Đào Mặc giật mình, cảm thấy vừa ủy khuất vừa khổ sở, Cố Xạ thay đổi chủ ý hiển nhiên không phải vì lời của hắn, mà là bởi vì những lời Cố Tiểu Giáp nói. Những lời biện giải tràn đến cổ họng khi đối diện với vẻ mặt lạnh lùng của Cố Xạ lại nuốt trở về, chỉ lưu lại cay đắng đầy miệng, hắn cúi đầu, chậm rãi xoay người, rụt vai đi ra ngoài.
Cố Tiểu Giáp đang đắc ý, lại nghe Cố Xạ lạnh nhạt nói: “Tối nay ngươi không cần hầu hạ ở gian ngoài.”
Cố Tiểu Giáp sững người: “Vậy ta ngủ ở đâu?”
Cố Xạ nói: “Khách điếm luôn luôn có trù phòng.”
Cố Tiểu Giáp: “…” Hắn rốt cuộc biết cái gì gọi là đắc ý quên hình, cũng biết cái gì gọi là mang đá tự đập lên chân mình.
Không lâu sau, bên ngoài liền có tiếng bước chân vừa hỗn loạn vừa đè nén tiến tới gần.
Cố Xạ lên tinh thần, nói với Cố Tiểu Giáp đang đứng thẳng bên mép giường vẻ đáng thương: “Đỡ ta dậy.”
Cố Tiểu Giáp trợn to hai mắt, “Công tử, thương thế người vẫn chưa khá hơn.”
Cố Xạ nói: “Ta không bị thương ở đầu.”
Cố Tiểu Giáp thấy sắc mặt y không vui, đành phải đỡ y dậy, nhìn chân mày Cố Xạ vì đau đớn mà cau chặt lại, trong lòng cũng khổ sở theo, càng thêm chán ghét Đào Mặc.
Cố Xạ thật vất vả nhờ vào Cố Tiểu Giáp dìu đỡ mà hạ chân xuống, chợt nghe bên ngoài vang lên gõ cửa rụt rè.
“Chờ chút.” Thanh âm y mang theo vẻ hư nhược không dễ nhận ra.
Cố Tiểu Giáp nghe vậy trong lòng càng buồn bực, lại không dám làm càn, chỉ có thể hướng về phía cánh cửa la to: “Chờ một chút!”
Bên ngoài lập tức không còn tiếng gì nữa.
Lại qua một lát, Cố Xạ đứng ở đầu giường, mặc xong ngoại y.
Cố Tiểu Giáp thấy trên trán Cố Xạ toát mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch như không có chút huyết sắc, thấp giọng nói: “Công tử, hay là không gặp nữa đi.”
Cố Xạ hít vào một hơi nói: “Lời ta nói ra, đã bao giờ không giữ lời chưa?”
Cố Tiểu Giáp lặng lẽ thở dài, trong lòng đem Đào Mặc hết lần này đến lần khác nguyền rủa nhiều lần, mới ngượng ngập đi mở cửa.
Cửa mở ra, đứng ngay trước mặt không phải là Đào Mặc, mà là Liễu Sùng Phẩm. Đào Mặc bị Diêu sư gia kéo lại đứng ở sau cùng, chỉ lộ ra nửa bờ vai. Đối lập như thế, Cố Tiểu Giáp lại bắt đầu cảm thấy Đào Mặc khả ái hơn, mặt mũi những người khác càng khó ưa.
“Tại hạ Đàm thành Liễu Sùng Phẩm, ngưỡng mộ tài hoa nhân phẩm Cố công tử đã lâu, đặc biệt đến bái kiến.” Liễu Sùng Phẩm nói xong, lại vái chào Cố Tiểu Giáp thật sâu.
Cố Tiểu Giáp liếc mắt, nghiêng người tránh đường, cố ý hướng về phía Đào Mặc hô: “Đào đại nhân đâu?”
Đào Mặc vất vả tìm đường giữa đám người trước cửa, lách đến phía trước. Dù lực tay hắn không mạnh, Liễu Sùng Phẩm vẫn bị hắn lấn sang một bên.
“Ta đây.” Đào Mặc mở to hai mắt nhìn Cố Tiểu Giáp.
Cố Tiểu Giáp quay đầu nhìn Cố Xạ, thấy Cố Xạ đã nằm nghiêng người, dựa đầu vào gối hướng phía mình gật đầu, mới nói: “Mời vào.”
Đào Mặc dẫn đầu tiến vào, mắt quan sát Cố Xạ từ trên xuống dưới nhiều lần, xác định y không có gì không dễ chịu mời dời mắt.
