Trở lại sơn trại, thủ lĩnh Trương Tín đang ngồi trên ghế chủ tọa giữa sảnh đường.
Trương Tín chiều cao chưa đủ năm thước, thân hình to con, Cảnh Nhị đã sớm bỏ khăn che mặt, rối rít tiến lên ôm quyền hành lễ, miệng nói "Huynh trưởng" .
"Đã trở lại?" Trương Tín xem hòm xiểng tài vật bọn sơn tặc mang tới, cười cười, "A, không ít!"
"Chắc hẳn rồi!" Cảnh Nhị hả hê nói, "Huynh trưởng nhìn một chút đồ ta mang về!" Dứt lời, hắn đem hòm xiểng mở ra, chỉ thấy tất cả đều tràn đầy tơ lụa châu báu, làm người xem thấy thèm.
"Không tệ, " Trương Tín gật đầu cười nói, "Lãng Châu Chử thị quả nhiên danh bất hư truyền, đồ trang sức mang theo so với tiểu phú gia vẫn là hơn nhiều."
Mọi người cười to, cả sảnh đường tiếng hò hét ầm ĩ.
Trương Tín nhìn về phía Điền Lang đang đứng ở một bên, tán thưởng vỗ vỗ đầu vai hắn, "Là lão Thất thông minh, hôm nay ghi nhớ công đầu!"
Lời này nói ra, có người tán thưởng, trầm trồ khen ngợi, Cảnh Nhị lại có vẻ không hài lòng.
"Huynh trưởng, Nhị huynh mang bọn ta một đường theo sát, hàng cũng là Nhị huynh chặn lại." Có người hét lên.
"Đúng là bọn ta mai phục hồi lâu, luận công lao cũng không kém hắn!"
Trương Tín cau mày, lướt mắt đảo qua khắp sảnh, mọi người liền im lặng.
Điền Lang hai tay ôm ngực, ánh mắt lạnh nhạt.
"Hả?" Trương Tín vẻ mặt không rõ vui mừng hay tức giận, "Lão Tam không phục? Ngươi nói một chút."
Ngô tam mới vừa rồi kêu lớn tiếng nhất, nghe được lời này không khỏi cứng đờ. Hắn liếc Cảnh Nhị một cái, mỉm cười, ồm ồm nói: "Cũng không phải là không phục, nhưng lão Thất chỉ là mặc cẩm bào cởi ngựa lúc lắc đi một vòng. . . . . ."
"Lúc lắc đi một vòng?" Trương Tín cười một tiếng, "Coi như lúc lắc đi một vòng, cho ngươi đi làm ngươi có làm được sao? Lần trước cũng không biết là người nào cũng mặc y phục như vậy vào lầu xanh trong thành, còn chưa vào đến cửa thì bị chủ chứa đánh ra ngoài."
Bọn sơn tặc cười ầm cả lên.
Ngô Tam ngượng ngùng đỏ mặt, lại cứng đầu cứng cổ la ầm lên, "Coi như hắn mặc quần áo đẹp mắt một chút, nhưng người cướp tài vật là huynh đệ bọn ta, lão Thất đao cũng không sờ tới một lần!"
"Lão Tam lời này của ngươi quả thực chó má!" Vương Tứ sau lưng Trương Tín nói: "Lão Thất trong thành thăm dò mấy ngày, lại tự ra tay mang người dẫn tới, không có hắn các ngươi cướp cái cứt!"
Mọi người nghị luận ầm ĩ, tranh luận không dứt.
"Ồn ào cái gì thế! Im miệng!" Trương Tín mặt có chút khó coi, liếc về phía Cảnh Nhị bên cạnh: "Lão Nhị, hôm nay là ngươi dẫn đầu rời núi, nói chuyện với ngươi."
Cảnh Nhị nhìn Điền Lang một cái, cười cười: "Các huynh đệ đều có công lao, toàn bộ đều nghe huynh trưởng phân phó."
Trương Tín nhìn về phía Điền Lang vẫn không lên tiếng: "Lão Thất, ý của ngươi thế nào?"
Điền Lang nhếch miệng lên: "Ta đương nhiên cũng nghe huynh trưởng."
Trương Tín trầm ngâm, quay đầu lại nói với Vương Tứ: "Nếu như thế, vẫn theo quy củ cũ, ba phần làm của chung, còn lại chia đều."
Vương Tứ đồng ý, đang định nói chuyện tiếp, bên ngoài bỗng nhiên có người thở hồng hộc chạy vào, vẻ mặt hưng phấn, "Huynh trưởng. . . . . . Người! Người bị bọn ta cướp đi đến!"
