Sư gia gặp phải chuyện xui xẻo như thế, trong lòng cứ mãi bồn chồn, nghĩ thế nào cũng không thể cứ hai tay không như vậy mà đi. Nhưng nếu Cố Xạ thật là Cố Huyền Chi, tài phú địa vị thanh danh thứ gì cũng không thiếu, nếu thật có thích cái gì, cũng không phải một kẻ như hắn có thể tặng được. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nghĩ ra được mỹ nhân kế, nhưng tin đồn về Cố Huyền Chi có muôn vàn, lại chưa từng nghe nói y từng yêu một vị mỹ nhân nào, thỉnh thoảng có chuyện thú vị, cũng chỉ là tình nghĩa đồng môn…
Trong đầu hắn lóe lên một ý nghĩ, bỗng nhớ tới một người —
Tuyết Y Hầu Tiết Linh Bích.
Không phải năm đó y cũng không kề cận nữ sắc sao? Mà sự thực chứng minh y cũng không phải không thích mỹ nhân, chỉ là không thích mỹ nữ mà thôi.
(Hử? Sự thực nào thế?? Bạn ấy là mỹ nhân rồi còn thích mỹ nhân nào nữa :v)
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này. Cố Huyền Chi tài văn kinh động thiên hạ, tất nhiên thích người có thể cùng y nói chuyện phong nguyệt, rỗi ngắm non sông. Nữ tử như vậy thời nay khó tìm, nam tử thì lại có. Huống hồ, để một nữ tử đi, ý đồ sẽ bị vạch trần rõ ràng, nếu không thành, trái lại sẽ họa vô đơn chí. Nếu để một nam tử đi, dù có thăm dò không được, cũng có thể toàn thân trở ra, không tổn hại thể diện.
Trong đầu sư gia thoáng qua vài cái tên, cuối cùng định ra một người.
.
Liễu Sùng Phẩm ở Đàm thành cũng xem là có thanh danh, có điều danh là ô danh, thanh là mạ thanh.
ô danh: danh đen thui, mạ thanh: bị mắng chửi => cha này nổi danh vì có nhiều scandal
Hắn vốn không phải người Đàm thành, chỉ là theo người mẫu thân tái giá mà trở thành người nơi này. Bởi vì tướng mạo hắn xuất chúng, tài ăn nói không tầm thường, cho nên vừa đến mấy tháng đã đững vững chân ở nơi này, còn gia nhập thi xã rất nổi danh ở nơi này, trong sáu vị công tử ở Đàm thành hắn đứng hàng thứ năm, còn có nhã danh là Ngũ công tử.
thi xã: là cái hội thơ văn thời đó
Nhưng mà đường xa mới biết sức ngựa, lâu ngày mới biết nhân tâm.
Liễu Sùng Phẩm đến nơi này không lâu, tính cách thật liền từ từ bộc lộ. Nịnh nọt bợ đỡ, gây xích mích ly gián, hại người lợi mình… Các loại sự tích, làm người khác ngán ngẩm. Bởi vì hắn, sáu vị công tử từng vang danh ở Đàm thành cắt đứt quan hệ, thi xã giải tán, hắn từ đó về sau danh tiếng xấu vang xa trăm dặm, không ai không nghe thấy.
Nhưng sư gia lại vô cùng tán thưởng tài ăn nói của hắn, thỉnh thoảng lại mời hắn uống rượu tâm sự, nhưng Liễu Sùng Phẩm nhiều lần nhắc tới chuyện giúp tiến cử hắn trước mặt Tri phủ trước lại làm như gió thoảng bên tai. Trong lòng sư gia hiểu rõ, có một số người có thể lợi dụng, nhưng quyết không thể dùng. Mà lúc này chính là lúc có thể lợi dụng.