Những người khác nhìn thấy Cố Xạ, đều liên tục quan sát, thấy y nằm trên giường thần tình vẫn thản nhiên như trước, khó nén khí độ phong hoa, nhất thời trong lòng nhộn nhạo, mỗi người đều cung tay thi lễ mà không nói gì.
Cố Xạ hờ hững nói: “Cơ thể Cố mỗ mang bệnh, không thể đáp lễ, mong hãy thứ lỗi.”
Các vị đại nho đều nhao nhao hỏi sao lại như vậy. Lúc Diêu sư gia mời bọn họ từ đầu đến cuối cũng không đề cập chuyện Cố Xạ thụ thương, bởi vậy bọn họ chỉ nghĩ y sinh bệnh, cũng không nghĩ gì nhiều hơn.
Cố Xạ nói: “Tri phủ Đàm thành chiêu đãi mà thôi.”
Lời y nói không giận không hờn, Diêu sư gia nghe được lại một trận lo sợ khiếp vía, biết quả núi này cũng không dễ dàng hóa giải.
Các vị đại nho thì một trận kinh ngạc, nhưng bọn họ đều hiểu đạo lý người khôn giữ mình, bởi vậy kinh cũng chỉ kinh ngạc, không ai truy hỏi.
Cố Xạ dơi mắt, rơi trên người Liễu Sùng Phẩm, “Ngươi họ Liễu?”
Liễu Sùng Phẩm thấy y không hỏi ai khác, lại chỉ hỏi mình mình, lộ vẻ phân biệt đối xử, trong lòng kích động, bên ngoài lại bất động thanh sắc chắp tay nói: “Tại hạ Liễu Sùng Phẩm.”
Cố Xạ nói: “Sống bằng nghề gì?”
Liễu Sùng Phẩm hơi ngạc nhiên, nhanh đáp: “Thi họa nhân sinh mà thôi.”
Đại nho ở đây đều biết nhân phẩm hắn, đối với với những việc làm của hắn cũng vô cùng phản đối, trên mặt lộ ra thần sắc xem thường.
Cố Xạ nhướng mày hỏi: “A? Thi họa của ngươi trị giá bao nhiêu?”
Liễu Sùng Phẩm cười ngượng ngập nói: “Những tác phẩm tầm thường, nào dám mua bán?”
“Nếu không mua bán, thì làm sao lấy thi họa mà sống?” Cố Xạ hỏi rất thản nhiên, nhưng từng chữ lại đâm vào tim phổi Liễu Sùng Phẩm.
Liễu Sùng Phẩm đâu thể nói mình suốt ngày nhờ vào viện trợ của mẫu thân và kế phụ, đành hàm hồ nói: “Thi họa là sở thích của ta. Có thể có thi họa làm bạn, cơm canh đạm bạc cũng ăn ngon.”
Lần này không đợi Cố Xạ mở miệng, Cố Tiểu Giáp đã rõ toan tính của hắn, cười nhạo nói: “Cơm canh đạm bạc cũng phải dựa vào tiền đổi được. Bán không được thi họa, lại không làm gì khác ngoài thi họa, sao có thể kiếm được tiền? Chẳng lẽ nhờ lừa gạt hãm hãi, hay là xin ăn dọc phố?”
Hắn nói ra là lời vô tâm, Liễu Sùng Phẩm nghe vào tai lại như có ý, cho là các loại sự tích của mình đã bị bọn họ biết được, trong lòng vừa khó chịu vừa bất an, trên mặt trận xanh trận trắng, đan xen biến hóa, dù hắn bình thường miệng lưỡi khéo léo, lúc này cũng không nói nên lời.
Đại nho vốn ngưỡng mộ danh Cố Huyền Chi mà đến, không ngờ Cố Xạ lại đang mang bệnh trong người, dưỡng bệnh trên giường, vốn tưởng chuyển này sẽ không có thu hoạch, chắc chắn thất vọng mà về, không ngờ lại thấy được một tràng kịch hay như vậy. Bọn họ đối với Liễu Sùng Phẩm sớm có tâm chán ghét, chỉ là ngại thể diện, tự giữ thân phận không thể ra miệng giáo huấn, hôm nay thấy chủ tớ Cố Xạ làm khó dễ hắn, trong lòng đều có chút sảng khoái, ngay cả thất vọng cũng theo đó mà giảm bớt.
Một trong số đại nho nói: “Ta nghe nói Cố công tử thư họa song tuyệt, lại có rất ít tác phẩm truyền thế. Ta may mắn thấy qua bức “Thu mạt phóng Chung Linh tự”, đến nay vẫn nhớ mãi không quên, không biết hôm nay lại có được may mắn thấy được đại tác phẩm hay không?”
