật Đường đã hơi tàn, liền đến hậu viên hái hoa.
Thời tiết coi như sáng sủa, từng đám mây lớn lơ lửng ở trên cao, thỉnh thoảng che đi ánh nắng.
Trong vườn hoa nở không ít, Ninh Nhi đứng trước mấy cây Thược Dược, mới vừa hái được mấy đóa, lại nghe được tiếng Tiết Đình: "Chuyện đêm qua, muội có muốn nói gì với ta không?"
Ninh Nhi cả kinh, quay đầu lại.
Tiết Đình không biết đến từ lúc nào, hắn nhìn nàng, ánh mắt nhàn nhạt.
Ninh Nhi nhất thời rối loạn, vội liếc xung quanh.
"Không có ai đâu." Tiết Đình nói.
Ninh Nhi tâm tư bị vạch trần, mặt dâng lên đỏ ửng, lại cố gắng trấn định.
"Đêm qua làm sao?" Nàng nói.
Tiết Đình không trả lời, chậm rãi nói: "Tên trộm từ trong viện của muội chạy ra."
Ninh Nhi nhìn hắn, cắn cắn môi, không lên tiếng, tim lại "Thùng thùng" đập.
Tiết Đình nhìn môi dưới của nàng bị cắn thành dấu răng nhàn nhạt, cánh môi hơi đỏ lên, biết nàng lúc này trong lòng rối rắm, không khỏi mềm giọng xuống: "Muội không nói ta cũng biết, đêm qua ta cùng hắn giao thủ."
Lời này nói ra, quả nhiên, trên mặt Ninh Nhi xẹt qua vẻ kinh hoảng.
"Chàng. . . . . ." Nàng chợt nghĩ có thể Tiết Đình đặt bẫy, lời vừa ra khỏi miệng liền dừng.
"Hắn và ta đều không sao." Tiết Đình tiến lên một bước nói: "Muội không phải lo lắng, hôm nay Vũ Hầu nói gì muội cũng đã nghe hết, không có người khác biết." Nói xong, hắn có chút không vui, cau mày nói, "Ninh Nhi, muội với ta là người một nhà. Chuyện này nếu như ta muốn nói, đêm qua đã nói rồi, ta tới hỏi muội, cũng sẽ không nói với người khác. Chuyện cho tới lúc này, muội vẫn không chịu nói sao?"
Ninh Nhi bị hắn nói cho xấu hổ, cúi đầu, một hồi lâu, nàng nhẹ giọng nói: "Là ta không tốt. . . . . ."
Tiết Đình nghe âm thanh nàng không đúng, vội nhìn nàng, gấp gáp nói: "Ai ai, muội chớ khóc. . . . . . Muội mà khóc bị người khác nhìn thấy, lúc đó muốn giấu chuyện này cũng không giấu được nữa!"
Ninh Nhi nghe được lời này, lập tức dùng tay áo lau khô nước mắt, ngẩng đầu lên.
Tiết Đình thấy mắt nàng đỏ hoe, mặt lại tràn đầy vẻ quật cường, có chút dở khóc dở cười.
"Biểu huynh muốn hỏi cái gì?" Ninh Nhi nói thật nhỏ.
"Thiệu Chẩn đêm qua nói đến từ biệt muội." Tiết Đình nói: "hắn muốn đi đâu?"
Ánh mắt Ninh Nhi ngưng lại một khoảnh khắc, nàng nói: "Muội không thể nói được, biểu huynh, Chẩn lang sẽ không hại chúng ta." Nói xong, vẻ mặt nàng khẩn thiết, "Biểu huynh, huynh và cậu mợ đều là người tốt, Chẩn lang cũng là người tốt, vì sao lại đối chọi gay gắt như vậy?"
Tiết Đình nhíu nhíu mày: "Không ai nhằm vào hắn. Ninh Nhi, mấy cái nợ cũ của Thiệu Chẩn, dù muội không nói, ta cũng có thể đoán được gần hết. Chuyện này không bị phát giác thì thôi, một khi bị vạch trần, chỉ sợ muội cũng không thoát được liên quan." Hắn nghiêm túc nói, "Phụ thân ta coi muội như ruột thịt, một lòng thương muội che chở muội, những việc này, muội nói ra, bọn ta mới có thể giúp được."
"Huynh sẽ giúp chàng?" Ninh Nhi nghe vậy, mắt chợt sáng lên.
"Ách. . . . . ." Tiết Đình tự biết im bặt, nhìn ánh mắt tha thiết mong đợi của Ninh Nhi, cũng không muốn đổi ý. Hắn suy nghĩ một chút, quyết định đục nước béo cò, "Ừ. . . . . . Ninh Nhi, muội phải nói ra, ta mới biết có thể giúp hay không."
Ninh Nhi suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Ta không thể nói, chàng bảo ta không cần nói cho người khác biết." Nói xong, nàng cảm kích cười cười, "Biểu huynh, huynh thật tốt, huynh cứ yên tâm đi, Chẩn lang rất lợi hại đấy!"
Khóe miệng Tiết Đình co quắp.
Lúc này, thị tỳ của Vi thị ở phía xa gọi tới: "Nương tử, phu nhân hỏi, hoa đã hái xong chưa?"
Ninh Nhi lúc này mới nhớ tới mợ đang chờ ở Phật Đường, vội đáp một tiếng, rồi nói với Tiết Đình: "Biểu huynh, ta muốn cùng mợ lễ Phật, ta đi trước." Dứt lời, nàng thi lễ với hắn, mỉm cười rời đi.
Tiết Đình không nói nhìn bóng lưng Ninh Nhi rời đi, tự giễu cười một tiếng.
Huynh thật tốt. . . . . .
Tốt cái gì. . . . . .
Chuyện này thật sự quỷ dị. Kinh Triệu Phủ muốn bắt Thiệu Chẩn, hắn vốn muốn hỏi rõ ràng tung tích của Thiệu Chẩn, tìm đối sách phủi sạch quan hệ.
Hắn tìm Ninh nhi hỏi chuyện chính là muốn bắt Thiệu Chẩn, bây giờ lại thành cùng nàng lừa dối cha mẹ. . . . . . Tiết Đình gãi gãi đầu, trong lòng có chút buồn bực.