Kỳ thực dùng Liễu Sùng Phẩm, trong đầu sư gia vẫn còn lo lắng mấy phần. Dù sao với tính cách Liễu Sùng Phẩm qua sông đoạn cầu, nếu thật gặp được Cố Huyền Chi, nói không chừng không đem hắn ném ra sau, thậm chí còn quay ngược lại đối phó hắn cũng có khả năng. Nhưng hiện tại cũng không cho phép hắn lựa chọn. Muốn tìm một nam tử mỹ mạo tài hoa hơn người không khó, nhưng nếu một nam tử như vậy mà cam tâm khuất phục trước một nam tử khác thì lại không thể tìm được.
Liễu Sùng Phẩm nghe sư gia nói xong chuyện này, quả nhiên mắt sáng lên, trên mặt không giấu được vẻ vui mừng, “Thật sự là Cố Huyền Chi?”
Sư gia nghĩ thầm, ta chính là muốn biết y phải hay không phải. “Đương nhiên không phải giả. Xem khí độ phong thái người nọ, ngoài Cố Huyền Chi ra, còn có thể là ai?”
Liễu Sùng Phẩm lúc này giống như nhìn thấy vàng từ trên trời rơi xuống, trong lòng lại nổi lên nghi ngờ, “Với thân phận của Cố Huyền Chi, muốn người thế nào không được? Sao lại coi trọng ta?”
Sư gia nói: “Liễu huynh khiêm tốn. Liễu huynh tướng mạo tài hoa sao có thể đem so với phàm phu tục tử? Cố Huyền Chi danh dương thiên hạ, nhất định là tâm cao khí ngạo, nếu không phải người như Liễu huynh chỉ sợ không thể khiến đối phương động tâm.”
Liễu Sùng Phẩm được khen mà lòng lâng lâng, lại thực sự không muốn bỏ qua một cơ hội tốt thế này, liền hỏi dò: “Cố Huyền Chi thật sự là đoạn tụ phân đào?”
Sư gia nói: “Có tin đồn là vậy, nhưng thật hay giả còn phải nhờ Liễu huynh tự mình xác định mới được.” Hắn nói xong, lộ ra nụ cười đầy thâm ý.
Liễu Sùng Phẩm cũng không để ý. Kỳ thực hắn từ lâu đã thấy nhiều cố sự nam tử nhờ vào mỹ mạo mà một bước lên mây, trong lòng cũng có vài phần mong muốn. Cố Huyền Chi tuy không phải là vương hầu tướng quân, nhưng gia thế nhân phẩm tài học của y đều hạng nhất, nếu thật sự có thể dựa vào y, dù là không thể một bước lên mây, nhưng chắc chắn có thể thoát khỏi tình cảnh xấu hổ không chịu thấu trước mắt. Về phần Tri phủ và Cố Xạ có khúc mắc… liên quan gì tới hắn!
Sư gia nhìn thần sắc của hắn liền biết hắn đã động tâm, liền cùng hắn thảo luận kỹ càng sách lược ứng đối.
Liễu Sùng Phẩm ghi nhớ. Đợi sư gia đi rồi, hắn lại lấy ra hai bản tiểu thuyết tình yêu ướt át,đem nữ tử trong sách đổi thành mình, lặng lẽ luyện tập.
Tìm được Liễu Sùng Phẩm rồi, sư gia vẫn cảm giác chưa đủ. Hắn suy nghĩ một chút, lại tìm hai người bộ khoái đi mời vài vị chuyên gia thi họa đức cao vọng trọng trong thành về. Những người này tuy không muốn qua lại với sư gia, nhưng nghe nói Cố Huyền Chi đến Đàm thành, mỗi người đều vui mừng ra mặt, vội vàng nhận lời đến.
Sau đó, sư gia phân phó hai người bộ khoái ghi nhớ nơi ở, lại đến khách điếm chờ. Nếu thấy hắn cùng Cố Xạ nói chuyện với nhau đến căng thẳng, thì chạy tới mời bọn họ.
Bộ khoái mau chóng làm theo.
