Xuân hạ giao mùa, thời tiết có nhiều thay đổi. Mới lên đường không lâu, chân trời liền nổi lên mấy tầng mây đen, sấm chớp ầm ì.
"Trời muốn mưa sao?" Ninh nhi nói.
Thiệu Chẩn nhìn sang bên kia, nói: "Bây giờ thì không, nhưng đi về phía trước một đoạn nữa sợ là khó nói."
Đường lớn nhằm hướng đông, người đi đường xe ngựa lui tới không dứt. Ra khỏi thành mười dặm, Tiêu Vân Khanh giục ngựa lại, cười cợt nói: "Ninh nhi tiểu nương tử, Đại Mạo của ta mệt rồi, ngươi cho nó vào xe ngủ một giấc được chứ? Nó rất ngoan."
Thiệu Chẩn nói: "Ngươi cũng có xe còn gì, còn trang trí rèm vàng, ngủ chỗ này sợ không xứng với bảo bối của ngươi."
"Đại Mạo mới hai tháng tuổi, không có người bên cạnh, nó sẽ buồn."
Thiệu Chẩn "Hứ" một tiếng.
Ninh nhi vén màn xe lên, lộ ra nửa mặt, hết sức hứng thú nhìn Đại Mạo, nhưng có chút e sợ: "Nó. . . . . . Nó có cắn không?"
"Nó sẽ đi tiểu lên người ngươi." Thiệu Chẩn nói.
"Nói nhăng cuội." Tiêu Vân Khanh nói: " Đại Mạo sẽ không làm loạn." Dứt lời, hắn cười híp mắt nhìn về phía Ninh nhi, "Đại Mạo là con báo đực, nó thích nhất là các tiểu nương tử xinh đẹp đó."
Ninh nhi đối với cách nói chuyện của Tiêu Vân Khanh đã quen thuộc, cũng cười: "Như thế, Tiêu Lang đưa nó cho ta là được."
Tiêu Vân Khanh ôm lấy Đại Mạo, đưa tới: "Đại Mạo, đi."
Đại Mạo nhẹ nhàng linh hoạt nhảy một cái, rơi xuống bên cạnh Thiệu Chẩn.
Thiệu Chẩn liếc nó một cái, lại liếc Ninh nhi một cái.
Ninh nhi kéo màn xe ra, muốn ôm nó lại không dám ôm, Đại Mạo tựa như hiểu được, tự chui vào trong.
"Nó phiền ngươi thì bảo ta... ta ném nó đi." Thiệu Chẩn dặn dò.
Ninh nhi đáp một tiếng, chốc lát, phía sau rèm xe lại truyền đến tiếng cười trong trẻo của nàng: "Nha, lông nó thật mềm. . . . . . Hi hi, nó liếm ta tay. . . . . . Hi hi, thật biết nghe lời nha. . . . . ."
Thiệu Chẩn nhướng mày, nhìn về phía Tiêu Vân Khanh.
Tiêu Vân Khanh vẻ mặt rất hài lòng.
"Đố kỵ sao? Lần sau ngươi muốn lấy lòng nữ tử, ta cho ngươi mượn Đại Mạo."
"Đố kỵ cái gì." Thiệu Chẩn trả lời lại một cách mỉa mai, "Cả ngày ôm một con mèo, người không biết còn tưởng ngươi là đứa nhỏ còn bú sữa."
"Không hiểu phong tình."
"Ngươi thì hiểu phong tình, Đại Mẫu Đơn."
"Còn hơn ngươi, vạn năm đồng nam. . . . . ."
Ninh nhi nghe hai người kia cãi vả bên ngoài, mỉm cười. Trong lòng nàng, Đại Mạo an tĩnh nằm, Ninh nhi vuốt ve lông của nó, nó như con mèo nhỏ phát ra âm thanh gừ gừ.
Nàng nhớ trong nhà cậu cũng có một con mèo, rất xinh đẹp, do thương nhân người Hồ từ Ba Tư mang tới.