Mọi người ngạc nhiên.
"Nữ. . . . . . Nữ nhân!" Người nọ vừa lau mồ hôi trên mặt, hai mắt sáng lên, "Một cô dâu!"
Ninh nhi khẩn trương núp ở góc tường, trong tay nắm chặt trâm cài, trong lòng nói thầm nữ giới, mắt nhìn chằm chằm hai gã sơn tặc trước mặt.
Khăn trùm đầu của nàng đã rơi mất, tóc rối loạn, phấn trang điểm trên mặt cũng bị mồ hôi làm trôi đi rồi, hai con mắt to đẫm nước mắt.
"Tiểu nương tử, đừng khóc nha." Một sơn tặc cười cợt tiến lên, muốn đưa tay sờ mặt nàng.
"Đừng tới đây!" Ninh nhi cao giọng nói, đâm trâm cài về phía trước.
"Ơ, vẫn còn hung hăng!" Gã sơn tặc rút tay về, thiếu chút nữa bị đâm trúng.
Ninh nhi cắn môi, suýt khóc ra tiếng, trong lòng hối tiếc cực kỳ. Nàng vốn định đợi khi xe rước dâu qua núi này thì xuống xe, mượn rừng cây chạy trốn. Nhưng đội ngũ mới vào núi, đã bị sơn tặc đánh cướp. Đào kép cùng đám người đón dâu thấy tình thế không ổn, lập tức kinh hoảng chạy trốn, nàng quần áo rườm ra, đi lại bất tiện, chỉ có thể khoanh tay chịu trói.
Nghĩ tới mới vừa rồi bị sơn tặc vác lên vai mang vào, nàng đã nghĩ muốn chết.
Mẫu thân từng nói với nàng, đối với một cô gái quan trọng nhất chính là trinh tiết. Cha nàng là Ích châu tư hộ, là người làm quan, làm nữ nhi không thể để xảy chuyện không đứng đắn, khiến cha mẹ hổ thẹn. . . . . . Nghĩ tới những thứ này, Ninh Nhi nhịn không được nữa, nước mắt ào ào chảy xuống.
Ô ô ô. . . . . . Mẫu thân. . . . . .
Ô ô ô. . . . . . Phụ thân. . . . . .
". . . . . ."
Hai tên sơn tặc nhìn nhau.
"Thế là thế nào?" Một người mờ mịt hỏi.
Tên còn lại vò đầu: "Không biết. . . . . . Ai ai, đừng khóc. . . . . . Ai. . . . . ."
"Chuyện gì xảy ra?" Lúc này, một âm thanh thô lỗ vang lên, hai tên sơn tặc quay đầu lại, thấy mấy vị thủ lĩnh sơn trại đều tới, vội vàng đứng sang một bên.
Ninh Nhi ngẩng đầu, thấy mấy hán tử lôi thôi đi tới, càng thêm sợ hãi, sống lưng tưởng như dính chặt vào tường. Nhưng thoáng một cái, nàng đột nhiên phát hiện ra khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trong đám đó, ngẩn người.
Nàng nháy mắt mấy cái, dùng tay áo xoa mắt một chút.
"A, quả thật là một tiểu mỹ nhân!" Hai con mắt Ngô Tam tỏa sáng, đang định tới gần phía trước nhìn cho kỹ, lại thấy nàng nhìn về một bên, "Chẩn lang. . . . . ."
Ninh nhi khẽ run, chỉ vào Điền Lang, "Ngươi là Chẩn lang sao?"
Mọi người đều bị bất ngờ, theo ngón tay của nàng, ánh mắt tụ tập trên khuôn mặt cứng đờ của Điền Lang.
Điền Lang nhìn bọn họ, lại nhìn Ninh nhi một chút, vẽ mặt vẫn u mê: "Ta. . . . . ."
"Điền lão thất, nàng là người quen của ngươi?" Một người nói.
"Điền lão thất?" Ninh nhi mờ mịt nhìn Điền Lang, "Ngươi không phải là họ. . . . . ." Nói còn chưa dứt lời, đầu của nàng đã bị Điền Lang ôm thật chặt trong ngực.
"Biểu muội!" Tiếng nói của Điền Lang có chút kích động, "Thì ra là ngươi a! Biểu muội!"
Bọn sơn tặc: ". . . . . ."
Thời tiết mùa xuân, gió trong núi vẫn mang theo chút lạnh, qua khe hở nhà gỗ xuyên thấu vào.
Ninh nhi ngồi trên chiếc giường đơn sơ tò mò nhìn bốn phía, ngoài chiếc bàn dài ở phía ngoài, đồ vật thật ít ỏi, vật bày biện lớn nhất cũng chỉ là một chiếc rương gỗ nằm trong góc nhà.