Như vậy lần này chuẩn bị xong, sư gia mới đến dược phòng mua một chút thuốc bổ, tìm tới Liễu Sùng Phẩm, cùng đến khách điếm kia.
Lúc bọn họ đến khách điếm, đám người Đào Mặc đang muốn dùng bữa tối, thấy bọn họ đến, mỗi người đều sầm mặt.
Chỉ có Kim sư gia cười híp mắt đứng lên, “Diêu sư gia, khách quý khách quý, không thể đón tiếp từ xa.” Đào Mặc nếu còn muốn tiếp tục làm quan, vậy thì Đàm thành Tri phủ là thượng cấp của hắn tạm thời vẫn không thể đắc tội.
Diêu sư gia vội đáp lễ.
Lão Đào thấy may là Cố Tiểu Giáp đang ở trên lầu hầu hạ Cố Xạ dùng bữa, không thì với tính cách hắn, chỉ sợ sớm đã làm huyên náo đến tối mày tối mặt rồi.
Lão yên tâm quá sớm.
Thanh âm sắc bén của Cố Tiểu Giáp từ sau truyền đến, mang theo tia hung dữ, “Là ngươi! Ngươi đến làm gì?”
Diêu sư gia giật mi mắt, nụ cười không đổi nói: “Vị tiểu huynh đệ này là…”
Kim sư gia nói: “Thư đồng của Cố công tử.”
Cố Tiểu Giáp lạnh giọng nói: “Ngươi đến thỉnh tội? Cây mây đâu? Bụi gai đâu? Không có gì cũng tới?”
Sai lưng Diêu sư gia chừng như toát mồ hôi lạnh. Cố Tiểu Giáp trước mắt so với những người khác khó đối phó hơn nhiều. Cố Xạ tự giữ thân phận, tất sẽ không nói lời đả thương người thế này. Mà những người khác cũng nhớ hắn là sư gia của Tri phủ cũng sẽ không nói lời đả thương người, duy chỉ có Cố Tiểu Giáp xuất thân tướng phủ, lại không cần tự trọng thân phận, là khó ứng phó nhất.
Suy nghĩ kia chỉ là trong nháy mắt. Hắn vội lên tiếng: “Ta đúng là tới thăm Cố công tử.” Hắn đưa lễ vật cầm trong tay đưa tới, cười làm lành nói, “Một chút lòng thành, bất thành kính ý.”
Cố Tiểu Giáp ngay cả mí mắt cũng lười chớp, “Nếu đã bất thành kính ý, cần gì phải đưa tới cho mất thể diện!”
Nụ cười của Diêu sư gia cuối cùng cũng không chống đỡ được nữa, tan vỡ thành mấy kẽ hở.
Liễu Sùng Phẩm đứng sau lưng hắn vẫn chưa nói gì bây giờ mới mở miệng giải vây: “Tiểu sinh ngưỡng mộ Cố công tử đã lâu, nghe nói y thụ thương, lòng nóng như lửa đốt, không biết vị tiểu huynh đệ này có thể giúp cho một chút, thay tiểu sinh tiến cử?”
Đào Mặc nhìn hắn, hai mắt sáng lên. Liễu Sùng Phẩm tướng mạo đường hoàng, dáng vẻ xuất chúng, giữa những người trong đại đường khách điếm, có thể nói là hạc giữa bầy gà, vô cùng hợp mắt.
Cố Tiểu Giáp lại không cảm kích, “Công tử nhà ta là thân phận gì, ngươi nghĩ muốn gặp là gặp?”
Liễu Sùng Phẩm không lưu tâm cười nói: “Phải phải phải. Tiểu sinh lỗ mãng. Chỉ cần Cố công tử bình yên vô sự, tiểu sinh cũng không cầu gì khác.”
Cố Tiểu Giáp nghe ngữ khí hắn coi như thành khẩn, thoáng hạ giọng nói: “Công tử dùng bữa xong, đã ngủ rồi.”