Nghe Thiệu Chẩn nói, từ Lương Châu đến Thương châu còn hơn tám trăm dặm, bọn họ đi không nhanh, ước chừng bốn năm ngày là có thể tới.
Sắp được gặp lại cậu, Ninh nhi trong lòng vừa mong đợi lại hơi kích động.
Nhưng là, đến Thương châu, có lẽ sẽ phải chia tay với Thiệu Chẩn rồi. Hắn không có chỗ ở cố định, bốn phương lưu lạc, muốn gặp mặt lần nữa, sợ rằng không biết tới khi nào.
Nghĩ tới những điều này, Ninh nhi có chút phiền muộn.
Đại Mạo phát hiện Ninh nhi không vuốt ve nữa, miễn cưỡng "Meo" một tiếng, rồi nhắm mắt lại.Tiết Đình từ nha phủ về đến nhà, còn chưa đi tới sảnh đường, đã nghe tiếng phụ thân tức giận mắng: ". . . . . . Đỗ Bình thật quá đáng! Ninh nhi nếu có chuyện gì, ta nhất định sẽ giết hắn!"
Tiết Đình kinh ngạc, nhanh chân bước lại.
Trong sảnh đường, hắn thấy phụ thân Tiết Kính cùng mẫu thân Vi thị đều ở đây.
Vi thị đưa một chén nước cho Tiết Kính, nói: "Đừng vội, cái gọi là “tung tích không rõ”, có thể là do Kiếm Nam đường xá khó đi nên tin tức đứt đoạn thôi."
"Cho dù có tung tích, tên thất phu kia cũng là kẻ đần!" Tiết Kính cả giận nói, "Khi muội muội qua đời, ta đã nói muốn đem Ninh nhi về nuôi dưỡng, tên thất phu hắn lại nói hắn là đại bá nên giao cho hắn, hôm nay lại làm ra chuyện cầm thú bậc này!"
"Phụ thân, mẫu thân." Tiết Đình kinh ngạc, hành lễ, hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Vi thị thở dài, nói: "Biểu muội Đỗ Ninh của ngươi, đã xảy ra chuyện ở Kiếm Châu."
"Ninh nhi?" Tiết Đình ngẩn người, nhìn về phía phụ thân.
Tiết Kính sắc mặt vẫn khó chịu, đưa cho hắn một lá thư.
Tiết Đình nhận lấy đọc.
Thư do một người tên là Đỗ Bình viết tới, Tiết Đình nhìn danh tự quen quen, một hồi lâu, mới nhớ ra đây là huynh trưởng của dượng hắn Đỗ Duyệt, là bá phụ của Ninh nhi. Trong thư nói, Ninh nhi đầu tháng xuất giá đi Lãng Châu, đi tới Kiếm Nam gặp phải sơn tặc, đội ngũ bị cướp sạch, Ninh nhi tung tích không rõ.
Tiết Đình thất kinh: "Mất tích sao?"
Tiết Kính gật đầu, rơi lệ, thở dài: "Thật trách ta, ban đầu nếu cường thế một chút, đem Ninh nhi về, nào đến nỗi này. . . . . ."
"Chàng đừng tự trách như thế." Vi thị khuyên nhủ, "Thân sơ đều có quy củ, bên kia dù sao cũng là bá phụ Ninh nhi."
Tiết Kính lạnh nhạt nói: "Ta đã hỏi rồi, Đỗ Bình đem Ninh nhi gả tới Trử thị ở Lãng Châu, nhà họ cho hắn năm mươi lượng hoàng kim làm sính lễ. Chú rể kia là người bệnh đã nhiều năm, Ninh nhi gả đi chính là chờ thủ tiết! Hắn gạt ta không nói, là vì sợ ta ngăn trở, hôm nay xảy ra chuyện mới đến nhờ giúp đỡ. Cháu gái ta hiện giờ chết sống ra sao cũng không biết!"
Tiết Đình nhăn mày trầm ngâm, nói: "Phụ thân chớ gấp, chuyện này hệ trọng, con sẽ đi Kiếm Nam tìm người. Vương Sĩ Nghi bạn con đang nhậm chức ở Kiếm Châu, nhờ hắn giúp đỡ hẳn sẽ thuận lợi."