"Ngươi không phải là Thiệu Chẩn sao?" Ninh nhi đã hết sợ, hướng người đang đứng ngoài cửa hỏi, "Sao bọn họ gọi ngươi là Điền Thất? Còn là tên một vị thuốc, Điền Thất. . . . . ."
"Không phải Điền Thất." Điền Lang, không, Thiệu Chẩn nhìn ra ngoài cửa một chút, xác định không có người nghe lén, mới khép cửa lại. Hắn quay đầu, nhìn Ninh nhi, ngồi ở trên giường gỗ, hồ nghi lại phiền não.
Trên bàn dài trước giường đã bày cơm canh, có thịt có rau, Ninh nhi đói bụng một ngày, nước miếng đã sớm đầy khoang miệng.
"Không ai nhìn, xuống ăn cơm đi." Thiệu Chẩn nhìn thấy ánh mắt nàng, một câu đã nói toạc ra.
Ninh nhi nghe được lời này, do dự một chút, rồi cầm chén đũa lên, cúi đầu ăn.
Thiệu Chẩn ngồi xuống giường gỗ, tay sờ cằm quan sát cô gái này, từ đầu nhìn xuống chân, lại từ chân nhìn lên đầu.
Ninh nhi bị hắn nhìn chăm chú không được tự nhiên, dừng đũa.
"Ta nhìn là việc của ta, ngươi cứ ăn đi." Thiệu Chẩn nói.
Ninh nhi nghe lời, tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Một hồi lâu, Thiệu Chẩn nghi ngờ nói, "Chúng ta trước đây có quen biết sao?"
"Ngươi không nhận ra ta?" Ninh nhi ngẩng đầu.
"Có chút quen mặt, để ta nghĩ một chút. . . . . ." Thiệu Chẩn nghiêm túc nhăn mày, "Liễu Hương ở phố Lưu Ly, Lạc Dương? Ừ. . . . . . Không giống. Hồng Vũ ở Hoa Tê quán, Dương Châu? Cũng không đúng, ngươi trẻ tuổi hơn. . . . . . Tiểu Thanh ở ngõ Bạch Đồng, Lợi Châu. . . . . . Còn a hoàn ở Tùy Châu? Không đúng ? Vĩnh Châu? Định Châu? Tần Châu? Trường An?"
Ninh nhi: ". . . . . ."
". . . . . . A đúng rồi, " Mắt Thiệu Chẩn chợt sáng lên, vỗ đầu một cái, "Ngươi là người Kiếm Nam, là Ngưng Thúy ở Xuân Hương quán, Vạn An!"
Mặt Ninh nhi đỏ hồng lên: "Xuân Hương quán, Vạn An? Đó không phải là lầu xanh sao. . . . . ."
"Không đúng à?" Thiệu Chẩn càng thêm nghi ngờ.
"Ngươi thật không nhớ rõ ta?" Ninh nhi tủi thân nhìn hắn, nước mắt vòng quanh muốn khóc.
Thiệu Chẩn tức cười, đang muốn nói nữa, lại thấy Ninh nhi quay mặt đi.
"Ngươi. . . . . . Ngươi quay lưng lại, không cho nhìn." Nàng đỏ mặt nói.
Thiệu Chẩn như lọt vào biển sương mù, theo lời nàng quay lưng lại. Chỉ nghe một loạt tiếng sột soạt, Thiệu Chẩn không nhịn được len lén quay đầu lại, thấy Ninh nhi cúi người tìm tòi trong cái váy rườm rà, không biết đang làm gì.
Một hồi lâu, nàng rốt cuộc ngẩng đầu lên thở dài, trên tay cầm một cái bao vải.
Thiệu Chẩn: ". . . . . ."
"Quay lại đây." Ninh nhi đặt bao đồ lên giường, nhẹ nhàng nói.
Thiệu Chẩn làm bộ quay người lại, thấy nàng mở bao vải ra, bên trong có vài món đồ: vài thứ đồ trang sức nho nhỏ, tiền đồng, mấy miếng lương khô nhỏ, kim khâu, đá lửa. . . . . . Còn có một miếng giấy cũ.
"Nhìn cái này đi." Ninh nhi đem tờ giấy mở ra trước mặt hắn, "Ngươi còn nhớ rõ không?"
Ánh mắt Thiệu Chẩn rơi trên tờ giấy, chợt sững lại.