Trong mắt Liễu Sùng Phẩm khó nén thất vọng, “Khó có khi Cố công tử đến Đàm thành, tiểu sinh lại không có duyên gặp mặt.”
Diêu sư gia đúng lúc nói: “Không phải Liễu huynh giỏi phỏng theo tranh Cố công tử sao? Không bằng trực tiếp múa bút. Nếu có thể được Cố công tử cho lời bình, cũng là phúc khí ba đời.”
Liễu Sùng Phẩm âm thầm kêu khổ. Diêu sư gia gọi hắn đến vội vội vàng vàng, cái gì hắn cũng không kịp chuẩn bị, đừng nói là phỏng theo tranh của Cố Huyền Chi, ngay cả Cố Huyền Chi đã từng họa qua tranh gì cũng chưa từng nghiên cứu kĩ, làm sao có thể trực tiếp múa bút?
Diêu sư gia thấy hắn không đáp, lại tự ý nói tiếp: “Chẳng lẽ không dám khoe ra cái kém cỏi? Ai, cũng phải. Thư họa Cố công tử thiên hạ vô song, chỉ sợ tài tử trong thiên hạ ở trước mặt Cố công tử đều tự thấy hổ thẹn. Nếu có thể để chúng ta thấy chân tích của Cố công tử, đại khai nhãn giới, chúng ta cũng không thấy tiếc cho cuộc đời này.”
Kim sư gia và Lão Đào nhìn nhau, ý đồ bọn họ đến đây hiển nhiên đã rõ vài phần.
Cố Tiểu Giáp nhíu nhíu mày, bước xuống thang lầu, ngồi vào bên cạnh Hách Quả Tử cắm đầu ăn, không hề đáp lại bọn họ.
Diêu sư gia mặt dày ngồi xuống bàn cạnh bên bàn bọn họ, cười khan nói: “Kỳ thực ta đến lần này, là ý của Tri phủ đại nhân. Từ lần Tri phủ đại nhân kích động, lỡ tay với Cố công tử, a… Sau đó, cứ lo sợ bất an. Ngài ấy vốn muốn tự mình đến thỉnh tội, đáng tiếc lại ngã bệnh rồi. Đại phu nói là phiền muộn tích tụ trong ngực, không nên xuống giường đi lại, đành phái ta sang.”
Cố Tiểu Giáp nuốt xuống một miếng cơm lớn, cười lạnh nói: “Tích tụ phiền muộn trong lòng nào so được với ba đại bản tử ấy?”
Diêu sư gia nghẹn lời. Hắn cũng không thể kiến nghị bọn họ đem ba đại bản tử đã đánh xuống rồi thu trở lại.
Liễu Sùng Phẩm từ lúc đầu đã phát hiện Đào Mặc thỉnh thoảng đánh giá hắn, trong lòng đã nắm một cơ hội tốt, liền bày ra vẻ tươi cười ôn nhã, nói: “Vị công tử này là…”
Hách Quả Tử liếc hắn, thấp giọng nói: “Đây là thiếu gia nhà ta.”
…
Liễu Sùng Phẩm đột nhiên lùi ra sau, thong dong cung tay nói: “Thiếu gia hảo.”
Hách Quả Tử cười nhạo nói: “Nhà ta không thiếu hạ nhân.”
Vẻ tươi cười của Liễu Sùng Phẩm nghẹn lại.
Ánh mắt Kim sư gia chuyển qua chuyển lại trên mặt hắn và Diêu sư gia, dường như đang suy nghĩ ý đồ thân phận hắn.
Diêu sư gia vội vàng giới thiệu: “Vị này chính là Huyện lệnh Đàm Dương huyện, Đào Mặc Đào đại nhân.”
Liễu Sùng Phẩm vội đứng dậy ôm quyền nói: “Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.”
Đào Mặc mặt đỏ lên, đứng dậy đáp lễ: “Không dám.”