"Ngươi đi Kiếm Nam?" Vi thị do dự, nhìn về phía Tiết Kính.
Tiết Kính suy nghĩ một chút, gật đầu: "Kiếm Châu Thứ Sử Lý Công, cùng ta cũng có tình đồng liêu, ta viết một lá thư, ngươi mang đi nhờ ông ấy giúp đỡ."
Tiết Đình đồng ý, cáo biệt phụ mẫu, lập tức về phòng chuẩn bị.
Qua buổi trưa, mưa to ầm ầm trút xuống.
Mọi người cho dù có chuẩn bị, cũng không lại được với cơn mưa lớn này. Thật may, đúng lúc này ven đường gặp một miếu thổ địa, xe ngựa chạy nhanh, vội vàng chạy tới tránh mưa.
Áo bào màu đỏ đẹp đẽ của Tiêu Vân Khanh bị mắc mưa ướt đẫm, dính vào người, trông rất nhếch nhác.
Thiệu Chẩn nhìn thấy, không khách khí chút nào cười hắn.
Tiêu Vân Khanh lườm Thiệu Chẩn một cái, nhìn về phía Ninh nhi.
Xiêm y của nàng cũng bị ướt, nhưng Đại Mạo được nàng ôm vẫn hoàn hảo.
"Ninh nhi tiểu nương tử thật tốt." Tiêu Vân Khanh khen.
Thiệu Chẩn không để ý tới hắn, nhìn Ninh nhi, khẽ cau mày: "Có lạnh không?"
"Không lạnh." Ninh nhi nói, thấy Thiệu Chẩn cũng không khá hơn chút nào, hỏi: "Ngươi thì sao?"
Thiệu Chẩn cười lắc đầu. Mưa càng lúc càng lớn, dường như còn phải đợi rất lâu nữa mới tạnh. Thiệu Chẩn nhìn Ninh nhi, suy nghĩ một chút, đi ra xe lấy cái áo khoác cũ tới, đưa cho Ninh nhi: "Khoác thêm vào."
Ninh nhi nói: "Không cần."
"Khoác đi." Thiệu Chẩn cao giọng, "Xiêm áo ngươi ướt rồi, bị gió lạnh sẽ rất dễ ngã bệnh."
Ninh nhi không thể làm gì khác hơn là nhận lấy áo khoác mặc vào. Nàng liếc thấy Tiêu Vân Khanh ở một bên nhìn bọn họ, cười đến ý vị sâu xa. Mặt Ninh nhi liền nóng lên.
"Mặc kệ hắn." Thiệu Chẩn ở một bên nói: " hắn một biểu muội cũng không có, cả ngày chỉ có thể ôm mèo."
"Hứ." Tiêu Vân Khanh bế Đại Mạo từ tay Ninh nhi ôm về, "Vậy cũng còn hơn ngươi." Hắn dứt lời, lại gần tai Thiệu Chẩn, nhẹ nhàng nói, "Ít nhất có thể ôm."
Hắn nói quá nhỏ, Ninh nhi nghe không rõ, chỉ thấy Thiệu Chẩn đạp hắn một cước, mặt lại biến hồng đến cả hai tai.
Mưa to ước chừng nửa canh giờ, khi đoàn người tới khách điếm, đã là lúc hoàng hôn.
Thiệu Chẩn dừng xe ngựa, quay đầu lại nói: "Ninh nhi, xuống xe đi."
Ninh nhi nhưng không có phản ứng, một hồi lâu, hắn nghe được nàng nhỏ giọng nói: "Chẩn lang. . . . . . Ừ. . . . . . Có vải sạch không?"
Thiệu Chẩn kinh ngạc: "Cái gì?"
Ninh nhi cũng không giải thích, ấp a ấp úng nói: "Ừ. . . . . . Chính là muốn một ít vải sạch. . . . . ."