Thu mạt: cuối thu
Cố Xạ ngước mắt nhìn lão.
Vị đại nho kia trong lòng kinh sợ. Rõ ràng mình đứng y nằm, trên cao nhìn xuống là mình, sao lại có cảm giác bị người từ trên cao nhìn xuống?
“Ta chưa từng đi qua Chung Linh tự.” Cố Xạ chậm rãi nói.
Đại nho giật mình nói: “Vậy làm sao công tử vẽ tranh?”
Cố Xạ nói: “Ta chưa bao giờ vẽ nó.”
Đại nho cứng đờ. Lão vì một bức “Thu mạt phóng Chung Linh tự” của Cố Huyền Chi mà thần hồn điên đảo mấy năm, không ngờ lại là giả? “Cái này, không thể nào. Người nọ nếu đã có trình độ như vậy, sao lại mạo danh người khác?”
Cố Xạ hỏi: “Bức họa đâu?”
Đại nho nói: “Bức họa đó chính là bảo vật của Minh Kính trai trấn điếm, vẫn còn ở trong điếm.” Trong lòng lão sốt ruột, vốn muốn mời Cố Xạ cùng đến kiểm tra, nhưng thấy Cố Xạ nằm trên giường, nhớ tới thân thể y không khỏe, rất do dự.
Cố Xạ nói với Cố Tiểu Giáp: “Ngươi đi theo vị này. Xem là Nhạc Lăng, hay là Chương Tử Thư.”
Cố Tiểu Giáp ứng tiếng nói: “Vâng.”
Đại nho hỏi: “Nhạc Lăng và Chương Tử Thư là ai?”
Cố Xạ nói: “Người sống.”
Đại nho đụng phải một cái đinh mềm, không dám nói nữa.
Cố Xạ nhắm mắt lại, lộ vẻ mệt mỏi.
Các vị đại nho đều là người hiểu ý qua ánh mắt, lập tức cáo từ rời đi. Vị đại nho trước kia cầu tranh vẫn không quên kéo Cố Tiểu Giáp đi.
Cố Tiểu Giáp vốn không yên tâm, sau lại thấy Đào Mặc tiến lên trước, tự động thay vào vị trí hắn đứng, lúc này mới tâm không cam tình không nguyện mà rời đi.
Liễu Sùng Phẩm và Diêu sư gia vẫn lưu lại.
Diêu sư gia tràn đầy thành ý nói rằng rất áy náy, lại giải thích Tri phủ “vô tâm lỡ tay”, khẩn thiết thỉnh cầu Cố Xạ lượng thứ.
Cố Xạ nhắm mắt lại, ngoảnh mặt làm ngơ.
Liễu Sùng Phẩm vừa rồi mới thất vọng, trong đầu vẫn oán hận, nhưng lại không muốn bỏ qua cơ hội tốt một bước lên mây như vậy, cuối cùng vẫn đánh cược một phen, cố ý tiến về trước hai bước, cách giường Cố Xạ vài bước rồi đứng lại, nhu hòa nói: “Cố công tử có thể vẽ tranh? Có thể để tiểu sinh xem một chút hay không?”
Cố Xạ mở mắt.
Liễu Sùng Phẩm mừng rỡ.
“Tranh ta vẽ, sao phải cho ngươi xem?” Cố Xạ hỏi.
Liễu Sùng Phẩm bị hỏi mà nghẹn lời, bất quá da mặt hắn xưa nay vẫn dày, rất nhanh hoàn hồn nói: “Ta ngưỡng mộ Cố công tử đã lâu, khẩn thiết qua năm tháng. Cố công tử không lẽ không tin ta?” Hắn tự nhận biểu tình ngữ khí của mình đều hết sức khẩn thiết, dù Cố Xạ ý chí sắt đá, cũng sẽ thoáng động dung. Ai ngờ Cố Xạ không những là ý chí sắt đá, mà ý chí còn cứng hơn sắt, cứng hơn đá. Ngay cả mí mắt y cũng không thèm chớp, nói: “Vừa rồi đến, đều là ngưỡng mộ ta.”
Diêu sư gia ở ngoài cuộc tỉnh táo, thấy Liễu Sùng Phẩm nhiều lần chiến bại không thể lấy lòng Cố Xạ, mà còn chọc y không vừa ý, vội nói: “Thương thế của Cố công tử chưa lành, không thích hợp làm gì vất vả. Liễu công tử, không bằng ngày khác chúng ta quay lại thăm.”