Tờ giấy đã ố vàng, nhưng chữ viết vẫn rõ ràng, cứng cáp mà quen thuộc: Thiệu Văn Hiển người Lạc Dương, năm Vĩnh Huy thứ bốn chính nguyệt lập khế. Vay Đỗ tư hộ văn tiền, điểm chỉ chứng nhận. Thiệu Văn Hiển.
Phía trên ba chữ "Thiệu Văn Hiển ", là một dấu tay màu đỏ.
"Thì ra là ngươi, là nữ nhi của Đỗ tư hộ." Thiệu Chẩn nhìn hồi lâu, bừng tỉnh hiểu ra.
"Ngươi nhớ ra rồi." Ninh nhi vui mừng nói.
Thiệu Chẩn dùng sức nhớ lại: "Ngươi tên là Đỗ. . . . . ."
"Đỗ Ninh." Nàng nói, "Ngươi trước kia tới nhà của ta, cũng theo mẫu thân ta gọi ta là Ninh nhi."
Thiệu Chẩn nhướng nhướng mày, từ chối cho ý kiến.
Thiệu Chẩn nguyên quán Lạc Dương, trong nhà từ tiền triều nhiều đời nhập ngũ. Thiệu thị võ công xuất chúng, tổ tiên Thiệu Chẩn từng làm quan tới chức Vệ Úy. Đáng tiếc sau này, Thiệu thị quan vận không tốt, chỉ có phụ thân Thiệu Chẩn có chức Đô Úy, khi Thiệu Chẩn mười tuổi, hắn theo quân chinh phạt Đột Quyết rồi không trở lại nữa. Mẫu thân Thiệu Chẩn mất sớm, sau khi phụ thân qua đời, Thiệu Chẩn thành cô nhi. Vì vậy, tổ phụ liền đón hắn về Thành Đô.
Tổ phụ Thiệu Chẩn, Thiệu Văn Hiển nhập ngũ cả đời, về già ở Thành Đô nhận chức quan Tư Mã nhàn tản. Hắn yêu thích không nhiều, chỉ có võ công cùng uống rượu. Đối với võ công, hắn luôn yêu cầu nghiêm khắc, Thiệu Chẩn kể từ khi theo hắn, mỗi ngày trời chưa sáng đã phải dậy luyện võ, chưa từng gián đoạn; đối với rượu, hắn quý như mạng, trong nhà tiền còn lại chủ yếu chi để mua rượu, cuối cùng say rượu ngã vào đầm nước mà chết.
Phụ thân Ninh nhi là Đỗ Duyệt, là Ích châu tư hộ, đối với tổ phụ Thiệu Chẩn rất kính trọng. Hai nhà cách nhau không xa, Đỗ Duyệt có rượu ngon, thường đưa một chút sang cho Thiệu gia; tổ phụ Thiệu Chẩn cũng thường thường qua phủ cùng Đỗ Duyệt đánh cờ.
Thiệu Chẩn có lúc sẽ theo tổ phụ sang Đỗ gia, nhớ Đỗ Duyệt có một nữ nhi, nhưng không nhớ bộ dáng nàng.
Chỉ là, giấy nợ trên tay nàng, Thiệu Chẩn nhìn liền biết.
Đó là thời điểm một năm trước khi tổ phụ qua đời, một trận mưa đá làm hỏng phòng ốc Thiệu gia. Tổ phụ hàng năm đều đem tiền tiêu vào rượu hết, phòng ốc đã lâu không sửa chữa có chút cũ nát, hắn cũng mặc kệ. Nhưng lần này, hắn không thể không sửa, thực sự lâm vào túng quẫn. Đỗ Duyệt trượng nghĩa đem văn tiền đưa đến Thiệu gia, nhưng tổ phụ Thiệu Chẩn kiên quyết không chịu nhận không, liền lập giấy nợ này.
Thiệu Chẩn nhớ, năm đó tổ phụ rất cảm kích Đỗ Duyệt, còn quyết chí kiêng rượu một khoảng thời gian, muốn sớm trả lại số tiền này.
Đáng tiếc, còn chưa tới một năm, hắn đã mất.
"Khi đó phụ thân ta muốn đem giấy nợ này đi đốt," Ninh nhi đem giấy nợ gấp lại, cất vào trong bao quần áo, "Mẫu thân ta không cho, nói mượn chính là mượn, sau này để lại cho ta."
"Ừ." Thiệu Chẩn đáp một tiếng, "Bây giờ làm sao?"
Ninh nhi nhìn hắn, hai mắt mong đợi: "Nợ của cha con phải trả, ngươi nếu thừa nhận, thì trả tiền lại thôi."
Thì ra là nghĩ tới cái này.
Thiệu Chẩn tự nhiên ôm ngực nhìn nàng, cười như không cười.
Hết chương