Thiệu Chẩn không hiểu: "Rốt cuộc làm sao? Đại Mạo thật sự đi tiểu vào ngươi?" Lời vừa ra miệng, hắn đã cảm thấy không đúng, Đại Mạo vẫn ở chỗ Tiêu Vân Khanh mà. Hắn nhíu nhíu mày, đưa tay vén rèm xe.
Ninh nhi vội nói: "Ngươi đừng vào!"
Thiệu Chẩn càng không hiểu ra sao.
"Làm sao vậy?" Tiêu Vân Khanh đi tới.
"Không biết." Thiệu Chẩn nghi ngờ nói, "Nàng không chịu ra ngoài, nói muốn vải sạch?"
Tiêu Vân Khanh cũng kinh ngạc, chốc lát liền hiểu ra chuyện gì.
Trên mặt hắn có chút không tự nhiên, ho nhẹ một tiếng, đi tới cửa sổ xe .
"Ninh nhi." Hắn nói thật nhỏ, "Ngươi. . . . . . có cái đó sao? Mỗi tháng một lần."
Một hồi lâu, bên trong truyền ra tiếng Ninh nhi nhỏ xíu cơ hồ không nghe được: "Ừ."
Tiêu Vân Khanh dở khóc dở cười.
Thiệu Chẩn lờ mờ nhìn hắn: "Làm sao vậy?"
"Về sau đừng có nói ngươi từng làm việc ở kỹ quán nữa." Tiêu Vân Khanh khinh bỉ nhìn hắn, "Nói ra ta sẽ thay ngươi mất mặt."
Quỳ thủy của Ninh nhi đến. Lần trước là trước hôm nàng xuất giá, đến hôm nay, vừa đúng một tháng.
Thật may là phụ nhân chủ khách điếm cũng ở đây, Tiêu Vân Khanh đem việc này giao cho nàng, phụ nhân lập tức đi mua vải trắng mới tinh, dùng nước sôi nấu qua, hơ lửa cho khô rồi đem tới cho Ninh nhi.
Nhìn phụ nhân ra vào phòng Ninh nhi, Thiệu Chẩn đứng ở trước cửa, rất là lúng túng.
Hắn không phải là không biết nữ tử có quỳ thủy.
Ngày trước, hắn từng nghe mấy nương tử ở kỹ quán mịt mờ nói đến. Nhưng những nương tử đó ai cũng lớn tuổi hơn Ninh nhi, lại toàn là người phong trần. Thiệu Chẩn có chút buồn bực, hắn làm sao biết được thiếu nữ chưa gả như Ninh nhi cũng có chuyện này đây?
Chờ phụ nhân từ trong phòng đi ra, Thiệu Chẩn bước lên phía trước hỏi: "Nương tử, biểu muội ta như thế nào rồi?"
Phụ nhân quan sát hắn, cười cười: "Lang quân, chớ gấp. Chuyện này phụ nhân bọn ta mỗi tháng tới một lần, là bình thường ý mà. Vị tiểu nương tử này sợ là trên đường bị chút phong hàn, nên bị đau bụng rồi. Thiếp để cho nàng nằm nghỉ ngơi, thiếp đi nấu chút canh nóng, ăn vào ngủ một giấc là ổn rồi."
Thiệu Chẩn cám ơn phụ nhân, nhìn vào trong xem một chút, nhưng không thấy được gì.
Hắn gãi gãi đầu, cảm thấy đi về cũng không yên lòng, đành đứng ở hành lang.
Tiêu Vân Khanh mang cho Ninh nhi hai bộ quần áo, vừa đi tới thì thấy Thiệu Chẩn dựa vào cột, không biết đang nhìn cái gì.
Đã như vậy còn giả bộ nói mình là biểu huynh, bực mình. Tiêu Vân Khanh nói thầm trong lòng , đi tới, cầm quần áo đưa cho Thiệu Chẩn.
"Bao nhiêu tiền?" Thiệu Chẩn hỏi.
"Không cần ngươi trả." Tiêu Vân Khanh nói, "Ta tặng nàng."