Diêu sư gia nhìn ra nhiều thứ, Liễu Sùng Phẩm sao lại không biết? Hắn liền như lừa xuống núi nói: “Mong Cố công tử tĩnh dưỡng thật tốt, Sùng Phẩm cáo từ.” Hắn lại vái thật sâu, thái độ thành kính, như cung phụng thần linh.
Thế nhưng Cố Xạ ngay cả đáp cũng không đáp mà nhắm mắt lại.
Đào Mặc vội tiễn hai người ra ngoài.
Tới hành lang, Diêu sư gia bỗng nhiên dừng bước, quay đầu nói với Đào Mặc: “Đào đại nhân, việc ngày đó, thực là hiểu lầm. Mong Đào đại nhân đại nhân đại lượng, bỏ qua lần này.”
Đào Mặc nói: “Lời Tri phủ đại nhân là thật, là ta lơ là nhiệm vụ, phải xin Tri phủ đại nhân khoan thứ mới phải.”
Diêu sư gia cho là hắn mỉa mai, nhất thời có cảm giác nuốt phải ruồi, hồi lâu mới cười khan nói: “Chuyện quá khứ đều là chuyện quá khứ, Đào đại nhân hà tất canh cánh trong lòng? Lại liên lụy Cố công tử không duyên cớ chịu tai bay vạ gió… Ai, mong Đào đại nhân thay mặt nói lời tốt.” Hắn nói xong lấy từ trong tay áo ra một bọc lễ vật.
Đào Mặc đột nhiên lui ra sau hai bước, chắp tay nói: “Thời gian đã không còn sớm, mời hai vị đi trước.”
Lễ vật của Diêu sư gia cứ như vậy lộ ra giữa không trung. Hắn suy cho cùng cũng đã trải qua sóng to gió lớn, rất nhanh liền thu liễm biểu tình, mặt không đổi sắc thu hồi lễ vật, cũng cung tay đáp: “Đa tạ Đào đại nhân đưa tiễn.” Nói xong, liền cùng Liễu Sùng Phẩm xoay người xuống lầu.
Đào Mặc nghe tiếng bước chân bọn họ càng lúc càng xa, thở phào một cái, xoay người vào phòng Cố Xạ.
Cố Xạ đang cố gắng ngồi dậy.
Đào Mặc thấy y khổ cực, lập tức tiến lên đỡ lấy y, lo lắng nói: “Ngươi muốn gì, ta lấy cho ngươi.”
“Thoát y.” Cố Xạ nói.
Đào Mặc lúc này mới chú ý đến y mặc ngoại y, nhớ lúc trước y còn không muốn gặp mình, chắc chắn gặp những vị đại nho kia càng thêm miễn cưỡng, trong lòng càng thêm áy náy, thấp giọng nói: “Ta giúp ngươi.”
Cố Xạ nâng tay.
Đào Mặc nhẹ nhàng giúp y thoát y phục, đỡ tay y giúp nằm xuống, sau đó đem y phục treo lên xong, quay đầu nhìn lại, Cố Xạ đã điều chỉnh tư thế, quay đầu vào trong, không để ý đến hắn nữa.
“Ngươi… có đau không?” Đào Mặc hỏi.
Cố Xạ một lúc lâu vẫn không đáp.
Đào Mặc lại hỏi: “Rất đau?”
“Ta mệt rồi.” Cố Xạ nói.
Đào Mặc giúp y đắp kín chăn, “Ngươi nghỉ ngơi, ta ở bên ngoài trông chừng, có chuyện gì cứ gọi ta.” Cố Tiểu Giáp bị bọn họ mời đi xem tranh, Cố Xạ không có người sai sử, cho nên hắn chủ động lưu lại.
“Không cần.” Cố Xạ nói, “Hắn sẽ quay về nhanh thôi.”
Đào Mặc kiên trì nói: “Đợi hắn về ta sẽ rời đi.”
Cố Xạ quay đầu nhìn hắn.
Nếu đổi lại là ngày trước, Đào Mặc tất nhiên sẽ thua trận trước ánh mắt y. Nhưng giờ này khắc này, Cố Xạ nằm trên giường, thần sắc vẫn như trước, lại thiếu vài phần khí thế, khiến lá gan Đào Mặc cũng lớn lên. Hắn nói: “Nếu ngươi không muốn ta ở gian ngoài, ta sẽ đứng ngay cửa. Cũng nghe được.”
Ánh mắt Cố Xạ dần dần sắc bén.
Đào Mặc nhanh chóng lui ra ngoài cửa, ở bên ngoài khép cửa lại.