"Nói, bao nhiêu tiền?" Thiệu Chẩn không để ý tới hắn.
Tiêu Vân Khanh biết tính hắn, chu mỏ, nói: " tiền." Thấy Thiệu Chẩn nhìn hắn chằm chằm, vẫn không hề xấu hổ, "Chớ dùng ánh mắt giết người đó nhìn ta... Ta đã nói là ta tặng, Tiêu Tam lang ta tặng y phục, lại dùng đồ rẻ sao?"
Thiệu Chẩn không tranh chấp với hắn, từ trong bọc quần áo lấy tiền cho hắn.
"Còn ở chỗ này ngắm gì a, biểu huynh." Hai chữ cuối được kéo thật dài.
Thiệu Chẩn không nhịn được: "Bớt xem vào chuyện người khác đi."
Phụ nhân bưng canh nóng tới, kinh ngạc phát hiện Thiệu Chẩn vẫn còn ở đó.
"Canh nóng à?" Thiệu Chẩn hỏi.
Phụ nhân gật đầu, đang muốn vào cửa, Thiệu Chẩn lại bê lấy cái mâm trong tay nàng.
"Để ta đi." Hắn nói.
Phụ nhân kinh ngạc nhìn hắn, cười cười: "Lang quân, ngươi là nam tử, kinh nguyệt không sạch sẽ, ngươi không nên vào đâu."
"Không sao." Thiệu Chẩn nói: "ta là biểu huynh nàng, trước khi ra ngoài từng nhận lời với trưởng bối sẽ chăm sóc nàng."
Phụ nhân thấy hắn kiên trì, cũng không ngăn trở, để hắn mang canh vào.
"Thiếp chưa từng thấy biểu huynh lang quân nào tốt như vậy ." Nàng khen.
Thiệu Chẩn cười cười, không nói nữa, đi thẳng vào bên trong.
Trong phòng yên tĩnh, Thiệu Chẩn vừa vào cửa, liền ngửi được hương vị đó.
Hương vị mà mấy ngày qua hắn đã quen thuộc, nhàn nhạt, thoang thoảng ngọt ngào, hương vị của Ninh nhi.
Ninh nhi không thoải mái, cũng không ngủ. Nghe được tiếng động ở cửa, nàng mở mắt, theo ánh sáng từ cây đèn trên bàn nhìn ra, lại phát hiện người đi vào là Thiệu Chẩn.
Nàng giật mình nhìn hắn: "Ngươi. . . . . ."
"Nằm yên, chớ lộn xộn." Thiệu Chẩn nói xong, đặt canh lên bàn rồi ngồi xuống bên cạnh giường nàng,.
Ninh nhi nhìn hắn, vô cùng xấu hổ, do dự một hồi, mở miệng nói: "Mẫu thân ta từng nói, chuyện kia. . . . . . Ừ, nam tử không nên tới."
"Hả?" Thiệu Chẩn nhìn nhìn nàng, cười một tiếng, vỗ vỗ cây đao bên hông, "Đao của ta ở đây, sát khí rất nặng, cái gì yêu tà dơ bẩn cũng không sợ."
Ninh nhi suy nghĩ một chút, không phản bác.
Thật ra thì trong lòng, nàng cũng hi vọng Thiệu Chẩn tới đây, bởi vì mới vừa rồi lúc thấy Thiệu Chẩn đi vào, nàng đột nhiên cảm thấy thoải mái rất nhiều.
Thiệu Chẩn hỏi: "Còn đau bụng không?"
Ninh nhi gật đầu.
Thiệu Chẩn thấy sắc mặt nàng có chút tái nhợt, nhớ tới lời nói của phụ nhân, bưng bát canh lên, dùng thìa múc múc, nói: "Uống một chút đi."
Ninh nhi thấy hắn muốn bón cho mình, đỏ mặt. Động tác này quá thân mật, nàng cảm thấy rất ngại ngùng.
"Không cần ngươi bón, ta tự mình ăn." Nàng nhỏ giọng nói.
Hết chương